Hàn Thiên Vũ, Anh Là Lưu Manh

Chương 46: Viên Mãn




Vào một buổi sáng đẹp trời...

"Á!!!!! Hàn Thiên Vũ! Mau...mau...em...em đau bụng quá!"

Trần Đường Đường sắc mặt tái nhợt, tay ôm bụng kêu la.

Hàn Thiên Vũ đang làm điểm tâm cho cô đột nhiên nghe tiếng la thất thanh của cô lập tức chạy lên lầu liền thấy cảnh Trần Đường Đường đau bụng kêu đau anh liền lo lắng chạy đến ôm cô.

"Đừng sợ, anh đưa em đến bệnh viện ngay."

********

Phòng sinh.

Cả gia đình nhà họ Trần và họ Hàn đều có mặt đầy đủ, ai nấy đều vẻ mặt lo lắng đứng ngồi không yên.

Hàn Thiên Vũ ánh mắt ửng đỏ nước mắt dường như muốn trào ra. Lần đầu tiên trong cuộc đời anh thấy cảnh người mình yêu nhất máu chảy không ngừng, anh dù là người bình tĩnh cỡ nào cũng không thể nào bình tĩnh được.

Cửa phòng sinh vừa mở Hàn Thiên Vũ liền đứng dậy đã thấy hai cô y tá đang bế hai đứa bé bước ra miệng định chúc mừng thì đã bị Hàn Thiên Vũ cắt ngang.

"Vợ tôi thế nào rồi?" Anh lo lắng muốn vào trong thì đã thấy Ngô Phong bước ra.

Ngô Phong cởi bỏ khẩu trang thở phào nói:" Đường Đường không sao rồi mọi người đừng lo lắng."

Ai nấy nghe xong liền nhẹ nhõm cả người.

Hàn Thiên Vũ không thèm để ý y ta ngăn không cho vào liền xông thẳng vào nhìn Đường Đường lòng anh liền chua xót.

Anh liền đến nắm tay cô, hôn vào trán Trần Đường Đường khẽ nói:" Bảo bối, em vất vả rồi. "

Trần Đường Đường mặc dù kiệt sức nhưng vẫn nghe được câu nói của anh. Cô mỉm cười rất muốn trả lời anh nhưng thật sự là cô không còn sức nữa liền đi vào giấc ngủ.

*****

4 Năm sau....

"Nào mọi người cười lên nào!!!"

Tách!! Tách!!!

" Đường Đường à nhìn xem có chiếc xe hơi đằng trước kìa! Woaa nhìn thật sang nha!" Minh Minh - cô bạn cùng đại học với cô cảm thán.

Con gái xung quanh cũng đều cảm thán chẳng khác gì Minh Minh.

Trần Đường Đường sờ mũi không bình luận, trong lòng thầm nghĩ Hàn Thiên Vũ thật là...có cần phải đi xe này đến rước cô không? Làm cô ngại quá đi mất.

Cô định bước đến thì thấy bóng người xuống xe chân liền dừng lại.

Đường Gia Tuấn ôm bó hoa bước đến trước mặt Trần Đường Đường giọng ôn nhu nói:" Chúc mừng cậu."

Trần Đường Đường mỉm cười nhận bó hoa:"Cảm ơn."

"Chỉ vậy thôi sao?" Đường Gia Tuấn mỉm cười nhéo má cô làm cho tất cả con gái trong trường la hét.

Minh Minh đứng đó không xa khẽ nói với Mỹ Mỹ - cũng là bạn chung nhóm với Trần Đường Đường:" Đường Đường khi nào có bạn trai vậy? Lại còn là một soái ca đào hoa!"

Mỹ Mỹ mặt ửng đỏ nhìn Đường Gia Tuấn không nói.

"Sao mặt cậu lại đỏ thế Mỹ Mỹ? Bệnh sao?" Minh Minh thấy mặt bạn mình đỏ liền muốn xem có bệnh không thì bị Mỹ Mỹ gạt tay.

"Là do trai đẹp không kiểm soát được mặt thôi." Mỹ Mỹ bất đắc dĩ nói.

Trần Đường Đường lườm Đường Gia Tuấn nói:"Giỡn đủ chưa?"

"Mình cực khổ làm hết công việc để về chúc mừng cậu vậy mà cậy lại chỉ cảm ơn rồi thôi?! Thật là khiến trái tim mình tổn thương." Đường Gia Tuấn làm ra vẻ tổn thương nói.

Lan Vy nảy giờ nhìn Đường Gia Tuần diễn trò hề liền không chịu nổi nữa bước đến cầm bó hoa trên tay đến chúc mừng Trần Đường Đường.

"Đường Đường, à chúc mừng cậu nhé!" Lan Vy ôm Trần Đường Đường vỗ nhẹ lưng chúc mừng.

"Cảm ơn cậu. Nhưng cậu đến đây bằng cách nào?"

"Hừ, tất nhiên là đại thiếu gia đây cho đi ké rồi " Đường Gia Tuấn trả lời Trần Đường Đường nhưng mặt thì lại nghênh ngang nhìn Lan Vy.

Lan Vy hừ một tiếng:"Còn không phải cậu cầu xin nên tôi mới đi sao?"

Trần Đường Đường liền cười gian thầm nghĩ hai chữ GIAN TÌNH.

Tiếu Minh Khải đứng phía xa lưỡng lự không dám bước đến tặng hoa tốt nghiệp cho cô. Vì lần đó anh không kiểm soát được hành động của mình mà tổn thương cô nên anh không còn mặt mũi gặp cô đừng phải đứng từ xa nhìn ngắm người con gái anh yêu.

"Các con nghe những lời ba dặn khi nãy không?" Hàn Thiên Vũ ngồi lái xe nhìn hai tiểu quỷ đằng sau nói.

Hai nhóc con ngoan ngoãn dạ một tiếng.

Đến nới Hàn Thiên Vũ chưa kịp xuống xe thì đã nghe cái cụp. Nhìn lại đã thấy hai tiểu quỷ đằng sau biến mất anh liền đen mặt thầm nghĩ không thể để tụi nó giành điểm được. Đã dặn trước rồi mà hai tiểu quỷ dám làm phản.

Trần Đường Đường phía xa thấy hai cái bóng nhỏ đang chạy về phía mình liền vui mừng đến mức hai mắt ửng đỏ.

"Áhhh Dễ thương quá!!! Hai đứa bé con ai vậy?" Mọi người xung quanh liền la hét nói.

Bé gái mặc một chiếc váy trắng với khuôn mặt trắng hồng xinh xắn đang chạy thì bất giác quay đầu về phía sau vẻ mặt có chút không nỡ miệng nhỏ lẩm bẩm:"Làm vậy ba ba có giận không hả anh?"

Bé trai đứng kế bên nghe vậy liền cười:"Em yên tâm ba ba sẽ không." Cậu mặc chiếc áo sơ mi trắng có thắt một chiếc nơ đỏ giữa cổ áo, quần tây dài ngang đầu gối. Miệng cười nhạt thầm nghĩ ba ba lúc nào cũng giành mami không để cậu ở chung với mẹ mình được hơn 1 tiếng nên hôm nay chính là cơ hội để mami không quan tâm đến ba ba nữa.

Trần Đường Đường nhìn cặp song sinh của mình đang chạy đến liền thảy hết bó hoa cho Đường Gia Tuần và Lan Vy liền bước đến ôm hai đứa con của mình vào lòng.

"Mẫn Mẫn, Tiểu Tuấn à, các hôm nay đến làm mami rất vui. Các con đã hết bệnh chưa?" Trần Đường Đường nghẹn ngào nói. Vì hai hôm nay hai bảo bối nhà cô đột nhiên bệnh nên cô cứ nghĩ hôm nay chỉ có Hàn Thiên Vũ đến.

Minh Minh và Mỹ Mỹ miệng cứng đó, hai cô không ngờ những lời kia là xuất phát từ miệng Trần Đường Đường. Một người mà hai cô nghĩ không hứng thú với phái nam lại có một cặp song sinh đáng yêu như thế.

Hàn Thiên Vũ lúc này nhìn hai tiểu quỷ nhà mình đang quấn quýt bên mẹ của chúng liền không chịu thua đứng xem anh bèn đi đến ôm Trần Đường Đường vào lòng nhẹ đặt lên môi cô một nụ hôn:"Bảo bối chúc mừng em."

Đột ngột bị anh ôm và hôn,Trần Đường Đường xấu hổ đẩy anh ra:"Hàn Thiên Vũ anh không biết xấu hổ ngay trước mặt tụi nhỏ mà anh..."

"Thế nào? Em muốn nữa?"

"..." Cái tên lưu manh.

Hàn Thiên Vũ vừa vào sân trường đã thu hút sự chú ý của mọi người và tất nhiên hai người bạn của Trần Đường Đường lại lần nữa bất ngờ.

Mỹ Mỹ nhìn Trần Đường Đường và Hàn Thiên Vũ thân mật liền không chịu nổi sự tò mò của mình liền đi đến hỏi:"Đường Đường à, cậu từ khi nào mà kết hôn vậy?"

Nghe câu hỏi của Mỹ Mỹ cô cười cười định trả lời thì bị cậu con trai của cô cắt ngang:"Mami đang còn đi học mà bị ba ba dụ ăn sạch khi mới 18 tuổi. Ba ba thật nham hiểu đúng không cô?"

Hàn Đường Tuấn chớp chớp đôi mắt to tròn nhìn Mỹ Mỹ nói như một đứa trẻ ngât thơ.

Hàn Đường Mẫn một bên cũng phụ hoạ gật đầu nhìn Hàn Thiên Vũ:"Ba ba thật nham hiểm."

Mỹ Mỹ:"..."

"Được rồi chúng ta về thôi." Hàn Thiên Vũ biết con trai mình đang mắng xéo mình liền nhếch môi cười như không cười. Tiểu quỷ mới bốn tuổi mà con đã biết chửi người ba này rồi hay lắm.

Anh bế Hàn Đường Mẫn lên tay còn lại nắm lấy tay Trần Đường Đường nhìn Hàn Đường Tuấn:"Con đi bộ."

Hàn Đường Tuấn không thèm nhìn anh nũng nịu đòi Trần Đường Đường bế:"Mami còn muốn mami bế."

Trần Đường Đường vui vẻ vươn tay muốn bế cậu thì bị Hàn Thiên Vũ ngăn:"Không được."

"Tại sao?" Cả hai mẹ con cô đồng thanh nói.

Hàn Thiên Vũ nghiêm túc nói:"Là con trai thì phải tự lập không được nhờ mami bế."

"Hàn Thiên Vũ con mới 4 tuổi thôi."

"Mới bốn tuổi mà đã biết tranh sủng rồi, hừ."

"..." Trần Đường Đường.

****

Buổi tối không khí trời mát mẻ Trần Đường Đường ngồi trên sân thượng ngước mặt nhìn lên trời cảm thấy thật hạnh phúc với cuộc sống hiện tại của mình.

"Bảo bối em mặc đồ như vậy sẽ dễ cảm lạnh đấy." Hàn Thiên Vũ lặng lẽ ôm cô từ phía sau.

"Thiên Vũ thật may mắn khi gặp anh."

"Đường Đường à chúng ta sinh thêm đứa con gái nữa được không?"

"Hàn Thiên Vũ, anh đừng suốt ngày tranh sủng với tiểu Tuấn nữa được không? Nó là con chúng ta mà."

"Bảo bối em quên rồi à. Ngoài anh ra không ai được phép được đàn ông con trai đến gần em cho dù có là con trai anh."

"Anh...anh đúng là...Áhhh anh làm gì vậy?" Trần Đường Đường bị Hàn Thiên Vũ ôm ngang nhất thời không tự chủ la lên.

"Đã một tuần nay dì cả em đến hại anh ăn chay hôm nay nhất định em phải bù đắp cho anh."

Trên giường đôi nam nữ quấn quýt nhau không rời quần áo quăng tứ tung khiến cảnh này càng trở nên ái muội.

~~~~HOÀN CHÍNH VĂN~~~~

Thật cảm ơn mọi người đã chờ đợi truyện của mình trong suốt thời gian qua.

Viết truyện đúng là không dễ dàng gì. Phải suy nghĩ sao cho truyện hợp lí và rối đầu nhất là lúc viết những đoạn trinh thám và H.

Đối với những đoạn có trinh thám mình phải tìm hiểu rồi suy nghĩ nhức óc mới có ý tưởng.

Còn đối với H thì mình phải vặn óc ra đọc đi đọc lại những chuyện H mình từng đọc rồi suy nghĩ viết ra.

Đây là tác phẩm đầu tay nên không tránh khỏi sự thiếu sót nhưng càng về sau mình sẽ càng cố gắng nhiều hơn nữa.

XIN CẢM ƠN!

7/5/2019