Hàn Tinh Viễn Cố - Ale Lưu Bạch

Chương 23: Trứng Gà Luộc




Lý Cố có chí học hành, nhưng trình độ thật sự quá kém. Nếu học theo tiến độ bình thường, e là phải để các bạn học sinh vừa gọi cậu là chú vừa ngồi cùng bàn. Kỷ Tri Thanh cân nhắc đến áp lực tâm lý mà học sinh lớn tuổi chuyển trường có thể gây ra cho những đứa trẻ khác, và cả khả năng chịu đựng của Lý Cố, cuối cùng đề nghị cậu nên đi đường vòng, học ở trường cấp hai bình thường trong trấn trước. Mặc dù trình độ trường cấp hai trong trấn cũng chẳng ra dáng trường cấp hai là mấy, nhưng ít ra có thể làm bước đệm, như vậy việc học sẽ không quá khó khăn, chờ đến lúc thích nghi được với bầu không khí và nhịp độ học tập ở thành phố, muốn chuyển đến trường tốt hơn cũng chưa muộn.

Lý Cố đã mười bốn tuổi, ở trên núi có lẽ không nhìn ra, nhưng so sánh với những đứa trẻ cùng tuổi trong thành phố, trông cậu có phần nhỏ con, tuy rắn rỏi nhưng không được cao to vạm vỡ. Có lẽ do con trai dậy thì muộn, nhìn dáng vẻ hiện tại của cậu thật khiến người khác đau lòng. Từ sau khi cậu cứu Kỷ Hàn Tinh trở về, Kỷ Tri Thanh càng quan tâm đến cậu hơn, trước đây chỉ là quan tâm đúng mực, giờ đây thậm chí còn có phần hiền từ và thương yêu. Nhất là khi nhìn thấy dáng vẻ chăm chỉ học hành, lao đầu vào biển sách gần đây của cậu, trong lòng anh lại càng thêm phần yêu mến.

Vì thế, Kỷ Tri Thanh chia bớt trứng gà mà dân làng tặng cho mình, mỗi sáng đều luộc thêm một quả cho cậu, bảo Kỷ Hàn Tinh mang sang cho cậu ăn. Trứng gà luộc vào mùa đông có thể dùng để sưởi ấm tay, khi nào nguội bớt thì lấy ra ăn. Kỷ Hàn Tinh móc từ trong túi áo khoác ra một quả trứng, đặt trước mặt cậu: “Cái này là chú Tri Thanh cho anh.” Sau đó, cậu bé lại móc từ túi áo khoác bên kia ra quả trứng thứ hai, giơ lên nhìn ngắm một lượt, cũng đặt trước mặt Lý Cố: “Cái này là em cho anh.”

Lý Cố vô cùng kinh ngạc, đây quả là một món quà quá quý giá, cậu cầm quả trứng còn đang ấm nóng, lại nhìn Kỷ Hàn Tinh: “Đây là thầy giáo bảo em mang cho anh à?”

“Ưm…” Kỷ Hàn Tinh có chút khó xử.

Lý Cố hỏi cậu bé: “Sao em không tự ăn?” Chẳng lẽ là nhường cho mình? Trong lòng Lý Cố dấy lên chút nghi ngờ, cũng bởi chút nghi ngờ này mà sinh ra chút cảm động và vui mừng. Nhìn Kỷ Hàn Tinh thản nhiên đưa trứng cho mình, cậu thấy đứa nhỏ này thật thú vị, rõ ràng là muốn nhét đồ ăn cho người khác còn cố tỏ ra mình là người lớn.

Không ngờ… “Em không thích ăn lòng đỏ.” Kỷ Hàn Tinh nói.

Lý Cố sững người, sau đó từ trong ánh mắt trong veo và điềm tĩnh như mọi khi của Kỷ Hàn Tinh, cậu đọc được chút mong đợi. Lý Cố bỗng nhiên hiểu ra, vô cùng chủ động nói: “Vậy, anh ăn lòng đỏ, lòng trắng cho em hết.”

Nghe vậy, khóe môi Kỷ Hàn Tinh khẽ nhếch lên, có phần kiêu ngạo đẩy quả trứng về phía trước, hơi hất cằm lên. Lý Cố xoa xoa tay, khúm núm bóc vỏ trứng.

Lòng trắng trứng mềm mại lộ ra, run rẩy đầy mê hoặc. Lý Cố ngại dùng tay bẻ, bèn bưng quả trứng đưa đến bên miệng Kỷ Hàn Tinh. Kỷ Hàn Tinh há miệng ăn, Lý Cố moi lòng đỏ ra, một ngụm nuốt trọn, phần lòng trắng còn lại cũng đút cho Kỷ Hàn Tinh. Kỷ Hàn Tinh dù sao cũng là trẻ con, Kỷ Tri Thanh ngày thường không cho cậu bé kén ăn, ăn trứng luộc cũng phải ăn hết cả quả, đồ ăn ở vùng núi rất quý giá, không được lãng phí. Ngay cả ông nội Kỷ trước đây rất chiều chuộng cậu bé cũng không cho cậu ăn một nửa bỏ một nửa, thứ cậu bé không ăn ông nội Kỷ sẽ ăn hết, nhưng ông nội Kỷ tuổi đã cao, ăn nhiều thứ này dễ bị mỡ máu. Vì vậy, khi Kỷ Hàn Tinh phát hiện ra có người có thể thay cậu bé ăn hết lòng đỏ, không lãng phí mà cũng không bị mỡ máu, trong lòng cậu bé cảm thấy rất hài lòng, đôi lông mày thanh tú cong lên.

Ăn xong, cậu bé nhìn Lý Cố với ánh mắt lấp lánh, Lý Cố bị nghẹn, vội vàng ưỡn cổ nuốt xuống, sau đó bắt đầu ngoan ngoãn bóc quả trứng thứ hai.

Hậu quả của việc ăn quá nhiều lòng đỏ trứng chính là Lý Cố đã đánh một cái ợ rất to trong giờ học. Cậu cảm thấy ngay cả lời nói của mình cũng có mùi phân gà, nhưng ngày hôm sau cậu vẫn kiên quyết ăn hết hai lòng đỏ trứng, không hề lộ ra chút khó chịu nào. Để ngăn chặn bi kịch tái diễn, cậu đã mang thêm một bình nước nóng, kết quả phát hiện Kỷ Hàn Tinh cũng mang nước nóng cho cậu, còn dặn dò cậu tranh thủ lúc nóng uống…

Có lẽ là do dinh dưỡng từ hai lòng đỏ trứng mỗi ngày, gần đây Lý Cố phát hiện hình như mình cao lên một chút. Tốc độ không theo kịp lũ trẻ con lớn nhanh như thổi, ống tay áo và ống quần đều có vẻ ngắn hơn, đi trên đường núi ở Ninh Xuyên, gió lùa vào trong quần áo, Lý Cố rụt cổ, có chút buồn bực nghĩ, giá như mình cao lên vào mùa hè hoặc mùa thu thì tốt rồi, bây giờ lại khiến cậu đi đường cũng phải khom lưng. Nhưng cậu không than thở với người giám hộ là trưởng thôn, kinh tế của trưởng thôn cũng không khá giả, cậu không muốn vì mình phải mua quần áo mới mà gây áp lực gì cho người giám hộ này.

Sau đó, Thiệu Lực ở thôn bên cạnh có đến một chuyến, bố cậu ta nhận thầu một công trình trong trấn, định sau năm mới sẽ đưa cậu ta đi làm phụ hồ, như vậy Thiệu Lực cũng coi như có thu nhập. Công trình cần nhiều người, Thiệu Lực hỏi Lý Cố có muốn đi không, bao ăn bao ở, mỗi tháng còn có tiền, trong lòng Lý Cố có một góc nhỏ rục rịch ngóc đầu, sau đó cậu đánh một cái ợ hơi hướng phân gà…

Lý Cố lau miệng, tiếc nuối nghĩ, nếu mình đi rồi, chẳng phải mấy quả trứng gà luộc của thầy Kỷ sẽ bị đem cho chó ăn sao.

Vì vậy, cậu lắc đầu: “Không đi, tôi có việc rồi. Tôi muốn đi học.”