Hàn Thủy

Chương 32: - Mỗi năm đều có một ngày giống như hôm nay




Sau khi mang những thứ đã mua ở siêu thị và phần thưởng về nhà, Ôn Hàn Thủy đẩy xe về phía phòng bảo vệ.

Vừa đi vừa nói chuyện với Từ Phỉ, anh không yên tâm nói: "Từ nay về sau, khi đi bộ buổi tối phải gọi điện cho anh."

Ôn Hàn Thủy: "Đừng lo, em đi quanh tiểu khu thôi."

Sau khi trả lại xe đẩy, Ôn Hàn Thủy cũng không ở bên ngoài lâu mà đi thẳng về nhà.

Thời gian trôi nhanh hơn khi có người ở bên, Ôn Hàn Thủy trở về nhà nhìn thấy đồng hồ treo tường đã chỉ đến mười giờ. Cửa trước vẫn còn chất một đống đồ mua về, Ôn Hàn Thủy nhìn qua một chút, cũng không muốn thu dọn, quay sang Từ Phỉ thở dài: "Mệt quá."

Trái tim Từ Phỉ vừa chua xót vừa mềm mại, anh cũng thích gần gũi cô nhưng cảm thấy được cô mệt mỏi, "Đi ngủ sớm đi vợ."

"Ừ, ngủ ngon."

Một đêm không mộng mị.

Ôn Hàn Thủy đặt chuông báo thức tám giờ, cô đi đến phòng khách thu dọn đồ tối hôm qua mua. Hôm nay có rất nhiều việc phải làm, buổi trưa phải đến nhà Hứa Tịnh ăn cơm, buổi tối đến nhà bà nội. Cô muốn đem tặng hai nhà những món quà năm mới khác nhau nên Ôn Hàn Thủy đã dành chút thời gian sắp xếp và đặt chúng ở hai bên để tránh nhầm lẫn.

Sau đó mới tắm rửa thay quần áo, gần chín giờ mới ra ngoài mang theo đồ đạc.

Bữa sáng cô ăn chút bánh mì, từ tiểu khu đi ra muốn bắt taxi đến nhà Hứa Tịnh, đợi rất lâu vẫn không có xe, cuối cùng nhìn thấy trên xe bus không có nhiều người liền quyết định đi xe bus.

Lang thang trên con đường, những ký ức cũ như ùa về.

Sau khi tốt nghiệp trung học, Hứa Tịnh được một người bạn giới thiệu người chồng hiện tại và họ cũng sớm kết hôn, dự định sẽ có một đứa con riêng. Trong thời gian này, Ôn Hàn Thủy luôn ở bên cạnh và chúc phúc cho bà, nhưng chỉ sau nhiều năm cô mới nhận ra rằng Hứa Tịnh không còn là mẹ của mình nữa.

Cha của Ôn Hàn Thủy qua đời vì bệnh tật khi cô còn rất nhỏ, chính Hứa Tịnh là người đã làm việc chăm chỉ để nuôi nấng cô. Khi lớn lên, gia đình vẫn không giàu có khi đó Hứa Tịnh áp lực lớn nên tính tình không tốt, vì vậy Ôn Hàn Thủy đôi khi tự trách bản thân và cảm thấy mình như một gánh nặng. Sau này vào đại học, Ôn Hàn Thủy luôn muốn đưa Hứa Tịnh đến một thành phố mới nhưng Hứa Tịnh gặp được người chồng hiện tại nên không đồng ý.

Hứa Tịnh đã rất cố gắng để hòa nhập vào gia đình nhà chồng. Ôn Hàn Thủy nhìn thấy điều đó trong mắt bà nhưng thường ở nơi mà Hứa Tịnh không thể nhìn thấy cô, sẽ lộ ra vẻ mặt cô đơn.

Kỳ nghỉ đông của năm nhất đại học, Ôn Hàn Thủy theo bọn họ về quê ăn Tết. Người dân ở đó vẫn còn mang theo tàn dư của chế độ phong kiến, đối với một người con riêng như Ôn Hàn Thủy thì luôn lạnh nhạt. Cha dượng không gay gắt với cô nhưng cũng không thân thiện. Khi đó Hứa Tịnh để hòa nhập vào gia đình này, trong mắt bà đã không nhìn thấy dáng vẻ ủy khuất của Ôn Hàn Thủy.

Năm đó, Ôn Hàn Thủy luôn tự dặn lòng mình không được khóc, không được khóc cho dù có đau lòng đến mấy.

Không thể làm khó Hứa Tịnh nữa.

Kỳ nghỉ đông tiếp theo, Ôn Hàn Thủy không về nhà. Cô nói với Hứa Tịnh rằng cô đã tìm được một công việc thực tập tuyệt vời, sau đó Hứa Tịnh cũng không ép buộc cô. Đêm giao thừa năm đó, trường học như một cái lồng lạnh lẽo, khép kín với thế giới bên ngoài. Ôn Hàn Thủy ở trong ký túc xá một mình, sự im lặng gần như nuốt chửng cô, cô mở video tiết mục cuối năm lên, bật âm thanh thật lớn.

Thế rồi cô liền quen với sự đơn độc như vậy.

Cô cũng nhận ra sự thật rằng đó là nhà của Hứa Tịnh.

Trong vài năm Hứa Tịnh không sinh được con và đã bỏ bê Ôn Hàn Thủy. Sau này, khi có Thông Thông, cuộc đời của cô đã bị cậu nhóc nghịch ngợm này chiếm lấy.

Tin tức Ôn Hàn Thủy ở một mình trong đêm giao thừa bằng cách nào đó đã đến tai bà nội cô ở quê, bà đã gọi điện và mắng mỏ Hứa Tịnh, chỉ sau đó Hứa Tịnh mới nhận ra rằng bà đã bỏ bê Ôn Hàn Thủy đến mức nào. Lúc này, Ôn Hàn Thủy đã một mình trải qua nhiều khó khăn, không còn yếu đuối mà còn học cách ngụy trang, mỉm cười nói không sao đâu mẹ.

Điều đáng buồn là, Hứa Tịnh thực sự cảm thấy không sao.

Sau đó để bù đắp, Ôn Hàn Thủy thực sự không có cảm giác gì nữa. Nhưng cô không muốn làm người thân thất vọng, theo thời gian đã hình thành khuôn mẫu này, buổi trưa ở nhà Hứa Tịnh ăn một bữa cơm đoàn viên, buổi tối thì về nhà bà nội.

Người khác đón giao thừa đều ở nhà bình an vui vẻ, còn cô lại muốn đi khắp nơi, đoàn viên cũng giống như lướt qua mà thôi.

Khi cô xuống xe, Ôn Hàn Thủy ngẩng cao đầu, bình tĩnh trong chốc lát.

Nhớ về quá khứ, đôi mắt hơi ươn ướt.

Có lẽ phải có người dựa vào, nếu không trái tim bất khả xâm phạm cũng có chút nứt ra.

Đây là năm cuối cùng. Ôn Hàn Thủy trong lòng tự nhủ: "Mình cũng sắp có gia đình riêng rồi."

Ôn Hàn Thủy bấm chuông cửa, nghe thấy Hứa Tịnh nói vọng tới, tiếp theo là tiếng bước chân vội vàng, sau đó Hứa Tịnh ra mở cửa. Một tiếng chào hỏi, Ôn Hàn Thủy giao hết đồ trong tay cho Hứa Tịnh, rất nhiều đồ, một mình bà cầm không hết, Ôn Hàn Thủy cũng đỡ lấy, cuối cùng đi đến phòng khách đặt ở một góc.

"Đến ăn chút hoa quả đi." Hứa Tịnh mời Ôn Hàn Thủy ngồi ở sofa, đã lâu không gặp, tán gẫu không nhiều, Hứa Tịnh cố gắng muốn cùng Ôn Hàn Thủy gần gũi nhưng lại không hiểu rõ nên bà lộ ra vẻ khách sáo.

Ôn Hàn Thủy cười cười, không nói gì.

Hai người đang ngồi tán gẫu, Thông Thông vừa bỏ điều khiển TV xuống liền chạy đến góc tường xem thứ mà Ôn Hàn Thủy mang đến. Cậu không tìm được thứ mình muốn, giống như một con ngựa hoang nhỏ chạy thẳng đến chỗ Ôn Hàn Thủy, "Chị ơi, máy bay điều khiển từ xa của em đâu? Máy bay điều khiển từ xa của em đâu?"

Thứ gì nhỉ?

Ôn Hàn Thủy nhất thời không nhớ ra, lại nghe Thông Thông nói tiếp: "Lần trước ở bệnh viện chị đã hứa với em mà!"

Ôn Hàn Thủy sau đó mới nhớ ra, cô có chút xấu hổ, giải thích: "Chị quên mất rồi, lần sau sẽ mua cho em được không?"

"Không được, không được, em muốn ngay bây giờ!" Thông Thông làm loạn, trong nhà ầm ĩ một hồi.

Cậu nhóc lớn thế này rồi nhưng vẫn nghịch ngợm, Hứa Tịnh thường xuyên chiều chuộng cậu nhóc, bây giờ ầm ĩ liền không thể dỗ dành. Hứa Tịnh nhìn về phía con trai có chút xấu hổ, lớn tiếng khiển trách vài cái, Thông Thông cũng không sợ hãi mà ngồi trên sàn nhà gào khóc. Hứa Tịnh mắng không được nữa, dỗ cậu ra ban công, lấy ra một chiếc máy bay điều khiển từ xa.

"Thông Thông không phải có một chiếc rồi sao?" Hứa Tịnh dỗ dành.

Ôn Hàn Thủy ánh mắt nhìn theo ban công. Hàng rào đồ chơi vây quanh một vòng tròn, nhìn thoáng qua liền thấy bên trong có rất nhiều đồ chơi, ngẫu nhiên bày một bên máy bay, mô hình ô tô, nhiều loại đồ chơi cô không thể gọi tên. Được mẹ dỗ dành, Thông Thông như một hoàng tử bé nhỏ, rõ ràng là có rất nhiều mà vẫn không thỏa mãn.

Hứa Tịnh thấp giọng dỗ dành Thông Thông, cậu nhóc cũng không cảm kích, nói: "Cái này nhỏ quá, mẹ bảo sẽ mua cái lớn hơn cơ mà."

Hứa Tịnh nghe vậy có chút xấu hổ, vô thức nhìn Ôn Hàn Thủy nhưng lại thấy cô ngây người nhìn về phía ban công, dường như đang đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình, không nghe thấy lời nói của cậu nhóc, nhưng nhìn qua ánh mắt có thể thấy Hứa Tịnh đang rất buồn bực.

Khi Ôn Hàn Thủy còn nhỏ, cô cũng đã từng nhìn thấy ánh mắt như vậy.

Khi cô còn không hiểu chuyện, Ôn Hàn Thủy thích một con búp bê mặc váy hồng, lúc đó cô không có tiền lại đang ở thời điểm khó khăn nhất. Ôn Hàn Thủy không hiểu chuyện, ôm lấy đùi bà nói muốn mua nhưng lại bị bà không chút do dự đánh vào mông hai cái, mắng cô mấy câu, Ôn Hàn Thủy mới vừa khóc vừa ngoan ngoãn đi theo bà về nhà.

Sau này lớn hơn, Ôn Hàn Thủy không đòi đồ chơi nữa nhưng trong lòng vẫn thầm nghĩ khi nhìn thấy cửa hàng đồ chơi từ xa, bây giờ cũng là vẻ mặt như vậy.

Nhưng ngay sau đó, có lẽ chỉ có vài giây, Ôn Hàn Thủy nhanh chóng thu lại biểu cảm, cúi đầu bóc một quả cam, sau đó không biểu hiện gì nữa.

Bầu không khí ít nhiều bị ảnh hưởng, hoặc cũng có thể chỉ có Hứa Tịnh cảm thấy như vậy hoặc cũng có thể bầu không khí không hoà thuận như bà nghĩ nhiều năm trước, bà trốn vào bếp nấu ăn nhưng tai vẫn nghe ngóng bên ngoài, có điều TV to quá nên không nghe được gì.

Sau khi rửa sạch một đĩa hoa quả, Hứa Tịnh cuối cùng cũng tìm được lý do để đi ra khỏi bếp.

Phòng khách yên tĩnh, Thông Thông vừa mới làm ầm lên đã ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh Ôn Hàn Thủy, cúi đầu thì thầm với cô. Hứa Tịnh có chút kinh ngạc, đi tới liền nghe thấy Ôn Hàn Thủy trầm giọng nói: "Muốn cái màu đen sao? Bộ này màu trắng cũng rất ngầu mà."

"Ừm... em sẽ nghĩ một chút." Thông Thông cau mày, mắt nhìn thẳng vào màn hình điện thoại.

Điện thoại dừng ở trang Taobao, phía trên có một chiếc máy bay điều khiển từ xa uy phong lẫm liệt.

Hứa Tịnh nghĩ, thật là tuyệt, đứa nhỏ này ngày thường tính tình đâu có tốt như vậy, chưa nói đến việc lựa chọn màu sắc, không hiểu chuyện nên hận không thể lấy tất cả các màu về. Bây giờ tại sao nó lại nghe theo lời của Ôn Hàn Thủy như vậy? Bối rối, người mẹ vẫn còn trong tiềm thức nói: "Đừng nuông chiều nó, nó có rất nhiều đồ chơi rồi."

Hứa Tịnh quên mất, lời này bà thường nói với người ngoài.

Ôn Hàn Thủy đã sống với bà từ nhỏ đương nhiên hiểu rất rõ.

Cô cười: "Con đã hứa rồi, không thể thất hứa".

Nụ cười trông có vẻ chân thành nhưng trong lòng cô đang nghĩ gì ngay cả Hứa Tịnh cũng không thể nhìn ra.

Về sau trước khi Hứa Tịnh đi vào bếp, bà đã nghe thấy Ôn Hàn Thủy nói với Thông Thông: "Bây giờ chúng ta có mua cũng không giao hàng được, phải đợi đến sau Tết khi anh chuyển phát nhanh đi làm mới có thể giao chúng cho Thông Thông được, nhé?"

Cậu bé ngoan ngoãn gật đầu: "Biết rồi."

"Vậy thì em phải nhanh chóng làm bài tập cho đêm giao thừa để sau này có thời gian chơi..."

...

Chồng của Hứa Tịnh đi đưa đồ Tết cho trưởng bối trong nhà, trước khi ra cửa thấp giọng nói rằng trong nhà không nên nấu hết đồ hải sản phải để dành một ít cho bữa tối tất niên. Hải sản do một người bạn của chồng bà gửi cho, nghe nói toàn là đồ biển, cũng không được bao nhiêu. Lúc trước Hứa Tịnh thật sự tưởng để dành cho buổi tối dù sao buổi trưa cũng đã có rất nhiều món rồi.

Nhưng bây giờ bà đang ở trong phòng bếp, chỉ cảm thấy vừa thẹn vừa xấu hổ, bà nợ Hàn Thủy rất nhiều, bây giờ không thể cầm chắc một bát nước, xấu hổ đến khuôn mặt đỏ bừng. Cuối cùng, bà đã giữ lại một cái đầu cá và lấy hết những con còn lại.

Mỗi năm một lần, cũng không thể keo kiệt.

***

Ôn Hàn Thủy cảm thấy nhẹ nhõm khi rời khỏi nhà của Hứa Tịnh.

Lúc đầu cô định đưa Thông Thông đi chơi, sau đó chú về, cô đi giúp Hứa Tịnh trong bếp, bận rộn suốt thật ra cô cũng là người ngoài nên không thể lười biếng, nếu có thể làm hết việc cũng cố gắng giúp đỡ.

Dù sao thì cũng chỉ mỗi năm một lần.

Cô đã sớm trở về nhà bằng ô tô, nhà riêng của cô yên tĩnh nhưng lại thư thái lạ thường. Trước đây, cô phải đi ô tô về quê luôn. Năm nay hơi khác, bà cụ bị thương ở chân nên ở quê không tiện, là một trong những người con trai đưa lên thành phố ăn Tết.

Hứa Tịnh không biết, nghĩ cô phải bắt xe nên không giữ lại.

Ôn Hàn Thủy tranh thủ thời gian rảnh trở về phòng ngủ để nghỉ ngơi.

Vừa mới nằm xuống, điện thoại của Từ Phỉ đã gọi đến.

Người này đúng là dính người, từ sáng đến giờ không ngừng gửi tin nhắn cho cô. Anh không nói gì, thỉnh thoảng chỉ chọc cô để nhắc nhở sự tồn tại. [đăng tại truyenwiki1.com aristocraticboy_duu]

Vừa mới nói vài câu, nghe Ôn Hàn Thủy nói bây giờ chỉ có một mình, cho nên Từ Phỉ lại cúp máy, đổi thành video call. Ôn Hàn Thủy phải ngồi dậy một chút, dựa vào giường, cố gắng tìm một góc khá ổn mới trả lời điện thoại.

Từ Phỉ trở về nhà của mình, khi máy quay chuyển động không biết anh đứng ở đâu, Ôn Hàn Thủy nhìn thoáng thấy hồ bơi trong sân nhà anh. Ánh nắng có chút gay gắt, Từ Phỉ nheo mắt từ ban công đi vào, lười biếng ngồi trên sofa. [vui lòng không re-up đi nơi khác]

"Sao em lại ở nhà một mình?" Anh hỏi.

Anh nhớ rất rõ phòng ngủ của Ôn Hàn Thủy vì dù sao cũng đã từng ngủ ở đó.

"Em mới từ nhà mẹ trở về, tối nay còn phải đến nhà bà nội." Ôn Hàn Thủy nói ngắn gọn, thật ra những chuyện này Từ Phỉ đã biết, cô nghi ngờ Từ Phỉ thích nghe cô nói nhảm.

Từ Phỉ hỏi: "Ăn cơm trưa ngon chứ?"

"Tất nhiên, rất náo nhiệt, cũng rất thịnh soạn." Ôn Hàn Thủy hồi tưởng suy nghĩ một chút, "Cảm giác giống như là một bữa tiệc hải sản, một đĩa tôm to bằng lòng bàn tay của em này."

Hiếm khi thịnh soạn, Ôn Hàn Thủy cũng kể hồi lâu.

Từ Phỉ nghiêm túc nghe còn rất hợp tác lúc mấu chốt kêu một tiếng "Oa", vẻ mặt năm phần ghen tị năm phần mong đợi, người ta không biết còn tưởng buổi trưa anh chỉ ăn một bàn toàn rau xanh.

Cô xem ảnh anh gửi thấy rõ ràng nhà anh cũng rất tuyệt.