Xem ra, Tôn Sách đã quyết định.
Trong lòng Chu Du than nhẹ một tiếng, tóm lại là cảm thấy có chút không ổn thỏa cho lắm.
Trở về trong phủ, y ngồi một chỗ trong thư phòng, sau một hồi đứng dậy, đi đến cửa gọi một gã gia nô: - Người lập tức cầm lệnh tiễn của ta ra khỏi thành, tiến đến Lư Lăng bái kiến nhị công tử, hãy nói chủ công muốn dụng binh với Tào Tháo, mời y nghĩ cách mau trở về Ngô quận, ngăn cản chủ công.
Nhị công tử, chính là Tôn Quyền. Nếu tính ra mà nói, Tôn Quyền năm nay cũng đã mười tám tuổi.
Từ lúc năm Kiến An thứ ba sau khi bị Tôn Sách phái đến Dự Chương, đến nay đã có hai năm rồi. Tôn Sách phái Tôn Quyền đi Dự Chương, là muốn gã chủ trì đối với chiến sự ở Giao Châu. Nhưng ai ngờ được, sau khi Tôn Quyền đến Dự Chương, lại không vội vàng dụng binh đối với Giao Châu, ngược lại còn phái người tiến đến Giao Châu, cùng Sĩ Tiếp kết giao. Đồng thời y đốn binh Lư Lăng, đem tất cả tinh thần đều ở Dự Chương Sơn Việt Man tộc. Hai năm trôi qua, Tôn Quyền càng chiến đấu càng thắng lợi, bắt đạo tặc trên miền núi, giúp Dự Chương tăng thêm gần hai vạn nhân khẩu, hơn nữa còn đem khu vực ở Lư Lăng, tạo thành một khu vực nhân khẩu đông đúc, còn trở thành Nam Bộ ở Dự Chương, chống đỡ cho Giao Châu binh mã một tuyến phòng thủ.
Đối với cách làm này của Tôn Quyền, Tôn Sách cũng không có đồng ý lắm.
Nhưng Chu Du lại cho rằng, cách là của Tôn Quyền là ổn thỏa nhất...
Đặc biệt là gã ở Dự Chương kết giao được cường hào tại địa phương, hơn nữa được sĩ tộc địa bản ở Dự Chương công nhận.
Tuy rằng Tôn Sách đã quyết ý xuất binh, nhưng Chu Du lại thủy chung cho rằng bây giờ còn chưa đến thời cơ xuất binh, cho nên muốn tìm đến Tôn Quyền khuyên bảo Tôn Sách.
Đứng ở dưới của hiên nha, đôi lông mày lưỡi mác của Chu Du nhíu chặt.
Hồi lâu, y thở dài, lại xoay người trở lại trong phòng...
++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++ +
Tháng sáu năm Kiến An tháng sáu, Tôn Sách dẫn binh lên phía bắc, đóng quân ở Đan Đồ.
Chu Linh lập tức phái người truyền báo Hứa Đô, đem quân tình nhanh chóng báo cáo cho Tào Tháo.
Sau khi Tào Tháo biết được, cũng không khỏi cảm thấy có chút lo lắng.
Lão vội vàng phái người tìm đến Quách Gia, hỏi đối sách.
Nào biết được, Quách Gia lại cười lạnh một tiếng: - Tôn Sách nếu lưu lại ở Ngô quận, ta lại không tiện ra tay. Y lại chạy đến Đan Đồ, vậy thì đừng có hy vọng sống sót quay về... Nguyên cho rằng, Sư Nhi tưởng như trở thành cẩn trọng hiểu biết, không nghĩ rằng còn hấp tấp như vậy. Chủ công yên tâm, không quá một tháng, thuộc hạ nhất định sẽ khiến Tôn Bá Phù kia mất mạng!
Tào Tháo nghe xong, lập tức nhẹ nhàng thở ra.
Lão đối với Quách Gia có thể nói là cực kì tín nhiệm, nếu Quách Gia đã nói như vậy, chắc rằng đã có bố trí hoàn tất rồi. Nhớ ngày đó, khi mà Tào Tháo muốn công phạt Từ Châu, lại bị Quách Gia ngăn cản, cho rằng thời cơ còn chưa chín muồi, mà sau đó, khi Quách Gia cho rằng đến thời điểm có thể đánh chiếm Từ Châu, vùa dùng một sách lược phản lại Tang Bá, thậm chí suýt nữa khiến cho Lưu Sấm cùng Lã Bố bỏ mạng lại Từ Châu, Quách Gia tuy rằng còn trẻ, nhưng trước giờ luôn cay nghiệt trầm ổn, không ra tay thì thôi, đã ra tay thì, tất nhiên chỉ chọn yếu, khiến đối thủ khó lòng phòng bị...
- Nếu đã như vậy, Giang Đông Tôn Lang liền giao cho Phụng Hiếu. Ngày mai ta sẽ xuất chinh đến Quan Độ, cùng Viên Thiệu kia quyết chiến.
Tào Tháo nói tới đây, đột nhiên dừng lại một cái.
- Mà nay Sấm nhi kia đã giành lấy được Liêu Đông, không biết khi nào sẽ xuất binh U Châu?
Nghe thấy tên của Lưu Sấm, trong mắt Quách Gia hiện lên một chút lạnh lẽo.
- Chủ công yên tâm, nghĩ ra thì Sấm nhi kia còn nóng vội hơn chủ công. Hắn rất rõ ràng, nếu trước khi trận chiến này kết thúc, hắn không giành được U Châu mà nói, tất yếu sẽ bị sự trả thù thảm thiết của Viên Thiệu kia, Sấm nhi dụng binh xưa nay đều mưu sau mới động... Nói không chừng lúc này đây, hắn đã có hành động...
Sắc mặt Tào Tháo lập tức trầm xuống.
Ở trong phòng hơi có vẻ bất an bồi hồi, thật lâu sau, cười khổ nói: - Sấm nhi chọn Liêu Đông làm căn cơ, quả là một nước cờ hay. Con mắt và mưu lược của hắn khiến ta vô cùng bất an. Ta giờ đây rất lo lắng, ngày nào đó ta cho dù có thể chiến thắng được Viên Thiệu, gây chuyện không tốt là cho hắn được lợi, cho nên ta giờ đây là đâm lao phải theo lao, cùng với trận chiến này, đã ở thế không thể không hành động. Hắn lúc trước lựa chọn Liêu Đông, nghĩ đến chắc đã nhìn ra ta cùng Viên Thiệu sớm muộn gì cũng có một trận chiến, cho nên mới nhượng bộ ra Thanh Châu... Nói thật, ta vốn không sợ, nhưng đối với Sấm nhi càng thêm kiêng kị.
Quách Gia sau khi nghe xong, cũng là liên tục cười khổ.
Tính kế muôn vàn, chuyện không làm tốt nhất là giúp cho kẻ khác được lợi.
- Chủ công, đối với trận chiến lần này cùng Viên Thiệu tất yếu phải tốc chiến tốc thắng. Kéo dài càng lâu, chỉ sợ đối với chủ công bất lợi, Sấm nhi kia tất nhiên sẽ có được càng nhiều cơ hội tốt... Cho nên sau trận chiến này, còn cần phải lấy thế sét đánh lôi đình, tiến quân Hà Bắc. Tuyệt đối không cho Viên Thiệu có cơ hội thở dốc. Chỉ cần chủ công có thể mau chóng giải quyết được Viên Thiệu, thì Sấm nhi liền không đáng để lo nghĩ nữa.
Tào Tháo gật đầu đồng ý, nhưng trong lòng vẫn cón có chút phát khổ.
Quách Gia nói đó, chỉ là một cái phương châm lớn, trong lòng của lão phi thường rõ ràng.
Vấn đề ở chỗ, lão tốc chiến tốc thắng như thế nào, như nào hạ Viên Thiệu, như nào chiếm lĩnh Hà Bắc?
Việc này, còn phải càng sớm mưu hoa tính toán. Nói không chừng từ lúc này đây bắt đầu là phải chuẩn bị tốt binh tiến Hà Bắc...
Đúng lúc này, chợt nghe bên ngoài thư phòng có gia nô nói: - Chủ công, Đô Đình Hậu Giả Hủ cầu kiến, nói là có chuyện khẩn yếu cần bẩm báo với chủ công.
Tào Tháo nghe xong ngẩn ra, sau khi liếc mắt nhìn Quách Gia một cái, ánh mắt lộ ra vẻ nghi hoặc.
Lão lập tức đứng dậy: - Mời Đô Đình Hậu đến thư phòng nói chuyện.
Sau khi Giả Hủ tự quy hàng Tào Tháo một mực vẫn biểu hiện ra cực kì khiêm tốn, không hiện núi lộ nước. Hôm nay đã trễ như thế này, y đột nhiên đến cầu kiến Tào Tháo, nghĩ đến tất nhiên là có đại sự.
Chỉ trong chốc lát, Giả Hủ bước chân vội vàng đi vào thư phòng.
Nhìn thấy Quách Gia cũng ở đây, trước y hơi sửng sốt, rồi chợt lộ ra vẻ thoải mái.
Sủng tín của Tào Tháo đối với Quách Gia, trong lòng Giả Hủ đương nhiên biết rõ. Nghĩ đến Quách Gia đang cùng Tào Tháo thảo luận sự tình, ở trong này cũng chẳng có gì là lạ.
- Phụng Hiếu còn chưa nghỉ ngơi?
Quách Gia gật đầu nói: - Ta cùng chủ công thào luận sự tình, đang muốn cáo từ.
- Văn Hòa, muộn như vậy cầu kiến, có chuyện gì quan trọng vậy?
Giả Hủ hít sâu một hơi, từ trong tay áo lấy ra một tờ bản khai, đưa tới trước mặt Tào Tháo.
- Lúc chạng vạng, có gia nô Tần Khánh Đồng ở Xa Kỵ tướng quân phủ mật báo cùng ta, nói xa kỵ tướng quân có mưu hại chủ công, cho nên đặc biệt đến trình báo chủ công.
Tào Tháo ngẩn ra, trên mặt lập tức toát ra một chút vẻ kinh hãi.
- Văn Hòa, Tần Khánh Đồng kia mật báo như thế nào?
- Điều này... theo lời Tần Khánh Đồng kia, gần đây Đổng Thừa thường có vẻ mặt vui mừng, cùng đám người Chủng Tập, Ngô Tư thường xuyên lui tới mật thiết. Hôm qua sau khi lão say rượu trở về phủ, khi say lỡ lời nói: Sớm muộn cũng phải lấy được thủ cấp của Tào Tặc. Tần Khánh Đồng lúc ấy ở bên cạnh lão ta, lo lắng Đổng Thừa sẽ hạ sát mình để diệt khẩu cho nên mới cáo mật với thuộc hạ. Nhưng mà, thuộc hạ cho rằng trong lời nói của người này rất có thể có chỗ không thật, nhưng việc muốn hại chủ công, nghĩ là sẽ không sai.
Giả Hủ một lời giải thích, Tào Tháo thì lướt nhanh qua bản khai đến hết.
Một lát sau, lão đột nhiên đứng dậy: - Phụng Hiếu, ngươi cứ đến Giang Đông xử lí công việc, Văn Hòa có nguyện cùng ta cùng nhau đi bái phỏng Đổng Thừa lão nhân không?
- Nguyện theo mệnh của chủ công.
Giả Hủ vội vàng khom người lĩnh lệnh, Quách Gia liền biết, Tào Tháo không muốn y tham dự sự tình này.
Vì thế, y vội vàng đứng dậy cáo từ, vội vàng rời khỏi.
Mà Tào Tháo thì gọi đến binh mã trong phủ, để Võ Vệ Giáo Úy Hứa Định suất lĩnh, thẳng đến Xa Kỵ tướng quân phủ.
Võ Vệ Giáo Úy Hứa Định này chính là huynh trưởng của Hứa Chử. Đầu năm, Tào Tháo thảo phạt Lưu Bị, Hứa Định dẫn theo tám trăm đệ tử con cháu Hứa gia tiến đến đầu nhập.
Biết được Hứa Định là huynh trường của đại tướng Hứa Chử dưới trướng Lưu Sấm, Tào Tháo không khỏi cũng khá xem trọng y.
Mà võ nghệ của Hứa Định có lẽ hơi kém hơn Hứa Chử, nhưng cũng là một võ tướng Luyện Thần, không thể khinh thường. Tào Tháo sau khi có được Hứa Định, lập tức phong Hứa Định làm Đô Úy, cùng theo làm Túc Vệ. Đây cũng là sau khi Điển Vi chết, Tào Tháo lần đầu tiên bổ nhiệm Túc Vệ thống lĩnh, có thể thấy được coi trọng của lão đối với Hứa Định.
Hứa Định đem theo đến tám trăm đệ tử, đều là Hổ Sĩ, làm Túc Vệ Tư Không phủ.
Được lệnh của Tào Tháo, Hứa Định mang theo tám trăm Hổ Sĩ, hoàn toàn bao vây Xa Kỵ tướng quân phủ.
Tào Tháo cùng với Hứa Định và Giả Hủ xông vào trong phủ của Đổng Thừa, không nói hai lời, liền bắt Đổng Thừa lại.
Lúc đầu, Đổng Thừa còn không ngừng keo oan, hơn nữa cự tuyện không thừa nhận việc theo như lời của Tàn Khánh Đồng nói. Ông nói với Tào Tháo, Tần Khánh Đồng sở dĩ vu cáo hãm hại ông là vì bị ông phát hiện ra người này cùng thiếp thị trong nhà cấu kết. Tần Khánh Đổng lo sợ Đổng Thừa tìm hắn trả thù, cho nên mới chạy tới mật báo Tào Tháo.
Việc này nghe ra dường như hợp tình hợp lý.
Nhưng Tào Tháo là người như thế nào, sao có thể không nghe ra Đổng Thừa đang ngụy biện.
Rất nhanh, Giả Hủ dẫn theo người vào trong thư phòng của Đổng Thừa tìm thấy Y Đại Chiếu, trình đến trước mặt Tào Tháo.
Tào Tháo sau khi nhìn thấy thì giận dữ.
Đặc biệt là sau khi lão nhìn thấy tên chữ kí trên Y Đại Chiếu kia, càng giận không kiềm chế được nữa. Ở trong hàng chữ kí kia, tên của Lưu Sấm cũng rõ ràng ở trong đó.
Điều này cũng khiến cho Tào Tháo càng cảm thấy tức giận, lão hai tháng trước vừa đem nữ nhân đưa đến Liêu Đông, gả cho Lưu Sấm để kết minh.
Lại không nghĩ đến, Lưu Sấm này không ngờ sớm đã có ý phản, dục vọng muốn có được tính mệnh của lão...
Sớm biết như thế, Tào Tháo nhất định sẽ không đem Tào Hiến gả cho Lưu Sấm. Nhưng hiện tại, nữ nhi chẳng những đã gả cho Lưu Sấm, đến Hoàng Tu nhi của lão cũng đang ở trong tay hắn.
Đấm vào mặt!
Tào Tháo cảm giác như bị Lưu Sấm hung hăng đánh vào mặt, trong lòng lập tức xuất hiện một tia sát ý.
Đổng Thừa chứng kiến cảnh này, cũng biết hôm nay khó có thể may mắn thoát khỏi, cho nên ra sức mắng chửi Tào Tháo.
Tào Tháo thẹn quá hóa giận, ngay tại chỗ rút kiếm hạ sát Đổng Thừa, rồi sau đó hạ lệnh tịch thu tài sản đem cả nhà Đổng Thừa trảm sạch, di diệt tam tộc.
Sau khi giết Đổng Thừa, Tào Tháo vẫn không thể nguôi được cơn lửa giận trong lòng, rồi suốt đêm dẫn người xông vào hoàng thành, ngay trước mặt Hán Đế đem Đổng Quý Nhân bắt lại.
Lúc đó, Đổng Quý Nhân đã có bầu.
Hán đế cầu xin Tào Tháo để Đổng Quý Nhân sau khi sinh hạ hoàng tử mới tiếp tục xử trí.
Nhưng Tào Tháo sao có thể đáp ứng, lão sai người đem Đổng Quý Nhân ghìm chết trong cung, đồng thời đổi mới Vũ Lâm Quân hoàng thành, giam lỏng Hán Đế ở trong cung.
- Sấm nhi làm nhục ta quá đáng, ta thề giết tên cẩu tặc này.