Sáng hôm sau, nó đến trường với tâm trạng bất ổn. Khuôn mặt xinh đẹp lại trở về trạng thái lạnh lùng như trước
khi quen hắn. Nhỏ thấy nó như vậy thì vô cùng vui mừng. Nhỏ đi ngang qua người nó cố tình đụng phải nó. Vốn tâm trạng không được tốt nên nó cầm
tay nhỏ lại, bẻ ngược cánh tay ra phía sau. Nhỏ hơi bất ngờ khi nó phản
ứng như vậy. Nhỏ gằng mạnh cánh tay lại khiến nó hơi sững lại: " Thân
thủ của cô ta không hề tầm thường " Nó đưa ánh mắt nghi hoặc nhìn nhỏ
làm nhỏ hơi chột dạ. Nhỏ biêt hành động vừa rồi làm nó nghi ngờ nên liền giả vờ ôm cánh tay, khuôn mặt nhăn lại giống như đang rất đau. Người
ngoài nhìn vào thì thấy thương cảm nhỏ vô cùng còn nó thì nhìn thấy hiện rõ trên gương mặt nhỏ 2 chữ " giả tạo ".
Nó cười khinh:
- Bộ mặt giả tạo đó của cô ko lừa đc tôi đâu
Nhỏ thoáng ngạc nhiên nhưng gương mặt lập tức lấm tấm vài giọt nước
mắt. Nhỏ giả vờ khóc như thể oan ức lắm. Nó cảm thấy thật khinh bỉ
loại người này. Nhưng, khi nhìn Thùy Trâm, nó lại nhớ đến nana. Nana
hiện giờ vẫn đang mất tích. Thùy Trâm lại chỉ là con nuôi của bà Quỳnh
Thi. Có khi nào ..... ? Nó tự lắc đầu cho cái suy nghĩ viển vông của
mình: " Nana sao lại là Thùy Trâm được chứ?"
Thùy Trâm đang bày ra bộ mặt thảm thương thì nhận ra nó chẳng hề chú ý đến mình. Nhỏ tức giận đi vào lớp. Nhỏ lầm bầm:
- Đợi đến cuộc chiến tuần sau, tôi sẽ trả thù.
Lời nói của nhỏ tựa như thoáng qua nhưng nó vẫn nghe rõ. Nó đã trải qua rất nhiều cuộc huấn luyện sát thủ cơ mà, thính giác là một trong những điểm quan trọng của sát thủ, nó đã được học rất nhiều về việc nghe, chính vì thế, lời nói của Thùy Trâm tuy rất nhỏ nhưng nó vẫn nghe rõ mồn một. Nó cười khẩy: " Serina là cô sao ? Thú vị rồi đây !! "