Lưu Sấm và Trần Quần sau khi nhìn nhau liền đều có chủ ý.
Hắn trầm giọng nói: - Người Cao Cú Lệ ngưỡng mộ phong thái của thượng quốc ta, đến nương tựa, ta tự nhiên hoan nghênh. Chỉ có điều nếu đã đến Liêu Đông này thì phải ở Liêu Đông định cư, phải là người Hán… Ta không hy vọng ở Liêu Đông, có sự phân biệt người Cao Cú Lệ và người Hán, bọn họ nhất định phải buông bỏ thân phận Cao Cú Lệ ban đầu, tuân thủ pháp luật Đại Hán. Nếu vậy ra cũng sẽ đối xử bình đẳng với bọn họ.
Các ngươi ở Liêu Đông định cư, có thể! Nhưng cũng đừng đến chỗ ta làm một Cao Cú Lệ tộc đáng vứt đi. Ngươi quy phục và chịu giáo hoá rồi, chính là thân phận người Hán, chỉ có một cái tên người Hán duy nhất. Các quyền lợi mà người Hán được hưởng, các ngươi cũng có thể được hưởng; nhưng luật pháp mà người Hán tuân thủ, các ngươi cũng phải tuân thủ. Đừng cho rằng ta sẽ có bất cứ hậu đãi nào.
Hiểu Phong mừng rỡ, liên tục bái tạ.
- Vậy thỉnh cầu thứ hai của ngươi là gì?
Vốn là Lưu Sấm cho rằng, Hiểu Phong sẽ vì tiền đồ của mình mà đề xuất yêu cầu, mà không ngờ đến y lại muốn giúp sức cho cố chủ của mình. Một người tận trách như vậy…
Hiểu Phong nói: - Chuyện thứ hai này... Cũng là về Bạt Kỳ Vương tử. Hạ bang di dân trước khi đến, Bạt Kỳ Vương tử từng dặn dò ta khẩn cầu với hoàng thúc, nếu một ngày kia khi hoàng thúc tiến vào Cao Cú Lệ, xin đừng đại khai sát giới. Người dân Cao Cú Lệ kỳ thật trước nay đều kính trọng thượng quốc, chỉ có Cao Cú Lệ Vương cùng với Cao Cú Lệ Vương tử Y Di Mô không phục giáo hóa, liên tiếp khiêu khích thượng quốc. Thượng quốc có đức hiếu sinh, nếu người dân Cao Cú Lệ ta đã nguyện ý quy thuận, kính xin hoàng thúc có thể thủ hạ lưu tình.
Lại là một cái thủ hạ lưu tình!
Lưu Sấm giận tái mặt, Hiểu Phong biết vậy nên trở nên căng thẳng.
Sau một lúc lâu, Lưu Sấm mở miệng: - Việc mà ngươi nói ta vẫn chưa thể trả lời chắc chắn được. Cổ nhân có câu: Phổ thiên chi hạ, mạc phi Vương thổ, suất thổ chi tân, mạc phi Vương thần. (Khắp bầu trời này, không đất đai nào không phải đất của thiên tử, không con dân nào không phải con dân của thiên tử). Cao Cú Lệ vốn thuộc lãnh địa của Đại Hán ta. Năm ấy Cao Tổ thương tiếc bọn họ, khiến bọn họ có thể đặt chân ở Cao Cú Lệ, nhưng nay những người này lại không biết cảm ơn, liên tiếp tác loạn, thực tội không thể dung thứ.
Tuy nhiên, ngươi nói cũng có đạo lý. Cao Cú Lệ Vương ngu xuẩn, mà Y Di Mô lại càng ương ngạnh tùy tiện. Ta sớm muộn gì cũng bình định Cao Cú Lệ, đến lúc đó nếu người Cao Cú Lệ chống cự, ta nên làm sao? Chẳng lẽ lại bắt ta buông đao xuống giảng đạo lí với chúng sao? Hiểu Phong tiên sinh, ta không thể cam đoan ta có thể hạ thủ lưu tình với người Cao Cú Lệ không, ta chỉ có thể hứa với ngươi, phàm là người Cao Cú Lệ nguyện ý quy thuận Đại Hán ta, ta tự nhiên sẽ đại ngộ bọn họ như đãi ngộ với con dân Đại Hán, nhưng nếu bọn họ khăng khăng cố chấp, liền đừng trách ta lòng lang dạ sói... Ta nói đến thế thôi không biết tiên sinh có vừa lòng với đáp án này không?
Hiểu Phong ngẩn ra, ngẫm nghĩ một chút, cúi người thi lễ.
- Lời nói của hoàng thúc rất có lí, Bạt Kỳ Vương tử thật là suy nghĩ quá đơn giản rồi. Sau khi ta trở về tất sẽ đem câu trả lòi của hoàng thúc truyền lại cho Bạt Kỳ Vương tử, cùng với hết sức thúc giục Bạt Kỳ Vương tử sớm ngày tiến đến Tương Bình nghe hoàng thúc dạy bảo.
- Cũng không phải vội.
Gia Cát Lượng đứng một bên đột nhiên mở miệng: - Ông trời có đức hiếu sinh, mới khiến Bạt Kỳ Vương tử đến quy thuận. Hoàng thúc nhà ta, mấy hôm nữa phát binh đến thành Hột Thăng Cốt, nếu như Bạt Kỳ Vương tử là thật tâm đến quy thuận, sao không giúp Hoàng thúc nhà ta cướp lấy thành Hột Thăng Cốt này?
- À?
Hiểu Phong ngẩn ra, có chút phản ứng không kịp.
Gia Cát Lượng thì trầm giọng nói: - Thế cục Liêu Đông hiện này, đã bắt đầu bình định trở lại.
Công Tôn Khang tuy ngoan cố chống cự nhưng cũng chẳng còn được bao lâu sẽ tan tác. Đây vốn là một chuyện tốt, Liêu Đông bình định trở lại, mọi người đều có thể ổn định cuộc sống. Cao Cú Lệ Vương Bá Cố kia nếu vẫn cố tình không chịu an phận, hoàng thúc nhà ta chắc chắn sẽ giáo huấn Cao Cú Lệ một chút, để có Bá Cố biết uy phong nhà Hán của ta. Cổ nhân có câu: Minh phạm ngã cường hán giả, tuy viễn tất tru. (Nếu có kẻ nào xâm phạm nhà Hán ta thì cho dù ở xa cũng giết). Cao Cú Lệ phá hại biên cương nhiều năm. Bá Cố năm ấy còn huyết tẩy Nhạc Lãng, bắt người cướp của quận Huyền Thố. Không phải là nhà Hán ta mặc kệ, chẳng qua là thời cơ chưa đến…Hiện nay thời cơ đã đến, lá cờ Hán quân chúng ta đương nhiên sẽ bay trên thành Hột Thăng Cốt, Hiểu Phong tiên sinh nghĩ như thế nào? Giọng nói của Gia Cát Lượng vẫn như trước lộ ra vài phần non nớt. Nhưng những lời nói ra lại khiến người ta không rét mà run...
Lưu Sấm liếc mắt nhìn Gia Cát Lượng một cái, khẽ mỉm cười, quay đầu lại nhìn về phía Hiểu Phong.
- Mời tiên sinh trở về nói cho Bạt Kỳ Vương tử, nếu ta lấy thành Hột Thăng Cốt, ngày sau nếu có cơ hội liền đưa y đến Hứa Đô tận mắt diện kiến thiên tử.
Bạt Kỳ không biết được có bao nhiêu muốn đi bái kiến Đại Hán thiên tử. Nếu y biết được có cơ hội như vậy, tin tưởng y nhất định sẽ không từ chối.
Hiểu Phong hiểu rõ xong cũng không rối rắm nữa, lập tức lại khom người lĩnh mệnh nói: - Niềm vinh hạnh này của Bạt Kỳ Vương tử, tin tưởng y nhất định sẽ đồng ý.
Lập tức, Hiểu Phong lại đi suốt đêm về Hậu thành, sau đó ở đại doanh quân Hán ở băng thành chờ hội hợp với sứ đoàn.
- Khổng Minh, thật sự muốn cướp lấy thành Hột Thăng Cốt sao?
Gia Cát Lượng gật đầu nói: - Xin huynh trưởng thứ cho Khổng Minh nhất thời nảy sinh ý tưởng, mạo muội lên tiếng. Nếu không có Bạt Kỳ, Lượng chưa chắc sẽ dụng binh với thành Hột Thăng Cốt. Nhưng chính là bởi vì sự xuất hiện của Bạt Kỳ, xác thực chính là thời cơ tốt nhất để chúng ta đoạt lấy thành Hột Thăng Cốt.
- Khổng Minh dựa vào đâu mà thấy được?
- Thành Hột Thăng Cốt, là là thành lớn thứ hai từ nội quốc Cao Cú Lệ xuất ngoại, thành phần nhân khẩu đông đúc. Do gánh vác trách nhiệm là đầu mối buôn bán then chốt giữa Liêu Đông và Phu Dư quốc cho nên thành trì không được kiên cố như những thành trong nước. Bạt Kỳ người này ta đã từng tìm hiểu qua. Người này sở dĩ bị đuổi ra Cao Cú Lệ, liền là bởi vì hắn đối Đại Hán ta cực kỳ kính trọng, nên mới đắc tội với đám quyền quý Cao Cú Lệ. Trong đó có bao gồm cả Bá Cố và Y Di Mô... Nhưng dân chúng Cao Cú Lệ lại cực kì thân thiết với y, nếu không sẽ không có đến ba vạn hộ dân tiến nhập đất Liêu. Cao Cú Lệ còn có rất nhiều người hoài niệm về y, nếu y ra mặt, thành Hột Thăng Cốt có thể không phải đầu rơi máu chảy mà vẫn lấy được.
Nếu lấy được thành Hột Thăng Cốt, thì Cao Cú Lệ chắc chắn rung chuyển bất an. Đợi đầu xuân năm sau khi băng tuyết tan ra… Huynh trưởng để Thượng Tướng Quân tự thành Hột Thăng Cốt xuất kích. Đến lúc đó, Cao Cú Lệ trải qua một mùa đông rung chuyển, tất nhiên hỗn loạn không gì sánh được. Cho dù trong nước tường thành dày dặn kiên cố đến đâu cũng không ngăn cản được gót chân sắt của quân sĩ nhà Hán ta.
Lưu Sấm có chút tán thành, gật đầu không nói. Hắn cầm lá thư Ngụy Diên đưa tới trên thư án, sau khi đọc xong liền khẽ mỉm cười.
- Khổng Minh, đệ trước tiên hãy xem phong thư này đã.
Gia Cát Lượng nghi hoặc tiếp nhận thư, nhanh chóng xem hết.
- Ngụy Diên muốn Hiểu Phong làm Trưởng sử của y?
- Khổng Minh, đệ thấy thế nào?
Gia Cát Lượng gãi gãi đầu, suy nghĩ một chút nói: - Ngụy Tướng quân không khỏi quá nóng lòng đi.
Có thể nghe ra được Gia Cát Lượng đối với Ngụy Diên dường như có chút bất mãn. Tuy nhiên, Lưu Sấm biết rằng, Gia Cát Lượng bất mãn với Ngụy Diên thực sự không phải là bởi vì phong thư này, mà là từ trước đến nay.
Theo Gia Cát Lượng, Ngụy Diên dã tâm quá lớn, tính tình tự cao lại rất là kiêu ngạo. Điều này cũng khiến cho Gia Cát Lượng không quá coi trọng y, phải đến khi Ngụy Diên ở núi Y Vu Lư chém chết sứ giả Đạp Đốn mới có chút thay đổi. Theo Gia Cát Lượng, Ngụy Diên đây rõ ràng mà muốn thành lập thế lực riêng, muốn thoát ly ra. Tương lai thanh thế của Ngụy Diên càng ngày càng lớn, tất nhiên sẽ sinh ta lòng ngang ngược kiêu ngạo, gây ra phiền phức cũng khó lòng khống chế.
Lưu Sấm lắc đầu, thoạt nhìn có một số việc quả nhiên là không thể thay đổi.
Trong lịch sử, Gia Cát Lượng cực kỳ đề phòng Ngụy Diên, không ngờ tới lịch sử hiện nay đã thay đổi nhưng vẫn không thể thay đổi cách nhìn của y với Ngụy Diên. Chỉ có điều, Lưu Sấm thật sự là nghĩ mãi mà không hiểu, Gia Cát Lượng vì sao lại có thành kiến với Ngụy Diên đến vậy? Nếu là một người khác,, tỷ như Thái Sử Từ, tỷ như Hoàng Trung, tỷ như Bàng Đức... Phỏng chừng Gia Cát Lượng cũng sẽ không sinh ra loại ý niệm này trong đầu…
Lưu Sấm ngẫm nghĩ một chút, quyết định không đi hỏi đến.
Hắn đứng lên, hạ giọng nói: - Văn Trường đã có ý tưởng này, liền để Hiểu Phong qua bên đó đi. Y tính tình cao thâm, khó mà coi trọng người khác được… Tuy nhiên, hiện giờ Bạt Kỳ nếu đến đầu hàng, huyện lệnh Hậu thành kia rất nhanh cũng sẽ đưa ra quyết định.
Vậy truyền mệnh lệnh của ta, lệnh Văn Trường vượt sông tiểu Liêu, chiếm lĩnh Cao Cú Ly. Quận Huyền Thố đã đến lúc nên quay về dưới sự bảo hộ của Đại Hán ta, để Văn Trường mau chóng thu phục Huyền Thố!