Hận Thù

Chương 2: Lá thư




Bước vội về phía căn phòng, nó muốn thoát khỏi đây, ngay lập tức. Nó ghét nhìn thấy khuôn mặt của người đàn ông đó, nó hận ông ta. Rời khỏi - có lẽ là sự lựa chọn tốt nhất. Đợi đến khi nó lớn hơn chút nữa, trưởng thành hơn, nó sẽ quay lại nơi đây .... và .... trả thù . Nó thu xếp đồ đạc . Bổng, ở bàn học nó có thứ gì đó. Là 1 lá thư:

" Thiên thần bé nhỏ của mẹ,

Chắc con đang buồn lắm, đang khóc nhè nữa phải không ? Mẹ xin lỗi con nhé ! Mẹ cũng muốn sống lắm, muốn sống và ngắm

thiên thần của mẹ lớn lên từng ngày, muốn chơi đuổi bắt với con như ngày nào, muốn ngắm nụ cười trong veo của con. Thế nhưng, mẹ .... mẹ không thể chịu đựng được nữa rồi con à. Mẹ đau khổ quá nhiều rồi. Mẹ tự hỏi : Nếu sống tiếp, mẹ phải làm gì ? Và rồi, nó ko có câu trả lời.

Chắc giờ con đang hận ba con lắm nhỉ ? Nhưng con biết không, ba con ko có lỗi, người phụ nữ kia cũng vậy. Lỗi là do mẹ, có trách thì trách một mình mẹ thôi. Năm xưa, dẫu biết cha con đã có người yêu, mẹ vẫn nằng nặc đòi cưới. Haha... giờ nghĩ lại tháy mình khờ thật đấy !

Mẹ biết con hận ông ta ! Nhưng , thiên thần của mẹ rất tốt bụng, thân thiện và bao dung mà, đúng chứ ? Đôi khi, tha thứ là điều tốt nhất mà ! Mẹ muốn con mãi mãi là thiên thần bé nhỏ, ngây thơ, dễ thuơng và luôn nở nụ cười trong veo như ngày nào !

Từ nay, đoạn đường con đi sẽ vắng bóng mẹ, con hãy tự bước tiếp, dù con đường đó nhiều thử thách chông gai, hãy nhớ, mẹ luôn ở bên con, che chở cho con.

Mẹ yêu con rất nhiều ! Tạm biệt con - thiên thần đáng yêu của mẹ. "

Chân nó mất hết sức lực, ngã bệt xuống sàn. Tha thứ sao ? Không bao giờ, không bao giờ nó tha thứ cho ông ta . Thiên thần ư ? Chết rồi, đôi cánh thiên thần chết rồi. Giờ nó đang là một con ác quỷ. Đầu nó giờ chỉ toàn là sự hận thù.

《 Emi said: huhu... ai đi ngang để lại cho Emi lời nhận xét đi ạ 》