Từ trong đại doanh của quân Hán, thoảng thoảng một mùi hương rượu từ đâu bay tới.
Xem ra, quân Hán đang mở rượu ăn mừng rồi…
Việc này là trời giúp ta!
Quách Ôn trong lòng vui mừng hả hê, lập tức thúc ngựa, hét lớn một tiếng rồi xông vào Nhạn Môn. Một ngàn năm trăm Viên quân tinh nhuệ theo sát phía sau Quách Ôn, cùng cất tiếng hò hết, vang tận mây xanh. Trong lúc Quách Ôn xông vào viên môn, Quách Phất bên kia cũng dẫn người giết nhập đại doanh quân Hán. Chỉ có điều, sau khi Quách Ôn xông vào đại doanh quân Hán, cảm thấy không được thoải mái.
Yên tĩnh, thật sự là rất yên tĩnh! Toàn bộ đại doanh quân Hán lặng ngắt như tờ, trong không khí tràn ngập toàn một mùi rượu, nhưng không thấy một bóng người.
Quách Ôn vội vàng ghìm chặt chiến mã, xem xét xung quanh, đột nhiên rùng mình một cái, la lớn:
- Quách Phất, trúng kế rồi, lùi lại!
Quách Phất lúc này vừa mới giết được quân trung đại trướng, nghe tiếng gào của Quách Ôn, cũng hoảng hốt.
- Không ổn, trúng kế rồi!
Tuy rằng y tính tình có chút lỗ mãng nhưng cũng không phải người ngu. Trong tình huống này, Quách Phất tại sao có thể không nhìn ra là trúng kế sách của Lưu Sấm? Chỉ có điều, giết nhập đại doanh quân Hán một cách dễ dàng, nhưng muốn ra ngoài lại trở nên cực kỳ phiền toái. Lúc Quách Ôn và Quách Phất chuẩn bị dẫn người xông ra khỏi doanh trại, chợt nghe một trận mõ vang ngoài đại doanh, từ dưới mặt đất đột nhiên xuất hiện vô số cung thủ, đứng ở trong chiến hào giương cung bắn tên.
Chiến hào kia vẫn chưa bị lấp. Quân Hán chỉ đặt một tấm ván gỗ ở mặt trên chiến hào, rồi sau đó dùng đất che phủ bờ mặt. Binh lính ẩn trốn trong chiến hào, chờ đợi quân Viên sát nhập ở phía sau đại doanh quân Hán, đột nhiên nổi dậy, hàng nghìn cung thủ đồng loạt bắn tên ba hàng chiến hào lần lượt phóng tên, những tên lính Viên quân cách chiến hào gần nhất bị trúng tên hàng loạt chẳng khác nào những con nhím.
Cùng lúc đó, từ trong hậu doanh quân Hán một đạo nhân mã xông ra, người cầm đầu chính là Hứa Chử.
Chỉ thấy Kim Bối Đại Hoàn đao trong tay y giơ cao, lớn tiếng quát: - Lão Bi, phi búa!
Một tiếng ầm vang lên, một hàng búa trên không trung bay đến, Quách Ôn nghe thấy một tiếng kêu thảm của chiến mã mà y đang cưỡi, hóa ra một cây búa đã phi trúng đầu ngựa. Quách Ôn lập tức bị chiến mã hất xuống dưới, y vội vàng bò dậy, chộp lấy một cây trường đao trong tay một tên lính Viên quân.
Lúc này, Lão Bi Doanh ném xong ba lượt búa, Hứa Chử hét lớn một tiếng, thúc ngựa múa đao xông thẳng hướng quân Viên. Viên môn bị tên của quân Hán phủ kín. Mà trong đại doanh, phục binh ở tứ phía, Viên quân lập tức đại loạn… Quách Ôn cầm đại đao trong tay, liều mạng ngăn cản, đồng thời kêu gào quân Viên chống cự. Đáng tiếc, Viên quân hoảng loạn, trong tình huống như vậy, thì chống cự thế nào được sự tấn công của Lão Bi doanh.
- Huynh trưởng, mau lên ngựa
Quách Phất cướp lấy một con ngựa trong đám lính hỗn loạn, đi tới bên Quách Ôn.
Quách Ôn chẳng chậm trễ, vội trở mình leo lên ngựa, cùng Quách Ôn đi ra ngoài viên môn.
Ngay tại thời điểm hai huynh đệ tới viên môn, chợt nghe một trận trống kêu vang, một đạo binh mã quân Hán đã ngăn ở bên ngoài viên môn, một viên đại tướng dưới ánh lửa, đầu đội mũ tử kim đai tím. Trên người khoác áo bào gấm màu đen, cưỡi Tượng Long Mã, tay cầm một cây giáp kiếm, uy phong lẫm liệt, đằng đằng sát khí.
- Quách thái thú, việc tới mức này, còn muốn ngoan cố chống cự sao?
Quách Ôn vội vàng ghìm chặt ngựa, đưa mắt chăm chú nhìn đối phương.
Sau một hồi lâu, y cười khổ nói: - Xin hỏi có phải Lưu Hoàng Thúc.
- Chính là Lưu Sấm!
Trong lòng Quách Ôn than khổ, rồi nhìn xung quanh. Lúc này, phần lớn Viên quân đã bỏ cuộc, mặc dù vẫn còn một số vẫn đang hăng say chiến đấu, thế nhưng càng ngày càng nhiều quân Hán sát nhập đại doanh, hiển nhiên ưu thế đã mất.
Quách Ôn quay đầu lại, nhìn thoáng qua Quách Phất, thấy mình y đầy thương tích, sắc mặt tái nhợt. Y thở dại, đột nhiên quăng đại đao trong tay ra, cao giọng hô: - Các huynh đệ, ngừng chiến đấu, chúng ta… đầu hàng!
Hai chữ đầu hàng này, nói ra thật khó khăn. Nhưng nếu không như vậy thì chính tướng sĩ cũng khó lòng thoát chết.
Y nhìn Lưu Sấm nói: - Lưu Hoàng thúc, khi có ai đó đầu hàng, xin đừng đại khai sát giới….
Lưu Sấm cười to: - Đã đầu hàng sao không xuống ngựa đi?
Quách Ôn buồn bã trong lòng, lập tức xuống ngựa.
Một vài quân Hán tiến lên bắt lấy y, lại bị Lưu Sấm cản lại.
- Quách thái thú quả nhiên thông minh, hôm nay nếu như ngoan cố chống cự, ắt chết không có chỗ chôn.
- Hoàng thúc dựa vào cái gì mà biết ta muốn tới đánh lén?
Lưu Sấm cười nói: - Hiện nay Âm Quán đang chìm trong chiến sự, Quách thái thú lại đột nhiên rút binh. Mặc dù nói Quách thái thú lựa chọn không sai, nhưng ta lại biết, Viên Thiệu kia sao lại có thể cho phép ngươi tự tiện rút binh như vậy? Chỉ sợ lúc ngươi xuất binh đã nhận được mênh lệnh, định đoạt lại Âm Quán. Ngươi rút binh chính là kháng lại mệnh lệnh, cho dù Cao Can tha cho ngươi, e rằng Viên Thiệu cũng không từ bỏ ý định. Ngươi rút binh trong tình huống như vậy, hoặc là tự tìm đường chết, hoắc là có quỷ kế khác, có gì khó đoán sao?
Quách Ôn sau khi nghe xong, liền thở dài.
- Người ta nói Hoàng Thúc là một kẻ mãng phu, hôm nay mới được biết, lời đồn đại không thể tin hết được. Lưu Hoàng Thúc, ta đã đầu hàng, xin hãy bỏ qua cho những chiến sĩ của ta.
- Chuyện này đương nhiên rồi!
Lưu Sấm ra lệnh một tiếng, thì thấy quân Hán lập tức ngừng công kích. Hắn hạ lệnh thu xếp cho quân Viên ra khỏi trại, sai người dẫn huynh đệ Quách Ôn vào trong đại trướng: - Quách thái thú hôm nay bại trận, không phải là thất sách, thực sự ta biết rõ Viên Thị cố chấp. Nay Viên Thiệu đại bại, sớm muộn gì cũng cho người tiêu diệt. Quách thái thú nhà ngươi tài cán tuyệt vời, chiến tích trong hai năm ơt Thái Nguyên rất giỏi, ta rất khâm phục. Nay Hán thất suy yếu, chư hầu làm hại, ta nhận được sự nhờ cậy của Thiên Tử, mong muốn phục hưng Hán thất, lại không biết Quách thái thú có thể nguyện cùng ta làm việc lớn không? Nếu như Quách thái thú nguyện vì ta, chức thái thú quận Nhạn Môn sẽ an bài cho các hạ.
Nào biết được, Quách Ôn sau khi nghe xong lại cười nhạt.
- Hoàng thúc chớ có lừa gạt ta, theo ta được biết, Bành An tấn công mạnh Âm Quán, quận Nhạn Môn vẫn chưa hoàn toàn là của Hoàng Thúc.
- Bành An, người này rất tầm thường. Nếu để ta giết y, thì dễ như trở bàn tay, chẳng có gì khó cả?
Nghe đến đó mà Quách Ôn ngẩn người ra, đột nhiên giật mình lạnh run. Y dường như đã hiểu rõ dụng ý của Lưu Sấm, run rẩy nói: - Hay là Hoàng Thúc đang đợi Lâu Phiền Ô Hoàn?
Lâu Phiền Ô Hoàn là một bộ lạc của Ô Hoàn đang trú ở quận Nhạn Môn, thủ lĩnh bộ lạc này tên là Na Lâu, có tiếng là người dũng cảm gan dạ. Quân lính của Na Lâu cư trú dưới Bắc sơn cũng là giới sơn của quận Nhạn Môn và quân Tây Hà.
Lưu Sấm cười cười: - Na Lâu mấy đời liên tiếp chịu ơn của Hán Thất ta, lại không có ý báo đáp, ngược lại còn nhiều lần làm loạn, ta sớm đã muốn tiêu diệt rồi. Bành An hiện giờ vây công Âm Quán, tất triệu tập Na Lâu trợ chiến. Ta hiện tại trì hoãn chẳng phản kích lại, đợi Na Lâu Ô Hoàn kia tới rồi sau đó một kích đánh tan. Quách thái thú là người thông minh, tài năng phi thường. Vậy mà Viên Thiệu lại không biết nhân tài, vả lại phe phái bên trong mọc lên như rừng, đấu đá không ngừng… Quách thái thú đại tài như vậy, sợ rằng khó mà được Viên Thiệu xem trọng. Một khi đã như vậy sao không tin ta? Cần biết, Quách thái thú chính là Hán thần, tin tưởng ta mới là con đường đúng đắn.
Quách Ôn mặt mũi xầm lại, sau một hồi lâu mới cất tiếng.
Quách Phất ở bên cạnh nhìn Quách Ôn một lát rồi lại quay sang nhìn Lưu Sấm…
- Quách thái thú lo lắng cho người nhà, điều này không cần thiết. Nếu Quách thái thú nguyện hàng, ta tự có biện pháp cứu người nhà Quách thái thú khỏi Thái Nguyên, dẫn tới trước mặt Quách thái thú.
Quách Ôn cười khổ một tiếng: - Hoàng Thúc đã nói tới mức này rồi, nếu Quách Ôn không hàng, chẳng khác nào có lỗi với sự coi trọng của Hoàng Thúc …. Bỏ đi bỏ đi, dù sao Quách gia ta cũng không thuộc gia đình giàu có gì ở Thái Nguyên, cho dù là trở về, sợ rằng cũng không được sự tha thứ của mọi người trong Viên Thị.
Quách Ôn nguyện hàng!
Cùng với câu nói kia của Quách Ôn, là tiếng cười phá lên của Lưu Sấm, kéo lấy tay Quách Ôn ngồi xuống.
Quách Ôn nói: - Quách Ôn lần này quy hàng, một tấc công chưa lập, thực sự không đảm đương nổi ân trọng của Hoàng Thúc. Tuy nhiên, Quách Ôn gấp rút tiếp viện Âm Quán, tổng cộng lĩnh tám nghìn binh mã. Mà nay còn có năm nghìn người cũng như rất nhiều lương thực ở Nguyên Bình… Mạt tướng nguyện đi Nguyên Bình khuyên hàng những người đó, coi như là một phần công lao.
Nói xong, Quách Ôn liền nhìn về phía Lưu Sấm.
Lưu Sấm cười nói: - Nếu Quách thái thú có lòng, phiền Quách thái thú vất vả một lần vậy.
Quách Ôn đứng lên nói: - Như vậy, việc này không nên chậm trễ. Quách mỗ xin lên đường, muốn để em trai út tạm lưu lại dưới trướng Hoàng Thúc, mong được Hoàng Thúc quan tâm nhiều.
Nói là quan tâm, kỳ thực là để Quách Phất làm con tin. Lưu Sấm nói: - Quách thái thú cứ yên tâm, Quách Phất ở chỗ ta, tất sẽ không phải chịu oan ức.
Quách Ôn thấy thế, liền vội vàng rời đi.
Y vừa bước chân đi, Hứa Chử sau lưng tiến lên hạ giọng nói: - Công tử, Quách Ôn này có phải trá hàng hay không? Lần đi Nguyên Bình này, sẽ không phải một đi không trở về chứ.