Hãn Thích

Quyển 1 - Chương 352-1: Lạc thần (2) (1)




- Hoàng Tu Nhi đừng nói bậy.

Tào Hiến cả kinh vội ngăn Tào Chương lại:

- Việc này không có quan hệ gì đến Hoàng thúc cả, Hoàng Tu Nhi đừng ăn nói lung tung.

Nơi này là Liêu Tây, là địa bàn của Lưu Sấm. Tai vách mạc rừng, sợ những lời nói của Tào Chương rơi vào tai Lưu Sấm, Tào Hiến thật sự lo lắng sợ Lưu Sấm "giận chó đánh mèo", đến lúc đó Tào Tháo muốn lấy Nam Hoàng Hà ai có thể tương trợ? Nghĩ những điều này Tào Hiến cảm thấy trong lòng lo lắng.

- Sao lại không có quan hệ gì đến ta?Đúng lúc này chợt nghe bên ngoài truyền đến âm thanh khá lớn.

Tào Hiến và Tào Chương quay đầu nhìn lại đã thấy Lưu Sấm bước đến Lương Đình. Đi theo phía sau hắn còn có một thanh niên to lớn, sau khi Lưu Sấm đi vào Lương Đình, người thanh niên kia cũng khoanh tay mà đứng canh ngoài đình.

Người thanh niên kia chính là Hàm Ngưu Nhi, Lý Dật Phong.

Lưu Sấm hướng Ngụy Diên hỏi về Lý Dật Phong, Ngụy Diên sao có thể cự tuyệt? Cho nên Lý Dật Phong thuận lợi được làm hộ vệ bên người Lưu Sấm, không biết có bao nhiêu người mong muốn.

- Hoàng thúc.....Tào Hiến vội đứng lên đón chào, Tào Chương cũng tiến lên chào.

Xa xa, Đại Hắc và Tiểu Hắc đùa giỡn trong đình, lảo đảo di chuyển thân hình mập mạp đi vào Lương Đình, phát ra tiếng gầm rú về phía Lưu Sấm. Lưu Sấm không nhịn được cười, ném hai đùi dê qua cho chúng, hai con vật liền cùng nhau gặm.

- Ngọc Oa, Hoàng Tu Nhi ngồi đi.

Lưu Sấm kéo y phục ngồi xuống, nhìn thoáng qua Tào Hiến và Tào Chương, trong lòng cũng vạn phần rối rắm. Có một số việc muốn nói rõ cho thỏa đáng, hắn rất thích Tào Hiến, cũng yêu mến Tào Chương....Nói thật, Tào Tháo có nhiều con nối dõi nhưng người để Lưu Sấm xem được chỉ có Tào Chương mà thôi. Còn Tào Ngang? Hắn chưa từng gặp qua, hơn nữa y đã chết, Tào Phi là người quỷ kế đa mưu,nên Lưu Sấm đối với y rất cố kỵ, còn Tào Thực....Người ta nói Tào Thực tài trí hơn người, nhưng trong mắt Lưu Sấm cũng chỉ là một tên công tử bột mà thôi. Hết lần này đến lần khác một công tử bột chí lớn nhưng tài mọn, chỉ hiểu được chút sự tình đùa gió trêu trăng thôi.

- Ngọc Oa, Hoàng Tu Nhi, ta không dối gạt gì các người. Lần này bao vây Liễu Thành chính Tư Không âm thầm sai khiến, người thực hiện mệnh lệnh đã bị ta bắt được, đang giam trong ngục. Lại nói tiếp, ta đối với Tư Không xưa nay kính trọng, nhưng vì không cùng chí hướng nên không mưu lược sự nghiệp cùng nhau được, nên sớm muộn cũng trở thành đối thủ. Nay Tư Không lợi dụng Thiên Tử để lệnh cho chư hầu, nắm giữ triều cương, còn ta hy vọng phục hưng Hán thất, nên khó tránh khỏi sẽ có những xung đột với ông ta, sau này chắc chắn sẽ chạm mặt trong binh đao chiến trận.Ngọc Oa là một cô nương tốt, ta không muốn làm nàng khó xử. Lúc này vẫn chưa là vợ chồng thật sự, Ngọc Oa nếu muốn trở về Hứa Đô, ta sẽ phái người đưa nàng trở về, Hoàng Tu Nhi cũng thế, nếu muốn trở về ta cũng không ngăn cản. Hôm nay ta sống yên ở U Châu sớm muộn gì cũng về Hứa Đô, đến lúc đó hai người các nàng sẽ khổ sở, chi bằng kết thúc luôn bây giờ, để tương lai cha con không oán giận nhau, còn đối với ta mà nói cũng cảm thấy đỡ áy náy

Tào Hiến không ngờ Lưu Sấm lại trực tiếp nói rõ vấn đề như thế. Còn Tào Chương thì há hốc, cậu cũng không nghĩ được việc Liễu Thành bị vây lại một tay cha mình thúc đẩy....

- Hoàng thúc!

- Ngọc Oa Nhi, nàng chớ trách ta, ta cũng chỉ muốn tốt cho nàng. Tương lai nếuta và Tư Không có đối mặt nhau nơi chiến trường, ta tuyệt nhiên sẽ không lưu tình, nàng bị kẹp ở giữa cũng khổ sở.....Tuy nhiên nếu nàng không muốn về, ta cũng rất vui, chỉ là ta không muốn sau này nàng chịu ủy khuất, nàng nên hiểu rõ.

Tào Hiến cũng biết Lưu Sấm chỉ vì nghĩ cho nàng.

Quay về Hứa Đô sao?

Mắt Tào Hiến ngấn nước. Trở về thì thế nào? Lần này phụ thân vì muốn lôi kéo Hoàng thúc mới đưa nàng tới, trời mới biết tiếp theo nàng sẽ gả cho ai.

Mấy tháng nay một Tào Hiến chưa từng nếm cảm giác buồn khổ đã trưởng thành hơn khá nhiều. Phụ thân làm đại sự, con trai nối dòng khá đông, cũng không cần thiết một đứa con gái như mình.Nhớ ngày đó, Tào Tháo vô cùng sủng ái nàng, nhưng vì để lôi kéo Hoàng thúc cũng không tiếc mang nàng đưa đến đây. Nữ nhân thời đại này căn bản không được xem trọng, chỉ được dùng như một quân cờ mà thôi.

Đột nhiên Tào Hiến ngẩng đầu, trong mắt hiện lên sự dứt khoát, nói:

- Phụ thân đã gả thiếp cho phu quân thì thiếp đã là con dâu của Lưu gia, hiện giờ phu quân bảo thiếp trở về, nếu về chẳng phải thiếp không biết tuân thủ phép tắc sao? Sao thiếp có thể bước vào cửa chính Tào gia.

Thiếp thân là người của Lưu gia, chết là ma Lưu gia. Nếu phu quân không cho thiếp ở lại, chi bằng ban thưởng cho thiếp được chết nơi này.

Lưu Sấm không nghĩ Tào Hiến lại dứt khoát như thế.Hắn thật sự bất ngờ, còn Tào Chương thì giận dữ.

Tào Chương nhảy dựng lên chỉ vào mặt Lưu Sấm chửi ầm lên:

- Ta nghĩ ngươi cũng là hảo hán, không ngờ chỉ biết ức hiếp người phụ nữ chân yếu tay mềm. Tỷ tỷ ta được gả cho ngươi, luôn tuân thủ chuẩn mực đạo đức của người phụ nữ. Nay vì mâu thuẫn giữa cha ta và ngươi mà đổ tội lên người tỷ tỷ ta sao? Ta, ta, ta....ta liều chết với ngươi.

Vừa nói Tào Chương xông lại đánh về phía Lưu Sấm. Nhưng cậu còn chưa tới trước mặt Lưu Sấm, đã bị Lý Dật Phong tiến lên, ôm lấy cậu.

Mặc dù trời sinh Tào Chương có sức lực hơn người nhưng với khả năng của đứa trẻ mười tuổi thì sao so với Lý Dật Phong được.Cậu giãy dụa trong tay Lý Dật Phong, lớn tiếng chửi rủa. Còn Lưu Sấm làm như không nghe thấy, hắn nhìn Tào Hiến, Tào Hiến đứng thẳng người, ngửa đầu nhìn Lưu Sấm, đôi mắt sáng long lanh của nàng ngấn nước, lộ ra sự quật cường không gì có thể lay chuyển.

Sau một lúc lâu Lưu Sấm thở dài.

- Nếu Ngọc Oa quyết định như thế thì viết một phong thư về nhà để phụ thân khỏi lo lắng.

Lưu Sấm dứt lời đứng dậy bước đi, nhẹ nhàng xoa đầu Tào Hiến một cái, sau đó ra hiệu Lý Dật Phong buông Tào Chương ra, xoay người rời đi.

- Tỷ tỷ, sao tỷ ở lại chỗ này để hắn khi dễ?- Hoàng Tu Nhi, ta chỉ là con cờ trong tay phụ thân, Hoàng thúc cho ta trở về vốn là có ý tốt, đệ chớ nghĩ oan cho hắn.

Vừa nói vừa nhìn bóng lưng của Lưu Sấm rời đi, nước mắt Tào Hiến không kìm được rơi xuống.

Thân là con gái của Tào Tháo, nàng được khá nhiều người sủng ái, nhưng khi nàng bị đưa đến Liêu Tây nàng liền biết trong suy nghĩ của cha, nàng không quan trọng như nàng nghĩ, nếu đã vậy thì trở về có ích lợi gì, chẳng bằng ở lại Liêu Tây.

- Hoàng Tu Nhi, đệ hãy về đi, Hoàng thúc sẽ không làm khó đệ đâu.

Theo Tào Hiến, nàng có thể ở lại Liêu Tây nhưng Tào Chương thì không.Nhưng Tào Chương lại lắc đầu liên tục, nhỏ giọng nói:

- Nếu đệ đi rồi, tỷ chỉ còn lại một mình....Dù đệ trở về cũng lo lắng không yên, đệ ở lại làm bạn với Nhị tỷ, dù Lưu Hoàng thúc có làm khó dễ đệ, đệ cũng không để Nhị tỷ bị hắn ức hiếp.

Nghe Tào Chương nói thế, Tào Hiến không kìm được khóc lên thành tiếng, ôm Tào Chương vào lòng.

Tên đệ đệ này bình thường gây họa khắp nơi nhưng không ai nghĩ vào lúc này cậu lại bảo vệ cho nàng.

Lại nghĩ đến phụ thân, Tào Hiến càng cảm thấy tủi thân, nước mắt không ngăn được cuồn cuộn chảy ra ngoài...........................

Bước ra khỏi hoa viên, tâm trạng của Lưu Sấm cũng không khá gì hơn.

Gương mặt tuyệt sắc, tính cách quật cường của Tào Hiến lại hiện lên trong đầu hắn.

Nếu Tào Hiến lớn tuổi một chút sẽ không kiến Lưu Sấm phải rối rắm như vậy, nàng ta chỉ là một cô bé mười hai mười ba tuổi, lại mang trọng trách vốn không thuộc về nàng, điều này khiến Lưu Sấm không cảm thấy thoải mái. Thông cảm? Thương hại? Lưu Sấm cũng không rõ lắm, chỉ có điều bản năng cho rằng giữa hắn và Tào Tháo tranh đấu không nên có những điều này, dù không cố tình nhưng hắn cũng không thể không đối mặt với chuyện này.- Nếu nàng không muốn đi hãy để nàng ấy ở lại.

Lưu Sấm thở dài một tiếng trở lại Trung Các, tìm đến Tuân Đán và Lã Lam.

Về tuổi tác dù hai nàng này lớn hơn Tào Hiến một vài tuổi nhưng cũng không bao nhiêu, hơn nữa hai nàng này không có tâm cơ, thơ ngây khờ dại.

- Ngày bình thường, các nàng hãy chơi đùa của Tào nương tử, đừng ức hiếp nàng ta nha.

- Đại Hùng ngốc, chàng xem chúng ta là loại người không biết đạo lý sao?

Câu nói sau cùng đối với Lưu Sấm cho thấy Lã Lam vô cùng bất mãn, nàng lập tức hướng Lưu Sấm phản kích. Còn Tuân Đán liên tục gật đầu, tỏ vẻ tán thành với ýcủa Lã Lam.

Lưu Sấm không nhịn được cười, trò chuyện cười đùa với hai nàng vài câu, sau đó nói với Mi Hoán:

- Hoán Hoán, làm phiền nàng chiếu cố Tào nương tử một chút....Ân oán giữa ta và Mạnh Đức lại không có liên quan gì đến nàng ấy, nàng ấy ở Liêu Tây một mình cô đơn, nàng nên chiếu cố một chút.

Mi Hoán cũng rất biết điều, nàng nhẹ nhàng gật đầu, nhẹ giọng hỏi:

- Còn Tào Chương.....

- Chỉ là một đứa bé, không cần để ý. Dù sao có Tào nương tử xem chừng, hắn sẽkhông gây chuyện gì đâu. Tuy nhiên khi nào quay về nàng hãy thương lượng với Quyền nương tử một chút, mời nàng ta nghĩ cách huấn luyện các nữ tỳ, cũng có thể tăng cường phòng hộ bên trong.

Vương Quyền là Hoàng Các Giáo Thụ kiếm thủ.

Để trở thành một kiếm thủ giỏi không phải trong thời gian ngắn có thể luyện được. Vương Quyền tuy là một cô gái nhưng kiếm thuật rất cao minh, lại ra tay hung ác, chính thế các Hoàng Các Kiếm Thủ mới phục tùng.

Đối với chuyện này Lưu Sấm không can thiệp, hơn nữa đã được Tư Mã Ý ủng hộ.

Theo lời Vương Việt nói, chỉ cần một năm có thể huấn luyện được một đội ngũcó tư cách là kiếm thủ. Có lẽ đội ngũ kiếm thuật này không quá cao siêu nhưng đủ có thể sử dụng....Lưu Sấm cũng không nóng lòng, chỉ muốn Vương Quyền an tâm dạy dỗ.

Chương 352.2: Lạc Thần (2)