Hàn Thiên Lam - Cô Nàng Ác Quỷ Nấp Dưới Đôi Cánh Thiên Thần

Chương 1: Mở đầu câu truyện




Thiên giới là một nơi mà có rất nhiều thiên thần sinh sống. Và tất nhiên là nơi đây rất đẹp với nhiều đám mây trắng xóa và những bông hoa hướng dương tỏa sáng như ánh mặt trời luôn luôn có mặt ở khắp mọi nơi

Trái ngược với thiên giới là Địa Phủ có rất nhiều ác quỷ và là nơi để các linh hồn đầu thai. Nơi đây mang một mảng âm u,lạnh lẽo thiếu sức sống. Nhưng ở đây lại có một ác quỷ lai rất tốt bụng và thánh thiện không khác gì thiên thần


Cô ấy tên là Băng Dao,là một ác quỷ lai thiên thần. Lâu lâu,cô lại trốn lên thiên giới chơi nhưng đổi lại là sự xa lánh của những thiên thần khác,bởi vì ác quỷ không được lên thiên giới vì đó là điều cấm kỵ


Nhưng cô vẫn cứng đầu mà lên,dù sao đây cũng là nơi mà mẹ cô đã ở. Bà ấy đã chết vì đã dám lấy một ác quỷ,các thiên thần ấy đã xui đuổi bà ấy đi,vì quá tuyệt vọng nên bà ấy đã chết


Lúc đó,cô còn quá nhỏ để biết được những chuyện này. Đã từng có lần cô đã rất hận thiên giới nhưng đó chỉ là thoáng qua, vì cô thật sự rất muốn làm....thiên thần


Bọn quái vật ở vùng đất bóng đêm đã kéo quân lên thiên giới để chiếm đoạt nơi này. Vừa nghe tin cô đã tức tốc bay lên thiên giới,mặc dù cô đang bị giam cầm trong phòng với những dây xích quấn quanh người. Nhưng cô đã cố thoát ra và lên được đây


Trước mắt cô là một đám hỗn loạn cô liền dùng hết phép thuật của mình để cứu cả thiên giới. Mặc dù bọn quái vật sợ bỏ chạy,thiên giới đã được cứu,nhưng rồi sao?


Đám thiên thần kia không biết ơn cô ngược lại còn nguyền rủa và ghẻ lạnh với cô hơn. Bọn họ chỉ nghĩ tới bản thân mình thôi sao? Còn cô, người đầy vết thương nhưng vẫn phải ra đi với nỗi tuyệt vọng như mẹ cô trước kia


Vì quá u buồn nên cô đã đến khu vườn hoa hồng đen,và ngồi ở đó ngồi mãi ngồi mãi cho tới khi máu chảy ra nhiều,không còn gì nữa vì vết thương quá nặng nên cô đã chết bên những hoa hồng đen đang từ từ quấn quanh người cô và đôi cánh trắng của cô từ từ dang ra và khép lại che đi thân hình của cô


Nhưng vì quá thương xót cho cô nên diêm vương đã âm thầm đưa linh hồn của cô xuống trần giang và đầu thai vào một căn nhà nọ


Diêm vương đã xóa sạch ký ức của cô và cho cô làm một con người thật sự. Từ nay trở về sau,cô....Băng Dao sẽ không còn liên quan gì đến thiên giới hay địa phủ nữa mà bây giờ cô chỉ là một con người bình thường thôi


Tại bệnh viện.....


"Oe oe" tiếng khóc của một đứa bé mới chào đời cất lên. Cả y tá và bác sĩ đều vui mừng thay cho đôi vợ chồng kia. Nhưng điều kỳ lạ thay khi đứa bé cất tiếng khóc thì cũng đồng nghĩa với việc trời....đã bắt đầu đổ mưa,nhưng mọi người vẫn không quan tâm mà nghĩ đó chỉ là sự trùng hợp


Bảy năm sau......


Giờ đây cô bé ấy đã bảy tuổi và có tên là Trần Linh Nhi. Linh Nhi cũng đã có thêm đứa em trai,đứa em trai này rất ngoan,lúc nào cũng làm cho người chị như Linh Nhi đây nở nụ cười


Cuộc sống của hai chị em không sung sướng gì mấy khi lúc nào người mà hai chị em gọi là mẹ lại luôn luôn cờ bạc không quan tâm đến hai chị em,còn người mà hai chị em gọi là cha thì lại là một con sâu rượu lúc nào cũng uống rượu say xỉn về tới nhà là lôi Linh Nhi ra để chửi bới và đánh đập nên lúc nào mình mẩy của Linh Nhi luôn đầy những vết bầm tím và vết thương do bị đánh


Có một ngày vì do nợ nần chồng chất,hai vợ chồng đã bỏ hai chị em lại mà ra đi. Mặc cho,đứa bé trai có năn nỉ van xin như thế nào họ cũng mặc kệ


Linh Nhi đứng nhìn họ với ánh mắt băng lãnh, đứng nhìn người mà Linh Nhi đã một tiếng cha một tiếng mẹ đã nhẫn tâm bỏ cô bé và em trai mà đi để lại một đóng nợ cho hai chị em ghánh


Trời đổ mưa,từng hạt từng hạt rơi xuống như những giọt nước mắt mà cô không thể khóc được. Đúng vậy,mỗi lần cô buồn là trời lại dổ mưa điều này đôi lúc cô đã thắc mắc tại sao lại như vậy? Nhưng rồi cũng quen,cô cũng không quan tâm tới nó nữa


- chị ơi. Phương Tuấn - em trai cô khẽ gọi chị của mình, nước mắt đã ứa ra trên gương mặt bé nhỏ kia từ lúc nào không hay


- Tuấn ngoan,không có họ chị em mình vẫn sống được. Chị sẽ ra ngoài kiếm tiền để nuôi nấng em. Đừng khóc nữa,có chị hai rồi em đừng sợ. Linh Nhi dịu dàng nói rồi ôm em trai mình vào lòng


Hằng ngày,cô bé phải đi làm thuê làm mướn cho các quán ăn,cũng chỉ được mấy ngàn lẻ. Có khi làm vỡ chén thì cô lại bị chủ quán đánh và đuổi việc. Tình cảnh bây giờ của cô bé cũng không khác gì lúc trước


Mùa đông đến mang theo cái lạnh đến thấu xương. Ở đây không có tuyết nhưng nó lại rất lạnh. Linh Nhi và Phương Tuấn không còn ở căn nhà đó nữa vì người ta thường đến căn nhà đó để đòi nợ và đập phá,vì sợ Phương Tuấn sẽ bị họ bắt đi nên hai chị em đã ở trong một căn hiểm nhỏ,không nhà không cửa cũng chẳng có đồ để ăn. Trên người cô chỉ nguyên vẹn một bồ quần áo đã cũ


Cô bé lấy áo khoác ra,khoác lên người em trai và ôm em trai vào lòng sưởi ấm cho cậu bé. Mặc dù chiếc áo khoác đã rách vài chổ nhưng ít ra có còn hơn không


Cơn gió khẽ thổi qua càng làm cho em trai của cô bé run lên nhiều hơn. Và cô bé cũng vậy,cơn gió ấy tuy nhẹ nhưng khi thổi qua thì làm cho từng vết thương trên cơ thể cô rát và đau thêm. Dù đau,nhưng cô vẫn cố chịu để Phương Tuấn không lo lắng cho người chị này


Hàn Thiên Chí,chủ tịch của tập đoàn Hàn Thiên đứng đầu Việt Nam. Ông đang ngồi trên xe,đôi mắt hướng ra ngoài cửa sổ để ngắm những dòng người đông đúc này. Chợt,đôi mắt ông dừng lại ở hai chị em Linh Nhi. Ông cho người dừng xe lại,bước xuống xe ông đi trong con hẻm nhìn hai chị em mà ông rất thương xót


- sao hai con lại ở đây,sao không về nhà. Ông ngồi xỏm xuống cởi chiếc áo khoác dày ra khoác lên người hai chị em. Nhìn những vết thương trên người Linh Nhi mà ông hơi nhăn mặt,ai lại nở đánh một đứa bé ra thế này?


- chúng con...không có nhà. Phương Tuấn giọng run run nói


- vậy từ giờ ta nhận nuôi hai con nhé,được không. Ông hỏi lại khẽ nhìn Linh Nhi,ông rất bất ngờ về cô. Ánh mắt cô rất vô cảm,không một chút cảm xúc đang nhìn ông. Dù đau nhưng vẫn cố chịu đựng. Rất kiên cường!


- vâng được ạ. Cô lên tiếng,bởi vì chỉ còn cách này cô và em trai mới sống xót qua ngày thôi. Cô có thể cảm nhận được,ông không phải là người xấu


- vào xe thôi. Ông đứng dậy ra lệnh cho người diều hai chị em vào xe,chiếc xe bắt đầu lăn bánh đi


- hai con tên gì


- Trần Linh Nhi,em con tên Trần Phương Tuấn. Cô bé trả lời nhanh


- vậy từ giờ hai con sẽ tên là Hàn Linh Nhi và Hàn Phương Tuấn. Ông vui vẻ nói,bởi vì ông chỉ có một đứa con trai nên khi nhận được sự đồng ý của hai chị em chịu làm con nuôi của ông thì ông rất vui,ông nhìn hai chị em nói tiếp: ta quên giới thiệu với hai con,ta tên là Hàn Thiên Chí,chủ tịch của tập đoàn Hàn Thiên


- vâng,con biết vì ba rất nổi tiếng. Cô bé nói nhìn ông cười nhẹ nói: con muốn đổi tên được không ạ


- được chứ,con muốn đổi tên gì?


- từ bây giờ con là Hàn Thiên Lam. Cô bé lạnh nhạt nói. Cái tên Trần linh Nhi kia,cô bé thật sự rất ghét nó,bởi vì khi nghe cái tên này,cô bé lại nhớ đến hai người đó


- được. Ông gật đầu nói


Cô bé nhìn em trai mình không biết đã ngủ đi từ lúc nào. Nhìn Phương Tuấn mà cô tự hứa rằng" từ nay chị sẽ cố gắng dạy bảo em thật tốt và chăm sóc cho em"