Hãn Thích

Quyển 1 - Chương 296-2: Văn Trường hùng tráng (1) (2)




Thuần Vu Quỳnh ở Trác quận cũng không thể kiên nhẫn được nữa. Tuy y cũng không muốn đi Liêu Tây nhưng Liêu Tây thành ra như vậy, y là Thái thú Liêu Tây lại không ra mặt chỉ e chuyện sẽ càng thêm phiền toái. Phải biết rằng Viên Thiệu để cho y làm Thái thú Liêu Tây chính là để khống chế Lưu Sấm. Nếu Lưu Sấm thực sự chiếm giữ quận Liêu Tây đừng nói đến Thuần Vu Quỳnh và Viên Hi không mở mặt lên được mà e rằng đến Viên Thiệu cũng sẽ không vui.

Trong lòng Viên Hi oán giận, cái gọi là thử thành ra thừa thãi.

Thuần Vu Quỳnh vội vàng dẫn theo Bộ khúc cùng với Viên Triều Niên xuất phát từ Trác quận hướng về Liêu Tây.

Cùng lúc đó, trong phủ nha huyện Thổ Ngân nằm dưới sự trị hạ của Hữu Bắc Bình, một thanh niên vội vàng đi vào sảnh chính của phủ Thái thú.

Thái thú quận Bắc Bình là Tiên Vu Phụ người Ngư Dương, lúc đầu làm Tòng Sự U Châu Mục Lưu Ngu. Sau khi Lưu Ngu chết, Tiên Vu Phụ từng liên kết với Diêm Nhu chiêu dụ mấy vạn binh mã Tiên Ti, chém giết Công Tôn Toản. Sau khi thiết lập Thái thú Trâu Đan ở Ngư Dương lại kết hợp với hơn ngàn người Tô Phó Diên nghênh đón Lưu Hòa con trai của Lưu Ngu. Sau đó Tiên Vu Phụ và đại tướng Khúc Nghĩa của Viên Thiệu hợp tác liên kết công kích Công Tôn Toản, cũng ở Đại Quận, Quảng Dương, Thượng Cốc và Hữu Bắc Bình cùng tương ứng tru sát Công Tôn Toản. Chỉ có điều sau đó Lưu Hòa đi Nghiệp Thành, mà Khúc Nghĩa bị Viên Thiệu tru sát, khiến cho Tiên Vu Phụ nản lòng thoái chí. Viên Thiệu từng có tin mời chào y, nhưng lại bị Tiên Vu Phụ cự tuyệt. Rơi vào đường cùng, Viên Thiệu bái Tiên Vu Phụ làm Thái thú Hữu Bắc Bình, ngoài ra còn phong chức Kiến Trung tướng quân. Thực ra Tiên Vu Phụ không từ chối liền ở lại Hữu Bắc Bình.

- Quốc Nhượng, vội vàng như vậy, có chuyện gì sao?

Tiên Vu Phụ đang ở đại sảnh đọc sách, nhìn thấy người thanh niên đi vào liền tươi cười ấm áp. Người thanh niên này tên là Điền Dự, tự là Quốc Nhượng người Ngư Dương Ung Nô … Hiện nay gã là Trưởng sử quận Hữu Bắc Bình, phụ tá Tiên Viên Phụ đã được hai năm rất được Tiên Viên Phụ coi trọng.

Sau khi vào đại sảnh, Điền Dự vái chào Tiên Vu Phụ.

- Mộc Công, được tin Lưu hoàng thúc ở Liêu Tây đánh cho Ô Hoàn đại bại, chém chết Ban Hạ, diệt một bộ Ban Hạ Ô Hoàn. Đạp Đốn đã hạ lệnh triệu tập Bát Đại Thiền Vu tập kết binh mã, muốn diệt quân của Lưu hoàng thúc. Ô Diên, Hãn Lư Duy, Năng Thần Để phái người đến, thỉnh cầu mượn đường thông hành.

Sắc mặt của Tiên Vu Phụ trầm xuống, ánh mắt hiện lên tia sắc lạnh.

- Hãn Lư Duy và Ô Diên đúng là làm càn rồi.

- Đúng vậy.

Nhưng Tiên Vu Phụ chợt thay đổi sắc mặt:

- Lưu hoàng thúc rất khi phách, vừa chống đỡ Liêu Tây, cuộc sống chưa yên ổn đã dám trở mặt với Đạp Đốn sao? Không phải là hắn đã phong tỏa Nhu Thủy và Lư Long Tắc rồi sao? Nói như vậy là đã sớm có sự chuẩn bị rồi. Hãy để cho Hãn Lư Duy bọn họ thông hành, nhưng ta không muốn gây chuyện.

Rất rõ là Tiên Vu Phụ đối với việc Lưu Sấm chiếm Phì Như và Lư Long Tắc là vô cùng bất mãn. Y thân là lão U Châu, Lưu Sấm mới đến Liêu Tây liền phong toả Nhu Thủy khiến y rất không vui. Theo Tiên Vu Phụ thấy, hành vi này của Lưu Sấm căn bản là không coi y ra gì. Lão Tiên Vu cũng phải là người có thể diện, trong lòng sao có thể nuốt được cục tức này? Hiển nhiên là Điền Dự biết sự bất mãn này của Tiên Vu Phụ, gã không nhịn được cười.

- Ngươi cười cái gì?

- Mộc Công, ngươi hà tất phải thế.

Điền Dự nói:

- Ngươi biết rất rõ, Lưu hoàng thúc làm như vậy cũng là bất đắc dĩ mà. Viên đại tướng quân luôn e dè hắn. Còn hắn mới đến, đâu có biết được tâm tư của Mộc Công chứ? Đổi lại là ta, nếu đến Liêu Tây, chuyện đầu tiên chắc chắn cũng là chiếm lĩnh Phì Như, phong tỏa Nhu Thủy. Hắn làm như vậy bất kính với Mộc Công nhưng cũng là tự bảo vệ mình mà thôi.

- Đương nhiên là ta biết nhưng tiểu tử này …

- Mộc Công, thực ra trong lòng ngươi cũng rất tán thành Lưu hoàng thúc. Hà cớ phải vì một chút hiểu lầm mà trở mặt thành thù với hắn?

Theo ta, Lưu hoàng thúc cũng không phải loại người lỗ mãng. Hắn và Đạp Đốn giao chiến cũng là chuyện bất đắc dĩ mà thôi. Nhưng nếu phải giao chiến, chắc chắn hắn đã có kế hoạch từ trước.

Theo ta thấy, bốn quận Liêu Đông sớm muộn gì cũng sẽ rơi vào tay hắn mà thôi.

Hiện giờ, chúng ta còn giúp hắn một số việc, sau này nói chuyện cũng sẽ dễ hơn.

Nếu như thả cho Hãn Lưu Duy và Ô Diên quá cảnh, gây chuyện không hay phản bội lại Lưu hoàng thúc, sẽ mất nhiều hơn là được.

Ánh mắt của Tiên Vu Phụ ngưng lại nhìn Điền Dự. Một lúc lâu sau, đột nhiên y nói:

- Quốc Nhượng, ngươi coi trọng Lưu hoàng thúc này vậy sao?

Diền Dự thản nhiên nói:

- Không phải là ta xem trọng Lưu hoàng thúc mà là Lưu hoàng thúc đại nghĩa … Công Tôn Độ chiếm Liêu Đông nhiều năm, giờ cũng là lúc để cho Liêu Đông thay đổi địa vị rồi. Không giấu gì Mộc Công, hôm qua có hai vị bạn tốt đến nhà ta, là do Lưu hoàng thúc phái đến mời ta đi Liêu Đông.

- Hả?

- Ta không đồng ý.

- Vì sao vậy?

Điền Dự cười nói:

- Ta nghe nói, Diêm Nhu Diêm Bá Chính đang ở Liêu Đông, hơn nữa đã về phụ giúp cho Lưu hoàng thúc. Có Diêm Bá Chính ở đó, Lưu hoàng thúc sẽ có được Liêu Đông, ta cần phải đi cho vướng chân tay? Những điều bên ngoài đồn đại về Lưu hoàng thúc như nào, ta lại không thấy. Cho nên nhân cơ hội này để xem thủ đoạn của Lưu hoàng thúc, hẳn là trong lòng Mộc Công cũng có suy nghĩ như vậy.

Trong mắt Tiên Vu Phụ lộ ra vẻ tán thưởng.

Nhưng sắc mặt của y vẫn âm trầm như cũ:

- Lưu hoàng thúc, hắn ăn to nói lớn chưa đứng vững ở Liêu Tây đã muốn dựa vào ta cướp người. Cũng được, ngươi cứ chào hỏi hai vị bằng hữu đó, lúc này đây ta sẽ giúp hắn một tay. Ta nói trước, không phải là ta xem trọng hắn chẳng qua là ta kính hắn là hoàng thúc Đại Hán mà thôi cho nên mới ra tay tương trợ. Ta chính là giúp cho giang sơn Đại Hán, không phải giúp Lưu Sấm hắn, ngươi đừng vội hiểm lầm.

Sau đó, Tiên Vu Phụ truyền lệnh giận giữ mắng Ô Diên và Hãn Lư Duy để bọn họ phải ngoan ngoãn ở lại doanh trại. Nếu muốn mượn đường, có thể! Chỉ cần đánh bại Tiên Vu Phụ y, người Ô Hoàn có thể tùy ý thông hành qua Hữu Bắc Bình.

Tiên Vu Phụ ở Hữu Bắc Bình hai năm, được dân chúng Hữu Bắc Bình rất coi trọng. Thêm nữa, vốn dĩ y là người U Châu, rất có uy vọng ở U Châu. Dù là Viên Hi cũng không dám đắc tội với y. Hãn Lư Duy và Ô Diên tuy trong lòng bất mãn nhưng không làm được gì. Địa hình khu Hữu Bắc Bình phức tạp không thích hợp để kỵ quân đánh bất ngờ. Đắc tội với Tiên Vu Phụ, gây chuyện không hay kết quả sẽ hoàn toàn ngược lại. Dù sao Lưu Sấm ở Liêu Tây cũng không có nền tảng gì, đừng nói là có Tô Phó Diên và Lâu Ban ở Liêu Đông Chúc quốc tương trợ. Nghĩ ra Đạp Đốn có thể đủ để ổn định thế cục, cho dù là không tiêu diệt được Lưu Sấm thì cũng có thể giáo huấn tên tiểu nhi nhà Hán kia một phen.

Vì thế, Hãn Lư Duy và Ô Diên phái người tới Liễu Thành truyền tin, rồi sau đó quay về Chúc Địa.

Từ trong nha phủ đi ra, Điền Dự quay lại gia trang.

- Tử Trọng, Tử Long!

Điền Dự vừa vào cửa đã gọi lớn.

Hai người đi ra từ phòng khách rõ ràng là Mi Chúc và Triệu Vân.

Vốn dĩ Mi Chúc và Triệu Vân phụng mệnh tới Ngư Dương Ung Nô, cũng chính là quê nhà của Điền Dự, muốn mời Điền Dự giúp đỡ. Ai ngờ, sau khi đến Ung Nô quê nhà của Điền Dự mới biết được tin Điền Dự đã sớm tìm Tiên Vu Phụ nương tựa, hiệu lực dưới trướng của Tiên Vu Phụ, mẹ của Điền Dự ở nhà biết được Mi Chúc và Triệu Vân là bộ khúc của hoàng thúc Đại Hán nên rất nhiệt tình với hai người họ, nói chuyện hai người với Điền Dự.

Mi Chúc và Triệu Vân không dám ở lại vội vàng đến huyện Thổ Ngân. Sau khi tới huyện Thổ Ngân, rất nhanh hai người đã tìm được Điền Dự, nói rõ lời mời của Lưu Sấm với Điền Dự.

Nào ngờ Điền Dự lại từ chối!