Hãn Thích

Quyển 1 - Chương 316-1: (p1): Liêu Đông loạn (1)




Xong rồi! Công kích trên biển mãnh liệt như vậy, Quản Thừa chưa bao giờ được nghe thấy.

Lưu Sấm không ngờ có thể bố trí xe bắn đá ở trên hải thuyền, vậy là đã chiếm được thượng phong tuyệt đối. Cũng may, Quản Thừa không phải là một kẻ gà mờ, rất nhanh có phản ứng, liền cao giọng chỉ huy: - Mọi người đừng khẩn trương, đừng hoảng sợ, tiến tới cho ta, áp sát cho ta. Chỉ cần áp sát được mạn thuyền thì bọn chúng không phải là đối thủ. Hải Ngư, Thanh Xà, ngăn bọn chúng cho ta, chúng ta xông lên từ trước mặt.

Chỉ có điều, thế công của hải thuyền quân Hán rất mạnh, hải tặc còn chưa đánh nhau đã tổn thất hai chiếc thuyền, đã mất hết ý chí chiến đấu.Hai bên không ngừng biến hóa tuyến đường ở trên biển. Tiết Văn đứng ở trong phòng hoa tiêu, phát ra mệnh lệnh, dựa vào sức công kích của phách can, không ngừng tấn công lâu thuyền của hải tặc.

Rốt cục, khi lại có thêm một chiếc hải thuyền nữa bị ngọn lửa bao trùm thì thuyền của Quản Thừa rốt cục cũng tới gần Phi Hùng Hạm.

Hai chiếc lâu thuyền khổng lồ hung ác va chạm vào nhau trên mặt biển. Hai chiếc hải thuyền cùng run rẩy kịch liệt... Theo thói quen của hải tặc, khi mạn thuyền của hai bên tiếp nhau thì phải trèo lên thuyền của đối phương thật nhanh. Tuy nhiên sau khi hải tặc liên tiếp tổn thất ba chiếc thuyền thì hải tặc trên thuyền đã hơi chút thất kinh. Ngày thường vẫn luyện động tác trèo sang thuyền khác rất thuần thục nhưng giờ lại nhất thời làm không ổn. Ngược lại, từ trên chiếc Phi Hùng Hạm, một thanh niên cao lớn, vạm vỡ nhảy ra.Người này cầm một thanh Giáp Tử kiếm, nhảy lên lâu thuyền của hải tặc.

Hai tên hải tặc có phản ứng, cầm đao muốn ngăn cản thì người đó đã gầm lớn: - Quản Thừa, Dĩnh Xuyên Lưu Sấm ở đây, đám phản tặc các ngươi còn không lập tức đầu hàng ta, còn đợi tới khi nào?!

Tiếng gầm đó giống như một tiếng sét nổ vang.vẻ

Sau khi Lưu Sấm nhảy lên thuyền hải tặc thì lập tức tiến tới, chém một nhát, biến một tên hải tặc thành hai nửa.

Một chùm máu tươi được ánh mặt trời rực rỡ chiếu rọi, lộ ra vẻ vô cùng yêu dị...Đông Lai tặc sụp đổ!

Tiếp mạn thuyền để chiến là phương thức mà bọn chúng am hiểu nhất thì lại bị quân Hán đánh cho gần như không có sức trả đòn.

Lưu Sấm giống như một vị Sát Thần, Giáp Tử kiếm múa may trong tay không một chút trì hoãn, chỉ nháy mắt đã khiến boong tàu nhuộm thành một mảng đỏ.

Mà Tiết Văn cũng mang theo người xông lên boong tàu, công kích mãnh liệt về phía hải tặc.

- Quản Thừa, còn chưa chịu chết!

Áo tang của Tiết Văn đã nhuộm đỏ, Hoán Thủ Đao trong tay, trông giống hệtmột con hổ điên.

Y vừa chém giết vừa gầm rít.

Ở phía sau y là một đám quân Hán như lang như hổ... Tiết Văn là một người đọc sách nhưng cũng không có nghĩa là y là một thư sinh yếu ớt trói gà không chặt. Trên thực tế, những đứa trẻ lớn lên trong hang ổ hải tặc, làm sao có thể không thông quyền cước chứ? Nếu Tiết Văn thực sự là một thư sinh yếu ớt thì càng không thể đi theo Lưu Sấm liên tục chiến đấu ở các chiến trường ngàn dặm, trở thành một trong những người đi theo Lưu Sấm từ lúc đầu tiên. Huống chi, sau khi đi theo Lưu Sấm, Tiết Văn từng tham dự trận chiến Nhữ Âm, cho đến khi Lưu Sấm sống yên ở Bắc Hải thì y mới xem như chuyển từ quan võ chuyển thành quan văn.

Trên thuyền của hải tặc đã loạn thành một bầy.Có người muốn xông lên ngăn cản nhưng càng ngày càng đông hải tặc nhảy xuống biển muốn chạy trốn.

Chẳng qua, đám cung tiễn thủ trên Phi Hùng Hạm lại không hề có chút thương hại nào đối với hành động nhảy xuống biển của chúng, tên bắn như mưa về phía mặt biển. Nước biển xanh thẫm chợt biến thành một mảng đỏ sẫm, bị ánh mặt trời chiếu rọi lại càng lộ vẻ ác nghiệt và thê thảm.

- Quản Thừa ở đâu?

Lưu Sấm tóm áo một tên hải tặc, quát lớn hỏi.

Tên hải tặc kia kinh hãi, vội vàng trả lời: - Tướng quân tha mạng, ta vừa mới nhìn thấy Quản Thừa chạy về phía đuôithuyền... Tướng quân tha mạng.

- Nguyên Đại!

Lưu Sấm nghe vậy vội vàng la lớn: - Quản Thừa chạy về đuôi thuyền. Chỉ sợ y vứt thuyền bỏ chạy, đừng để y chạy thoát.

Tiết Văn đang ở trong loạn chiến, nghe thấy tiếng gào của Lưu Sấm lập tức tỉnh táo lại.

Sau khi lên thuyền, y không thể khống chế cảm xúc của mình được nữa, cả người như rơi vào trạng thái điên cuồng. May mắn là có Lưu Sấm nhắc nhở, nếu không Tiết Văn sẽ tiếp tục ẩu đả, có khi còn để Quản Thừa trốn thoát... Chẳng qua, Tiết Vănvẫn chậm một bước. Khi y mang theo người chạy tới đuôi thuyền thì phát hiện Quản Thừa đã ngồi trên một chiếc thuyền nhỏ trốn khỏi lâu thuyền, bỏ chạy về phía xa.

- Đáng chết!

Tiết Văn tức giận đến mức giậm chân, đấm ngực ở đuôi thuyền, không kìm nổi chửi ầm lên.

Lúc này, Lưu Sấm cũng đi vào đuôi thuyền, thấy Quản Thừa đang ở trên chiếc thuyền nhỏ phía xa xa, liền nhíu mày, quay về phía Tư Mã Ý đang trấn giữ trên Phi Hùng Hạm, quát: - Trọng Đạt, bám chặt chiếc thuyền kia cho ta, không để cho Quản Thừa chạy thoát.Thuyền của hải tặc và Phi Hùng Hạm đồng thời kịch liệt lay động.

Phi Hùng Hạm nhận được lệnh của Lưu Sấm liền lập tức chuyển đầu thuyền.

Hai chiếc thuyền ma sát và va chạm. Thân thuyền của hải tặc cũng lay động theo không ngừng.

Chỉ có điều, đối với hải tặc trên thuyền thì có lay động mạnh hơn nữa cũng không sao cả, quân Hán đã khống chế thuyền hải tặc, phần lớn hải tặc đã vứt khí giới đầu hàng.

- Nguyên Đại, lập tức khống chế chiếc thuyền này, tiếp tục truy kích cho ta.

Tiết Văn mừng rỡ, vội vàng quay người rời đi.Sau khoảng nửa giờ điều chỉnh, thuyền của hải tặc trở lại ổn định.

Chỉ có điều, lúc này hải chiến đã cơ bản chấm dứt... Ở xa xa, ba chiếc thuyền của hải tặc khói đặc cuồn cuộn, lửa bốc lên ngút trời.

Quản Thừa mang theo một chiếc hải thuyền, lao khỏi vòng vây, chạy trốn về phía Đạp Thị. Còn Tư Mã Ý thì mang theo ba chiếc hải thuyền đuổi theo không rời, cũng đã không thấy bóng dáng.

Thuyền của Đỗ Kỳ ở cách đó không xa, sau khi hội hợp với Lưu Sấm, hai thuyền cũng lập tức đuổi theo về phía Đạp Thị.

Hải chiến giằng co khoảng một canh giờ thì kết thúc.Trong lòng Lưu Sấm rất cao hứng, bởi vì trong trận hải chiến này, hắn đã được chứng kiến nguyên vẹn uy lực hùng mạnh của lâu thuyền có trang bị phách can. Tiếp theo, phách can sẽ tiếp tục được trang bị cho hải quân. Chờ sau khi toàn bộ hải quân được trang bị xong, sức chiến đấu tất nhiên sẽ được nâng cao trên diện rộng.

Kể từ đó, trong tương lai, khi chiến đấu với Trường Sầm tặc và Chiêm Thiền tặc, mình cũng có thể gia tăng rất nhiều cơ hội chiến thắng.

- Nguyên Đại, sau khi việc này chấm dứt, ngươi liền đi Hoàng Các, hiệp trợ Trọng Đạt.

Về sau gặp chuyện, cần phải bình tĩnh, ngàn vạn lần không thể lỗ mãng làm việc.

Đứng ở trong phòng, Lưu Sấm cũng không trách mắng Tiết Văn mà nhẹ nhàngdặn dò.

Việc này cũng khiến Tiết Văn càng xấu hổ, vội khom mình thi lễ, nói: - Công tử dạy bảo, Văn tất ghi nhớ trong lòng...

+ + + + + + + + + + + + + + + + + + + + + + + + + + + + + + + + + + + + + + + + + + + + + + + + + +

Đối với thời đại này mà nói, phách can xuất hiện đã cải biến toàn bộ hình thức tác chiến của thủy chiến.

Trước kia, thuỷ chiến phần lớn là dựa vào xung phong, va chạm, tên và lên thuyền đánh giáp lá cà, thủ đoạn công kích từ xa thế này gần như là không có. Mà một khi sử dụng phách can với quy mô lớn, tất nhiên sẽ khiến phương thức tác chiếnthủy chiến càng thêm phong phú. Đối với Lưu Sấm thì đây chắc chắn là một thu hoạch rất lớn. Đồng thời, hắn cũng càng thêm chờ mong hải thuyền kết cấu long cốt do Mã Quân nghiên cứu chế tạo rốt cục sẽ có bộ dạng thế nào.

Dù sao thuyền kết cấu long cốt chính là kết cấu thuyền chủ yếu của các con thuyền ở đời sau.

Cũng không biết, khi thuyền kết cấu long cốt xuất hiện trên Trường Giang và Hoàng Hà thì sẽ khiến người của thời đại này bị chấn động đến mức nào?

Trải qua một ngày một đêm truy kích, Lưu Sấm rốt cục đến Đạp Thị.

Tuy nhiên hắn cũng không gặp phải tác chiến gian khổ như tưởng tượng. Bến tàu Đạp Thị khói đặc cuồn cuộn, hai chiếc thuyền của hải tặc bỏ neo trên bến tàu, khôngcó một bóng người.

Tư Mã Ý và Chu Thương dẫn dắt nhân mã, chờ ở bến tàu nghênh đón Lưu Sấm.

Hóa ra, sau khi Quản Thừa dẫn chủ lực rời bến thì Chu Thương vốn đã lẻn vào Đạp Thị từ trước, liên kết với cường hào bản địa, một đòn công chiếm luôn Đạp Thị.

Cái gọi là cường hào của Đạp Thị kỳ thật chính là một thế gia ngư dân.

Gia chủ tên là Phong Huống, sở dĩ có thể trở thành cường hào bản địa, không phải bởi vì Phong gia có bao nhiêu của cải kinh người, mà công thần lớn nhất chính là mẫu thân của Phong Huống. Mẫu thân của Phong Huống sinh ra mười bảy đứa con, trong đó có mười bốn đứa con trai, ba đứa con gái. Mà bản thân Phong Huống cũng có sáu đứa con hải tặc... Toàn bộ Phong gia tổng cộng gần bảy mươi người. Ởmột nơi nhân khẩu vốn không đông như Đạp Thị thì đó chính là một con số kinh người. Cũng chính dựa vào hệ thống gia tộc khổng lồ khiến cho Phong gia trở thành cường hào của Đạp Thị. Nếu tính thêm cả thân thích của Phong gia thì tổng số đạt tới hơn hai trăm người...

Phong gia ở Đạp Thị vốn là bá chủ nhưng khi Quản Thừa đến Đạp Thị thì Phong gia liên tục bị áp chế.

Hai ca ca của Phong Huống chính là chết ở trong tay bọn hải tặc, cũng khiến cho Phong Huống cực kỳ thù hận đám người Quản Thừa.