Thời gian trôi nhanh, kì thi giữa kì cấp lớp đã đến.
Bài kiểm tra nhỏ không phân chia phòng thi, học sinh đều làm bài ngay tại lớp mình. Có lẽ bởi vì trường Nhất Trung lắm học sinh cá biệt, mọi mặt đều thể hiện sự thiếu nề nếp, nên trường học buộc phải dùng đến biện pháp cứng rắn, quy định phải có giáo viên coi thi giám sát toàn bộ thời gian, nếu không tất cả bài thi của lớp sẽ bị hủy bỏ. Giáo viên các lớp khác coi thi đều có lịch phân công, người coi buổi sáng người coi buổi chiều, thay phiên nhau. Thế nhưng lớp 7 lại khác, ngoài thầy Hứa Ký Văn ra, không một giáo viên nào khác muốn xuất hiện. Kỳ thi là thời điểm nhạy cảm, chắc chắn sẽ có học sinh muốn gian lận, chẳng ai muốn làm giáo viên coi thi để rồi xảy ra mâu thuẫn với đám học sinh cá biệt lớp 7. Trường học có quy định, giáo viên cũng có ý chí cá nhân, ai cũng không muốn đi, chủ nhiệm khối cũng không thể ép buộc tất cả. Cuối cùng, chính thầy Hứa Ký Văn đồng ý giám sát toàn bộ, mọi việc cứ thế được quyết định.
Thầy Ký Văn liên tiếp coi thi mấy buổi, đến buổi cuối cùng này, lúc bước vào lớp đã cảm thấy cơ thể có chút không khỏe. Mấy phút đầu tiên, tất cả mọi người đều cúi đầu viết bài, ngoại trừ những kẻ có ý gian lận thì chẳng ai để ý đến giáo viên. Lý Cố vẫn như thường lệ, giữa chừng lại ngẩng đầu lên xoay xoay cổ, lúc này mới nhìn thấy thầy Ký Văn đang ôm bụng, cúi gập người, tay còn lại chống lên bàn, sắc mặt trắng bệch, những giọt mồ hôi to như hạt đậu lăn dài trên cổ. Một học sinh huých huých vào người bạn cùng bàn ra hiệu nhìn lên bục giảng, tiếp đó rất nhiều học sinh cũng nhận ra thầy Ký Văn có gì đó không ổn. Bầu không khí trong phòng thi kỳ lạ yên ắng.
Thầy Ký Văn không nói gì, một lúc lâu sau mới nhấc chân bước, thầy chậm rãi đi ra ngoài, vừa đi vừa vẫy tay gọi giáo viên coi thi phòng bên. Giọng thầy nhỏ, cách một bức tường đã không còn nghe thấy. Vị giáo viên bên kia thì nói rất rõ ràng: “Thầy Hứa à, lớp thầy tôi không dám vào đâu.”
Thầy Ký Văn giải thích: “Chỉ một lát thôi, trường kiểm tra gắt lắm, không có giáo viên coi thi sẽ không tính điểm đâu.”
“Không phải vấn đề thời gian, chủ yếu là, lớp thầy tôi cũng phải dám vào chứ.”
Lớp 7 nằm ở một góc khuất trong trường, ban ngày nếu không bật đèn hành lang sẽ khá tối, giáo viên coi thi kia chắc hẳn không nhận ra thầy Ký Văn có gì khác thường, ba câu hai lời thoái thác xong nhanh chân rời đi. Thầy Ký Văn ôm bụng trở về, bước chân nặng nề. Lý Cố giơ tay, thầy Ký Văn liếc cậu một cái: “Những việc không liên quan đến bài thi không được hỏi.”
Lý Cố bướng bỉnh giơ tay không chịu hạ xuống, thầy Ký Văn quay người, bước lên bục giảng ngồi xuống, âm lượng không lớn, nhưng lại vô cùng dứt khoát: “Tiếp tục thi.”
Tất cả mọi người đều nhìn thầy, không ai nhúc nhích, nhìn thấy những giọt mồ hôi trên trán thầy, nhìn thấy sắc mặt thầy ngày càng trắng bệch. Nhưng lão tiên sinh này thật sự rất cố chấp. Phải một lúc lâu sau mới có người cúi đầu tiếp tục làm bài, trong phòng học tĩnh lặng đến mức nghe rõ tiếng kim rơi.
Tiếng chuông kết thúc vang lên, thầy Ký Văn hô nộp bài, học sinh bàn đầu bắt đầu chuyền bài ra sau, cứ thế truyền tay nhau, tập hợp bài thi thành chồng gọn gàng, chẳng ai gọi tổ trưởng ra làm. Đến tận hàng cuối cùng, đám học sinh cá biệt kia cũng sắp xếp bài thi ngay ngắn, rồi chạy một mạch lên đầu lớp, đặt vào tay thầy Ký Văn. Thầy Ký Văn không nói gì, theo lệ thường cho bài thi vào túi đựng hồ sơ, tỉ mỉ quấn sợi dây gai xung quanh chiếc túi cho đến lượt cuối cùng.
Sau đó, thầy ngã xuống.
Trình Dũng và Dư Uy đều ở bên cạnh, sắc mặt lập tức biến đổi, Lý Cố lớn tiếng gọi: “Đưa thầy đi bệnh viện!”
Hai người nhìn nhau, cuống quýt bế thầy lên, học sinh trong lớp cũng ồ lên vây quanh, cuối cùng Dư Uy thực sự không thể chịu đựng nổi Trình Dũng vụng về nữa, cậu ta một phát vác thầy lên lưng, lao nhanh ra khỏi lớp.
Chiều hôm diễn ra cuộc thi kéo co, thầy Ký Văn đang nằm trong bệnh viện. Thầy là người độc thân, thích về nhà uống rượu giải sầu, cuối cùng cái dạ dày cũng không chịu nổi nữa, muốn cùng thầy thanh toán sòng phẳng một lần. Thầy nghĩ thầm như vậy cũng tốt, mắt không thấy tâm không phiền, đỡ phải nhìn thấy một lớp học đông đúc như vậy, đến lúc thi đấu lại chỉ có lác lác vài người. Ngày thường nhát gan thì thôi đi, đến lúc cần dùng sức cũng nhát như vậy, cứ rải rác thế này, chẳng ra dáng một tập thể.
Cơn bệnh khiến thầy tỉnh táo hơn một chút, cũng khiến trái tim thầy nguội lạnh hơn một chút. Con người mà, cho dù không phải làm việc gì cũng mong cầu báo đáp, nhưng ít nhất cũng hy vọng có được một chút thành quả nhỏ bé, để trái tim này không đến mức lạnh lẽo.
Buổi chiều tiết một đáng lẽ là môn Toán, giáo viên dạy thay là chủ nhiệm lớp khác, nhưng vị giáo viên đó mãi không đến. Lý Cố chợt nhớ ra hôm nay là ngày diễn ra cuộc thi kéo co, thầy Ký Văn không có ở đây, sẽ không có ai thông báo cho bọn họ. Cậu hốt hoảng đứng dậy, ghé người ra ngoài cửa sổ nhìn, quả nhiên trên sân trường đã đứng thành từng khối vuông vắn, bầu không khí trong lớp một lần nữa trở nên kỳ lạ. Có nên đi không? Lúc trước không đăng ký, bây giờ còn đi không?
Lý Cố là người đầu tiên bước ra, đi thẳng lên bục giảng. Chữ viết nguệch ngoạc của cậu cũng đã có chút phong độ, cậu viết lên bảng đen – Thi kéo co cấp khối, 1 giờ 30 chiều, sân trường.
Viết xong, cậu ném viên phấn xuống, rồi tự mình đi ra ngoài. Cậu không quay đầu lại vì có chút không dám đối mặt, hóa ra mỗi người đều sợ hãi sự thất vọng. Lúc thầy Ký Văn nói muốn đăng ký thì có thể tìm cậu nhưng không một ai hưởng ứng, có phải thầy cũng có cảm giác như thế này không?
Lý Cố chạy đến sân trường.
Các lớp khác đã xếp hàng theo lớp từ sớm, thầy giáo kẻ vạch kẻ thêm cả vị trí cho lớp 7, Lý Cố tìm được chỗ của mình rồi đứng vào. Xung quanh là hàng loạt những khối vuông vức, cậu đứng đó một mình. Nổi bật, và có chút buồn cười. Thầy giáo đang cầm bảng danh sách điểm danh nhìn cậu một cái đầy kỳ lạ, sau đó lại dời mắt, hướng về phía đám đông hô lớn: “Đã đủ hết chưa? Còn 10 phút nữa bắt đầu, mọi người khởi động trước đi! Lớp trưởng các lớp lại đây bốc thăm. Lớp 7 vắng mặt, bốc 11 lá thăm.”
“Lớp 7 không vắng mặt.”
“Hả? Cái gì…”
“Lớp 7 không vắng mặt.”
Lý Cố bước đến trước mặt thầy giáo, ánh mắt kiên định và cố chấp nhìn thẳng vào đối phương. Vị giáo viên kia “chậc” một tiếng, thật ra có rất nhiều lời muốn nói, nhưng đôi mắt của thiếu niên trước mặt lại trong veo và kiên cường như vậy, không giống như đến gây rối, mà là đến nói lý lẽ. Cậu là học sinh lớp 7, cậu đại diện cho lớp 7 đến đây, có một người cũng là không vắng mặt, về mặt đạo lý mà nói, cũng không phải là không có lý.
Người cầm bảng danh sách cuối cùng cũng bỏ thêm lá thăm đã lấy ra lúc nãy vào, gọi mọi người: “Lại đây bốc thăm nào.”
Lý Cố phớt lờ ánh mắt khác lạ của mọi người xung quanh, tiến lên rút một lá thăm nhỏ, những người khác đều cảm thấy cảnh tượng này có gì đó không đúng, nhưng lại không nói ra được. Chỉ một người thì náo nhiệt cái gì chứ, có còn sáng suốt nữa không? Lý Cố thì chẳng quan tâm, ai cũng không nhìn, cứ như thể những ánh mắt nghi hoặc, chế giễu và khinh蔑 kia đều không phải dành cho cậu vậy.
Cho dù thua cũng là chuyện bình thường, một trận đấu vốn dĩ phải có người đứng nhất và người đứng bét. Nhưng vắng mặt là sao chứ, chẳng lẽ cả trường này chỉ có lớp bọn họ không giống một tập thể, làm mất mặt thầy Ký Văn sao?
Trong lớp học. Dư Uy là người đứng dậy trước, cậu ta đi đến trước bảng đen nhìn một lúc, rồi lững thững đi ra ngoài. Mọi người đều không hiểu cậu ta muốn làm gì, một lúc sau có người nhìn qua cửa sổ kính rồi kêu lên: “Ê ê ê, là Dư Uy kìa! Nó ở ngoài sân kìa! Nó đi thi kéo co rồi!” Trình Dũng cũng ngồi không yên, đứng dậy gọi tên mấy người: “Còn ngồi đó làm gì, đi thôi, đi kéo co thôi, không thấy lớp mình ít người nhất à?”
Một người, hai người… Đằng sau Lý Cố dần dần xuất hiện một hàng người.
Lúc mới sinh ra, ai cũng chỉ bé tí như nhau, đến tuổi dậy thì mới dần dần phân biệt rõ ràng. Có người phát triển chiều cao nhanh, có người lại chậm hơn, lớp 7 hiển nhiên thuộc nhóm trước, đám học sinh cá biệt này đứng thành một hàng, lưng thẳng tắp, đầu ngẩng cao, nhìn qua vô cùng oai vệ. Những lớp khác không thể nào chọn ra nhiều học sinh cao to đều tăm tắp như vậy, khí thế đã thua kém hơn hẳn.
Ban nãy lúc Lý Cố đến đây còn chẳng ai thèm để ý, bây giờ có giáo viên khác không vui lên tiếng: “Lớp 7 không phải là không đăng ký sao? Sao lại đến tham gia thi đấu?” Câu nói khiến đám học sinh cá biệt kia trừng mắt nhìn. Với nguyên tắc “người tốt không tranh cãi với lớp 7”, vị giáo viên kia nhanh chóng ngậm miệng. Thế là không còn ai phản đối nữa, lớp 7 đã thành công tham gia cuộc thi kéo co.