Trước đây, thành tích của lớp 7 luôn đứng cuối bảng, nhưng Lý Cố lại có kết quả khá khả quan. Mặc dù chỉ là kiểu “nhỉnh hơn chút đỉnh trong đám thấp bé”, nhưng cũng đủ khiến cậu vui mừng một thời gian dài. Cậu gọi điện thoại cho trưởng thôn báo tin vui, đồng thời nói rằng sau khi nhận được trợ cấp khó khăn, cậu sẽ không nhận thêm tiền học từ ông nữa. Trưởng thôn nghe vậy cũng rất vui, định tối nay về nhà sẽ mở chai rượu kia ra uống thêm vài chén. Lý Cố không hỏi thêm xem liệu cuối cùng thôn có nhận được khoản trợ cấp hay không, cậu chỉ áp điện thoại vào tai, nhẹ nhàng nhưng kiên định nói với người đầu dây bên kia: “Cháu sẽ thành công, sau này kiếm được tiền sẽ về tu sửa đường cho thôn.”
Thoáng chốc đã sang hè.
Trước khi đến trường gặp Kỷ Hàn Tinh, Lý Cố đều gọi điện thoại báo trước cho trường và hẹn giờ với cậu. Cậu lấy ra một ít từ số tiền kiếm được lần trước, bắt một chuyến xe buýt bình thường, nhưng khi nhìn khung cảnh thành phố lướt qua trước mắt qua lớp kính xe, Lý Cố cảm thấy như mình được bước vào một thế giới mới. Trưởng thành là khi xương cốt dài ra từng chút một, tầm nhìn rộng mở hơn từng chút một, những thay đổi nhỏ bé ấy tích tụ lại, cuối cùng lột xác thành một con người hoàn toàn khác.
Thời tiết dần nóng lên, trường Kỷ Hàn Tinh cũng thay đổi đồng phục. Áo sơ mi ngắn tay màu trắng và quần short đen, mặc trên người Kỷ Hàn Tinh trông thật thanh lịch và đáng yêu. Lý Cố dẫn cậu đi uống soda đá. Chai nước vừa lấy ra còn tỏa ra hơi lạnh hiếm hoi trong tiết trời này, nhấp một ngụm, từ cổ họng đến dạ dày đều mát lạnh dễ chịu. Ngón tay Kỷ Hàn Tinh rất thon dài và trắng trẻo, cầm chai nước lâu nên bị lạnh đỏ bừng. Lý Cố thấy vậy lấy trong túi ra một chiếc khăn tay, cẩn thận bọc chai nước lại rồi đưa cho cậu. Được quan tâm chu đáo, Kỷ Hàn Tinh rất cảm động, mỉm cười, đôi mắt cong cong trông vô cùng xinh đẹp.
Cậu bé vừa uống nước bằng ống hút vừa hỏi Lý Cố mùa hè ở Ninh Xuyên có gì vui không. Lý Cố nghĩ ngợi một lúc, cậu đã sống ở đó hơn mười năm, sớm đã không còn khái niệm vui hay không vui nữa, tất cả chỉ là cuộc sống mà thôi. Lý Cố nói khắp núi đồi đều nở đầy hoa, còn có thể xuống nước bắt cá, chỉ là muỗi hơi nhiều. Cậu hỏi Kỷ Hàn Tinh: “Em có bị muỗi đốt không?”
Kỷ Hàn Tinh lộ vẻ phiền não, nói là có. Cậu da trắng nõn, da lại mỏng, chỉ cần bị một vết muỗi đốt cũng sẽ sưng to đáng sợ. Trước đây khi còn ở nhà ông nội Kỷ, vì ở tầng thấp nên buổi tối muỗi rất nhiều, ông nội Kỷ phải thức cả đêm quạt cho cậu. Nói đến đây, giọng cậu bé nhỏ dần. Lý Cố im lặng một lúc, cậu biết, bởi vì năm nay sẽ không còn một ông lão nào thức cả đêm quạt cho Kỷ Hàn Tinh nữa.
Một lúc sau, Lý Cố dỗ dành Kỷ Hàn Tinh: “Nghỉ hè em có về Ninh Xuyên không? Đến lúc đó bảo bà Thỏ may cho em một cái túi thơm đuổi muỗi là không sợ nữa, anh cũng sẽ quạt cho em.”
Không cần hỏi cũng biết câu trả lời, Kỷ Hàn Tinh chỉ còn mỗi người thân duy nhất là Kỷ Tri Thanh, đương nhiên nghỉ hè phải đến tìm anh ấy.
Kỷ Tri Thanh không có ý định quay về thành phố nữa, xem chừng anh muốn gắn bó cả đời với Ninh Xuyên. Núi rừng không có nghỉ hè, ít nhất là từ khi anh đến đây là vậy. Bọn trẻ ở đây đứa nào đứa nấy đều đã lớn, nhưng trình độ văn hóa lại không theo kịp lứa tuổi, Kỷ Tri Thanh sốt ruột thay chúng, bàn bạc với trưởng thôn, quyết định sẽ dạy bù cho các em trong thời gian nghỉ hè. Điều này cũng đồng nghĩa với việc anh sẽ không có nghỉ đông nghỉ hè như những giáo viên khác, học sinh về quê hết anh phải soạn bài, chấm bài, mọi việc giáo dục cơ bản đều dồn hết lên người anh. Trưởng thôn áy náy trong lòng, ông biết đây không phải là một công việc tốt, Kỷ Tri Thanh hoàn toàn có thể ra ngoài, lựa chọn một công việc và cuộc sống tốt đẹp hơn. Nhưng Kỷ Tri Thanh dường như không bận tâm đến điều đó, chỉ chuyên tâm làm tốt việc trước mắt.
Dần dần, Ninh Xuyên hình thành một quy củ, trẻ con ở đây muốn đi học thì thôi, còn nếu muốn ra ngoài làm công, ít nhất phải học hết ba năm ở chỗ Kỷ Tri Thanh, con gái càng phải như vậy.
Nghĩ đến việc lại được cùng Kỷ Hàn Tinh về quê nghỉ hè, Lý Cố rất vui, đối với một cậu thiếu niên, việc say mê học tập và mong chờ được nghỉ hè chẳng mâu thuẫn gì nhau.
Dạo gần đây, việc học của Lý Cố có chút tiến bộ, cậu muốn khoe khoang nhưng trước mặt Kỷ Hàn Tinh lại cố tỏ ra điềm tĩnh như một người anh, nên có chút ấp úng: “Tinh Tinh, anh… anh thấy… anh học hành cũng tạm ổn.”
Kỷ Hàn Tinh nhìn cậu bằng đôi mắt như nhìn thấu mọi thứ, nhưng vẫn rất ủng hộ, gật đầu thật mạnh, giòn tan đáp: “Vâng ạ.”
Hai người cùng nhau tính toán thời gian nghỉ hè, phát hiện trường Lý Cố được nghỉ sớm hơn trường Kỷ Hàn Tinh mấy ngày. Kỷ Hàn Tinh muốn cậu về trước, Lý Cố nói: “Không sao, bọn anh nghỉ hè thầy cô còn phải chấm bài, trường học chưa cho về ngay đâu. Anh ở lại thêm mấy ngày, đợi em thi xong anh đến đón em về cùng, đỡ phải phiền anh Kỷ đến đón.”
Lần này Lý Cố hỏi Kỷ Hàn Tinh có muốn đi ăn đùi gà nữa không, cậu đã quyết tâm lần này nhất định không để cậu bé khẩn nàimình nữa, phải lấy lại chút mặt mũi của một người anh. Kỷ Hàn Tinh rất lanh lợi lắc đầu, kéo cậu đến quán mì nhỏ gần trường ăn mì.
Gặp Thiệu Lực là điều Lý Cố không ngờ tới. Nhưng hắn làm công ở thành phố, mà công trình ở khu vực này lại nhiều, gặp nhau cũng là chuyện bình thường. Thiệu Lực mặc bộ quần áo lao động xỉn màu, trên quần dính vài vệt sơn trắng, nhưng nhìn hắn rất nhanh nhẹn, đang cùng mấy cậu con trai trạc tuổi ngồi ăn cơm ở đây. Vừa nhìn thấy Lý Cố, hắn phấn chấn hẳn lên, ngồi xuống hỏi Lý Cố có muốn đi làm không.
“Tôi không lừa cậu đâu, cơ hội tốt lắm đấy, cạu suy nghĩ đi.”
Thiệu Lực liếc mắt nhìn cậu nhóc bên cạnh, thấy cậu bé khá ngoan ngoãn, hỏi một câu bâng quơ là ai. Lý Cố không muốn giải thích nhiều, chỉ nói là em họ xa. Thiệu Lực cười với Kỷ Hàn Tinh, sau đó rất hào phóng vẫy tay bảo chủ quán thêm một cốc sữa đậu nành cho cậu bé, rồi mới kéo Lý Cố nói chuyện. Lý Cố nhìn Kỷ Hàn Tinh, thực ra cậu muốn nói chuyện với Kỷ Hàn Tinh hơn, nhưng vì nể mặt đồng hương nên vẫn phải nghe Thiệu Lực nói. Cậu bé tự mình ăn uống, không hề tỏ ra khó chịu vì bị cho ra rìa, Lý Cố lúc này mới yên tâm phần nào, dịch ghế của cậu bé vào sát tường, để cậu bé ngồi ăn tiếp.
”Tình hình là thế này, dạo này bố tôi làm ăn phát đạt, nhận được nhiều việc hơn, cậu biết vấn đề lớn nhất bây giờ là gì không? Không phải sợ không kiếm được tiền, mà là thiếu người.” Thiệu Lực liếc nhanh về phía bàn mấy chàng trai sau lưng đang cắm cúi ăn, hạ giọng nói với Lý Cố: “Bố tôi nói, người mình tự tay dẫn dắt vẫn hơn, tuyển người từ nơi khác sợ có vấn đề.”
Lý Cố húp một miếng mì, hỏi: “Thôn mình không phải nhiều người lắm sao, sao cậu lại sốt ruột thế?”
Câu này đúng chỗ ngứa của Thiệu Lực: “Cậu thì biết gì, trong thôn cũng có mấy người như bố tôi. Giờ ai cũng làm ăn riêng, đều muốn dẫn người nhà lên thành phố. Thôn mình chỉ có ngần ấy người, sắp bị dắt đi hết rồi, cho nên tôi mới đến hỏi cậu đây, xem có ai dẫn đi được không.”
Lý Cố nhíu mày như ông cụ non: “Cậu đến chỗ bọn tôi chắc không có ai đâu, bây giờ có quy định rồi, trẻ con Ninh Xuyên phải học hết ba năm mới được ra ngoài.”
Thiệu Lực cười khẩy: “Quy định nào, ai quy định?”
Lý Cố không đồng tình với thái độ này của hắn, nhưng lại cảm thấy vấn đề này quá lớn, cậu nhất thời không thể nào giải thích cặn kẽ cho Thiệu Lực hiểu được, bèn cúi đầu gắp thêm một đũa mì, nhỏ giọng nói: “Thì là thôn quy định.”
Thiệu Lực khoác vai cậu cười, hoàn toàn không để tâm: “Cậu thật là… Bây giờ kiếm được tiền rồi, với tình hình ở thôn mình, phụ huynh nào lại muốn bỏ lỡ khoản thu nhập cả chục triệu mỗi năm, nhất định bắt con cái đi học chứ?”
Hai người bất đồng quan điểm, Lý Cố muốn phản bác, định lên tiếng thì liếc mắt thấy Kỷ Hàn Tinh làm rơi đũa, bèn vội vàng nhặt lên, sau đó lấy cho cậu bé một đôi đũa mới, tráng qua nước sôi rồi mới đưa lại. Thiệu Lực thấy Lý Cố ân cần chăm sóc con nhà người ta như vậy, cũng không nói tiếp nữa, hắn cảm nhận được Lý Cố không mấy hứng thú với chuyện này.
Thiệu Lực vừa cảm thấy Lý Cố thật buồn cười, có lẽ dùng từ buồn cười cũng không hẳn, mà là một kiểu ngây thơ đến ngu ngốc. Đọc sách thì có tác dụng gì chứ, hắn bằng tuổi Lý Cố, đã được bố đề bạt lên làm đội trưởng đội sơn tường, quản lý hai ba người rồi. Mặt khác, nhìn thấy Lý Cố ăn mặc sạch sẽ, hắn lại có chút ghen tị, thầm nghĩ có lẽ Lý Cố chỉ là lười biếng, không muốn ra ngoài làm việc nặng nhọc. Nhưng bọn họ đều xuất thân từ cái nơi đó, Lý Cố có gì mà phải kiêu ngạo chứ, dù có trì hoãn thêm vài năm thì cuối cùng chẳng phải cũng phải giống như hắn, bán sức lao động sao?
Tình bạn thuở nhỏ còn đó, dù chiêu mộ bất thành nhưng cũng không đến nỗi mất mặt, Thiệu Lực ăn mì xong dẫn đám đàn em của mình rời đi. Một lúc sau, Kỷ Hàn Tinh cũng ăn xong, Lý Cố lau miệng, lau tay cho cậu. Kỷ Hàn Tinh lúc này mới lên tiếng: “Anh Lý Cố, anh đang suy nghĩ về chuyện người vừa nãy nói sao?”
Lý Cố nói cậu không biết, cậu cũng không biết lựa chọn nào là tốt hơn, cậu chưa đủ trải nghiệm để đánh giá lựa chọn của người khác. Cậu chỉ cảm thấy câu nói của Hứa Tế Văn rất đúng, bản thân chưa làm tốt việc đó thì không có tư cách nghi ngờ ý nghĩa của việc đó.
“Đợi anh thi được hạng nhất đã, có lẽ lúc đó sẽ biết đọc sách có ích hay không. Hơn nữa… anh đã hứa với thầy Kỷ, nhất định phải học hành cho ra trò.”
Kỷ Hàn Tinh cười tủm tỉm: “Em tin anh làm được.”
Lý Cố biết cậu bé chỉ là đang động viên cậu, nhưng cậu vẫn rất vui, đưa tay xoa mũi Kỷ Hàn Tinh: “Anh sẽ không để em thất vọng đâu.”
Quả thực khu vực này có rất nhiều công trình, họ mới đi ra một lát mà đã thấy không ít nơi đang đào đường, xây nhà, chứng tỏ khu vực này đang phát triển rất nhanh, bắt đầu đổi mới từ cơ sở hạ tầng. Lý Cố nhìn đôi giày da màu đen đồng phục của Kỷ Hàn Tinh, như mọi lần, cậu ngồi xổm xuống, chìa tay về phía cậu bé: “Lại đây, anh cõng em về.”
Tác giả có lời muốn nói:
Lúc này Lý Cố vẫn nghĩ rằng mình đang đóng vai người anh trai mẫu mực trong cuộc đời Kỷ Hàn Tinh… Haizz, trẻ con.