Hãn Thích

Quyển 1 - Chương 376-2: Có thể ngồi xuống thương lượng




- Tướng quân, bên ngoài có người đến.

Ngay tại lúc Tự Thụ đang khuyên bảo Tương Nghĩ Cừ, thì nghe thấy tiếng tiểu giáo báo lại.

Tự thụ ngẩn ra, chợt nghĩ tới thân phận của người đến.

Y khẽ thở dài, đứng lên nói với Tương Nghĩa Cừ: - Nghĩa Cừ, nào chúng ta đi gặp đồng đội ngày xưa thôi.

Tương Nghĩa Cừ gật đầu đồng ý. Tự Thụ không mang bất kì binh lính nào, chỉ cho Tương Nghĩa Cừ đi theo, đến trận tiền của hai quân. Đúng như y dự đoán, người đã hẹn Tự Thụ chính là Tuân Kham, Trương Cáp và Cao Lãm.

Tuân Kham mặc một bộ đồ màu xanh, ngoài là một chiếc áo khoác lớn.

Thấy Tự Thụ đi ra, y xoay người xuống ngựa, cười ha hả tiến ra đón.

Trương Cáp và Cao Lãm không dám chậm trễ cũng đều xuống ngựa, đi theo sau Tuân Kham.

Tự Thụ thấy thế, cũng không do dự nữa, sau khi từ trên ngựa xuống, hiếu lì nhìn vật trên lưng con ngựa mà bọn họ cưỡi. Khi trước lúc hai quân đối chiến với nhau, Tự Thị vẫn chưa phát hiện chỗ khác biệt của chiến mã quân Hán. Nhưng hiện giờ, y biết được đường sống đã tận, nên cảm thấy thoải mái, vì vậy mới phát hiện ra được chỗ khác biệt của chiến mã quân Há. Tọa kỵ của Tuân Kham tuy không có được trang bị đầy đủ, nhưng vẫn có thể nhìn thấy phần yên ngựa đó. Tự thụ là người nào kia chứ, y chỉ cần nhìn qua là biết được sự kì diệu của vật này, nên chợt cảm thấy thoải mái hơn.

Chẳng trách khi quân Hán lâm trận, lại có uy lực như vậy!

Trong lòng y khẽ thở dài, mấy lần trước kỵ quân giao chiến, bên y đều thất bại quay về, mà nay cũng coi như đã tìm được nguyên do.

- Hữu Nhược, có phải đến khuyên ta quy hàng?

Tự Thụ nói chuyện, luôn luôn đi thẳng vào vấn đề chứ không quanh co lòng vòng.

Tuân Kham thì khẽ mỉm cười: - Công Dữ, ngươi sẽ đầu hàng sao?

Hai người nhìn nhau, Tự Thụ đột nhiên cười ha ha, tay chỉ vào Tuân Kham mà nói: - Hữu Nhược quả nhiên hiểu ta, nếu không phải đến chiêu hàng, lẽ nào là muốn tiễn ta một đoạn đường?

Dứt lời, ánh mắt y cũng chuyển dời, nhìn về Trương Cáp và Cao Lãm.

- Tuấn Nghệ, Quan Trị, đã lâu không gặp!

Nhớ ngày đó Trương Cáp và Tự Thụ giống nhau, đều là bộ khúc của Hàn Phức Ký Châu thứ sử. Sau này khi Tự Thụ nghênh đón Viên Thiệu làm chủ Ký Châu, Trương Cáp cũng đi theo ông ta, cùng nhau ở dưới trướng Viên Thiệu. Ở một mức độ nào đó, Trương Cáp vẫn là bộ hạ của Tự Thụ. Cho nên khi Tự Thụ mở miệng nói, Trương Cáp liền tiến lên một bước chào.

Cao Lãm và Tự Thụ thì lại không có nhiều giao tình như vậy

Chỉ có điều quan hệ của gã với Trương Cáp khá thân thiết, nên Trương Cáp đã đi lên chào thì gã cũng không thể thất lễ

- Cảm ơn tiên sinh đã nhớ, Trương Cáp đến nay vẫn tốt.

- Như vậy là tốt rồi, là tốt rồi... Tự Thụ thở dài, hạ giọng nói: - Lúc trước ta mang ngươi tìm đến nương tựa Viên Công, vốn tưởng rằng đã tìm được minh chủ, nhưng không ngờ kết quả lại...chuyện của ngươi ta đã nghe nói qua, nếu không bị nhị công tử bức bách, thì dựa vào phẩm chất của Tuấn Nghệ, ngươi nhất định sẽ không phản. Chuyện này không thể trách được ngươi, những năm gần đây dưới trướng của Viên Công, đã chịu không ít uất ức. Nay đã gặp được minh chủ, đúng là lúc để dốc sức phục vụ.

Khi Tự Thụ nói lời này, khiến mắt của Trương Cáp cũng đỏ đỏ.

Gã cúi đầu, sau một lúc lâu, nức nở nói: - Tiên sinh có thể hiểu được Trương Cáp, Trương Cáp thấy vô cùng cảm kích. Ta cũng biết phẩm chất của tiên sinh, trong lúc này có câu muốn nói, nhưng đang như nghẹn ở cổ không thể nói ra vậy. Viên Công xuất thân đã bốn đời làm Tam Công, nhìn thì tưởng rằng là người khoan dung độ lượng, nhưng thực tế thì không hề có tấm lòng bao dung. Vả lại lúc này đại công tử và tam công tử đang xảy ra tranh chấp, chia bè kết phái đấu đá lẫn nhau. Thực sự là không hề có dấu hiệu tốt nào.

Tài năng của tiên sinh quả thật hơn người. Nhớ ngày đó, tiên sinh đã đề nghị Viên Công nghênh đón thiên tử, chiếm giữ nghĩa lớn, nhưng Viên Công lại đi tin vào lời nói của Thuần Vu Quỳnh, không tiếp thu chủ ý của tiên sinh. Những năm gần đây, tiên sinh vì Viên Công mà hiến rất nhiều kế, nhưng có mấy lần được Viên Công tiếp thu? Tiên sinh lấy quốc sĩ báo đáp ân tình, nhưng Viên Công liệu có để ý đến không. Có câu chim khôn chọn cành mà đậu, lương thần chọn chủ mà theo...Hoàng thúc chúng ta mặc dù còn trẻ, nhưng có trí lớn, tấm lòng rộng lớn, lại có lòng khiêm tốn nạp gián. Nay Hoàng Thúc nhận chiếu của Thiên Tử. Mưu tính chuyện phục hưng, vì vậy thiên hạ người người kính trọng. Tiên sinh có đại tài, tại sao không đến hiệu lực cho Hoàng Thúc, như vậy mới không uổng phí một thân tài học như người...

Tự Thụ mỉm cười.

Ánh mắt của y có chút phức tạp, chăm chú nhìn Trương Cáp gật đầu.

Một lát sau mới nhìn lại Tuân Kham, hạ giọng nói: - Hữu Nhược thật có phúc!

Tuân Kham về râu, cười mà không nói.

Tự Thụ lại nói: - Tâm tư của ngươi và Tuấn Nghệ ta đều đã hiểu. Tuy nhiên, năm đó ta đã phản chủ cầu vinh, vì nghênh đón Viên Thiệu mà phản bội Hàn Phức. Nay thân này lâm vào đường cùng, chỉ cầu có thể chết...Đại trượng phu sống ở trên đời, có việc nên làm có việc không. Năm đó ta đã đưa ra lựa chọn, nay không thể làm như vậy được nữa, nếu làm vậy thì có khác gì loài cầm thú đâu? Ý tốt của Hữu Nhược ta xin nhận. Nhưng nếu muốn khuyên ta quy hàng thì không nên nói nữa, tuy nhiên ta còn có chuyện muốn nhừ.

- Mời Công Dữ nói.

- Nghĩa Cừ là người trung nghĩa, đáng tiếc lại không được Viên Công xem trọng. Nay ta bại trận, tử chí đã quyết. Nhưng Nghĩa Cừ còn trẻ, thực không nên chết theo ta. Xin Hữu Nhược hãy niệm tình cảm xưa, nói vài lời tốt đẹp trước mặt Hoàng Thúc. Tài năng của Nghĩa Cừ có lẽ không thể so sánh được với Tuấn Nghệ Quan Trị, nhưng cũng thuộc hàng nhất, mong rằng Hoàng Thúc có thể tha mạng cho cậu ta.

- Tướng quân…

Trương Nghĩ Cừ đứng một bên, sắc mặt thay đổi lớn.

Tự Thụ giơ tay ngăn lại, ra hiệu không cho gã nói, mà chỉ nhìn chằm chằm vào Tuân Kham.

Tuân Kham cũng nhìn Tự Thụ, sau một lúc lâu hạ giọng nói: - Công Dữ, ngươi chỉ lo cho những người bên cạnh, mà lại quên con của mình sao.

- Ngươi...

- Ta biết ngươi tấm lòng ngay thẳng, nhưng cũng phải nghĩ cho con trai mình mới đúng chứ. Tử Dực nay thân vùi lấp trong ngục tù, nhưng ngươi lại chưa bao giờ quan tâm đến. Nếu ngươi chết, ngươi nghĩ Tử Dực có thể sống một mình được hay sao? Dựa vào bản tính của nó, chắc chắn sẽ coi chủ công là kẻ địch. Dù tấm lòng chủ công rộng mở, nhưng sao có thể dễ dàng nhân nhượng cho kẻ có rắp tâm với ngài ấy, đến lúc đó…

Ta biết rằng, Công Dữ ngươi sớm đã có cái nhìn xa, từ trước khi ở Quan Độ, đã đề nhị huynh đệ ngươi vứt bỏ quan chức mà về quê làm ruộng. Cho dù là huynh đệ ngươi một mực không muốn, ngay cả đến khi Viên Thiệu đã thảm bại tại Quan Độ, cũng không chịu nghe theo chủ ý của ngươi…Kết quả là, bất kể là chủ công nhà ta, hay Tào tặc chốn Hứa Đô kia có được lợi thế, thì e rằng dòng họ nhà ngươi từ nay về sau phải tuyệt tự rồi.

Công Dữ, cha ngươi thì còn có ngươi, ông nội ngươi có cha ngươi, ông cố ngươi thì có ông nội ngươi…nhưng ngươi thì sao? Chẳng lẽ, ngươi lại muốn nhìn thấy Tự gia từ giờ về sau không còn tồn tại sao?

Sắc mặt của Tự thụ lập tức xanh lét. Y nhìn Tuân Kham, một lúc lâu cũng không nói gì.

Tuân Kham thì không hề để ý đến sắc mặt của Tự Thụ: - Công Dữ, ngươi muốn là trung thần cũng không có gì sai, chỉ có điều ngươi cũng phải nhìn đến đối đượng đó là ai mới được.

Mặc dù Viên Thiệu xuất thân bốn đời là Tam công, nhưng chỉ là hư danh, không phải là minh chủ gì hết. Hôm nay ta đến, thực sự là không phải khuyên ông quy hàng người con rể kia của ta, chỉ là muốn khuyên ông những chuyện này.

Lẽ nào, Nguyên Hạo không phải là trung thần sao? Y tính tình cương quyết, nhưng hiện giờ lại là phú ông tại thành Cô Trúc Liêu Tây, hằng ngày đọc sách viết chữ, giao lưu với danh sĩ, vâỵ không phải tốt sao. Mà Cự Ngôn tuy rằng chưa được trọng dụng, nhưng lại được chủ công coi trọng, luôn âm thầm quan sát.

Công Dữ, con rể của ta trước khi đi đã nói với ta rằng: Nếu Công Dữ không muốn quy hàng cũng không sao, chúng ta không ép. Ngươi có thể đi thành Cô Trúc, làm bạn với Nguyên Hạo.

Nhưng thực sự người con rể này của ta cũng khá coi trọng Dự Tử…Nhưng nếu ngươi chết, mặc dù là nó lòng dạ bao dung, cũng làm sao có thể chấp nhận đội trời chung với kẻ giết cha nó. Huống chi, tài năng của Dực Tử quả thực không tầm thường, nếu thực sự để nó sống, thì đúng là hiểm họa từ bên trong.

Tự Thụ lộ ra vẻ cười chua xót. Y quan sát Tuân Kham một lượt.

- Hữu Nhược, ta vốn không biết ngươi lại có tài ăn nói như vậy.

Tuân Kham cười mà không nói, quay người nhảy lên chiến mã.

- Công Dữ, những điều ta nói với ông đều là từ tận đáy lòng mình. Ta biết rằng, ngươi sẽ cho rằng Hoàng Thúc còn trẻ, không đủ tài năng lãnh đạo. Nhưng ta muốn nói với ngươi rằng, con mắt của Hoàng Thúc cũng khiến ta phải nể phục. Mặc dù nay Hoàng Thúc vẫn chưa hùng mạnh, nhưng sớm muộn gì cũng sẽ làm nên chuyện. Ngươi có tin không, chỉ cần một năm nữa thôi, người con rể này của ta có thể binh tiến Ký Châu.