Phan Huỳnh Nương về thăm nhà xong lại đến Thuần Dương miếu dạy bốn người học trò là Liễu Tinh Đởm, Phương Quang Diệm, Liễu Thuấn Anh, Phương Thuyền Cô. Bà cố công dạy bảo chỉ hoàn toàn, để kế thừa cái chí nguyện của bà đến đời sau.
Lúc ấy Địch Long Tuấn bèn thuật chuyện sang Vân Nam đấu võ, Phương Kế Võ bị Hắc Xa Luân đá chết cho Phan Huỳnh Nương nghe rồi yêu cầu bà đi trả thù cho Phương Kế Võ và tiện thể trừ diệt cả bọn Bạch Liên giáo để khỏi di hại đến đời sau.
Phan Huỳnh Nương nghe chuyện Phương Kế Võ bị hại về đảng Bạch Liên giáo thì đột nhiên nổi giận đùng đùng, vì bà sực nghĩ đến đoạn lịch sử của bà từ hồi con gái với tên chúa đảng Bạch Liên giáo khi trước là Điền Quang Lộc có mối cừu thù nên khi ấy bà liền định ngày với Địch Long Tuấn sang Vân Nam trừng trị Bạch Liên giáo.
Phan Huỳnh Nương bèn bảo Phương, Liễu bốn người học trò ở lại chăm chỉ học tập rồi bà cùng Địch Long Tuấn khởi hành sang Vân Nam.
Ngày kia Phan Huỳnh Nương cùng Địch Long Tuấn đi đến Tứ Xuyên thuộc địa giới Vân Nam thì trời đã sâm sẩm tối, hai người bước tới một nhà tửu điếm định trọ, không ngờ người trong hiệu ra xua đuổi không tiếp, Địch Long Tuấn thấy chúng tiếp đãi bằng cách khiếm nhã thì nổi giận quát mắng om sòm.
Bấy giờ người chủ hiệu trong nhà vội bước ra, thấy Phan Huỳnh Nương với Địch Long Tuấn mặt mũi nghiêm chỉnh thì vội thi lễ rồi tươi cười nói :
- Kính chào khách quan với lão bà, chắc là người viễn phương mới đến nên không biết sự việc xảy ra ở đây, vậy xin lão bà với khách quan tha lỗi cho chúng tôi không tiếp đãi khách vào trọ. Nguyên ở xứ chúng tôi xảy ra cái tai ách rất thảm khốc chừng ba bốn tháng nay, mà số người thiệt hại có tới hàng năm sáu trăm nhân mạng vì đêm nào cứ tối đen thì có lũ sơn quái lùng đi các nơi bắt toàn đàn bà chửa, còn con gái hay đàn ông thì không hề xâm phạm đến người nào, các quan địa phương cũng lấy làm lạ cho người đi tróc nã, không những không bắt được lại bị nó tha mất xác, nên dân chúng tôi đây không còn cách gì đành sống thác số mệnh nhờ trời, cho nên từ ấy đến nay nhà nào cũng không dám chứa chấp người lạ. Cũng có một nhà chứa khách vào trọ, rồi đêm khuya khách biến thành sơn quái bắt mất vợ chủ nhà có mang sắp đến tháng đẻ ấy, vì lẽ thảm khốc đó xin lão bà với khách quan miễn thứ cho đi nơi khác, còn như khắp miền chúng tôi đây không nhà nào dám tiếp khách vào trọ.
Phan Huỳnh Nương với Địch Long Tuấn nghe nói đều ngạc nhiên, trong đời lại có chuyện kỳ quặc đến thế, hai người bèn quay ra không vào nhà trọ, rồi bàn định với nhau chuyện sơn quái đây tất cũng như chuyện thủy quái của Phương Quang Diệm, Liễu Thuấn Anh gặp khi trước chắc lại là lũ cường đạo hay đảng tà giáo nào xảo trá chi đây?
Trời đã tối đen như mực, hai dãy hàng phố đóng cửa thin thít, ngoài đường yên lặng như một nơi hoang vu không có dấu người đi thực phố bày ra cảnh tượng hoang vắng ghê rợn, Phan Huỳnh Nương với Địch Long Tuấn đi loanh quanh hết phố nọ sang phố kia, định lùng xem có gặp sơn quái thì giết đi cho rõ hư thực ra sao.
Không thấy sơn quái đâu, hai người ra khỏi khu thị trấn đến một nơi sơn trang, bỗng thấy một tửu quán ở nơi hẻo lánh mà kiến thiết rất nguy nga, nhưng sao đêm hôm ấy lại không đóng cửa sớm như những nhà kia, mà coi người trong ấy không có vẻ sợ hãi gì, chẳng lẽ sơn quái nó lại riêng một nhà này không dám xâm phạm đến?
Sinh nghi, Phan Huỳnh Nương với Địch Long Tuấn liền vào tửu quán ấy, thấy một người mặt mũi rất cổ quái, mày rậm, mắt tròn, mũi to miệng xoạc, da mặt thớ ngang nổi vằn lên, râu xồm đâm ra tua tủa như dây thép cứng, vóc người vạm vỡ cao hơn trượng, đang ngồi chống tay vào cầm trên bàn thu tiền, coi hùng hổ như một con hùm dữ. Lại có hai người tướng mạo rất hung tợn ngồi cạnh đấy, một người mặt vàng như nghệ cũng vóc dáng vạm vỡ, một người mặt đen như mực lại thêm thân thể lực lưỡng. Ba người đều phơi bộ mặt quái ác ra nhìn bà.
Phan Huỳnh Nương với Địch Long Tuấn đi vào.
Người tướng mạo cổ quái râu xồm liền gọi tên tiểu nhị ra đưa hai người vào trong nhà.
Phan Huỳnh Nương với Địch Long Tuấn vào đến một căn phòng rộng rãi chia làm hai ngăn, có kê hai chiếc giường và bàn ghế sẵn sàng, liền sai tiểu nhị đi dọn cơm rượu.
Khi ấy bà Phan Huỳnh Nương có ý nghi bèn nói khẽ với Địch Long Tuấn :
- Tôi coi ba tên ngồi trong điếm này không phải người lương thiện, vì tên nào cũng đều tướng mạo hung ác, thì chắc cái điếm này của chúng thiết lập làm cơ quan để hành động việc gian ác, ta cũng nên đề phòng trước mới được.
Gật đầu, Địch Long Tuấn nói :
- Thật thế, coi bộ chúng nó không phải tay vừa, vì xứ này đã xảy ra câu chuyện sơn quái hung tợn ấy, cho dẫu không phải thì cũng là bọn cương đạo bạo động, mà chúng vẫn không sợ cứ mở cửa như thường chắc là có liên can gì với bọn sơn quái ở đây, vậy ta hãy quan sát rồi liệu cách tiêu trừ chúng nó đi thì sẽ ra manh mối.
Vừa nói đến đây đã thấy hai tên tiểu nhị bưng cơm rượu vào để lên bàn mấy món ăn vẫn còn khói nghi ngút và hồ rượu đầy. Hai tên tiểu nhị liền sắp sẵn đũa bát ăn và cầm rượu rót hai chén rượu mời hai người :
- Mời lão bà với khách quan ngồi vào dùng cơm rượu, nếu muốn dùng thứ gì thì xin bảo chúng lấy sau.
Dứt lời, hai tên tiểu nhị vội quay ra khép cửa phòng lại.
Phan Huỳnh Nương với Địch Long Tuấn sực ngửi thấy mùi những món ăn ấy thì bất ngờ đưa mắt nhìn nhau, tỏ ra ý là rượu với món ăn đều bỏ thuốc mê, nếu người tài giỏi đến đâu mà ăn phải cũng bị ngã gục xuống để mặc sức cho chúng hạ thủ, quả nhiên là nơi hắc điếm thì sẽ xé vụn xác ra.
Kinh hồn, bỗng đâu trên ván gác bật tung ra một mảng lớn rồi ném xuống một cái đầu lâu người vào giữa bàn, mồm há hốc, hai mắt trợn ngược, máu me đầm đìa, hình như vừa bị giết. Tiếp luôn lại thấy một cái đùi người ném xuống vẫn còn giẫy như con cá tươi, lại ném theo một cánh tay người vào giữa mặt Địch Long Tuấn, rồi thấy tiếng người quát to lên :
- Địch Long Tuấn! Ngươi to gan, chúng ta đã tha cho về khi trước mà còn dám đến đây nữa? Nhưng lần này ngươi không kịp đến Vân Nam đã bị chẻ xác ở đây rồi.
Dứt lời có một người ở trên gác mình treo nhảy xuống như con vượn, chân chưa kịp chấm đất đã giang thẳng cánh đánh lưỡi búa tầm sét vào đỉnh đầu Địch Long Tuấn.
Địch Long Tuấn thất kinh vội né mình tránh khỏi, cũng rút lưỡi gươm xông vào chém, không ngờ người ấy nhanh như chớp lại sấn vào đánh một búa nữa.
Địch Long Tuấn cũng vội tránh được, vì biết thanh kiếm không phải là vật đỡ gạt cây búa nặng nề kia, người đó tức là người mặt mũi cổ quái râu xồm ngồi ở bàn thu tiền hồi nãy.
Chợt đâu lại thấy tiếng người ở ngoài cửa phòng quát to lên :
- Con mụ già kia tất cũng là tay hung bạo như Địch Long Tuấn, mau hãy cúi đầu nộp mạng.
Dứt lời bỗng thấy cánh cửa phòng bật tung ra rồi thấy hai người như hai con hùm dữ ngoài nhảy xổ vào đều giơ đao chém Phan Huỳnh Nương.
Bà vội dạt về một bên tránh khỏi, nhận rõ hai người ấy tức là hai người mặt đen, mặt vàng hung tợn ngồi ở cửa lúc thoạt vào, bà cũng vội rút thanh gươm ra nghênh địch.
Nguyên ba người lúc ấy tức là ba nhân vật trong Bạch Liên giáo, do Hàn Thiên Tả sai đến mở nhà hắc điếm ở Tứ Xuyên đây, một là thám thính các quan địa phương các nơi xem có ý phản kháng giáo mình thì sẽ giết đi trước, một mặt chiêu mộ thêm những anh hùng hào kiệt vào trong giáo, và làm cơ quan thông tin cho các chi bộ ở địa quận ấy, nhưng chúng lại lợi dụng người nào có tiền bạc vào trọ trong điếm thì giết đi để chiếm đoạt.
Người mặt mũi cổ quái râu xồm tên là Mao Thiên Toại có sức khỏe vô cùng lại thông hiểu cả võ nghệ nội công đề khí, điểm huyệt tài giỏi cũng có thể liệt vào như Hắc Xa Luân, Ô Hóa Nhi, nên Hàn Thiên Tả mới cắt Mao Thiên Toại đến làm chủ điếm ở đây.
Còn hai người mặt đen, vàng là Thời Đại Hổ và Thường Đắc Kế cũng là tay võ dũng vô cùng, có sức địch nổi muôn người. Hàn Thiên Tả sai hai người này đến giúp sức Mao Thiên Toại, nên nhận được Địch Long Tuấn là người cùng Phương Kế Võ sang Vân Nam đấu võ bị thất bại khi trước, mới bày mưu bỏ thuốc mê vào đồ ăn với rượu để lừa bắt Phan Huỳnh Nương với Địch Long Tuấn bằng cách giản dị.
Không ngờ hai người là tay lão luyện giang hồ, thoạt trông đã biết thức ăn có thuốc mê nên không mắc lừa.
Lúc ấy chúng đứng nhìn thấy thế vội bảo nhau xông vào hạ thủ. Mao Thiên Toại liền giết một người khách trọ ở trên lầu rồi quăng xác xuống thị oai với Địch Long Tuấn và Phan Huỳnh Nương trước, sau mới từ trên ván gác nhảy xuống giơ lưỡi búa tầm sét chém Địch Long Tuấn, Thời Đại Hổ và Thường Đắc Kế thì múa đao xông vào chém Phan Huỳnh Nương.
Nói riêng về Mao Thiên Toại hỗn đấu với Địch Long Tuấn cũng là kỳ phùng địch thủ, hai người đều có tài ngang nhau, nên xung đấu hồi lâu vẫn chưa phân thắng bại, cây búa tầm sét của Mao Thiên Toại bản to bằng cái vành nón, thực có thể nặng tới năm, sáu trăm cân mà hắn sử nổi một cách lẹ làng, như thế cũng đủ hiểu là người có sức khỏe vô cùng, múa lên cây búa tầm sét bay vù vù như gió thổi, quấn chặt lấy chung quanh Địch Long Tuấn không rời ra khỏi gang tấc.
Cũng may Địch Long Tuấn là tay tài nghệ siêu quần, nhảy tránh một cách rất lanh lẹ, nếu không đã bị cây búa tầm sét của Mao Thiên Toại kết liễu tính mạng rồi. Địch Long Tuấn cũng tự biết thanh kiếm của mình mảnh khảnh không thể đương được cây búa hết sức nặng nề nên Địch Long Tuấn vội trổ hết tài năng kiếm thuật bình sinh, thanh kiếm biến hóa ra như luồng chớp sáng loáng lượn tránh cây búa tầm sét rồi cũng quấn quýt lấy chung quanh người Mao Thiên Toại, chỉ định lăm le điểm vào yết hầu, cạnh sườn, hay trước ngực là nơi hiểm mới có thể giết được hắn.
Khiếp hãi, Mao Thiên Toại mới biết lưỡi kiếm của Địch Long Tuấn lợi hại vô cùng, hắn liền hét lên một tiếng dữ dội như thể sấm vang trong gian phòng rồi chuyển động hết sức bình sinh, vung cây búa tầm sét lên dữ dội hơn trước, định đánh chết ngay Địch Long Tuấn mới hả dạ, thành thử trong gian phòng chật hẹp chỉ thấy cây búa tầm sét vung lên đảo xuống phần nhiều, tưởng chừng không còn chỗ nào dung thân cho Địch Long Tuấn đứng được.
Song lẽ, Địch Long Tuấn cũng chẳng phải tay vừa, càng biến hóa thanh kiếm ra thiên hình vạn trạng, có lúc lấp loáng tưởng như bay lượn trên đỉnh đầu, mà lại hóa ra xoắn chặt ở chung quanh mình, có lúc vùn vụt ở dưới chân làm kẻ địch nhảy luống cuống, rồi bỗng bay vụt lên đâm sả vào yết hầu, thực là cơ nguy hiểm lạ thường.
Không dè Mao Thiên Toại cũng đều biết trước tránh thoát được, hắn lại càng hăng hái vung cây búa đánh hùng hổ thêm lên.
Sắt đá chọi nhau, hai người xung đấu với nhau hồi lâu mà vẫn chưa phân cao thấp, không ai chịu nhường ai.
Bỗng sự không ngờ Địch Long Tuấn bị cây búa tầm sét áp đánh dữ dội quá trợt chân ngã ngửa xuống đất.
Mao Thiên Toại hùng hổ như con thú dữ nhảy luôn vào giáng xuống một búa nữa, dầu cho Địch Long Tuấn tài giỏi đến đâu cũng không thoát khỏi tính mệnh, thực nguy hiểm thay.
Không đợi cho búa tầm sét giáng xuống, Địch Long Tuấn liền xoay mình lăn một cái nhanh như chớp vào sát tận chân Mao Thiên Toại, rồi ngồi phắt dậy phóng mũi kiếm định đâm một nhát vào hạ mang suốt lên ngực, ấy là kế trá bại của Địch Long Tuấn, tưởng chừng Mao Thiên Toại tài giỏi đến đâu cũng không thoát khỏi chết ngay lúc ấy, vì hắn đã bị đánh trượt cây búa tầm sét xuống đất sâu hoắm như cái hố, đúng đà mạnh quá người bị cúi phục xuống thì không sao nhảy thoát khỏi được mũi kiếm của Địch Long Tuấn nữa.
Cũng không đợi cho mũi kiếm đâm đến nơi, Mao Thiên Toại liền cất mình nhảy vọt lên trên cao được, thúc ngay đầu vào ván gác bị thủng một mảng lớn, làm chuyển động cả sàn gác như sắp bị đổ ụp xuống, rồi hắn lộn mình xuống ngay được, liền có vẻ kinh hãi quát to lên :
- Địch Long Tuấn, kế xảo trá của ngươi lợi hại thực, nhưng kẻ khác thì ngươi có thể dùng nổi chiêu ấy, chú ta đây ngươi không làm gì được Mao Thiên Toại ta, người trong Bạch Liên giáo này.
Địch Long Tuấn lúc ấy cũng thất kinh quát trả lại :
- Mao Thiên Toại, ta cũng khen thay cho ngươi thoát khỏi đường kiếm của ta đây, nhưng kết quả ngươi cũng phải chết.
Địch Long Tuấn nói dứt lời lại múa tít thanh kiếm xông vào hỗn đấu với Mao Thiên Toại, lần này tức giận vô cùng, vì không ngờ trong Bạch Liên giáo lại nhiều người tài giỏi đến thế, nếu không trừ được những hạng người này thì cũng khó lòng báo phục được mối thù của Phương Kế Võ nên Địch Long Tuấn lại phải cố hết sức đánh ráo riết hơn trước.
Mao Thiên Toại cũng gắng sức giết kỳ được Địch Long Tuấn thì mới khỏi lo cho Bạch Liên giáo về sau, nên hai người vẫn trổ tài xung đấu với nhau ở trong gian phòng chật hẹp.
Lại nói Phan Huỳnh Nương xung đấu với hai tên Thời Đại Hổ và Thường Đắc Kế cũng rất tài giỏi, hai người mới có thể địch nổi bà. Ba người tung hoành trong gian phòng ấy nhảy nhót như ba cái bóng chớp bay vùn vụt, thanh kiếm của Phan Huỳnh Nương đã nổi danh trên chốn giang hồ mấy chục năm trời, thực là quỷ khiếp thần sầu, dầu cho anh hùng dũng sĩ đến đâu gặp thấy cũng không còn tính mệnh, không ngờ lại gặp hai cây đao của Thời Đại Hổ, Thường Đắc Kế cũng thần xuất quỷ mạt, nên mới có thể đương nổi thanh kiếm của bà càng đánh càng thấy hai bên tăng thêm vẻ hăng hái không chịu kém giảm.
Phan Huỳnh Nương cũng phải khen thầm, phần nhiều người trong Bạch Liên giáo từ xưa đến nay vẫn toàn là tay anh hùng dũng sĩ, như hai gã Thời Đại Hổ, Thường Đắc Kế mà không gặp được tay bà thì mấy người đã làm gì nổi. Phan Huỳnh Nương nghĩ vậy liền xoay đỡ ngọn Thanh Phong kiếm, rồi lại biến sang ba trăm sáu mươi ngón “Tru Tiên Kiếm”, đường lối càng trông càng thấy vẻ kỳ hình quái trạng, dẫu cho người tài đến đâu cũng không thể hiểu được đường lối kiếm thuật gì, vì khắp góc bể chân trời dễ gì chọn được hai người tài nghệ như bà?
Nên khiến hai gã Thời Đại Hổ, Thường Đắc Kế không thể am hiểu được đường lối kiếm, làm cho hai gã hoa mắt choáng váng cả mặt mày. Nhưng hai gã cũng là tay võ nghệ cao cường mới có thể đương địch được ít lâu, nếu người bản lãnh tầm thường thì bị bà lấy đầu hàng trăm lần rồi. Hai gã Thời Đại Hổ, Thường Đắc Kế tuy không phá nổi đường kiếm của Phan Huỳnh Nương song cũng cố hết sức trấn tĩnh để kháng địch, tuy chân tay hai gã hơi rối loạn mà không đến nỗi bị thất bại ngay.
Phan Huỳnh Nương thấy thế lại càng thầm khen ngợi Thời Đại Hổ, Thường Đắc Kế là tay dũng mãnh phi thường, bà lại đưa mắt nhìn Mao Thiên Toại đang hỗn đấu với Địch Long Tuấn cũng là một tay lợi hại so ra không kém gì tài nghệ Địch Long Tuấn, có thể ngang hàng nhau nên tranh đấu đã lâu mà không phân thắng bại.
Nổi giận, Phan Huỳnh Nương tự nghĩ tài nghệ như mình mà không giết ngay được hai gã này thì còn gì uy danh chấn động trên chốn giang hồ mấy chục năm trời, nên vội xoay luôn qua “Tuyệt Chi Kiếm”, môn kiếm ấy là thuật lợi hại và bí hiểm nhất của đời bà không mấy khi dùng đến bao giờ, nay bà múa lên lại biến hóa ra riêng một đường lối kiếm thuật khác, đường lối biến ảo huyền bí khác thường, có lúc tưởng như chém thực mà hóa hư. Có lúc tưởng như chém hư mà hóa thực, khiến người tài giỏi đến đâu cũng chưa dễ lường được.
Hoa mắt đường kiếm của Phan Huỳnh Nương lần này mới làm cho Thời Đại Hổ, Thường Đắc Kế mặt mày bị tối sầm.
Bà hét lên một tiếng, gạt cây đao của Thời Đại Hổ bật văng đi, cắm phập vào cánh cửa phòng, rồi thừa cơ sấn đến đâm một phát trúng ngang nách suốt vào tận ruột.
Thời Đại Hổ kêu thét lên một tiếng dữ dội nhảy choài lên cao tít vướng phải tầng gác lại lăn xuống, hắn hăng máu dang tay định vồ lấy bà xé nhỏ ra để trả thù nhát kiếm.
Bà vội chao mình tránh sang một bên rồi phóng chân đá một cái thật mạnh trúng vào ngực hắn lại tung người lên sàn gác rơi xuống dẫy đành đạch như con gà bị cắt tiết, máu ở ngực và ở mồm tuông ra lênh láng.
Vỡ mật bay hồn, Thường Đắc Kế thấy đồng bọn bị như thế thì kinh hoảng, tay chân luống cuống, không tránh kịp lưỡi kiếm lại bị Phan Huỳnh Nương chém một nhát vào bả vai, cụt phăng một cánh tay văng xuống đất. Thuận thế bà lại tiếp luôn một nhát nữa đứt làm hai đoạn, thế là kết liễu được hai tay rất lợi hại trong Bạch Liên giáo.
Lúc ấy Mao Thiên Toại đang hỗn đấu với Địch Long Tuấn là tay đại kình địch chưa phân thắng bại, khi thấy Phan Huỳnh Nương giết hai tên đồng đảng thì kinh hãi không còn hồn vía.
Thừa cơ, Địch Long Tuấn lại có cơ thắng lợi đánh dữ hơn trước, kế luôn Phan Huỳnh Nương lại nhảy vào giúp sức nữa. Bà vừa đánh vừa nói to :
- Gã thất phu kia, dẫu sao bây cũng không thoát khỏi chết, đảng Bạch Liên giáo sau này cũng không khỏi tay chúng ta phá. Nay ta hãy nói tên họ cho ngươi biết, rồi ngươi cúi đầu chịu chết cũng không còn oán hận gì. Ta đây tức là Phan Huỳnh Nương, người có đại cừu thù với đảng Bạch Liên giáo mấy chục năm về trước, ta quyết trừ diệt đảng chúng bây cho kỳ hết không còn sót một mống.
Mao Thiên Toại nghe thấy tên ấy bỗng táng đởm kinh hồn vì chúa đảng Điền Quang Lộc mấy chục năm về trước tài giỏi vô cùng, chỉ cảm giác một điều vọng tưởng hão huyền mà bị chết uổng mạng về tay bà, nên Điền Quang Lộc di chúc với người trong đảng sau này hễ gặp Phan Huỳnh Nương thì phải tránh ngay không được trả thù, vì hắn tự nhận là tài giỏi như mình mà còn bị giết huống chi người sau, nên khi ấy Mao Thiên Toại nghe nói là bà Phan Huỳnh Nương thì khiếp hãi không còn hồn vía, liền cất mình nhảy vọt lên vào chỗ ván thủng trên sàn gác, như con chuột chui vào trong hang nhanh như biến.
Nếu người tầm thường thì không dám nhảy theo lên, sợ hắn nấp một chỗ trong khi bất phòng nhảy xổ ra chém thì tất bị nguy hiểm. Nhưng Phan Huỳnh Nương là tay bản lãnh tuyệt vời không khi nào sợ cách chém trộm ấy, lúc ấy bà liền nhảy vọt lên theo, quả nhiên Mao Thiên Toại nhảy xổ ra dang thẳng cánh chém một búa vào đỉnh đầu Phan Huỳnh Nương. Bà vội né tránh thoát lưỡi búa, rồi phóng luôn chân lên đá một cái vào cánh tay hắn bị tê buốt đánh rơi cây búa tầm sét xuống ván gác kêu sầm một tiếng, hắn vội nhặt lấy cây búa nhảy vụt ra ngoài cửa sổ quăng mình đi.
Khi đó Địch Long Tuấn cũng đã nhảy lên gác, cùng Phan Huỳnh Nương vội nhảy ra ngoài cửa sổ đuổi bắt Mao Thiên Toại, ai ngờ chỉ trong chớp mắt mà hắn lẩn quất đâu mất, cố công sục sạo tìm cũng không thấy bóng người, đó là hắn đã chạy lẫn vào con đường hẻm cây cối rậm rạp tìm phương đào tẩu.
Phan Huỳnh Nương với Địch Long Tuấn đành lại quay vào trong nhà tửu điếm, đã vắng tanh không còn một tên tiểu nhị nào vì chúng đã khiếp hãi chạy trốn đi từ trước.
Hai người lại tìm đường lên cái gác hồi nãy, thì thấy một xác người bị giết ở trên giường, máu me đầm đìa, chỉ còn một tay, một chân và mình, còn đầu và một tay một chân tức là Mao Thiên Toại mới giết người này quăng xuống dưới nhà vừa rồi, nhưng không biết chúng vì lẽ gì mà nở hạ độc thủ như thế, mà coi hình thể người bị giết đây như là khách vào trọ, hành lý vẫn còn để lại bị giở tung ra, thì đích là chúng giết người lấy của không còn hồ nghi chi nữa.
Bỗng nghe thấy tiếng người khóc văng vẳng ở đâu đưa lên, Phan Huỳnh Nương với Địch Long Tuấn đều kinh ngạc, vội bước xuống lần theo tiếng người khóc đi vào phía sau nhà, quả nhiên tiếng khóc ở gian nhà bếp đưa ra. Hai người vội đẩy cửa vào thấy tối om không có gì, mà tiếng khóc lại im bặt không nghe thấy nữa.
Sinh nghi, Phan Huỳnh Nương với Địch Long Tuấn là hai tay lão luyện giang hồ chắc lại có lò giết thịt người như những nơi hắc điếm khác, nên lúc ấy hai người lưu ý nhìn xuống đất thì chợt thấy khe gạch lát có tia sáng đưa lên, đích thực là khói tàn ấy không sai, hai người vội nậy viên gạch lên xem, thành ra ở phía dưới là một cái hầm có cầu thang đi xuống, hai người vội tuốt gươm cầm trong tay đi thẳng xuống hầm, lại thấy một gian nhà nữa trong khe cửa có ánh đèn sáng tia ra.
Địch Long Tuấn vội đẩy cửa bước vào, thấy một cảnh tượng kinh hồn liền quay đầu đi ra, Phan Huỳnh Nương biết ý đi vào ngay, té ra một người đàn bà chửa bị lột trần trói ghì cánh tay vào cái cột đá. Người đàn bà ấy đương khóc thấy bà cầm gươm đi vào thì sợ sệt im hẳn tiếng khóc, hai mắt len lét nhìn bà rồi mình mẩy run bắn như cầy sấy, hình như khiếp hãi tưởng bà đến mổ bụng lấy thai như lời chúng đã nói vừa rồi, người đàn bà ấy bỗng nhắm nghiền hai mắt lại kêu rú lên một tiếng ghê hồn.
Coi rất thương tình, Phan Huỳnh Nương vội bước đến gần lấy lời an ủi nói :
- Nàng chớ khiếp hãi, già không có lòng hại nàng đâu mà sợ, già chính là kẻ đã giết lũ hung tợn chúng nó rồi xuống cứu nàng đây.
Bà vừa nói vừa cắt đứt hết dây thừng trói cho người đàn bà rồi bảo mặc quần áo. Người đàn bà được hoàn hồn vội mặc ngay quần áo vào, mới biết bà xuống để cứu mình thì khép nép tạ ơn.
Lúc ấy Phan Huỳnh Nương gọi cả Địch Long Tuấn vào, bà lưu ý nhìn người đàn bà thì thấy nhan sắc tầm thường không có vẻ gì xinh đẹp, chắc là chúng không phải vì sự cưỡng bách dâm ô, hẳn dùng một khói tàn độc chi đây. Bà hồ nghi vội hỏi người đàn bà ấy :
- Bây giờ đã thoát chết rồi, nàng hãy yên tâm cho già biết vì lẽ gì mà nàng bị bắt xuống đây? Nàng ở đâu? Tên họ là gì? Rồi già sẽ đưa nàng về nhà tử tế.
Người đàn bà ấy vừa khóc vừa nói :
- Bẩm lão bà, thiếp họ Lương, lấy chồng họ Mạnh, nhà ở cách đây chừng nửa dặm. Nhân xứ này xảy ra cái tai ách đã ba bốn tháng nay, có những loài sơn quái chỉ chuyên đi bắt đàn bà có mang, nên sớm nào cũng bị mất người không biết đâu mà kể, phần nhà nào có đàn bà có mang thì phải giấu kín như người tù tội không dám thò mặt ra ngoài sợ nó trông thấy thì không còn tính mạng, mà thiếp đã có mang được bảy tháng phải hết sức trốn tránh hai tháng nữa chờ ngày sinh nở cho thoát khỏi tai nạn ấy. Không ngờ ngay hôm nay có người trong họ đến chơi, thiếp vô tình tiễn chân ra cửa, sau sực nhớ đến chuyện sơn quái thì lấy làm lo sợ lắm. Quả nhiên vừa chập tối đêm hôm nay thấy hai con vật lông lá đen sì trùm kín cả đầu và mình mẩy, nó giở ngói từ trên nóc nhà nhảy xuống phòng thiếp, đè chặt lấy cổ thiếp nhét giẻ vào mồm, cập vào nách trò lên nóc nhà chuyền ra ngoài đường, rồi thì thiếp bị mê man như người ngủ quên không biết gì.
Kịp khi về đến đây thiếp tỉnh dậy thì không thấy hai con sơn quái đâu chỉ thấy mấy người lực lưỡng đem cột thiếp vào đây, rồi chúng lấy sẵn cái chậu và con dao lớn kia, định mổ thiếp lấy cái thai con cho lão hòa thượng nào yếm phép thuật, thiếp thấy thế kinh hồn hoảng vía chỉ còn nhắm mắt chờ chết. May đâu lúc ấy bỗng thấy ở phía trên có tiếng người náo động như xảy ra cuộc tranh đấu rồi chúng như bị thất bại kéo nhau xuống đây gọi mấy người lực lưỡng này mau chạy, nên thiếp mới được thoát nạn rồi gặp ngay lão bà xuống cứu, thiếp được cải tử hoàn sinh, cũng nhờ ơn lào bà muôn đời không quên.
Phan Huỳnh Nương với Địch Long Tuấn nghe chuyện đều kinh ngạc, không ngờ lũ sơn quái bắt đàn bà chữa lại liên can với đảng Bạch Liên giáo, nhưng không biết chúng dùng những cái thai non ấy để yếm pháp thuật gì mà làm đến thói tàn độc không còn nhân đạo thế kia. Còn lão hòa thượng nào lại đang tâm dùng những vật ấy, nếu những đứa hung ác ấy không sớm trừ đi được thì còn hại đến sinh linh về sau. Hai người càng nghĩ càng tức giận, lập tức phen này quyết trừ tuyệt cho kỳ hết đảng Bạch Liên giáo mới nghe.
Nhìn hết mọi nơi, Phan Huỳnh Nương với Địch Long Tuấn thấy cái chậu và con dao to vẫn còn để đây, bên cánh lại có xây cái cầu để sẵn cả dao thớt, cái cột trói người đàn bà này có nhiều vết máu đọng đã lâu ngày chắc là trong vòng mấy tháng nay chúng sát hại biết bao nhân mạng đàn bà có chửa ở đây nay đánh đuổi được chúng nó thì cũng là may cho dân địa hạt này.
Lúc ấy người đàn bà là Lương thị bèn van lơn Phan Huỳnh Nương đưa nàng về với cha mẹ chồng con. Bà nhận lời ngay, đưa người đàn bà lên khỏi miệng hầm, rồi bà với Địch Long Tuấn phóng hỏa đốt nhà tửu điếm ấy cho mất tích quân hung ác khỏi tụ tập. Đoạn Phan Huỳnh Nương với Địch Long Tuấn đưa Lương thị về một thôn trang ở cách đấy nửa dặm xa.
Người nhà chồng thấy Lương thị về đều vui mừng như bắt được của, cảm tạ ân đức Phan Huỳnh Nương và Địch Long Tuấn chẳng cùng, bà bèn dặn bảo người nhà chồng Lương thị ngày mai tức khắc phải dọn nhà đi nơi khác, kẻo khi lũ sơn quái thù hằn đến bắt thì không ai biết mà cứu thì nguy, dặn bảo xong ra đi ngay lúc ấy.
Giữa khoảng canh khuya đêm hôm ấy, bầu trời thảm đạm, bốn phương yên lặng như tờ, tuyệt nhiên không có tiếng động tĩnh, Phan Huỳnh Nương với Địch Long Tuấn định đi lùng bắt lũ sơn quái và rình xem sào huyệt của chúng ở đâu.
Quả nhiên thấy cái bóng đen đang chạy ở trong bụi cây đằng xa nhanh thoăn thoắt, Phan Huỳnh Nương với Địch Long Tuấn vội vàng chạy theo đến, thấy mấy cái bóng đen ấy tức là mấy con vật lông lá xồm xoàm, không hiểu là giống mãnh thú gì, khi mấy con vật ấy trông thấy hai người liền kêu rống lên mấy tiếng quái gở như làm hiệu bảo nhau, rồi đều dương oai nhảy xổ vồ hai người.
Đến ngày tận số, lũ sơn quái gặp phải hai tay hung thần, Phan Huỳnh Nương với Địch Long Tuấn biết đích lũ vật này là sơn quái thì đều ứng tiếng quát to lên :
- Hay cho lũ Bạch Liên giáo chúng bay dám cả gan giả lốt sơn quái đi bắt người về yếm tà thuật, thực là tàn độc không còn cách nào tàn độc hơn nữa, nay gặp ta thì chúng bay đừng hòng toàn mạng để chạy đâu cho thoát khỏi chết.
Dứt lời Phan Huỳnh Nương với Địch Long Tuấn liền tuốt gươm nhảy vào chém luôn hai con sơn quái rồi phóng chân đá luôn mấy con kia ngã lăn lông lốc dưới đất, mấy con sơn quái bỗng thốt ra tiếng người kêu vang lên :
- Hai đứa này hung tợn quá! Anh em mau chạy kẻo nguy hiểm bây giờ.
Sơn quái biết nói, Phan Huỳnh Nương với Địch Long Tuấn nghe tiếng thì biết là bọn tà giáo giả đội lốt đi bắt người, vội nhảy theo giết luôn mấy con sơn quái giả nữa, còn sót lại hai con, mỗi người bắt sống một con cặp vào ngang nách, Phan Huỳnh Nương kề lưỡi gươm vào cổ nó rồi quát hỏi :
- Kẻ nào sai khiến chúng bây đội lột sơn quái giả này để đi bắt đàn bà chửa về làm gì? Chúng bây khôn hồn hãy nói thực thì ta tha cho, nếu còn giấu giếm ta giết ngay như mấy thằng trước.
Con sơn quái giả bị cặp trong tay bà Phan Huỳnh Nương vẫn giở giọng bướng bỉnh :
- Mụ bắt được ta thì cứ việc giết ngay đi, bất tất phải hỏi nhiều lời, vì chúng ta đã có lời thề từ trước thà chết thôi chứ không khi nào tiết lộ việc làm cho ai biết.
Phan Huỳnh Nương thấy nó bướng bỉnh thì cười lạt nói :
- À, gan thực! Mi liều chết chứ không chịu xưng ư? Được để ta thử xem gan nào!
Bà nói dứt lời điểm hai ngón tay vào gáy con sơn quái giả, tức thì nó bị tê buốt co rúm cả thân thể rồi ríu lưỡi kêu cuống quýt :
- Trăm... trăm... lạy... lão bà buông tha, tiểu nhân xin nói thực tình!
Phan Huỳnh Nương lại cười lạt hỏi :
- Bây giờ mi đã chịu nói thực? Được, ta tha cho, mau nói đi!
Bà lại vỗ bàn tay vào gáy con sơn quái giả, nó không bị tê buốt trong người nữa vội nói ngay :
- Bẩm lão bà, nguyên chúng con là người trong Bạch Liên giáo thuộc quyền Hàn Thiên Tả, phân phái đến chùa Bích Lâm để Hổ Đầu hòa thượng sai khiến. Hổ Đầu hòa thượng là một tay rất đắc lực của Bạch Liên giáo, chuyên về tà thuật, thường luyện cách yểm bùa hay thuốc mê để làm người ta mê man, rồi giết đi để cướp của hoặc cưỡng dâm, ấy là chính sách của Bạch Liên giáo từ xưa đến nay, để tích súc quân lương phản đối lại triều đình. Còn như ai mới vào giáo sẽ cho ăn thứ thuốc mê, thì dẫu chết ngay cũng không khi nào chịu bỏ giáo, nên trong giáo càng ngày càng tụ tập đông người như thế lan ra khắp các châu quận.
Phan Huỳnh Nương lại ngắt lời hỏi :
- Có phải tên Hổ Đầu hòa thượng sai bắt đàn bà có chửa? Nhưng hắn bắt về luyện làm bùa gì mà ác độc như thế, từ xưa đến nay hắn đã giết chết bao nhiêu người rồi?
Con sơn quái giả lại đáp :
- Bẩm lão bà, Hổ Đầu hòa thượng sai bắt đàn bà chửa để giết lấy máu yểm bùa và luyện thuốc mê bằng những thứ ô uế, còn cái thai non thì hắn đem hấp chín đi coi như con vịt hầm ăn cho bổ dưỡng tinh thần, có lẽ từ xưa đến nay hắn đã ăn tới hàng mấy nghìn đứa trẻ non nớt chưa ra khỏi bào thai, còn như hắn mới làm việc này thì tỉnh Tứ Xuyên đây trong vòng ba bốn tháng trời mà đã giết tới bốn năm trăm người đàn bà chửa để ăn thịt chừng bốn năm trăm cái thai non.
Phan Huỳnh Nương với Địch Long Tuấn nghe nói đều thốt nhiên nổi giận, quân gian ác Hổ Đầu hòa thượng táng tận lương tâm không còn gì nhân đạo, rồi bà vội bảo tên sơn quái :
- Nếu thế ngươi mau đưa ta tới chùa Bích Lâm, lùng bắt tên Hổ Đầu hòa thượng độc ác ấy.
Con sơn quái giả vội tuân lời, chỉ đường cho Phan Huỳnh Nương với Địch Long Tuấn đến chùa Bích Lâm, mỗi người cắp một con sơn quái giả chạy như bay đến một thung lũng rộng thênh thang, chung quanh coi ước chừng hàng mấy nghìn dặm, bao quát toàn những rừng núi, đêm khuya chỉ thấy cảnh vật um tùm đen kịt một màu, không còn phân biết ra phương hướng nào.
Dưới bóng trăng mờ trông lên một quả núi cao chót vót hàng mấy trăm trượng như thể giáp tới từng mây, đi lên ngang sườn núi thấy một ngôi chùa bằng đá, kiến trúc thiên nhiên nhờ một tay hóa công đã khéo bồi đắp từ xưa để lại, mà coi cảnh tích vẫn còn lộng lẫy nguy nga.
Đứng trên núi nhìn xuống phía trước mặt thấy một cái đầm nước mênh mông, rộng ước chừng hàng mấy chục mẫu, đêm khuya chỉ thấy mặt nước lấp loáng nhìn như màu mực đen kịt.
Lúc ấy Phan Huỳnh Nương khẽ hỏi con sơn quái giả :
- Đây là chùa nào trên quả núi này, cái đầm trước mặt kia là đầm gì?
Con sơn quái giả vội nói :
- Bẩm lão bà, ngôi chùa này tức là Bích Lâm tự, cái đầm kia tức là Hắc Long đầm ở vùng Tứ Xuyên này đã nổi tiếng là một nơi ác hiểm dị thường, vì cứ mỗi khi trở trời dưới đầm nước sôi réo lên sùng sục rồi có hai con nghiệt long quẫy khúc nổi lên mặt nước, và bốc hẳn mình lên trên không bay rộng ra khắp vùng này, làm cho giông tố nổi dậy, cây cối chuyển động ầm ầm, nhà cửa ở gần cũng phải siêu bạt đi hết, nên cách đây hàng trăm dặm không có người nào dám ở. Duy có chùa Bích Lâm kiến trúc bằng đá rất kiên cố là cảnh thiên nhiên tự nghìn xưa, mới không sợ gì cơn giông tố của hai con nghiệt long ấy tác yêu tác quái, và Hổ Đầu hòa thượng lại là một tay rất lợi hại, có thể chế luyện ra các mũi tên độc, cho người mai phục sẵn trong chùa, hễ hai con nghiệt long đến gần thì đều một loạt bắn ra, nếu trúng vào mình nó ắt bị đau thối rữa thịt, vì thế mà hai con quái vật ấy không dám đến gần chùa Bích Lâm. Còn nhiều khi Hổ Đầu hòa thượng đã chế ra các thứ thuốc độc bỏ xuống đầm định cho hai con nghiệt long ấy ăn phải bị chết đi, chẳng ngờ thuốc gì cũng không thể làm cho nó chết được, hễ bỏ thuốc xuống hầm là nó nổi lên gây cơn giông tố, rồi chỉ lăm le phá chùa, Hổ Đầu hòa thượng lại phải mai phục cho người bắn tên thuốc độc ra, làm nó cũng phải khiếp hãi bỏ chạy ngay, thành thử người với vật đều gờm lẫn nhau, mới ở được ngôi chùa này bền vững như thế.
Con sơn quái giả vừa nói dứt lời, bỗng thấy hai bóng đen ở trên nóc nhà nhảy vụt xuống đứng trước mặt Phan Huỳnh Nương với Địch Long Tuấn, hiện ra hai tên ác tăng cầm hai cây thiền trượng coi rất hung tợn, rồi đều ứng tiếng quát :
- Thất phu, ngươi dám tiết lộ cơ quan trong chùa với hai quân mọi rợ này, ấy là ta giết cả đi cho khỏi đem chuyện ra nơi khác!
Hai con sơn quái giả bị cắp trong nách Phan Huỳnh Nương với Địch Long Tuấn đều vội nói to lên :
- Ấy chết! Chớ giết tôi! Nào phải tôi muốn thế đâu. Chư vị anh hùng mau cứu tôi...
Hai tên ác tăng đã cầm thiền trượng xông đến.
Địch Long Tuấn bỗng cười lên một tiếng lớn, tung luôn con sơn quái giả lên làm cái mộc đỡ cây thiền trượng của tên ác tăng.
Thương thay, tên sơn quái giả bị cây thiền trượng đánh phải, toàn thân tung bắn đi như một quả tú cầu, đầu vỡ óc phọt ra tung tóe coi rất ghê sợ.
Phan Huỳnh Nương thấy vậy không nỡ giết ngay con sơn quái giả kia chỉ ném nó ra một góc sân mặc cho nó tìm đường tẩu thoát.
Nhưng bị cái ném đau ê ẩm cả người, lại vì kinh sợ thái quá, còn đương loạng choạng đứng dậy đã bị gã ác tăng chạy tới giáng cho một thiền trượng chết nốt.
Tên ác tăng kia tức thời bị ngay Phan Huỳnh Nương và Địch Long Tuấn nhất tề xông lại, chưa kịp trở mình hắn đã bị Phan Huỳnh Nương đá trúng một cái mạnh vào bên, nhưng bị văng mạnh ra xa mấy thước.
May thay hắn cũng là tay nội ngoại công giỏi, không thì thịt xương đã tan vụn ra rồi. Hắn lóp ngóp bò dậy, nhìn Phan Huỳnh Nương cả sợ, không dám trở lại giao đấu, vội vàng bỏ chạy, kêu lên thất thanh :
- Chạy mau! Chạy mau! Không chết cả bây giờ. Con mụ già này mới nguy hiểm chứ!
Tên ác tăng thứ hai thấy vậy cũng không dám ham đánh, vội vàng bỏ chạy đi ẩn mình ở một nơi.
Phan Huỳnh Nương và Địch Long Tuấn không đuổi theo cho phí sức vì mục đích cần tìm Hổ Đầu hòa thượng là tên chúa trùm đại gian ác giết ngay đi cho hả giận.
Phan Huỳnh Nương rướn mình nhảy lên một nóc nhà đưa mắt nhìn bao quát khắp cả chùa Bích Lâm tự, thấy vị trí thật là rộng rãi. Ở ngay giữa khu sân rộng trước mặt ngôi chùa to lớn nhất có lẽ là chính điện, có dựng một cái đàn cao, chung quanh đàn cắm cờ ngũ sắc theo ngũ hành, đèn nến sáng rực như ban ngày, dưới đàn lũ ác tăng hàng trăm đứa đang ngồi xúm đông lại hình như cầu nguyện một việc gì.
Phan Huỳnh Nương vẫy Địch Long Tuấn chạy tới, nép mình trên nóc chùa nhìn xem sự thể ra sao. Hai người liền thấy một tấm thảm kịch không còn nhân đạo, tức là trên đài cao đang cột bốn người đàn bà chửa vào bốn cái cọc trước nơi hương án, người nào cũng để lõa lồ bụng phưởng ngang mặt, trông rất thương tâm, có một người đã bị mổ phanh bụng rỗng toang hoác, máu me chảy xuống hai đùi rất ghê sợ, trên hương án lại để một chậu máu tươi và một đống ruột gan với một con dao sáng quắc, lưỡi vẫn còn đọng ngấn máu chưa ráo trông rất kinh hồn. Ba người đàn bà chửa kia thấy một người đã chịu tấn thảm khốc, còn mình chắc lúc nữa cũng chẳng khỏi cái số phận ấy, nên đều khiếp sợ không còn tinh lạc hai mắt nhắm nghiền lại không dám nhìn.
Phan Huỳnh Nương với Địch Long Tuấn thấy cảnh trạng ấy thì tức giận như điên cuồng toan nhảy ngay xuống.
Bỗng đâu lại thấy một vị hòa thượng ở dưới đi lên đàn, người sức lực vạm vỡ cao hơn trượng, mình khoác cái áo cà sa rộng lụng thụng coi lại càng to lớn, đầu trọc to như cái dành, da đầu sần sùi trông như củ “nâu gộc”, trán nổi lên như vằn hổ, hai mắt to thô lố sáng quắc như hai ngọn đèn, mũi gẫy và phềnh ra như nắm tay, mồm xoạc rộng gần mang tai, môi đỏ lòm như miếng tiết, hai hàm răng vẩu chìa ra ngoài như cái bồ cào, da mặt vàng ánh như sát nghệ coi rất cổ quái, hung ác thực chẳng khác gì cái đầu con cọp, đích người ấy là Hổ Đầu hòa thượng.
Hổ Đầu hòa thượng lên đến trên đàn, ngồi chểm chệ trên cái ghế trước mặt cái bàn, có sẵn đủ bát đĩa, chén hình như hắn sắp ăn một món gì.
Quả nhiên thấy một tên ác tăng bưng cái chậu lớn đi lên đàn, trong chậu vẫn còn khói ngun ngút, nhận kỹ xem thấy một đứa bé con nằm tròn trong chậu, bóng nhoáng những chất dầu mỡ và đồ tam bổ, chắc là cái thai non mổ từ người đàn bà vừa rồi đem hầm chín để ăn cho bổ, thực không ngờ nó là một con vật ăn sống nuốt tươi thịt người. Hổ Đầu hòa thượng thấy cái chậu hầm thai non như con hổ đói được mồi, liền cầm thìa múc vào đầu cái thai nón xúc một miếng óc bỏ vào mồm nhai ngấu nghiến, hắn lại sắn luôn cái đùi bỏ vào mồm ngoạm nhồm nhoàm như cái tỏi gà, rồi mắng tên ác tăng đứng cạnh ấy :
- Chúng bây vô dụng lắm, hầm món ăn này chín quá rồi không còn gì hương vị.
Tên ác tăng đứng cạnh đấy bị mắng sợ khép nép đáp lại bằng lời lần sau xin làm cẩn thận.
Hổ Đầu hòa thượng vừa ăn vừa giơ tay chỏ mấy người đàn bà chửa đang bị cột bảo bọn ác tăng dưới đàn :
- Các con, mau mổ bụng ba con mụ này lấy ba cổ thai nhi non cho ta dùng nốt, và lấy đủ máu để yếm bùa, chốc nữa ta cầu nguyện cho xong việc. Mau, các con mỗi đứa một tay chóng lên.
Cất tiếng dạ ran, có mấy đứa ác tăng vội chạy lên đàn, cầm dao và bưng chậu định mổ ruột mấy người đàn bà chửa, mấy người đàn bà khiếp sợ quá kêu rú lên mấy tiếng như bị thần kình...
Phan Huỳnh Nương với Địch Long Tuấn đứng nấp trên nóc chùa thấy lũ ác tăng lại dùng thủ đoạn tàn độc thì cả giận, bảo nhau mau nhảy xuống giải cứu cho mấy người đàn bà khốn nạn.
Bỗng lại thấy một cái bóng đen ở nóc chùa bên kia nhảy vọt xuống đứng trước mặt Hổ Đầu hòa thượng, nhận rõ người ấy tức là Mao Thiên Toại ở nhà Hắc điếm vừa rồi bị Phan Huỳnh Nương với Địch Long Tuấn đánh thất bại, hắn còn lẩn trốn trong khu rừng nên đến chùa đây chậm trễ. Lúc ấy Mao Thiên Toại thấy Hổ Đầu hòa thượng thì vội vàng nói :
- Quốc sư ôi! Tửu điếm của tôi đã bị phá tan tành rồi, có lẽ trong giáo sắp xảy ra một trường ác đấu vì Địch Long Tuấn bị thất bại với giáo ta hồi trước về kiếm được người đến phục thù. Người ấy lại là một tay kinh thiên động địa tức là mụ Phan Huỳnh Nương thuở xưa chúa công Điền Quang Lộ say mê cái sắc đẹp và tài nghệ, không ngờ quá si ngây lại chết về tay mụ, từ đấy người trong giáo ai cũng biết về chuyện ấy mà mối thù thì không hòng ai báo phục được. Bởi Phan Huỳnh Nương là tay tài giỏi, hành tung quỷ bí không biết đâu mà tìm thấy. Nay mụ tìm đến đây thì thế nào cũng gây với chúng ta một trường ác chiến mà tài nghệ của mụ tôi vừa thấy chắc không kém giảm gì năm xưa, vậy giờ tôi xin báo với quốc sư đề phòng trước, còn tôi phải về Vân Nam tuyên bố với Hàn chúa công thế nào Địch Long Tuấn với mụ Phan Huỳnh Nương cùng tìm đến.
Hổ Đầu hòa thượng nghe xong cười khanh khách ra vẻ rất khinh thị, nói :
- Tưởng gì mà tướng quân phải hấp tấp như thế, tòa tửu điếm của tướng quân đã bị nó phá vỡ rồi hiện giờ nó ở đâu?
Mao Thiên Toại lại vội đáp :
- Vâng, tửu điếm của tôi đã bị phá. Hiện chúng nó đang đuổi theo tôi, nhưng chưa chắc đã biết đường đến đây được.
Hổ Đầu hòa thượng lại cười lạt nói :
- Con mụ Phan Huỳnh Nương năm xưa tôi cũng nghe danh thực nhưng tiếc rằng chưa gặp lần nào. Thiết tưởng trong giáo phái chúng ta đây còn hòng những đại sự xưng vương đồ bá, mà có một mình con mụ Phan Huỳnh Nương không trừ được thì còn hòng gì gây dựng việc lớn?
Hổ Đầu hòa thượng nói dứt lời, mời Mao Thiên Toại ngồi xuống bàn chuyện.
Phan Huỳnh Nương với Địch Long Tuấn thấy chúng bàn chuyện lại càng nổi giận, bà vội móc túi lấy một gói thuốc là thuốc giải bùa mê của những bọn tà thuật ra, hai người rắc vào mũi trước đề phòng khi có ngửi thấy thuốc mê thì không việc gì. Tức thì hai người tên nóc chùa buông mình nhảy xuống, chân chưa chấm đất bà Phan Huỳnh Nương đã lia ngang lưỡi kiếm chém vào ngang cổ Hổ Đầu hòa thượng, hắn là một người tài nghệ tuyệt vời, hơi thấy động đã nhoài mình tránh thoát được.
Địch Long Tuấn cũng vừa nhảy xuống vừa chém, định rọc Mao Thiên Toại từ trên đỉnh đầu xuống hòng phân làm hai mảnh, may sao Mao Thiên Toại cũng là tay bản lãnh siêu quần nên vội né người tránh thoát khỏi.
Lúc ấy bốn người trừng trừng giương mắt nhìn nhau, Phan Huỳnh Nương liền quát to lên trước :
- Hổ Đầu hòa thượng, ngươi có tài cán gì mà dám khoe miệng vừa rồi? Ta đây tức là Phan Huỳnh Nương đến lấy đầu ngươi ngay lúc này, phỏng người có cách gì trốn thoát được?
Mao Thiên Toại thấy Phan Huỳnh Nương với Địch Long Tuấn thì vội nói với Hổ Đầu hòa thượng :
- Đó! Tức là mụ Phan Huỳnh Nương với Địch Long Tuấn. Quốc sư mau trừng trị chúng đi!
Hổ Đầu hòa thượng liền gầm lên một tiếng, nhảy đến vớ cây thiền trượng để cạnh hương án xông vào đánh Địch Long Tuấn.
Phan Huỳnh Nương với Địch Long Tuấn vội nhảy xuống đá ngã mấy tên ác tăng cướp lấy hai cây thiền trượng để xung đấu cho tiện lợi.
Hổ Đầu hòa thượng với Mao Thiên Toại cũng nhảy xuống theo.
Phan Huỳnh Nương hỗn đấu với Hổ Đầu hòa thượng, quả nhiên hắn là một tay rất lợi hại có thể đấu với bà được, cây thiền trượng múa lên đà mạnh kêu vù vù như tiếng hổ gầm khi vụt xuống vun vút như rồng hút nước, thực là quỷ khóc thần sầu, đường lối biến hóa vô cùng.
Cây thiền trượng của Phan Huỳnh Nương cũng lanh lẹ tuyệt vời biến ảo không ai lường được, có lúc vèo vèo ở trên đầu bỗng lại hóa ra đảo lộn xuống dưới chân, có lúc đang múa rộn rịp ở ngang mình bỗng lại vút lên trên đầu khi ẩn khi hiện khi tới khi lui, không sao mà xét đoán ra được, tóm lại thì kẻ tám lạng người nửa cân, thực là một đôi kỳ phùng địch thủ tranh đấu trăm hiệp mà chưa phân thắng bại, làm hai người đều phải tấm tắc khen ngợi nhau.
Địch Long Tuấn đấu với Mao Thiên Toại cũng là tay đối thủ ngang hàng, vừa rồi hai người đã hỗn đấu ở trong điếm cũng bất phân thắng bại, lúc này lại xung đấu hơn trăm hiệp nữa mà vẫn chưa rõ cao thấp. Thanh kiếm của Địch Long Tuấn lần này lại biến sang đường lối khác hẳn trước.
Không ngờ đại bợm gặp nhau, Mao Thiên Toại cũng chẳng phải tay vừa, trổ ngay lối đao pháp khác để kháng địch lại lối kiếm của Địch Long Tuấn, thành ra hai bên vẫn giữ phần bất phân thắng bại.
Lúc ấy lũ ác tăng trong Bích Lâm tự cũng tự biết tài nghệ mình không thể đương địch lại nên chúng chỉ đứng vây chung quanh rồi hò hét lên trợ oai.
Hổ Đầu hòa thượng hỗn đấu với Phan Huỳnh Nương hồi lâu không thể áp lại được, hắn liền móc túi ném ra một nắm như cát bụi bay, tức là thứ thuốc mê của hắn luyện ra rất lợi hại, hễ ném vào ai thì lập tức bị hôn mê ngã phục xuống, nhưng Phan Huỳnh Nương đã có thuốc giữ mê nhét vào mũi trước, nên lúc ấy không việc gì. Hổ Đầu hòa thượng rất kinh ngạc, ngờ bà có phép mầu nhiệm mới không bị hôn mê.
Phan Huỳnh Nương thấy thế lấy làm đắc ý cười khanh khách :
- Hổ Đầu hòa thượng, ngươi chớ quen cậy thuốc mê làm nhiều điều gian ác, đối với ta vật ấy chỉ là đồ vô dụng, ta quyết giết hết lũ tà giáo chúng bây cho mà coi.
Hổ Đầu hòa thượng tức giận điên ruột, hắn lại gầm lên một tiếng vươn cây thiền trượng nhảy xổ vào đánh.
Phan Huỳnh Nương cũng múa thiền trượng nghinh địch.
Hai người lại hỗn đấu hơn trăm hiệp nữa vẫn chưa phân thắng bại.
Lại đến lượt Phan Huỳnh Nương dùng ám khí, lấy mấy ngọn “Mai Hoa trâm” giơ tay lên búng một cái, định nhắm đúng yết hầu Hổ Đầu hòa thượng, may cho hắn nhắm mắt nghiêng người tránh thoát khỏi chỗ phạm, nhưng vẫn bị trúng vào gò má và cạnh mang tai. Tiếp luôn Phan Huỳnh Nương lại giơ tay búng theo cái nữa, tức thì trúng ngay vào cánh tay phải.
Hổ Đầu hòa thượng giật mình kêu thét lên một tiếng, đánh rơi cây thiền trượng xuống đất.
Thừa thế, Phan Huỳnh Nương sấn vào, vụt ngang người một cái thực mạnh.
Hổ Đầu hòa thượng vội cất mình nhảy vọt lên qua đầu định đá mũi giầy nhọn vào hai mắt bà, song bà rất lanh lẹ hục đầu tránh ngay được, rồi vung cây thiền trượng đánh thốc lên bay vào như gió thổi, nếu trúng cú ấy thì phải tan xương nát thịt.
Lúc lâm nguy mới hiểu Hổ Đầu hòa thượng là tay tài nghệ tuyệt vời, hắn vừa thấy cây thiền trượng của Phan Huỳnh Nương đánh bật lên thì đã chao ngay mình nhảy ra chỗ khác nhanh như chớp, lại biết cánh tay bị thương không còn sức chống cự lại được, hắn vội nhảy vọt lên nóc chùa tìm đường chạy.
Táng đởm kinh hồn, Mao Thiên Toại đang tranh đấu với Địch Long Tuấn thấy Hổ Đầu hòa thượng bị thương thì cũng khiếp hãi, hắn cũng chém bậy một đao rồi nhảy tót lên nóc chùa chạy mất.
Phan Huỳnh Nương với Địch Long Tuấn đều nhảy lên đuổi theo thì đã không thấy tung tích Hổ Đầu hòa thượng với Mao Thiên Toại đâu, chẳng lẽ nó tài giỏi phi hành thuật đến đâu và biết biến hay sao mà nhanh như thế, nên hai người đều lấy làm lạ cố công tìm hết các nơi.
Số là Hổ Đầu hòa thượng với Mao Thiên Toại chạy sang con đường hẻm phía sau chùa lẫn vào trong khu rừng cây tối um tùm, rồi thẳng đến Vân Nam báo tin cho Hàn Thiên Tả biết.
Phan Huỳnh Nương với Địch Long Tuấn đành quay vào chùa lên trên đàn cởi trói cho ba người đàn bà chửa bảo mặc quần áo lại rồi vội đi lùng lũ ác tăng trong chùa không thấy một tên nào, tức là trong khi ấy chúng đã chạy trốn đi hết.
Lúc ấy Phan Huỳnh Nương cùng Địch Long Tuấn đi lục xem đảng Bạch Liên giáo còn để lại hình tích gì trong chùa thì chỉ thấy những bùa yểm và thuốc mê hồn luyện bằng huyết đàn bà rất nhiều ở trong thiền phòng, cũng là binh khí và lương thảo, để sau khi chúng tạo phản đem ra thụ dụng, thực cảnh chùa là chốn từ bi đã đổi ra một nơi doanh trại hung ác của lũ tà giáo.
Bấy giờ trời đã tang tảng sáng, Phan Huỳnh Nương lấy làm thương hại người đàn bà vừa bị mổ, bà khiêng xác ra phía sau chùa chôn cất hộ tử tế, còn ba người đàn bà kia hỏi rõ nhà cửa ở đâu, bảo ra khỏi chùa rồi sẽ đưa về đến nơi. Phan Huỳnh Nương lại cùng Địch Long Tuấn phóng hỏa đốt chùa.
Lại hay tục truyền ngôi chùa Bích Lâm là cảnh kiến trúc thiên nhiên tự nghìn xưa, nay bị lửa cháy những đồ bằng gỗ của người sau làm ở trong chùa.
Kinh hồn trong khi bị lửa cháy bỗng nổ lên mấy tiếng dường như long trời chuyển đất, rồi cả cái đầm Hắc Long ở trước cửa chùa bỗng dưới đáy nước cũng nổi dậy ầm ầm như sấm vang. Rồi thấy dưới đầm có hai vật cất lên ngất ngưởng như cây gỗ lớn, tức là hai con nghiệt long bay vụt lên trên không như hai cái cầu vồng rồi quẫy khúc giương vây trên ngang hồ làm cho cơn giông tố nổi lên ào ào, mưa gió bay chuyển những cây cối trong rừng, và bị đổ gục xuống khỏi mặt đất.
Phan Huỳnh Nương với Địch Long Tuấn thấy hai con nghiệt long hưng phong tác vũ thì đều kinh hãi chỉ đứng ở ngoài cửa chùa ngẩng mặt lên trên không xem nó định làm trò gì nữa.
Bỗng đâu hai con nghiệt long thấy người, liền quẫy khúc đâm bổ xuống rồi nhả ra hai luồng khói đen mù mịt tức là thứ hơi độc địa, hễ người ngửi thấy ắt bị mê ngã gục xuống nằm thiêm thiếp chết lúc nào không biết.
May sao Phan Huỳnh Nương với Địch Long Tuấn có thứ thuốc giải mê nhét vào mũi đề phòng bùa mê của Hổ Đầu hòa thượng vừa rồi, nên lúc ấy bị làn khói đen của hai con nghiệt long nhả ra mới không việc gì. Phan Huỳnh Nương với Địch Long Tuấn nhảy vụt ra phía ngoài tránh làn khói đen.
Hai con nghiệt long lại quay trở lại nhả hơi ra rồi há hốc miệng định nuốt hai người vào bụng, làm hai người lại càng khiếp hãi vội né mình nhảy tránh thoát, đều móc túi lấy ra ngọn phi tiêu có thuốc độc ném vào mồm hai con nghiệt long, tức thì nó bị đau quá quẫy lộn khúc ở chỗ ấy, chỉ nuốt sóng hoặc vươn mình quật chết hai người để trả lại cái thù hai mũi tiêu thuốc độc.
Cũng may cho hai người thiện nghệ phi hành nhảy nhanh như chớp nếu không đã bị hai con nghiệt long vồ chết dí rồi, nhưng trái lại thì hai người nhảy tránh vẫn suýt bị phần nguy hiểm.
Túng thế Phan Huỳnh Nương liền nhảy vọt cưỡi lên gáy một con nghiệt long, một tay túm lấy sừng nó, một tay giơ kiếm đâm luôn mấy nhát.
Địch Long Tuấn cũng thừa cơ nhảy vọt lên lưng một con, rồi cũng một tay túm lấy vây trên sống lưng rồi một tay giơ kiếm đâm vào khúc mình sâu ngập tận ruột làm hai con nghiệt long bị đau quá tha cả hai người, quẫy khúc bay lên trên không vùng vẫy như hai vị tiên gia cưỡi rồng bay trong đám mây.
Cũng may cho hai người tài nghệ cao cường, nên không ắt đã bị ngã từ trên lưng chừng trời xuống gãy vụn xương.
Lúc ấy Phan Huỳnh Nương với Địch Long Tuấn cưỡi trên lưng con nghiệt long bay lộn trên ngang trời cũng rất kinh hãi song cứ liều chết giơ kiếm lên chém nát cả cổ và khúc mình nó bị đau càng quẫy khúc dừ, máu chảy xuống như mưa kế đó mấy ngọn tiêu độc ở trong mình nó cũng truyền nhiễm đi hết trong mình, nên phút chốc hai con nghiệt long bị đuối sức lao mình xuống khu rừng hoang, rồi thi nhau quẫy chết, nhân dịp ấy hai người lại ra công chém dữ dội.
Hai con nghiệt long bị chết hẳn nằm lăn xuống đất to như hai cây gỗ lớn, mình mẩy bị chém nát nhừ và chất thuốc sưng vù lên.