Hàn Thiên Vũ, Anh Là Lưu Manh

Chương 3: Khách ở nhờ chiếm tiện nghi của chủ nhà.




Bên Trung Quốc

Trong một căn hộ nọ, có hai người đàn ông cao hơn mét tám đang dính lấy nhau.

Nói đúng hơn là một người thì ôm chặt tay người kia không buông, con người kia thì dùng tay của mình đẩy người đàn ông ôm cánh tay của mình không chịu buông.

" Thiên Vũ đừng vậy mà người ta làm bạn thân của cậu từ nhỏ tới giờ không lẽ cậu trơ mắt nhìn người ta không lấy được vợ sao. Chỉ ở hai tháng thôi mà!! "

Người đàn ông ôm cánh tay không chịu buông đó là Vương Phong, là con một của Vương gia và là người thừa kế tập đoàn Vương Chính. Anh cao khoảng mét tám, đôi mắt xanh biếc được thừa hưởng từ người mẹ của mình.

Đôi mắt tuy giống mẹ nhưng mắt lại một mí giống cha mình. Tính cách anh khá nổi loạn và thích nơi ồn ào nhưng anh lại là người chưa có kinh nghiệm yêu bao giờ mà lại thích làm quân sư tình yêu cho người khác.

Hàn Thiên Vũ vẫn lạnh lùng im lặng chẳng ngó gì tới tên ồn ào kia đẩy tay tên đó ra rồi tiếp tục đọc sách.

Vương Phong thấy vậy thì giao kèo nói: " Nếu như cậu hứa giúp mình thì mình sẽ giúp cậu nói với mẹ Hàn tạm thời không ép cậu kết hôn thế nào? "

Hàn Thiên Vũ định nói không cần nhưng nghĩ lại thì cách hai ngày bà Hàn lại tới kêu kết hôn thật sự vừa ồn mà còn khiến anh không có thời gian đọc sách.

Thấy Hàn Thiên Vũ im lặng không trả lời Vương Phong cũng quen với cảnh này nhiều lần rồi anh nghĩ nếu dụ không được thì phải kiếm cách khác dù sao người bạn này của anh có bao giờ chịu nghe lời ai bao giờ.

Anh đang suy nghĩ tìm cách thuyết phục thì nghe Hàn Thiên Vũ đồng ý hại suýt chút nữa muốn rớt cằm xuống luôn.

Anh sợ mình nghe lầm nên hỏi lại:" Cậu.... Cậu đồng ý "

" Ùm nhưng với điều kiện "

Biết ngay tên lạnh lùng này không bao giờ giúp người ta không công mà.

Vương Phong thầm nghĩ trong lòng như vậy.

" Được rồi cậu nói đi "

Hàn Thiên Vũ nói với giọng lạnh như băng không nhanh không chậm:" Thứ nhất mình không thích ồn ào. Thứ hai khi ở chung phải sạch sẽ. Thứ ba...."

Vương Phong thấy Hàn Thiên Vũ ra điều kiện không ngưng liền nói: " Sao cậu lắm điều thế? Cậu đang cho người ở hay thuê osin thế? "

" Được rồi trước mắt cứ như vậy đi. " Hàn Thiên Vũ nói với giọng không lạnh không nóng rồi đi vào phòng.

Vương Phong ngồi dựa lưng vào sofa thở dài nhớ lại người con gái hung hăng nhưng làm hắn nhớ mãi mãi không quên.

2 Tháng trước.

Khi Vương Phong qua Việt Nam công tác, anh đã gặp người con gái ấy.

Người có đôi mắt to tròn, khuôn mặt có hai lúm đồng tiền, đôi chân thon dài, mài tóc ngắn ngang vai.

Lần đó anh đang trên đường đi ăn tối thì thấy cô đang đứng xếp hàng mua đồ ăn có tên ăn trộm đang móc túi cô thì lập tức xuống xe bắt ăn trộm.

Nhưng cô từ đầu tới cuối không hề biết chuyện gì xảy ra, lúc xoay qua đã thấy người đàn ông lạ cầm ví tiền của mình cô liền kêu lên ăn trộm rồi chạy tới cắn người đó.

Vương Phong định đưa ví tiền lại thì nghe cô la lên như vậy anh liền nhìn xung quanh ai cũng nhìn mình rồi thấy một bóng đen chạy tới mình, anh cảm thấy hơi nhói ở cổ tay thì phát hiện ra cô gái mình vừa giúp bây giờ đang cắn mạnh lên cổ tay của đến mức máu chảy ra.

Lúc này anh mới phản ứng:" AAA.....AAAAA... " Anh liền đẩy cô ra nói tiếng Việt không được chuẩn của mình " Sao cô lại cạp tôi? "

Cô gái nghe tên kia nói mình cạp hắn lập tức nổi giận:" Bà đây không phải thú nghe chưa, bà đây là cắn anh cho chừa cái tật ăn trộm vậy mà dám nói là cạp à?! Được lắm!"

Cô nói xong không đợi đối phương trả lời cô liền tung nấm đấm vào mắt hắn cô hừ lạnh rồi bỏ đi.

Vương Phong không hiểu rõ cô ta đang nói gì nhưng cũng biết được cô đang chửi mình còn chưa kịp giải thích đã bị bụp một phát vô mắt.

Anh đơ luôn, không biết đấm có mạnh hay không mà trên mắt Vương Phong có một cục tròn tròn đen đen tím tím nhìn rất khó coi chẳng hề phù hợp với khuôn mặt đẹp trai lãng tử lai Tây của anh một chút nào.

Định thần lại anh đã không thấy cô đâu, anh nói với lòng mình nhất định sẽ nhớ mặt cô hãy đợi đấy.

Qua 2 tuần sau mắt bớt bằm anh mới đến công ty được, vừa bước vào thang máy đã thấy được khuôn mặt mình không thể nào quên được suốt hai tuần qua.

Còn cô thì thấy mặt anh nhưng không có biểu hiện gì bên ngoài.

Có trời mới biết cô đang nhục tới cỡ nào, hồi hai tuần trước sau khi đánh người ta xong thì có đứa bé chạy lại nói tên ăn trộm kia đã bị anh đẹp trai mới nảy đánh, cô liền xoay qua đúng là tên kia đẹp trai thiệt nhưng mà bây giờ qua xin lỗi thì quê quá nên cô coi như hắn xui xẻo ai ngờ bây giờ lại ở công ty gặp mặt tên đó chứ.

Cô đang hồi họp thì thấy hắn bấm tầng cao nhất, cô chết lặng.

Vương Phong thấy tới tầng của cô mà cô vẫn đứng yên liền tốt bụng cười nói:" Cô không định ra sao hay cô muốn lên tầng với tôi. "

Nói tới đây anh cúi thấp người thì thầm bên tai cô:" Hay cô muốn cắn hay đánh tôi nữa? "

Giọng nói anh làm phá vỡ suy nghĩ của cô, mặt cô lập tức đỏ lên liền co chân chạy ra thang máy.

Vương Phong phì cười với biểu hiện của cô, đã biết mình là ai còn giả vờ như không biết.

Ngồi vào chỗ làm của mình thì có một cô gái trẻ lại bắt chuyện với mình: " Ân Thiên cô biết gì chưa hôm nay tổng giám đốc đến công ty đó, cô không biết đâu tôi nghe mấy chị làm việc ở đây nói tuy gặp tổng giám đốc có một lần nhưng phải công nhận anh rất đẹp trai, đã trẻ tuổi lại còn.... "

Cô gái này là Mỹ Dung là thực tập sinh giống Ân Thiên.

Mỹ Dung thì nói không ngừng còn Ân Thiên nghe tai này lọt tai kia, trong đầu cô chỉ còn khuôn mặt người bị cô đánh hiện đang là cấp trên của cô.

Bỗng có thư kí của tổng giám đốc xuống mời Ân Thiên lên phòng tổng giám đốc.

Mọi người đồng loạt nhìn về phía Ân Thiên còn cô thì sợ muốn hú vía sợ mình bị đuổi việc thì thảm rồi nhất định ba mẹ sẽ bắt cô kết hôn cho coi.

Bước vào phòng tổng giám đốc cô thật muốn chui xuống hố mà, người đàn ông đang ngồi ghế tổng giám đốc là người cô không muốn gặp nhất bây giờ.

Thấy cô nhìn mình với ánh sợ hãi như một con thỏ anh liền thầm nghĩ sao cô lại đáng yêu vậy.

Anh nói " Sao cô lại đứng yên đó, sợ tôi CẮN cô sao? "

Cô nghe lập tức đỏ mặt " Tổng giám tôi thật sự xin lỗi về chuyện hai tuần trước xin anh đừng đuổi việc tôi có được không? Tôi hứa lúc nào cũng làm việc thật chăm nếu không anh nói đi anh muốn gì tôi đều làm "

Ý định của anh chỉ là chọc cô chút thôi nhưng thấy cô nói vậy lập tức cười nói " Được thôi vậy khoảng một tuần nữa cô chuẩn bị theo tôi gặp ba mẹ "

Cô nghe xong lập tức nói " Tổng giám đốc tôi chỉ cắn anh một cái với bụp anh một lần mà phải gặp ba mẹ anh để họ chém tôi sao? "

Vương Phong nửa đùa nửa thật nói " Ba mẹ tôi đang ép tôi kết hôn nên cô làm bạn gái tôi đến gặp họ cho họ đừng ép tôi nữa "

Ân Thiên nghe xong chỉ trả lời " Vâng, không còn gì thì tôi ra đây "

Sau khi bước ra cửa mặt cô đỏ như cà chua tim thì đập liên hồi cô nói nhỏ: " May mà ra kịp nếu không mình bị hút hồn rồi, đúng là tên đó đẹp trai thiệt nhưng mới nảy tổng giám đốc kêu mình gặp ba mẹ anh sao ta... "

Còn Vương Phong trong hai tuần qua anh đã tìm hiểu về cô, chắc có lẽ anh thích bị ngược thân nên bị cô cắn mạnh đến mức máu chảy ra vậy mà anh lại không giận ngược lại còn có hứng thú với cô. Vương Phong nhếch mép cười, người anh đã định thì sẽ không trốn thoát khỏi anh được đâu.

***

2 Tháng sau tại Việt Nam

" A chị nói chị có bạn trai rồi sao? "

" Đường Đường em có thể nhỏ tiếng lại hay không? " Ân Thiên nếu biết Trần Đường Đường phản ứng như vậy cô nhất sẽ bịt lỗ tai lại trước.

" Là tên tổng giám đốc bị chị ngược đến chết đó hả? " Trần Đường nói đùa.

" Xú nha đầu em muốn chết à? " Ân Thiên cốc đầu Trần Đường Đường.

" Không em còn muốn đợi soái ca của em nữa chưa muốn chết đâu " cô ôm hai tay trước ngực giả bộ sợ.

" Vào chuyện chính thôi, tuần sau chị với anh Phong qua Trung Quốc, tiện thể chị thấy em thích đi du lịch vậy em muốn đi không? "

" Muốn muốn muốn " Trần Đường cười híp mắt nói.

" Nhưng mà do sợ em ở khách sạn không tiện lỡ gặp chuyện gì thì không tốt nên anh Phong nhờ một người bạn cho em ở nhờ " Ân Thiên nói xong còn thể hiện sự lo lắng.

Trần Đường Đường cười nham hiểm nói " Chứ không phải anh Phong sợ em phá không khí hai người à "

Ân Thiên đỏ mặt nói " Xú nha đầu nói linh tính gì thế? "

Trần Đường Đường bĩu môi nghĩ trong bụng làm như mình không biết gì vậy.

Tại sân bay Trung Quốc

Có hai người con gái một cao một thấp xách vali đang đi ra cửa sân bay.

Người đàn ông đang dựa vào chiếc xe hơi màu đen thì thấy hai người đó bước ra liền nở một nụ cười tươi sáng chạy lại xách vali dùm sau đó nói " Chào mừng hai em tới đây, em yêu có mệt không? "

Anh còn định hôn thì người phụ nữ cao đó đánh vào lồng ngực anh nói " Vương Phong anh muốn chết hả, Đường Đường còn đang...."

Ân Thiên xoay qua thì đã thấy Đường Đường đã ở yên trên xe đọc sách rồi.

Cả 3 người ngồi trên xe một người đọc sách một người nhìn ngắm cảnh chẳng ai lên tiếng mà Vương Phong lại là người thích náo nhiệt nên đã lên tiếng nói " Bây giờ chúng ta đi ăn trước nha "

Cả hai người kia đồng thanh " ùm "

" Nè tiểu sự muội sao em lại im lặng tới đáng sợ như vậy chứ? Không phải em hay nói nhiều lắm mà? "

Trần Đường Đường khinh thường Vương Phong nói " Không phải anh muốn em không phá không khí hai người sao?! Em đang im lặng như anh mong muốn đó!"

"...." Nói trúng tim đen, Vương Phong đành im luôn. Tiểu sư muội này của anh chắc còn đang giận chuyện không cho nó ở chung đây.

Trên xe lại bắt đầu im lặng.

Sau khi ăn xong cũng gần tới chiều, Vương Phong đưa Trần Đường Đường lên nhà Hàn Thiên Vũ xong rồi chạy như bay xuống lầu. Trần Đường Đường chẳng thèm để tâm đến hành động lạ của Vương Phong nên bấm chuông cửa phòng.

Hàn Thiên Vũ đang tắm thì nghe chuông cửa anh nghĩ là mẹ mình tới nên chỉ quấn khăn tắm ngang hông rồi ra ngoài mở cửa. Ai ngờ mở cửa ra thì thấy cô gái nhỏ đang xách vali ngước cổ nhìn mình không chớp mắt anh chẳng thèm nói gì liền đóng cửa.

Trần Đường Đường không ngờ đằng sau cánh cửa lại là một mỹ nam mới vừa tắm xong lộ ra cơ bụng sáu múi, lòng ngực vạm vỡ màu đồng phía dưới đang quấn khăn tắm làm cô phải nhìn không chớp mắt, thấy người ta định đóng cửa cô liền chặn cửa nói bằng tiếng trung cô học được " Nè nè anh thấy khách mà không cho người ta vào còn định đóng cửa nữa hả?"

Hàn Thiên Vũ lạnh nhạt nói " Cô là ai? "

Trần Đường Đường nói " Tất nhiên là bạn anh mời tôi vô ở rồi! "

Hàn Thiên Vũ hừ lạnh: " Ồ thì ra cô đến ở nhờ."

"..."

" Nhưng mà tôi không muốn ở chung với cô nhóc như cô. " nói xong anh lập tức đóng cửa nhưng ngoài dự tính anh thấy có cái bóng nhỏ phóng nhanh vào mình, anh không kịp né liền bị xô ngã.

Trần Đường Đường thấy chủ nhà sắp đóng cửa liền buông vali xuống phóng vô nhà nhưng do cô phóng chứ không phải chạy vào thế là gây ra cảnh người nằm trên người nằm dưới.

Có điều Trần do cao có 1m55 còn Hàn Thiên Vũ cao 1m85 cho nên khi té thì mặt cô úp dô ngực anh. Điều đáng nói là khi cô té theo phản xạ thì cô la lên " AAA....ummm "

Trước mắt Đường Đường là một lòng ngực vạm vỡ nhưng trong miệng của cô thì đang ngậm....nhũ...hoa... trước ngực anh. Cô đỏ mặt lập tức đứng dậy lấp bấp nói " Tôi....tôi..... không phải....muốn ngặm....nhũ hoa của anh đâu."

Mặt Hàn Thiên Vũ đằng đằng sát khí, Trần Đường Đường thấy không ổn lập tức chạy ra ngoài xách vali theo.

Cô thầm nghĩ thà ngủ khách sạn cũng không ở chung được với tên đằng đằng sát khí như vậy nhưng mà nghĩ tới cảnh vừa rồi cô liền ớn da gà.

Hàn Thiên Vũ mắc bệnh sạch sẽ thấy có người đụng mình mà còn là một cô nhóc nữa.

Từ trước tới giờ anh không hề đụng vào con gái mà hôm nay anh còn bị một cô nhóc đè lên còn bị ngặm.... Nghĩ tới đó mặt anh liền lạnh lên.