Hãn Thích

Quyển 1 - Chương 364-1: Quan quan thư cưu (1)




Tháng mười năm Kiến An thứ năm, Tào Tháo tiếp nhận kế sách của Hứa Du, tập kích bất ngờ Ô Sào.

Trong lịch sử, tướng phòng giữ trấn thủ Ô Sào là Thuần Vu Quỳnh. Trong Tam Quốc Diễn Nghĩa, La Quán Trung miêu tả Thuần Vu Quỳnh trở thành một phường giá áo túi cơm, Tào Tháo gần như là dễ dàng liền phá được đại doanh Viên quân. Nhưng trên thực tế, thời điểm Tào Tháo đánh lén Ô Sào cũng không thoải mái. Khi Thuần Vu Quỳnh tử thủ Ô Sào, phía sau Tào Tháo lại có Viên quân tới gần, khiến thế cục Tào quân lâm vào nguy cấp. Tào Tháo lệnh cho Tào quân tấn công mạnh vào đại doanh Viên quân, gần như là trước đó một khắc viện quân Viên quân đến thì công phá được Ô Sào, phóng hỏa đốt cháy lương thảo, khiến quân tâm Viên quân đại loạn, cuối cùng một trận chiến công thành.

Mà nay, Thuần Vu Quỳnh đã chết ở Liêu Tây. Tướng phòng giữ thay chỗ Thuần Vu Quỳnh trấn thủ Ô Sào tên là Lã Uy Hoàng, Hứa Du đối với y có ơn tri ngộ. Cho nên, khi Hứa Du gửi một phong thư tới đại doanh, Lã Uy Hoàng sau khi suy xét thật kĩ, liền khởi binh hưởng ứng. Chẳng những dâng ra Ô Sào, còn liên lạc tướng phòng giữ Cố Thị là Triệu Duệ, hợp binh một chỗ với Tào Tháo, lúc Diên Tân phục kích Hàn Cử Tử, thu được toàn thắng. Ô Sào và Cố Thị bị phá, quân tâm Viên quân đại loạn. Tào Tháo nhân cơ hội phát động công kích hướng Viên quân, cùng với Vu Cấm, Nhạc Tiến, Tuân Du tiền hậu giáp kích, khiến Viên Thiệu đại bại mà bỏ chạy..

Hơn mười vạn đại quân Viên Thiệu, gần như bị diệt sạch ở Quan Độ.

Cũng may Viên Thượng phản ứng đúng lúc, suất bộ tiếp ứng. Viên Thiệu ở dưới sự bảo vệ của 800 Đại Kích Sĩ giết ra khỏi trùng vây, sau khi cùng Viên Thượng hội hợp một chỗ, lui tới Toan Tảo.

Trận chiến Quan Độ, cũng theo đó mà kết thúc!

Sau khi Viên Thiệu đại bại, ở Toan Tảo chiêu mộ tàn quân. Ở Lê Dương y còn có mấy vạn đại quân, chỉ có điều bại cục đã định, Viên Thiệu đã mất lực phát động phản công lại.

Dưới tình huống như thế này, Viên Thiệu chỉ có thể hạ lệnh thu binh, sai người thối lui đến bờ bắc Hoàng Hà, lại cùng Tào quân hình thành cục diện đối kháng.

++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++ ++++++

Điền Thích đứng ở cửa lớn, bên tai dường như còn vang thanh âm của Lưu Sấm.

- Cự Ngôn, ta vừa mới nhận được tin tức, Viên Thiệu đại bại ở Quan Độ. Lệnh tôn lúc trước phản đối Viên Thiệu xuất binh, bị bắt vào đại lao. Hiện tại xem ra, lệnh tôn quả nhiên có dự kiến trước, kết quả là một lời thành sấm... Ngươi đừng cao hứng quá sớm. Theo ta thấy, Viên Thiệu chiến bại, đối với lệnh tôn mà nói chưa chắc là một chuyện tốt. Với hiểu biết của ta đối với Viên Thiệu, nếu gã đại thắng ở Quan Độ, lệnh tôn còn có một con đường sống... Ha hả, thắng lợi nha, cuối cùng cũng phải triển lộ một ít thái độ của người thắng. Nhưng hiện tại gã thua, hơn nữa thua rất thảm! Mười vạn đại quân không còn một người. Với bản tính của gã, chỉ sợ không nhất định có thể buông tha lệnh tôn.

Cự Ngôn không cần phải lo lắng, nay Viên Thiệu đại bại, thanh thế đã không giống lúc trước. Mà ta có được U Châu, có thể liên minh với Tào Tháo, đủ để chống cự sự phản công của Viên Thiệu. Viên Bản Sơ tuy rằng hồ đồ, lại không phải hạng người ngu xuẩn. Gã tất nhiên có thể nhìn ra thế cục hiện nay, ta tọa lĩnh cục diện U Châu. Đã khó có thể thay đổi, cho nên sớm muộn gì sẽ đàm hòa cùng ta.

Ta có thể cứu Nguyên Hạo tiên sinh ra... Ngươi đừng xem ta, ta biết rằng Nguyên Hạo tiên sinh bất mãn đối với ta, thậm chí nhiều hơn là có lòng kiêng kỵ. Nhưng ta tin tưởng, trải qua một chuyện này gã đã có thể nhìn ra Viên Bản Sơ kia không phải là người thành đại sự, ta cũng tin tưởng, gã có thể đưa ra lựa chọn chính xác.

Giúp ta một chuyện đi, làm cho Chân gia quy thuận ta...Nói cho bọn họ biết, ta có thể làm cho gia tộc của bọn họ càng thêm thịnh vượng. Trung Sơn không lớn, không chấp nhận được ba nhà cường hào... Nói cho bọn họ biết, chỉ cần bọn họ đồng ý đến U Châu, trong vòng mười năm ta nhất định làm cho bọn họ trở thành đại hào lớn nhất U Châu.

Mãi cho đến khi đến huyện thành Vô Cực, Điền Thích vẫn có chút trì độn như cũ. Một trận chiến Liêu Tây, y bị Lã Bố bắt trở thành tù binh. Rồi sau đó cùng với Tự Hộc bị giam giữ ở Lâm Du, đảo mắt liền qua hơn nửa năm. Nói là giam giữ, chẳng bằng nói là giam lỏng.

Lưu Sấm đem Điền Thích và Tự Hộc ném tới một viện tử độc lập, xung quanh có trọng binh trông coi. Tất cả chi phí ăn mặc, Lưu Sấm không có chút nào cắt xén. Thậm chí an bài ổn thỏa ở nhiều phương diện khác, Lưu Sấm gần như là chiếu theo thói quen của hai người.

Tỷ như Tự Hộc thích ngỗng, cho nên Lưu Sấm an bài trong nơi ở của gã có một hồ nước, mỗi ngày đều đã có ngỗng trắng thường lui tới. Mà Điền Thích thực thích lưỡi dê, y cho rằng đầu lưỡi nhũ dê tươi ngon nhất, Lưu Sấm lại an bài ở bên trong ẩm thực của y, liền tìm đầu bếp chuyên môn thiện nấu lưỡi dê.

Bởi vậy có thể thấy được, tình hình của mình và của Tự Hộc, Lưu Sấm rõ như lòng bàn tay.

Chỉ có điều sau khi bị bắt, Lưu Sấm vẫn không có chiêu hàng, cũng không có an bài người tới khuyên bảo hai người y, khiến Điền Thích và Tự Hộc vô cùng kinh ngạc.

Nửa tháng trước, Lưu Sấm đột nhiên sai người mang Điền Thích đến Trác huyện.

Vào ngày trước, hắn triệu kiến Điền Thích, cũng cho an bài y một nhiệm vụ.

Điền Thích vốn cũng không muốn nghe theo, nhưng khi nghe Lưu Sấm nói hắn sẽ nguyện ý giúp y cứu Điền Phong thì không khỏi động lòng.

Sau đó y liền choáng váng đi vào Vô Cực, mãi cho đến sau khi bảo người ta thông bẩm, y mới tỉnh táo lại... Cơ trí của Điền Thích không tầm thường, ngay tại thời điểm y chờ tin tức, liền suy nghĩ rõ ràng dụng ý của Lưu Sấm. Lưu Sấm này là muốn mưu đồ Trung Sơn, cho nên chiêu hàng Chân thị?

Chân thị, là tiền lương của Viên Hi.

Nếu Chân thị không ủng hộ Viên Hi, nghĩ đến Viên Hi căn bản không thể sống yên ở Trung Sơn nữa rồi.

Cứ như vậy, Lưu Sấm hắn liền có thể thuận thế đẩy mạnh, giành Trung Sơn quốc. Mà Công Dữ thúc phụ ở Hà Gian đánh lâu không hạ, nếu mất Trung Sơn, tất nhiên hồi binh cứu viện, thì áp lực ở Dịch huyện sẽ theo đó mà giảm bớt. Đến lúc đó, đủ loại an bài trước đây của Công Dữ thúc phụ liền phải phó mặc.

Bên người Lưu Sấm có người tài ba! Một chiêu rút củi dưới đáy nồi này, đích thật là lợi hại đến cực điểm...

Điền Thích nghĩ đến đây, trong lòng cũng không thể không có chút dao động.

Y mơ hồ cảm thấy, chính như lời Lưu Sấm nói, Viên Thiệu khó thành đại sự. Nếu Lưu Sấm ngồi vững vàng U Châu, tương lai tất là chư hầu một phương. Nhà mình ở dưới trướng Viên Thiệu đã khó sống yên, cần gì phải lại nguyện trung thành với Viên Thiệu?

Đúng lúc này, một gã quản sự từ trong cửa lớn Chân phủ đi ra.

- Tiên sinh, phu nhân nhà ta cho mời.

Điền Thích lập tức tinh thần phấn chấn, cười hướng lão quản sự kia: - Kính xin dẫn đường phía trước.

Dọc theo đường mòn, thẳng đến hậu trạch.

Chẳng qua là khi Điền Thích đi vào hậu trạch, lại phát hiện trong viện có một cái đỉnh lớn, dưới đỉnh có đống củi lửa đang cháy to.

Trong không khí, khói nhẹ mờ ảo.

Nhìn đến tràng diện này, Điền Thích liền hiểu rõ dụng ý của Chân thị, lập tức ung dung cười, thản nhiên không sợ đi tới minh đường.

Tại thời khắc này, y dường như đã khôi phục bản sắc mưu sĩ lúc trước.

- Tại hạ Điền Thích, người Cự Lộc Ký Châu, bái kiến lão phu nhân.

Điền Thích đi vào minh đường, liền chắp tay báo tên.

Chân thị nghe vậy không khỏi ngẩn ra, trong mắt chợt hiện lên một chút vẻ nghi hoặc.

- Điền Thích? Chẳng lẽ là Nguyên Hạo tiên sinh công tử?

- Chính là kẻ bất tài này.

Lúc này, Chân lão phu nhân vốn đang tức giận, lập tức tiêu tan không ít, mà ngay cả Chân Nghiêu lúc trước đứng ở phía sau Chân lão phu nhân, vẻ mặt đang đầy sát khí cũng toát lên kinh ngạc.

- Điền công tử sao lại tới đây, sao lại ở một chỗ cùng kẻ tặc bắt đi Tiểu Mật nhà ta.

Trên mặt Chân lão phu nhân hiện ra một chút tức giận, nhưng trong giọng nói vẫn duy trì vài phần khắc chế như cũ.

Đây là sự khác nhau giữa phú thương và danh sĩ! Đừng chỉ thấy Chân thị ở Trung Sơn quốc có thanh danh vang dội,là cường hào tại Vô Cực. Nhưng ở trước mặt danh sĩ bực này như Điền Phong, cũng không tính là gì. Điền gia cũng là danh môn Ký Châu, dù gia sản không nhiều như Chân thị,nhưng lực ảnh hưởng hơn xa Chân thị có thể sánh bằng. Cho dù Điền Phong bị Viên Thiệu nhốt vào đại lao thì tên tuổi của y vẫn không thể khinh thường như trước. Điền Thích là con trai của Điền Phong, Chân lão phu nhân mặc dù tức giận nhưng cũng không khỏi không kiềm chế cơn tức ở trong lòng, duy trì vài phần tôn kính đối với Điền Thích. Đây, chính là lực lượng của danh môn!

Điền Thích nói: - Việc của Chân nương tử, ta không rõ ràng lắm.

Ta đến là được người nhờ vả, mang tới cho lão phu nhân một câu nói.

Sắc mặt lão phu nhân hơi dịu xuống, hít sâu một hơi hỏi: - Không biết công tử nhận nhờ vả của người nào, mang lời nói gì đến?

- Ta nhận nhờ vả của Lưu Hoàng thúc tới khuyên bảo lão phu nhân.

Lưu Hoàng thúc?

Tim lão phu nhân lập tức đập mạnh, trong mắt hiện lên tia sắc bén.

Người có thể được gọi là Lưu Hoàng thúc, trên đời này có thể có mấy người? Theo tình huống trước mắt mà xem. “Lưu Hoàng thúc” trong lời nói Điền Thích cũng không khó đoán.

Không đợi lão phu nhân mở miệng, Chân Nghiêu đã giận tím mặt.

- Hay cho Điền Cự Ngôn ngươi, chỉ là hậu nhân của danh sĩ mà dám làm chuyện như thế? Hôm nay, nếu như ngươi không giao tiểu muội ta ra. Thì đừng trách ta bầm thây ngươi làm vạn đoạn.