Hãn Thích

Quyển 1 - Chương 357-1: Trục viên (1)




Trương Cáp, Cao Lãm quá sợ hãi, nhìn thấy binh lính bao vây bốn phía trong lòng không ngừng kêu khổ.

- Tuấn Nghệ, Quan Trị, Viên Công đối đãi với các ngươi không tệ, sao lại bán chủ cầu vinh? Nếu các ngươi khôn ngoan thì liền xuống ngựa chịu trói, ta sẽ nói với Nhị công tử niệm tình không giết các ngươi, nếu không đừng trách ta không nói trước.

Theo tiếng nói to của người kia vọng tới, tả hữu quân Viên chia ra hai bên, rẽ ra một con đường. Một viên đại tướng tay cầm Kim bối đại đao, giục ngựa đi lên trước. Dưới ánh lửa chiếu rọi, Trương Cáp và Cao Lãm nhìn là nhận ra thân phận của người nọ.

Ánh mắt của Cao Lãm đỏ lên, không kìm được chửi ầm lên:

- Cái tên tiểu tử Khiên Chiêu kia, ngươi dám uy hiếp ta.

Viên tướng kia đúng là Khiên Chiêu.

Khiên Chiêu này có thể xem là lão thần của Viên Thiệu, mặc dù năng lực không tầm thường nhưng vì xuất thân nên không được Viên Thiệu xem trọng. Sau đó Trương Cáp nhìn ra được tài năng của gã, vì thế mới đề cử với Viên Thiệu, lúc này mới được Viên Thiệu xem trọng, dần được giao nhiệm vụ quan trọng, trở thành viên đại tướng.

Không nghĩ người này lại vong ân phụ nghĩa. Rất rõ ràng cục diện ngày hôm nay là một tay Khiên Chiêu bày ra. Thật sự trong mắt Trương Cáp, Cao Lãm, Viên Hi kia không có khả năng nghĩ ra cạm bẫy như thế.

Khiên Chiêu nói:

- Quan Trị tướng quân nói vậy là sai rồi, có câu ăn bỗng lộc vua thì sẽ phân ưu với vua, nhưng hai vị tướng quân được chủ công hậu đãi lại không nghĩ đến cách giải nạn còn muốn bán chủ cầu vinh. Mặc dù Khiên Chiêu được hai vị tướng quân cất nhắc nhưng không muốn làm một kẻ tiểu nhân phản chủ.

Cao Lãm tức điên rồi!

Một tên tiểu nhân bỉ ổi như vậy mà còn dám nói lời son sắt như thế. Nếu không phải gã đi tố cáo, khiến Viên Hi chuẩn bị xử tử Trương Cáp thì...y cũng không dùng đến thủ đoạn dữ dằn chạy đến cứu Trương Cáp.

Từ đầu đến cuối tên tiểu nhân này đã có dã tâm rồi...

Mặt Cao Lãm xanh mét, thúc ngựa định xông lên lại bị Trương Cáp ngăn cản.

- Quan Trị đừng vội, không nên chấp nhất tên tiểu nhân này làm gì, là kẻ quê mùa thôi, nói nhiều phí lời, đơn giản cứ mở một đường máu là được.

Lúc Trương Cáp thấy Khiên Chiêu đang nói, y âm thầm quan sát địa hình xung quanh.

Cửa chính Trác huyện đã đóng, Khiên Chiêu vây kín ba mặt hiển nhiên sớm có kế hoạch.

Trong lòng y đột nhiên cảm thấy chua xót.

Nhớ ngày đó y theo Tự Thụ Điền Phong phản bội Hàn Phức, tìm nơi nương tựa là Viên Thiệu, chính muốn tìm tiền đồ. Hiện giờ y dường như hiểu được cảm giác năm đó bị phản bội của Hàn Phức.

Nghĩ đến đây, Trương Cáp quay đầu hướng tường thành nhìn thoáng qua, lại chăm chú nhìn Khiên Chiêu, thật lâu không nói lời nào.

Khiên Chiêu bị Trương Cáp nhìn như thế, trong lòng cảm thấy sợ hãi, không kìm được quát lớn:

- Trương Tuấn Nghệ còn không mau xuống ngựa chịu trói.

Không chờ gã nói xong, chợt Trương Cáp thúc ngựa tiến lên.

Trương Cáp đỉnh thương thúc ngựa lao về hướng Khiên Chiêu, cùng lúc đó Cao Lãm mang theo nhóm người hầu cận tiếp bước Trương Cáp, đánh về phía Viên.

- Bắn tên.

Khiên Chiêu lớn tiếng quát to, trong phút chốc phe Viên quân bắn tên như mưa.

Trên ngựa Trương Cáp múa thương xông lên đánh địch, Cao Lãm cũng giận dữ rống to theo sát phía sau Trương Cáp.

Trên đầu thành Viên Hi thấy Trương Cáp phản kháng thì lập tức giận tím mặt.

Y lập tức hạ lệnh quân lính trên thành chuẩn bị cung tiễn, phối hợp quân lính dưới thành bắn chết người tùy tùng của Cao Lãm.

Trương Cáp và Cao Lam đều là những võ tướng cảnh giới Luyện Thần, một đao một thương vũ động, dù tên của Viên quân bay xuống như mưa nhưng không làm gì được hai người, nhưng bọn người hầu cận phía sau lại đều trúng tên rơi xuống ngựa. Tai nghe tiếng kêu thảm thiết, tiếng ngựa hí vang, hai người Trương Cáp, Cao Lãm lòng đau như cắt nhưng cũng không dám quay đầu lại, trong bất kỳ tình huống nào cũng không dám phân tâm.

Mắt nhìn thấy hai người giết đến trước trận, Khiên Chiêu không chút hoang mang, đại đao mở ra, trường thương binh nhắm vào hai người Trương Cáp, Cao Lãm.

Dưới thành Trác huyện lúc này đèn đuốc sáng trưng.

Hai người Trương Cáp, Cao Lãm bị mấy ngàn Viên quân vây vào giữa, dù tả xung hữu đột giết khá nhiều nhưng nhân số Viên quân càng lúc càng đông.

Cùng lúc đó người hầu cận theo hai người cũng hầu như không còn, Viên Hi trên thành nhìn thấy rõ tình trạng đó liền dẫn bộ binh mở cửa thành đánh ra.

Không đến một nén nhang, hai người Trương Cáp, Cao Lãm máu nhuộm đầy bào. Trên mình hai người đầy thương tích, binh khí trong tay múa càng lúc càng chậm, dần dần không ngăn cản được Viên quân đang vây. Chiến mã cũng đã ngã xuống mà chết, chỉ còn hai người dựa lưng vào nhau liều mạng ngăn cản quân Viên công kích, nhưng trong lòng họ hiểu rõ hôm nay phải chết nơi này.

- Quan Trị, là ta làm liên lụy ngươi.

Trương Cáp thở hổn hển, nói không thành tiếng.

- Tuấn Nghệ huynh chớ nói như vậy, lúc trước giao chiến ở Giới Kiều, nếu không có huynh liều chết cứu ta thì Cao Lãm này đã chết nơi sa trường rồi. Hôm nay có thể cùng chết với Tuấn Nghệ, ta dù không thắng cũng vui mừng. Ta chỉ hận bị bọn xấu xa hãm hại, hận không thể băm thay hắn thành nghìn mảnh.....

Giao tình giữa Cao Lãm và Trương Cáp cũng không được xem là lâu.

Cao Lãm là người Nhữ Nam, còn Trương Cáp là người Hà Gian, một Nam một Bắc khó có cơ hội gặp nhau. Năm trước Cao Lãm theo Viên Thiệu, vì tính tình hung dữ nên không được Viên Thiệu yêu thích. Viên Thiệu đắc tội với Đổng Trác, rời kinh trốn đến quận Bột Hải, Cao Lãm liền theo Viên Thiệu, chỉ có điều sau đó Viên Thiệu lại yêu thích Văn Sú, Nhan Lương, địa vị Cao Lãm cũng bị ảnh hưởng không được Viên Thiệu xem trọng nữa.

Sau đó, Viên Thiệu cướp lấy Ký Châu, Trương Cáp cũng đến đó đầu nhập.

Lúc đầu hai người cũng không hòa thuận, thậm chí còn đối địch nhau.

Cũng khó trách, thân là lão thần Viên Thiệu nhưng lại không được lão ta trọng dụng, trong lòng Cao Lãm sao có thể phục được? Vì thế y và Trương Cáp phát sinh mâu thuẫn nhiều lần, có lần hai bên thiếu chút nữa là xung đột vũ trang. Nhưng trong cuộc chiến ở Giới Kiều, Cao Lãm bị Công Tôn Toản bao vây, Trương Cáp đã không màng tính mạng cứu hắn ta từ trong loạn quân, bản thân mình bị thương khá nặng. Từ lúc đó trở đi quan hệ hai người được cải thiện, cuối cùng hóa thù thành bạn, kết nghĩa sinh tử.

Trương Cáp nghe Cao Lãm nói xong, trong lòng cũng cảm động vô cùng.

Y hít sâu một hơi, đổi vị trí với Cao Lãm, sau đó dùng thương đâm một tên lính Viên quân nằm trên mặt đất.

- Cuộc đời này có được một tri kỷ thế là đủ!

Hai người đồng thời cất giọng cười to, trong ngọn lửa, càng hiện lên tráng chí bi hùng.

Viên Hi đứng bên cạnh xem cuộc chiến diễn ra, tức giận quát lớn:

- Khiên Chiêu, không mau cắt thủ cấp hai người bọn chúng cho ta, còn đợi đến khi nào nữa?

Khiên Chiêu nghe nói thế lớn tiếng trả lời:

- Nhị công tử đừng lo, mạt tướng sẽ lấy hai đầu này dâng lên công tử.

Nói xong gã định phóng ngựa tiến lên giết chết Trương Cáp, Cao Lãm.

Nhưng đúng lúc này, từ xa vọng lại tiếng trống trận, ngay sau đó càng lúc càng gần đến phía hậu quân.

Viên Hi và Khiên Chiêu vội quay đầu nhìn lại, dưới ánh trăng, chỉ thấy một đạo nước lũ màu đen đột nhiên xuất hiện.

Tiếng gót sắt vang lên từng trận làm người nghe hãi hùng khiếp sợ....Từ xa một đạo nhân mã vọt đến, trong chớp mắt giết nhập vào hậu quân của quân Viên, đi đầu là viên đại tướng trong tay cầm Chùy lớn, người mặc áo giáp màu đen, giết nhập và hậu quân của Viên quân như vào chỗ không người, cán chùy lớn cao thấp tung bay, sĩ tốt Viên quân chỉ cần dính vào sẽ chết. Phía sau người nọ là một đội kỵ binh mặc áo giáp chỉnh tề, tay cầm trường mâu đại đao theo sát sau viên đại tướng trong nháy mắt xung phong liều chết khiến Viên quân chạy toán loạn.

Khiên Chiêu vừa thấy không khỏi kinh hãi, vội phóng ngựa tiến lên đón.

- Người đến là ai?

Nghênh diện xông đến chính là một viên đại tướng, trong tay cầm đại đao không nói lời nào liền xuất chiêu.

Khiên Chiêu nâng đao đón đỡ, tiếng nổ vang lên, trên đao của kỵ tướng đối phương truyền đến một sức lực kinh người làm hai cánh tay gã run lên không ngừng, hổ khẩu vỡ toang.

Chỉ có điều, một đao của kỵ tướng kia sau khi không giết được Khiên Chiêu thì ngừng công kích mà thúc ngựa lướt qua Khiên Chiêu, phóng ngựa tiến thẳng đến Viên Hi.

- Không được làm tổn thương chủ ta.

Khiên Chiêu thấy vậy quá sợ hãi, muốn quay đầu ngựa lao tới ngăn cản, đã thấy chùy lớn của đại tướng nhanh như tia chớp đến trước mặt gã.

- Ta là Hoàng thúc Đại Hán, loạn thần tặc tử còn không mau nạp mạng!

Hoàng thúc Đại Hán?

Lưu Sấm!

Khiên Chiêu ngẩn ra, có chút ngơ ngác.

Gã không rõ Lưu Sấm sao có thể đột nhiên hiện ra thị trận Trác huyện.

Không phải hắn ở Kế huyện sao? Từ Kế huyện đến đây, ở giữa còn cách một Lương Hương. Trước đây Khiên Chiêu ở Lương Hương bày bố trọng binh, sao hắn có thể tiến quân thần tốc đến đây?

Lúc gã ngẩn ra, Lưu Sấm trên ngựa vươn người đứng dậy.

- Bá vương nhất tự suất phương thức.

Bàn Long Bát Âm Chuy theo thế vươn người đứng lên của hắn, giáng xuống ầm ầm, Khiên Chiêu vội nâng đao đỡ đòn, lại nghe răng rắc một tiếng, đại đao của gã bị Bát Âm Chuy của Lưu Sấm đập nát, đầu chùy hung hăng bổ xuống đầu Khiên Chiêu, óc vỡ toang.