3 năm trước, Anh quốc, Nó và Bin gặp nhau trong một tối lạnh. Nó đi ngang qua đường mà không nhìn, trên khóe mắt trào ra một vài giọt nước mắt. Hôm đó là ngày giỗ mẹ nó, ngày mẹ nó rời xa nó vĩnh viễn. Một chiếc xe tải lao nhanh về phía nó, nó nhìn về phía chiếc xe, đôi chân nó tê cứng. Nó nhắm mắt đợi cái chết. Một bàn tay ấm áp kéo nó vào. Nó ngã vào lòng chàng trai đó. Đợi chiếc xe chạy qua, chàng trai đó mới thả tay nó ra. Nó sững sờ nhìn anh. Mái tóc màu xàng chanh của anh nổi bật trong màu trắng của tuyết, đôi máu màu đà sẫm khẽ nhíu lại, anh lên giọng:
- Cô muốn chết à ?
Nó chẳng nói gì. Đôi mắt màu tím đượm buồn. Nó đẩy anh ra, giọng nhẹ nhàng:
- Cám ơn ... và tạm biệt.
Nó quay người bước đi. Anh nhìn theo bóng nó khuất sau màn tuyết. Hình bóng đó, trong thật cô đơn, thật lẻ loi trong dòng người tấp nập. Đôi chân anh cất bước theo nó lúc nào không hay. Anh đi theo nó đến một bờ sông. Nó ngồi xuống chiếc ghế đá. Anh chỉ lặng lẽ đứng phía sau. Nó nói giọng thật khẽ, thật buồn:
- Anh ngồi xuống đi
Anh ngồi ngay cạnh nó. Ánh mắt màu tím tuyệt đẹp nhìn xa về phía dòng sông. Nó khẽ lên tiếng:
- Hôm nay ... là sinh nhật của tôi ...
Anh nhìn nó khó hiểu:
- Nếu vậy .. cô nên vui mới đúng
Ánh mắt nó trông buồn đến kì lạ:
- và .. cũng là ngày giỗ của mẹ tôi
(( Mẹ nó tự tử vào tối sn nó đấy m.n ))
Anh khựng lại giây lát rôuf nắm lấy bàn tay nó:
- Xin lỗi
Nó tựa đầu vào vai anh
- Để như thế này .. một chút nhé
Anh chẩng nói gì, ánh mắt nhìn lên bầu trời đầy sao. Anh chỉ về phía ngôi sao sáng nhất trên bầu trời:
- Mẹ em .. đang ở đó và dõi theo em
Nó nhìn theo phía anh chỉ và cười nhẹ - nụ cười đầu tiên từ ngày mẹ nó mất
Nó cứ dựa đầu vào anh như thế. Bờ vai anh khiến nó thấy ấm áp, cho nó cảm giác thật an toàn.