Hậu quả của việc Lý Cố ra oai hùng dũng chính là sáng hôm sau chân sưng vù không đi lại được. Chuyện này không cần nói cũng bị Kỷ Hàn Tinh nhìn thấu. Lý Cố xấu hổ vô cùng, cứ như làm chuyện gì khuất tất bị bắt quả tang. “Còn chỗ nào bị thương nữa không?”, Kỷ Hàn Tinh hỏi. Ban đầu Lý Cố không định nói, nhưng bỗng nhiên bị nắm lấy bàn tay còn lại, cậu nhịn không được kêu lên một tiếng đau đớn. Tay cậu bị rỉ sét trên ống sắt cứa vào, hôm qua thậm chí cậu không dám dùng tay này dắt Kỷ Hàn Tinh. Nhìn thấy sắc mặt đứa nhỏ thay đổi, Lý Cố muốn giải thích với Kỷ Hàn Tinh, nhưng Kỷ Hàn Tinh lại quay đầu đi, mím chặt môi, không thèm để ý đến cậu nữa. Lý Cố từ trước đến nay vẫn không đoán được trong cái đầu thông minh kia đang nghĩ gì, chỉ cảm thấy tủi thân và tự trách bản thân, Kỷ Hàn Tinh không để ý đến cậu, có lẽ là vì cậu thật sự đã làm sai chuyện gì đó.
Bên kia, Kỷ Tri Thanh lặn lội đường xa chạy tới, nhìn thấy Kỷ Hàn Tinh trong tích tắc liền sững người tại chỗ, ánh mắt dán chặt vào đứa nhỏ như muốn phân biệt thật giả, tay run rẩy không kiềm chế được, cuối cùng ngồi xổm xuống ôm chầm lấy Kỷ Hàn Tinh, một câu cũng không nói nên lời. So với Kỷ Hàn Tinh lành lặn, Lý Cố trông giống như đứa bị bắt cóc hơn, không chỉ tả tơi mà còn thảm thương mang theo thương tích. Kỷ Tri Thanh không dám chậm trễ, vội vàng đưa hai đứa nhỏ đến bệnh viện lớn ở đây. Trên đường đi, chỉ nghe Lý Cố thuật lại thôi cũng đủ thấy kinh hồn bạt vía, lúc này ôm Kỷ Hàn Tinh trong lòng, anh vẫn không dám tin, đứa nhỏ thế mà được Lý Cố cứu về. Kỷ Tri Thanh vẫn chưa hoàn hồn sau chuỗi ngày vừa qua, không để ý đến sự lúng túng giữa hai đứa trẻ.
Lúc đi đăng ký khám, anh dặn Kỷ Hàn Tinh dìu Lý Cố một chút vì chân kia của Lý Cố đã không thể chạm đất. Kỷ Hàn Tinh ủ rũ đáp một tiếng, nghiêm chỉnh dìu người, nhưng lại kiên quyết không chịu nhìn thẳng. Lý Cố hơi rụt rè khẽ gọi: “Ngôi Sao.”
“Ừm.” Kỷ Hàn Tinh có vẻ miễn cưỡng đáp lại, vẫn còn giận dỗi.
Lý Cố không hiểu đầu cua tai nheo ra sao, không biết rốt cuộc mình đã đắc tội với Kỷ Hàn Tinh chỗ nào, đành phải hạ giọng nói: “Hay là dìu anh mệt rồi, để anh tự đứng cũng được, anh còn một chân mà.” Lời này không nói ra thì thôi, vừa nói ra, Kỷ Hàn Tinh trừng mắt nhìn cậu, trong mắt còn đỏ hoe: “Anh muốn thành người què sao?”
Lý Cố hoảng hốt, cậu chưa từng thấy Kỷ Hàn Tinh như vậy, từ lúc đưa Kỷ Hàn Tinh ra khỏi căn nhà của tên biến thái đó cũng chưa từng thấy Kỷ Hàn Tinh khóc, bộ dạng này của đứa nhỏ khiến cậu sợ hãi, vội vàng dỗ dành: “Em, em sao vậy, đừng khóc mà. Anh, anh không, không muốn thành người què, rốt cuộc là em làm sao vậy?” Kỷ Hàn Tinh nhìn cậu bằng ánh mắt “hận sắt không thành thép”, nhanh chóng đưa tay dụi mắt, lại mím chặt môi, không chịu nói chuyện với cậu nữa, ra dáng vẻ giận lắm rồi. Cơn giận này kéo dài đến tận lúc bác sĩ nói chân Lý Cố có thể chữa khỏi, dù sao tuổi còn nhỏ, tuy đến muộn một chút nhưng cũng không để lại di chứng gì.
Ra khỏi bệnh viện, Kỷ Tri Thanh chân thành cảm ơn Lý Cố, không phải kiểu khen thưởng của người lớn dành cho trẻ con, mà là lùi lại hai bước, đối diện với Lý Cố đang đứng thẳng, cúi người thật sâu. Nếu không phải một chân Lý Cố không tiện, chắc cậu đã nhảy dựng lên tại chỗ. Ba người lên xe trở về, tập hợp với trưởng thôn ở lại thị trấn, lại leo lên xe bán tải lên đường về Ninh Xuyên.
Chuyện này không còn đến quấy rầy cuộc sống của hai đứa nhỏ nữa. Còn Kỷ Tri Thanh không biết đã trao đổi với cảnh sát như thế nào, sự việc bị bắt cóc lần này được coi trọng ở mức độ cao, lần theo manh mối đã triệt phá được cả một đường dây tội ác đầy máu tanh. Sau này Lý Cố mới biết được, đó là vì bố của Kỷ Hàn Tinh, bố cậu bé sau khi hy sinh đã được truy tặng huân chương, Kỷ Hàn Tinh là người thân duy nhất của ông trên thế giới này. Vị lãnh đạo cũ của ông vẫn luôn quan tâm đến cuộc sống của Kỷ Hàn Tinh, hôm đó những lời anh nói với Kỷ Tri Thanh là: “Chúng ta không thể để một đứa trẻ như vậy mất niềm tin vào thế giới này.”
Kỷ Hàn Tinh được Lý Cố cứu về, nhưng Lý Cố lại không còn mặt mũi nào rủ cậu bé chơi cùng nữa. Theo tính cách trước đây của cậu, khó khăn lắm mới làm anh hùng một lần, nhất định phải triệu tập lũ tôm tép nhái bén trong núi, tụ tập lại nghe cậu kể chuyện oai hùng. Nhưng lần này Lý Cố một chút cũng không muốn nhớ lại chuyện đã qua, quá mức khắc cốt ghi tâm, chỉ cần có một bước đi sai có lẽ sẽ không còn gặp lại Kỷ Hàn Tinh nữa. Lý Cố không cách nào xem đây là chiến tích, cậu chỉ cảm thấy may mắn, may mắn là số phận vào thời khắc cuối cùng đã chiếu cố đến cậu.
Rất nhiều đêm sau đó, Lý Cố nhớ lại gã đàn ông kia vẫn có thể nhớ rõ ràng cảm giác muốn giết người lúc đó.
Trưởng thôn nhìn thấy dáng vẻ nhát gan lúc cậu đi đường, chân nọ bước trước chân kia bước sau, tức giận đến mức không biết trút vào đâu, nhưng ngoài tức giận lại có chút tự hào, con khỉ con trong núi này cuối cùng cũng bắt đầu ra dáng một người đàn ông trưởng thành – trưởng thành, là bắt đầu từ việc học cách gánh vác trách nhiệm. Trưởng thôn vỗ vai cậu một cái: “Thằng nhóc thối, lần sau còn chạy lung tung nữa ông đánh gãy chân mày.” Lý Cố rên rỉ một tiếng, cậu không dám chạy lung tung nữa, cũng không dám rủ rê Kỷ Hàn Tinh ra ngoài nữa.
Thời tiết ngày càng lạnh, Lý Cố ngày nào cũng cuộn tròn trong nhà đọc sách, nghĩ đến đôi mắt đỏ hoe của đứa nhỏ ngày hôm đó, vẫn không hiểu được mình đã chọc giận cậu bé ở đâu, cho nên cũng không dám đi tìm Kỷ Hàn Tinh. Cậu nhớ đến lời Kỷ Tri Thanh từng hỏi, trong lòng đã quyết định sẽ học cấp hai, phải thay đổi một số thứ. Cứ thế ru rú trong nhà ba bốn ngày, chân đỡ đau hơn một chút, cậu lôi từ gầm giường ra cái bọc nhỏ giấu kỹ trước khi đi, bên trong là mực và vở mới mua cho Kỷ Hàn Tinh, còn có hạt châu thủy tinh đủ màu sắc và kẹo.
Lý Cố suy nghĩ một chút, lau sạch cái bọc nhỏ, lại viết một tờ giấy nhỏ kẹp vào trong, là nét chữ vừa nắn nót vừa xấu xí rất đặc trưng của cậu: “Cho Tinh Tinh.”
Lý Cố mang theo nó nhảy lò cò một mạch đến cửa nhà Kỷ Tri Thanh. Lúc giơ tay gõ cửa lại chùn bước, quyết định đặt đồ lên cửa sổ rồi chạy, à không, bây giờ cậu chỉ có thể nhảy.
Cậu bé Lý què còn chưa kịp đặt bọc nhỏ lên cửa sổ, cửa sổ đã bị đẩy ra, lộ ra gương mặt Kỷ Hàn Tinh, cậu bé bình tĩnh nhìn Lý Cố một cái: “Vào đi.”
Lý Cố bèn rụt rè chui vào.