Hận Thù

Chương 43




Nhỏ vừa dứt lời thì cả hai bên cùng xông vào đánh nhau. Nhỏ thì lao về phía nó đánh tới tấp không ngừng nghỉ. Cú đánh nào của nhỏ cũng rất nhanh và mạnh. Nhưng, nó là ai kia chứ ? Là nữ hoàng huyền thoại của tg ngầm kia mà. Đối vs nó, những cú đánh của nhỏ chỉ như .. kiến cắn mà thôi.

Sau khi đỡ dc những đòn của nhỏ thì nó khẽ xoay người và dồn hết lực vào chân phải. Nó đá thẳng vào bụng nhỏ. Nhỏ bị bật ra sau, khuôn miệng chảy ra một dòng máu tươi. Nhỏ hơi kinh ngạc con người trước mặt, nó không những đỡ dc đòn ra tay của nhỏ mà còn không mất một tí sức lực nào và còn phản công lại một lực mạnh đến vậy . Quả thực, nhỏ ã đánh gia thấp về nó rồi. Đây .. mới là cuộc chiến thực thụ.

Lợi dụng lúc nhỏ đang suy nghĩ, nó đua tay phóng chiếc phi tiêu hình hoa hồng về phía nhỏ. Vốn dĩ định đâm thẳng vào tim nh nhưng một tiếng hét đã làm nó mất tập trung và chiếc phi tiêu bị lệch qua bả vai nhỏ. Một ngượi đang đứng dựa vào sau lưng nó. Thứ chất lỏng chảy ước cả áo nó. Người đó quay lại và đưa tay ôm nó vào lòng, giọng nói thủ thỉ:

- K...k.. Ko ... Sao ..m nữa ... Rồi

-------- Tua lại vài giây trước nhé -------------

Nó đang định phóng phi tiêu về phía nhỏ thì một tên đàn em của nhỏ giương khẩu súng lên ngắm bắn nó. Hắn thấy vậy thì hét lớn:

- Cẩn thận.

Đôi chân hắn tự động chạy nhanh về phía nó. Hắn lấy thân hình vạm vỡ của mình đỡ phát súng đó cho nó.

---------- quay về hiện tại --------

Nó sững người nhìn hắn ngã xuống. Máu từ lưng hắn chảy ra lênh láng. Đôi mắt tím vô cảm của nó hiện,lên một tia cảm xúc: là ngạc nhiên, là hoangmang, là sợ hãi, nhưng trên cùng vẫn l cảm giác đau thương cùng sự mất mát. Nó khụy xuống bên cạnh hắn. Bàn tay run run chạm voào khuôn mặt tuyệt mĩ. Vẫn gượng mặt ấy, cười vs nó mỗi ngày, làm trò chọc tức nó, trêu ghẹo nó, ân cần quan tâm nó và nói yêu nó. Tại dao giờ đây khuôn mặt ấy trông khác quá, tiều tụy hơn trước, tái nhợt thiếu sức sống.

Khóe mắt nó cay cay, những hàng nước mắt chảy dài trên gương mặt nó. Nó đau, trái tim nó vỡ vụn, nó không cảm giác dc nỗi đau nữa. Phải chăng, vì nó đã quá đau ?

Hắn nhìn nó vs đôi mắt màu tro thương. Đôi tay hắn khẽ đưa lên không trung để nắm lấy tay nó.

" Đoàng "

Lại một lần nữa tiếng súng đó lại vang lên. Tiếng súng tách nó và hắn tưởng chừng như mãi mãi chia li lại khiến nó quay trở về bên hắn. Phải, phát súng đó trúng lưng nó và người bắn chính là nhỏ. Nhỏ đứng đó nở nụ cười chua xót:

- Thế nsỳ .. Các người sẽ mãi mãi bên nhau

Nó ngã khụy xuống bên canho hắn. Bàn tay nó vươn tới nắm lấy tay hắn. Khuôn miệng nó nở nụ cười hạnh phúc:

- Đến chết ... Ta vẫn sẽ yêu nhau.

Hắn cười nhẹ nhìn nó.

Ở trên bãi cỏ hoang, có một đôi trai gái nằm trên một vũng máu đỏ tươi, bàn tay họ nắm chặt lấy nhau và hơn hết ...., cả hai đều giữ trên môi nụ cười hạnh phúc cho tình yên lâu bền của ho.

Lát sau, một chuếc xe cứu thương tới đưa họ đi.

-----------------

Trong khi đó, ở trên một góc phố tấp nập. Một người con gái xinh đẹp đang bước đi. Mái tóc màu đỏ đô được tô thêm màu đỏ tươi của máu. Đôi mắt màu hồng phấn chất chứa sự đau khổ tột cùng. Mặccho nước mắt tuôn rơi ước đẫm khuôn mặt , người con gái đó nở nụ cười điên loạn. Đó chính là nhỏ. Nhỏ cười dài trong nước mắt. Khi đi qua một ngôi nhà có cửa kính. Nhỏ đứng lại nhìn khuôn mặt mình trong gương. Nhỏ đưa tay dờ vào gương mặt mình. Miêngi nhỏ lẩm bẩm:

- Ko .. Kophải ... Đây không phải là tôi ... khônggggggggg

Nhỏ hét lên rồi đưa tay lấy con dao bên hông ra (( con dao chuẩn bị cho trận đấu ))

Nhỏ đưa con dao rạch từng nhát trên khuôn mặt xinh đẹp. Từng đường dao cứa sâu vào da thịt khiến máu túa ra khắp khuôn mặt. Mỗi nhát cứa nhỏ đều hét lên:

- Giả tạo ... Là giả tạo.

Nhỏ cứ như vậy ch đến khi soi vào mặt kính, nhỏ thấy hiện lên gương mặt như ác quỉ. Nhỏ gục xuống trên nền đất lạnh. Đôi môi khẽ lẩm bẩm:

- Em yêu anh ... Mãi mãi

Nhỏ rơi vò hôn mê sau cú hoảng loạn vừa tồi.

Người đi đường gọi xe cứu thương đến ngay dau đó. Một vài người đứng chỉ trỏ:

- Tự rạch mặt mình, cô ta điên sao ?

- Khuôn mặt xinh,thư thế mà ...

- Tội nghiệp ... Chắc con bé có vấn đề về thần kinh.

...........̣