Hãn Thích

Quyển 1 - Chương 344-1: Loạn nảy sinh (1) (1)




Bí mật của Y Đai Chiếu khiến cho Tào Tháo phẫn nộ.

Ban đêm, Hứa Đô chào đón một hồi một trận đồ sát máu tanh. Xa Kỵ tướng quân Đổng Thừa, Trường Thủy Giáo Úy Chủng Tập, Chiêu Tín tướng quân Ngô Tư, Nghị Lang Ngô Thác, Công Bộ Thị Lang Vương Tử Phục cùng một số người lần lượt bị bắt. Phàm là người kí tên có trong danh sách trên người Y Đai Chiếu, gần như trong một đêm bị một lưới bắt hết. Tất cả những người tham dự, đều bị xử trảm, cả nhà tru sát... Ngày hôm sau, ngoài thành Hứa Đô, pháp trường bên cạnh sông Dĩnh Thủy, máu chảy thành sông.

Có điều, Tào Tháo đại khai sát giới, nhưng vẫn còn tính là có kiềm chế.

Lão cũng tin tưởng, người tham dự việc này nhất định rất nhiều, nhưng lại không thích hợp lại tiếp tục truy tra.

Sau khi tru sát Đổng Thừa cùng một số người xong, lão liền nhanh chóng bình ổn lại thái độ sự việc, rồi tuyên bố với người ngoài, Đổng Thừa mưu đồ tạo phản, nên đáng bị giết.

Chỉ có điều, đám người Đổng Thừa tuy rằng đã chết rồi, nhưng vẫn còn con cá lọt lưới.

Võ Uy thái thú Mã Đằng, Chinh Bắc tướng quân Lưu Sấm... Hai người lãnh binh ở ngoài, một đông một tây hô ứng lẫn nhau, khiến cho Tào Tháo cảm thấy cuộc sống mỗi ngày đều khó có thể bình an.

Nhưng bất kể là Mã Đằng hay là Lưu Sấm, đều có khoảng cách với Tào Tháo khá xa.

Đại địch số một của lão bây giờ là Viên Thiệu, cũng đã khiến lão căn bản không có tinh lực để giải quyết Mã Đằng hay là Lưu Sấm.

Nhưng vừa nghĩ đến nữ nhi gả cho Lưu Sấm, mà Lưu Sấm lại ý đồ hại lão, trong lòng Tào Tháo lại càng cảm giác không được thoải mãi. Cũng may là lúc này đây, Viên Thiệu binh tiến Dương Võ, chuyển dời đi lực chú ý của Tào Tháo. Nếu không thì trong nội tâm của Tào Tháo này cũng không biết khó chịu này biến thành hình dạng gì nữa.

Đợi sau khi giải quyết xong Viên Thiệu xong, tất không tha cho tên tiểu tặc Lưu Sấm.

Tào Tháo cố gắng làm cho mình bình tĩnh trở lại, rồi tự mình dẫn đại quân, đóng quân Quan Độ, chuẩn bị cùng Viên Thiếu quyết chiến.

+++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++

Lúc này, đã là cuối tháng sáu.

Điền phủ ở Vô Chung Hữu Bắc Bình, môn khả tước la.

Vô Chung, cũng chính là nằm ở huyện Thiên Tân Kế đời sau. Điền thị ở Vô Chung cũng tính là một đại hộ, mà gia chủ của Điền gia Điền Trù, tại U Châu cũng rất có danh tiếng.

Điền Trù hiếu đọc sách, thiện đấu kiếm, hồi còn trẻ là một du hiệp.

Đầu năm Sơ Bình, Đổng Trác dời đế vương đến Trường An, U Châu mục Lưu Ngu cảm thán: Trần tặc tác loạn, triều đình lung lay, bốn biền đương nhiên cũng loạn lên, cần ai đó vững chí, chống lưng cho tôn thất già cỗi, không thể tự cùng chúng dân đánh đồng được. Nay muốn phụng mệnh đi sứ hoàn thành tốt thần lễ, không làm nhục lệnh kẻ sĩ chứ?

Cho nên có người tiến cử: Điền Trù mặc dù còn trẻ, nhưng có tài năng.

Trong năm đó Điền Trù hai mươi hai tuổi, Lưu Ngu chuẩn bị lễ mời cùng gặp mặt, rồi sau bổ nhiệm làm Tòng sự, bày đủ Xa Kỵ.

Sau đó, Điền Trù phụng mệnh đi sứ Trường An, Tam phủ được loại trừ, đều không nguyện đi cùng, đợi đến lúc trở về U Châu, lại nghe nói Lưu Ngu bị Công Tôn Toản sở hại. Vì thế ở trước phần mộ của Lưu Ngu tế bái, trần phát chương biểu, khóc lóc bỏ đi. Lúc đó có người có người báo cáo với Công Tôn Toản, phải giết chết Điền Trù. Nhưng Công Tôn Toản lại nói: Điền Trù là nghĩa sĩ, người này biết lễ có thể sửa chữa, mà nay cũng là kẻ trong ngục tù, chỉ sợ mất lòng người.

Vì thế đối với Điền Trù không dám chậm trễ, nên dùng lễ tiễn y về quê.

Sau đó, Viên Thiệu phái sứ giả mấy lần đến mời Điền Trù, thậm trí còn trao tặng tướng quân ấn, nhưng Điền Trù vẫn như trước không muốn tòng mệnh...

Chính vì nguyên nhân này, Điền Trù có thanh danh ở U Châu vang dội, đươc vinh dự là danh sĩ U Châu.

Viên Thiệu binh tiến Dương Võ, cùng Tào Tháo giằng co ở Quan Độ.

Mà U Châu cũng bắt đầu xuất hiện rung chuyển, Lưu Sấm cướp lấy Liêu Đông tứ quận, đối với Hữu Bắc Bình như hổ rình mồi.

Vào lúc này Điền Trù lại cáo bệnh bất xuất, đóng cửa không tiếp khách.

Bất kể là ai đến viếng thăm, y đều hết thảy không gặp.

Sắc trời đã tối.

Chiếc cửa nhỏ ngoài của Điền Trù đột nhiên xuất hiện một người.

Y đẩy chiếc cửa nhỏ ra, đưa một phong thư vào, rồi sau đó hạ giọng nói: - Mời chuyển giao Tử Thái tiên sinh, rồi nói cố hữu tại Hà Nam khẩn cầu tương trợ.

Nói xong, người này liền thuận theo màn đêm, vội vàng rời đi.

Gia thần lập tức đem phong thư đến thư phòng, Điền Trù đang ngồi trong thư phòng, trong tay cẩm một quyển ''Thập Tam Kinh Chú Sơ'' đọc rất chăm chú.

''Thập Tam Kinh Chú Sơ'' này là đầu năm ở Cô Trúc thành sau khi trải qua giáo đối và chỉnh lí đã phát hành một bộ điền tích.

Có điều bởi vì chiến loạn nổi dậy, cho nên việc phát hành của ''Thập Tam Kinh Chú Sơ'' này cũng không phải rất nhiều, trừ một số lượng nhỏ lưu chuyển trong các chợ ra, phần lớn đã bị danh môn vọng tộc các nơi chiếm giữ, Vô Chung Điền thị tuy không phải vọng tộc, nhưng Điền Trù là danh sĩ U Châu, thanh danh vang dội, tự nhiên cũng có được một bộ. Từ sau khi có được bộ ''Thập Tam Kinh Chú Sơ'' này, Điền Trù liền yêu thích không buông tay, mỗi ngày đều ở trong thư phòng đọc mấy quyển sách.

Gia thần tiến đến cũng đã quấy rầy đến hứng trí của Điền Trù.

Y có chút bất mãn nhìn gia thần nói: - Phát sinh chuyện gì, lại dám nhiễu ta đọc sách?

- Lão gia, mới vừa rồi có người từ cửa nhỏ đưa đến một phong thư, nói là cố hữu Hà Nam của lão gia, thỉnh cầu tương trợ.

Điền Trù nghe xong biến sắc, vội vàng đứng dậy, tiếp nhận phong thư từ trong tay gia thần.

Y mở ra, chăm chú đọc một lúc xong, liền đem phong thư vứt vào trong chậu than, nhìn phong thư đó hóa thành tro tàn.

Một lát sau, y trầm giọng nói: - Đợi một lát nữa, kêu người ở ngoài của phủ treo lên hai chiếc ''Đăng Thái'' (đèn lồng).

Đăng Thái, cũng chính là tên gọi khác của đèn lồng.

Gia thần nghe xong đầu tiên là ngẩn ra, nhưng lại không dám hỏi nguyên nhân, liền vội vàng khom người lĩnh lệnh, vội vàng rời đi.

Mà Điền Trù thì trong phòng bồi hồi, thật lâu sau, y khe khẽ thở dài, lẩm bẩm: Chỉ hy vọng là lần này, ta không làm sai.

Trên mặt toát ra một chút vẻ bất đắc dĩ.

++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++

Du thuyết với Thái thú Hữu Bắc Bình Tiên Vu Phụ, lúc đầu cũng không phải rất thuận lợi.

Sau khi có Gia Cát Quân một phen khua môi múa mép như lò xo, khiến cho Tiên Vu Phụ cuối cùng cũng quyết định, quy hàng Lưu Sấm. Mặc kệ như thế nào, giang sơn là giang sơn của Hán thất, người cũng là Hán thần. Tiên Vu Phụ đầu năm được Lưu Ngu coi trọng, đối với Hán thất vẫn còn tồn tại vài phần trung thành, sau lời nói khuyên bảo của Gia Cát Quân, hơn nữa được sự hỗ trợ của Điền Dự, Tiên Vu Phụ trong tháng sáu cuối cùng quyết định, quy thuận Hán thất, dâng ra Hữu Bắc Bình.

Chỉ có điều, Hữu Bắc Bình này cũng không phải dễ dàng như vậy đạt được.

Ô Hoàn đại ''Thiền Vu'' (tên hiệu của vua Hung Nô) và Ô Diên vẫn đồn trú ở Tuấn Mị, mặc dù là ở ngoài Trường Thành, nhưng thực lực không tầm thường.

Y đối với Lưu Sấm có thể nói là hận thâu xương. Nếu để y biết được, thế tất sẽ đem quân xâm phạm. Ô Diên bộ lạc hơn mươi vạn chúng, đến cả Tiên Vu Phụ cũng có chút đau đầu, y thống trị Hữu Bắc Bình, cảm tình cũng đã vô cùng thâm sâu, đương nhiên không hy vọng dưới sự thống trị của y lại gặp phải hỏa chiến lan đến.

Ngoài ra, còn có Trương Cáp đang đồn trú ở bên sông Cô Thủy. Một mực nghiêm mật giám thị đối với Hữu Bắc Bình.

Tiên Vu Phụ biết rõ, Trương Cáp này cũng không phải kẻ đầu đường xó chợ.

Một khi tin tức bị lộ ra ngoài, Hữu Bắc Bình thế tất yếu sẽ bị Ô Diên và Trương Cáp giáp công. Tuy rằng Tiên Vu Phụ không sợ, nhưng cũng không dám không hành sự cẩn thận.

- Mộc Công, ngày nay người đáng lo nhất, chỉ một Trương Tuấn Nghệ thôi, Ô Diên không đáng để lo nghĩ.

Tiên Vu Phụ quy hàng Lưu Sấm, đại cục đã định.

Điền Dự liền đứng ra hiến kế nói: - Ô Diên, ''nhất man di nhĩ''

Tuấn Mị Ô Hoàn tuy có mười vạn đại quân, nhưng lại không đủ để nguy hại đến Hữu Bắc Bình. Giết một Ô Diên thì Tuấn Mị Ô Hoàn liền như rắn mất đầu.Theo ta được biết, thủ hạ của Ô Diên cũng không hoàn toàn nguyện ý cùng Lưu hoàng thúc khai chiến, trong đó có người ngưỡng mộ Hán thất, chiếm đến ba bốn phần. Giết Ô Diên, rồi lôi kéo người thân theo Hán thất, sau đó tru sát những kẻ ngu ngốc không thay đổi được, Tuấn Mị Ô Hoàn lúc đó chia năm xẻ bảy, cũng không còn cách nào để uy hiếp được Hữu Bắc Bình nữa.

Tiên Vu Phụ nói: - Lời Quốc Nhượng nói quả đúng, nhưng Ô Diên kia xưa nay xảo quyệt, làm sao có thể tru sát được?

Điền Dự cười: - Ta thấy Ô Diên là tặc nhĩ ngu xuẩn.

Muốn giết Ô Diên, dễ như trở bàn tay... Nay bên Mộc Công chịu quy hàng hoàng thúc, chính là lúc nên kiến lập được công lao, có được sự coi trọng của hoàng thúc. Chi bằng có Mộc Công ra mặt, diệt trừ Ô Diên. Tuy nhiên, Ô Diên dễ trừ mà Trương Tuấn Nghệ lại khó đối phó. Theo ý kiến của ta, phải cần hoàng thúc đến giải quyết.

- Ý của ngươi là...

Điền Dự ngẫm nghĩ một chút, liền mở miệng nói: - Ta muốn đi sứ Lâm Du, mời một chi nhân mã của hoàng thúc, rồi sau đó thừa dịp Trương Tuấn Nghệ chưa chuẩn bị, đánh lén Ung Nô.

Dự ở Ung Nô có chút danh vọng.

Mà hoàng thúc binh hùng tướng mạnh, dưới trướng kẻ thiện chiến vô số.

Chỉ cần có thể giành được Ung Nô, rồi sau đó có Mộc Công trấn thủ Thổ Ngân, đảm bảo đoạn đường vận chuyển lương thảo thẳng tiến, nhất định có thể khiến Trương Tuấn Nghệ đại bại, cũng coi như một đại công lao.

Tiên Vu Phụ biết rằng, Điền Dự và đại tướng Mi Chúc, Triệu Vân thủ hạ của Lưu Sấm có quan hệ chặt chẽ.

Mà hai người Mi Chúc, Triệu Vân không chỉ là bộ hạ của Lưu Sấm, còn là thân thích của Lưu Sấm... Nếu có thể thông được con đường này, thì căn cơ của Tiên Vu Phụ ở U Châu, cũng sẽ càng thêm củng cố. Y trầm ngâm một lát sau, nhẹ giọng hỏi: - Quốc Nhượng, nhưng Ô Diên kia lại làm sao có thể tru sát?

Sau khi Điền Dự ghé vào tai Tiên Vu Phụ thì thầm nhỏ nhẹ vài câu, trên mặt Tiên Vu Phụ lập tức lộ ra vẻ nhẹ nhàng.

Y gật đầu nói: - Kế này rất hay, liền theo lời Quốc Nhượng nói.