Hàn Thủy

Chương 2: - Cô giữ chiếc áo khoác của anh từ thời trung học




Sau khi đã khóc mệt, Ôn Hàn Thủy chìm vào giấc ngủ.

Cả tuần nay cô ngủ không ngon, những giấc ngủ ngắn ngủi luôn bị ác mộng đánh thức, nhưng ở bên cạnh Từ Phỉ, lần đầu tiên Ôn Hàn Thủy cảm thấy thoải mái, cô dựa vào anh ngủ thiếp đi.

Từ Phỉ đã sớm phát hiện Ôn Hàn Thủy đã ngủ, nhỏ tiếng nghẹn ngào, Từ Phỉ có thể nghe thấy rõ ràng tiếng thở của chính mình. Anh thả lỏng một chút, nhưng không thể không nhìn chằm chằm vào Ôn Hàn Thủy thật lâu.

Ngồi như vậy một lúc sau Từ Phỉ mới nhúc nhích. Anh cẩn thận bế Ôn Hàn Thủy lên, vững chắc đi tìm phòng ngủ, đặt cô lên giường, sau đó dùng chăn quấn chặt lấy cô.

Sau khi làm xong, anh nhẹ nhàng rời khỏi phòng ngủ.

Thời gian trôi qua, ngủ không biết trời đất, Ôn Hàn Thủy theo thói quen trong bóng tối tỉnh lại, đầu óc còn chưa hoàn toàn tỉnh táo, nhưng theo bản năng biết bản thân muốn đi toilet, vì vậy choáng váng rời giường.

Mơ màng đi vào phòng tắm, lại mơ màng rửa tay đi ra, Ôn Hàn Thủy tỉnh táo một chút, sau khi liếc mắt nhìn bóng lưng người đàn ông ngồi trên sofa cách đó không xa, lúc này mới bị hù dọa mà hoảng sợ hét lên.

"Ôn Hàn Thủy." Người đàn ông nhìn sang, không khỏi có chút kinh ngạc, "Tôi là Từ Phỉ."

Từ Phỉ?

Ôn Hàn Thủy ngừng la hét, che ngực, hoảng sợ nhìn anh. Những chuyện đó xảy ra trước cơn say, cuối cùng cô cũng hiểu được lý do Từ Phỉ có mặt ở đây.

Chẳng bao lâu, cô nhận ra sự khác biệt trong chính ngôi nhà của mình.

Rèm cửa trong phòng khách đã được mở ra, ánh sáng mặt trời chiếu sáng toàn bộ căn phòng, chiếu lên sàn nhà và bức tường. Những chai rượu rỗng vứt trên sàn trước đó đã được người ta nhặt lên, hai túi rác chất thành đống ở cửa ra vào. Ngoài ra, những thứ trên bàn, những chiếc gối trên sofa đều được đặt ngay ngắn, nhìn xuống sàn nhà sạch sẽ, sáng sủa đủ để soi bóng người.

Ôn Hàn Thủy xấu hổ, "Anh dọn dẹp đấy à?"

"Tiện tay thôi." Từ Phỉ ánh mắt lại rơi vào màn hình máy tính trước mặt, tay gõ bàn phím.

"Anh đang làm việc sao?" Ôn Hàn Thủy tò mò hỏi: "Hôm nay làm phiền anh quá, để tôi mời anh ăn cơm."

Giọng điệu của cô rất lịch sự và nhã nhặn, khác hẳn trước khi ngủ. Sau khi tỉnh dậy, Ôn Hàn Thủy như được tiếp thêm một nguồn năng lượng mới trong người, cô đeo mặt nạ vào và coi khoảnh khắc này như một người xã giao đúng mực.

Từ Phỉ cảm nhận được sự khác lạ, lông mày bất giác cau lại.

Trong khi nói chuyện, Ôn Hàn Thủy nhìn thời gian, 4 giờ chiều.

Đêm tối đang đến gần và một ngày lại sắp kết thúc. Sự mệt mỏi sau cơn mê ập đến như một đợt thủy triều, những cảm xúc tiêu cực bốc hơi theo nước mắt và những cảm xúc tích cực đã giúp cô vui lên.

Chuông cửa đột ngột vang lên vào lúc đó.

Ôn Hàn Thủy giật mình, bối rối nhìn ra cửa. Từ Phỉ đứng dậy trước cô với mục đích rõ ràng: "Tôi đã gọi đồ ăn bên ngoài."

Ôn Hàn Thủy ồ một tiếng, ngồi trên sofa không nhúc nhích, nhưng bên tai lại vô thức nghe ngóng động tĩnh.

Người giao hàng là một ông chú ngoài năm mươi, hồ hởi nói: "Đây có phải là cậu Từ không? Cháo mà cậu gọi đã đến".

Từ Phỉ vâng một tiếng, nhận rồi nói: "Cảm ơn chú."

"Không sao, cách có vài bước chân thôi." Ông chú đó không vội đi, vừa vui vẻ vừa tò mò nhìn Từ Phỉ, hỏi thêm một câu: "Cậu là bạn trai của Tiểu Ôn à?"

"..."

Từ Phỉ tiện tay đóng cửa lại, nhìn ông chú.

Giọng chú ấy lớn đến mức có thể vọng tới phòng khách: "Đây là lần đầu tiên tôi thấy Tiểu Ôn đưa bạn trai về, nghe nói cháu sắp kết hôn, chúc mừng nhé!"

Ôn Hàn Thủy toàn thân đông cứng, ai ngờ Từ Phỉ lại gọi món ở nhà hàng quen biết của cô chứ. Cô đã sống ở đây vài năm và là khách quen của cửa hàng, cũng như quen thuộc với gia đình chủ quán.

Từ Phỉ biết chú ấy hiểu lầm, nhưng vì anh không quen giải thích nhiều nên trầm mặc một hồi: "Cảm ơn chú."

Bình thường đến đây là có thể kết thúc cuộc trò chuyện và đóng cửa lại.

Nhưng ông chú lại rất nhiệt tình, nói luyên thuyên với Từ Phỉ khá lâu, đại ý Tiểu Ôn là một cô gái tốt, anh nên đối xử tốt với cô ấy. Từ Phỉ im lặng đứng ở cửa nghe cho đến khi chú ấy hỏi: "Tiểu Ôn đâu?"

"Ở trong, cái này là cháu mua cho cô ấy."

"Vậy cậu..."

"Chú Vương." Cuối cùng thì Ôn Hàn Thủy cũng đi tới.

Chú Vương ừ một tiếng, sự chú ý lập tức chuyển sang: "Tiểu Ôn, sao sắc mặt cháu xấu vậy? Lại thức khuya viết lách sao? Người trẻ tuổi thật là không biết chăm sóc sức khỏe......"

Chú ấy theo thói quen mà nhớ rõ, Ôn Hàn Thủy kiên nhẫn lắng nghe, phải một lúc sau mới có thể tiễn chú Vương đi. Khi chú Vương rời đi, Ôn Hàn Thủy và Từ Phỉ nhìn chằm chằm nhau.

"Xin lỗi, chú Vương nhận nhầm anh với người khác." Cô giải thích.

Từ Phỉ có vẻ không để tâm đi vào, xách theo đồ ăn mua bên ngoài, đổi chủ đề: "Chú ấy là người thân của em sao?"

"Không, tôi gặp chú ấy sau khi chuyển đến đây." Ôn Hàn Thủy đi theo sau Từ Phỉ, giọng điệu chậm rãi, "Tôi thường đến nhà hàng của họ ăn, lâu dần cũng thành quen."

Từ Phỉ không ngạc nhiên, Ôn Hàn Thủy từ nhỏ đã dễ làm quen với mọi người. Sau khi làm quen với cô ấy, không thể không cảm thấy rằng cô là một cô gái đáng yêu.

"Gia đình họ rất tốt, trước đây có lần tôi bị đau bụng vào ban đêm, là họ đưa tôi đến bệnh viện, chạy đi chạy lại giúp tôi rất nhiều." Ôn Hàn Thủy không biết vì sao đột nhiên rất muốn nói chuyện, động tác tiếp theo của Từ Phỉ bỗng ngừng lại.

Cô ngạc nhiên nhìn bát cháo được đưa đến trước mặt, mùi thơm thoang thoảng hòa cùng hơi nóng tỏa ra. Ôn Hàn Thủy kinh ngạc chỉ vào chính mình: "Cho tôi sao?"

Từ Phỉ gật đầu: "Ừ."

"Tôi còn tưởng anh đói bụng." Ôn Hàn Thủy có vẻ không giỏi trả lời với loại tình huống này, mặc dù cô không luống cuống, nhưng tay cô lại có nhiều động tác nhỏ. Đôi mắt cô cứ đảo quanh, sau một trăm lượt cô thở ra một hơi nhẹ và nói với giọng dứt khoát: "Cảm ơn, tôi sẽ mời anh bữa tối sau."

Ôn Hàn Thủy ngồi trên thảm, húp từng ngụm cháo nóng. Từ Phỉ nhìn vài giây, sau đó thu ánh mắt, tiếp tục làm việc. Gõ bàn phím không được mấy cái, chợt nghe bên cạnh truyền đến tiếng ho khan, một tiếng hừ sau đó vang lên: "Nóng, nóng..."

Từ Phỉ lập tức dừng việc đang làm, cầm khăn giấy qua: "Cẩn thận."

Đợi đến khi Ôn Hàn Thủy bình tĩnh lại, cô mới nhận ra mình đã làm chậm trễ công việc của Từ Phỉ từ lâu. Cô lập tức xin lỗi: "Xin lỗi, có phải tôi đã làm phiền công việc của anh không?"

"Không quan trọng." Từ Phỉ không chút do dự đáp lại. Thấy Ôn Hàn Thủy không tin, Từ Phỉ liền vươn tay đóng máy tính, "Gϊếŧ thời gian mà thôi."

Ôn Hàn Thủy yên tâm, nhìn thời gian trên tường đề nghị: "Chúng ta ra ngoài nhé? Tôi đã hứa sẽ mời anh ăn tối mà, cũng không còn sớm nữa."

Cô hành động như đàn ông, lập tức từ trên thảm đứng dậy: "Chờ tôi lấy túi xách xong là có thể ra ngoài."

Nói là lấy túi xách, nhưng thực ra không hẳn.

Khi đi ngang qua tấm gương, Ôn Hàn Thủy vô thức nhìn vào chính mình và ngay lập tức bị sốc bởi vẻ ngoài hốc hác của mình. Cô không thể tin được ôm mặt trái phải, cô gái trong gương cũng là vẻ mặt kinh hãi.

Cô định mang bộ dạng trông như quỷ thế này đi chơi với người bạn thuở xưa sao?

Ôn Hàn Thủy không thể bình tĩnh được, đang định rời khỏi phòng ngủ thì bước chân dừng lại, đi tìm một chiếc mũ để đội lên, vành mũ cụp xuống, để người ta không thấy rõ ánh mắt. Sau đó tìm thấy một chiếc khăn, một lần nữa che một nửa khuôn mặt nhỏ.

Cô như tự lừa dối mình.

Từ Phỉ ngồi trên ghế sô pha đợi cô.

Anh chỉ có một chiếc túi đen đựng tất cả hành lý, thu dọn cũng rất nhanh. Ôn Hàn Thủy động tác không nhanh, nhưng từ tư thế chờ đợi của anh có thể thấy được sự kiên nhẫn của anh, anh bình thản chờ, thậm chí không nghịch điện thoại.

Ôn Hàn Thủy chậm lại: "Tôi chuẩn bị xong rồi."

"Đi thôi." Từ Phỉ đứng dậy đi tới.

Ôn Hàn Thủy một lần nữa chú ý đến chiếc áo khoác gió mỏng manh của Từ Phỉ.

Nhiệt độ bây giờ ở Nam Gia (Nanjia) đang thấp, gió lạnh bọc trong cái lạnh ẩm ướt, mặc dày cũng không thể chịu được lạnh. Từ Phỉ thế này, giống như muốn bị cảm vậy. Ôn Hàn Thủy kêu Từ Phỉ: "Anh mặc ít quá."

"Tôi không lạnh." Từ Phỉ mím môi.

Giờ phút này Ôn Hàn Thủy như nhìn thấy bóng dáng Từ Phỉ qua thời gian, anh đã thay đổi rất nhiều, nhưng dường như lại vẫn không thay đổi, cả người gầy mà thẳng tắp. Ôn Hàn Thủy nói: "Tôi có áo khoác, để tôi lấy cho anh."

Áo khoác của đàn ông?

Áo khoác của bạn trai cũ?

Từ Phỉ hơi nhíu mày, nói: "Không cần đâu."

Trong đầu chợt hiện lên một cảm giác kỳ lạ, Ôn Hàn Thủy biết anh hiểu lầm, liền giải thích: "Không phải áo của bạn trai cũ."

Từ Phỉ khó hiểu, anh biết Ôn Hàn Thủy là con một, không có lý do gì để cô có quần áo của một người đàn ông mà không phải bạn trai cũ trong nhà mình.

Ôn Hàn Thủy thấy anh cần lời giải thích, nghĩ ngợi rồi khẽ cúi đầu nói: "Là áo của anh hồi trung học."

Từ Phỉ sững sờ.

Ôn Hàn Thủy không nói gì nữa, xoay người vội vàng đi vào phòng ngủ.