Hãn Thích

Quyển 1 - Chương 356-1: Xương bình (2) (1)




Đại thương bị Lưu Sấm một tay chiếm lấy như bị gọng kìm kẹp chặt. Trương Cáp là người có khí lực không nhỏ nhưng giãy hai lần căn bản không thể nào đoạt lại được, Bát Âm Chuy vù vù hạ xuống, sắc mặt Trương Cáp trắng bệch, mắt khép lại thầm nghĩ: tiêu rồi.

Nào biết được tiếng kêu thảm thiết của chiến mã bên tai vọng lại, một luồng chất lỏng phun tung tóe trên mặt Trương Cáp. Y cảm thấy thân thể mình bị té ngã trên mặt đất, tiếp sau đó chiến mã lại đè lên thân thể y. Y mở mắt ra, thấy chiến mã của mình bị nện óc vỡ toang, lảo đảo trong vũng máu, mà y tất bị chiến mã đè lên người, không thể động đậy.

Lưu Sấm ngồi trên ngựa vẻ mặt lộ ra nụ cười quái dị.

Trương Cáp không khỏi giận tím mặt:

- Lưu Hoàng thúc muốn giết ta thì cứ giết, Trương Cáp tuyệt không nháy mắt, sao lại làm nhục ta?

Nhìn Trương Cáp, trong mắt Lưu Sấm lại hiện ra một tia thần thái tiếc nuối. Một lúc sau hắn nhẹ nhàng nói:

- Tuấn Nghệ, ngươi đi đi.

- Hả?

- Hôm nay ta không giết ngươi vì ngươi là một hảo hán. Tuy nhiên lần sau trên chiến trường lại gặp nhau, lúc đó ta nhất định không nương tay.

Nói xong hắn ngoảnh đầu lại nói:

- Hàm Ngưu Nhi, đưa cho y một con ngựa, mang toàn bộ những người còn lại đi cùng.

Lưu Sấm quay đầu ngựa nghênh ngang rời đi. Một thanh niên cường tráng mang ngựa đến cho Trương Cáp, sau đó dùng sức dịch chuyển con ngựa kia ra khỏi người y:

- Lần này chủ công tha cho ngươi, lần sau nếu lại gặp sẽ lấy mạng chó của ngươi.

Trong lời nói lộ ra sự tự tin mãnh liệt, vừa kiêu căng khiến cho Trương Cáp không thể nào hiểu được.

Quân Liêu Đông đều có tính kiêu ngạo thế sao? Y đưa mắt nhìn Lưu Sấm hiên ngang rời đi, lúc này mới gắng gượng từ từ đứng lên. Tay nhặt đại thương, y trở mình lên ngựa, lại quay đầu nhìn hướng Lưu Sấm rời đi, vẻ mặt toát lên thần thái phức tạp.

Trương Cáp không hiểu vì sao Lưu Sấm không giết y. Tuy nhiên y không có thời gian suy nghĩ, Lưu Sấm mai phục ở Khâu Thủy mục đích vô cùng rõ ràng chính là vây đánh viện binh, phục kích các lộ viện quân U Châu.

Tuy không biết Lưu Sấm làm thế nào đối phó với các lộ viện quân, nhưng Trương Cáp tin đối phương đã có kế sách vẹn toàn.

Không được, nhất định phải nhanh chóng thông báo cho Nhị công tử, nếu không sẽ gặp nguy hiểm.

Nghĩ đến đây, Trương Cáp giục ngựa liền đi thẳng đến An Thứ.

Sau khi đến thị trấn An Thứ, Trương Cáp lập tức bái kiến Huyện lệnh An Thứ, biết được toàn bộ viện quân Cô Thủy bị tiêu diệt, Huyện lệnh An Thứ bị chấn động mạnh, liền phái người hộ tống Trương Cáp đến Trác quận, hướng Viên Hi báo tin.

..........................

- Chủ công, vì sao thả tên Viên tướng kia không giết?

Trên đường quay về, Lý Dật Phong không kìm được mở miệng hỏi.

Vì sao không giết Trương Cáp?

Nói thật, Lưu Sấm cũng không hiểu rõ nguyên nhân. Nếu tính ra thời Tam quốc tướng lĩnh xuất hiện nhiều không kể hết, Trương Cáp cũng là một trong những vị tướng lĩnh mà kiếp trước hắn yêu thích. Đương nhiên Trương Cáp cũng có những đặc điểm khác tướng lĩnh khác, tuổi còn trẻ đã độc chiếm một phương. Trong ấn tượng của Lưu Sấm, khi Tào Tháo còn sống Trương Cáp cũng không có vẻ yếu kém, nhiều lần làm phó tướng, có khi thắng có khi bại. Khi Tào Tháo chết đi, Trương Cáp giống như một người hoàn toàn khác, thật sự tỏa sáng.

Trương Cáp cực kỳ có năng lực, chưa chắc kém Trương Lương, một trong Ngũ Tử Lương tướng.

Sử sách có ghi lại, Trương Cáp am hiểu thuật ứng biến, am hiểu bố trí doanh trại, dự liệu như thần, ngay cả Gia Cát Lượng đối với y cũng có vài phần kiêng kị. Hơn nữa Trương Cáp lại là một thân võ tướng, nhưng khá thích nho sinh. Y có thể khiêm tốn tiếp thu ý kiến của người khác, là người cực kỳ khiêm tốn, cẩn thận.

Năm thứ Thái Hòa thứ năm, chính là năm 231 Công nguyên, lần thứ tư Gia Cát Lượng xuất binh Bắc phạt, Trương Cáp theo Tư Mã Ý xuất binh. Trận chiến này chính Trương Cáp hiến kế cho Tư Mã Ý, lại không được Tư Mã Ý tiếp thu, tới tháng sáu khi Gia Cát Lượng lui binh, Tư Mã Ý hạ lệnh truy đuổi, Trương Cáp khuyên can Tư Mã Ý đừng đuổi theo Gia Cát Lượng nhưng Tư Mã Ý không chịu nghe, cho binh kính truy kích Thục quân. Khi đuổi đến Mộc Môn thì gặp quân Thục phục kích, Trương Cáp bị tên bắn trúng, chết trận nơi xa trường.

Đây là người cực kỳ thông minh, đồng thời cũng là một vị tướng có tài nhưng thành đạt muộn. Khi Trương Cáp tuổi còn trẻ, dùng vũ lực xưng hùng, đến khi già trở thành thống soái, đã tạo nhiều trở ngại cho Gia Cát Lượng.

Kiếp trước Lưu Sấm rất thích người tên Trương Cáp này. Khi vừa rồi bắt lấy Trương Cáp, hắn thật muốn giết y. Nhưng chẳng hiểu vì sao cuối cùng lại thả Trương Cáp.....

Hắn vẫn còn có chút nhân từ nương tay rồi!

Một nhân vật như thế một khi đã trưởng thành hơn nữa tương lại nhất định sẽ là đối thủ của hắn.

Nhưng Lưu Sấm cũng không cảm thấy hối hận, lần này để Trương Cáp đi, cũng chính chào tạm biệt người mà mình yêu thích ở kiếp trước.

Vượt qua sông Khâu Thủy, Lưu Sấm hội hợp với Trương Liêu.

Hai người lưu lại Khâu Thủy không lâu, chỉ cắm trại nghỉ chân một chút liền nhổ trại xuất phát đến Xương Bình.

Lần này binh tiến Quảng Dương là ý của Lưu Sấm và Gia Cát Lượng sau khi bàn luận cấp dưới mà đưa ra. Bọn họ quyết ý đánh viện binh đến Xương Bình, hoàn toàn tiêu diệt lực lượng của Viên quân. Hiện giờ cường hào U Châu đều bị vây trong trạng thái xem chừng, vẫn chưa biểu đạt địch ý đối với Lưu Sấm.

Gia Cát Lượng cho rằng nếu phải nhanh chóng đánh thắng, chỉ có thể dùng thế tiến công thần tốc như sấm sét đánh làm cường hào kinh sợ.

Phục kích Trương Cáp chỉ là một trong những bước ấy.

Khi Lưu Sấm đến Xương Bình thì đã thu được tin tức.

- Ba ngày trước Nhị công tử và Trọng Khang hỏa thiêu núi Đô Sơn, Ô Hoàn đại bại ở Thượng Cốc. Sau khi Năng Thần Để đến Phan huyện liền dừng chân không tiến.....Xem ra, dường như bị đại thắng ở núi Quân Đô chấn nhiếp, đã khiến chúng kinh sợ không dám tiến lên.

Núi Quân Đô đại thắng ư?

Lưu Sấm nghe nói thế không kìm được cười ha hả.

Gia Cát thiện dùng hỏa công quả nhiên không sai....Trước đây y ở Chân Định đã hỏa thiêu quân đội sở bộ của Hắc Sơn Tặc Vương Định. Hiện giờ Quân Đô Sơn lại dùng chiêu cũ dường như so với trước càng thêm thuần phục. Thậm chí Lưu Sấm có thể đoán được Nan Lâu Ô Hoàn có kết cục thê thảm thế nào.

Tháng chín, Núi Quân Đô cây khô mọc thành bụi, sau một trận lửa lớn, những người Ô Hoàn đó có được bao nhiêu người có thể sống sót?

- Tình huống Nan Lâu thì thế nào?

- Hồi bẩm chủ công, Nan Lâu bị Trọng Khang bắt sống, đang đưa đến Xương Bình.

- Rất tốt!

Lưu Sấm trầm ngâm một lát nói:

- Một khi đã như thế thì phái người thông báo cho huyện Xương Bình, cho hắn mười hai tiếng để đầu hàng, nếu không đừng trách ta ra tay độc ác.

Nhân khẩu ở Xương Bình không nhiều, cũng là nơi có tường thành kiên cố, dễ thủ khó tấn công.

Lưu Sấm cũng không muốn tấn công Xương Bình, mà chỉ mượn cớ vây Xương Bình để tiêu diệt lực lượng viện binh của quân Viên, khiến cho binh Xương Bình kinh sợ.

Đã chín tháng, thời gian không đợi hắn!

Lưu Sấm càng lúc càng lo lắng, hy vọng có thể mau chóng kết thúc cuộc chiến ở U Châu.

Nhưng nếu cường công một huyện một thành, không cần nói trong thời gian quá lâu, tất nhiên sẽ chết nhiều người.

Trước mắt Lưu Sấm cố gắng tránh tổn thất quá nhiều.....

- Vậy Năng Thần Để bên kia.....

Lưu Sấm ngồi ngay ngắn trong lều tướng quân, ánh mắt nhìn các đại tướng dò xét.

Một lát sau hắn đột nhiên nói:

- Tử Hành!

- Có mạt tướng!

- Ngươi có đảm nhận được không?

Gia Cát Quân ngẩn ra chợt nói:

- Chủ công bách chiến bách thắng, Tử Hành tự nhiên cũng có dũng khí dồi dào.

- Vậy thì ngươi hãy thay ta đến Phan huyện gặp Năng Thần Để....Nếu hắn đầu hàng, ta vẫn bảo đảm hắn là Đại Thiền Vu của Ô Hoàn như trước. Tuy nhiên, Đại Quận Ô Hoàn phải quy phục và chịu giáo hóa, nếu hắn nguyện ý, ta đề cử thiên tử phong cho hắn, nếu không, hãy thay ta cướp lấy Quảng Dương, tiến đến Đại quận, đến lúc đó Đại quận Ô Hoàn máu chảy thành sông, cũng đừng trách Lưu Sấm ta vô tình, không nói trước....

Đây là lời uy hiếp trắng trợn, người đi sứ nếu không thực sự gan dạ sẽ không làm được.

Gia Cát Quân khẽ mỉm cười nói:

- Chủ công yên tâm, Tử Hành nhất định lấy được Xương Bình, nếu không hướng chủ công chịu tội.

- Ử, lần này ngươi đi Phan huyện, ta sẽ lệnh Vương sư đi cùng ngươi.

Có Vương Việt, Gia Cát Quân có thêm phần đảm bảo. Từ khi Gia Cát Quân theo Lưu Sấm đến nay, Lưu Sấm có thể cảm nhận được năng lực của y tuyệt đối không thấp chút nào. Nói về trí tuệ, y chưa chắc kém hơn Gia Cát Lượng, hơn nữa trên phương diện khác, y không cứng rắn như Gia Cát Lượng, nhưng lại hiểu đạo biến báo.

Gia Cát Quân vui vẻ lĩnh mệnh.

Ngày tiếp đến, Xương Bình Lệnh Ti Trạm sau một đêm xuy nghĩ thấu đáo, cuối cùng cũng kiên quyết mở thành đầu hàng.

Tên Ti Trạm này vốn là môn khách của Chân thị, trước đây y được Chân thị ủy thác đến U Châu trợ giúp Viên Hi. Lúc đầu Ti Trạm cũng khá tận tâm nhưng vì tính tình Viên Hi bảo thủ, căn bản không nghe theo lời khuyên bảo, y đã mấy lần hiến kế nhưng Viên Hi không nghe theo, Ti Trạm cũng nản lòng. Vào đầu năm nay, y nhân lúc thế cục biên cương hỗn loạn, nguyện ý vì Viên Hi trấn thủ Xương Bình, vì thế được Viên Hi phái đến.

Hiện giờ Lưu Sấm suất binh chinh phạt U Châu, nhìn thế cục dường như khó có thể ngăn cản được.

Điều quan trọng nhất là Ti Trạm cũng nghe nói chiến sự Liễu Thành, cũng thấy vận khí của Lưu Sấm thật sự quá mạnh mẽ.