Lưu Sấm rõ ràng là muốn trọng dụng Triệu Vân. Sau khi Triệu Vân nghe xong không nén được sự kích động vội khom người nói:
- Hoàng thúc xem trọng Triệu Vân như thế, Vân nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ.
Lưu Sấm cười vang đứng dậy.
Triệu Vân và Mi Chúc liền vội cáo từ, rời khỏi đại sảnh. Duỗi lưng một cái Lưu Sấm quay bước vào phòng trong.
Đám người Mi Hoán đã chuẩn bị xong đồ ăn, chờ hắn đến cùng dùng cơm. Nhoáng một cái mà hắn và đám người Mi Hoán đã chia tay gần nửa năm rồi, Mi Hoán, Gia Cát Linh, Tuân Đán, Lã Lam, và Cam phu nhân, luôn lo lắng không yên. Tuy nhiên hiện tại Lưu Sấm đã trở về, những lo lắng trong lòng các nàng cũng tan đi, cười rạng rỡ.
Lưu Sấm cũng khá vui vẻ cùng các nàng dùng cơm, hắn kể về những chuyện hắn trải qua ở Hứa Đô khiến cho đám người Mi Hoán thỉnh thoảng phát ra tiếng ngạc nhiên thán phục.
- Đúng rồi, Từ lão phu nhân khi đến Liêu Tây hình như không thích hợp với khí hậu nơi này.
- Hả?
Lưu Sấm nghe nói vậy trong lòng cả kinh, vội vàng nói:
- Hiện tại thế nào rồi?
- Trương Cơ tiên sinh đã khám và chữa bệnh cho phu nhân, lúc này cũng đỡ hơn một chút...Tuy nhiên lão phu nhân dù sao cũng già yếu rồi, thêm với mới đến đối với Liêu Tây cũng có nhiều điều không thích ứng, nên tạm thời để bà ấy ở thành Cô Trúc. Trịnh Sư cũng sắp xếp ổn rồi, lại sắp xếp cho người đến chăm sóc, lúc này chàng đã trở lại cũng nên đi thăm một chút.... Trịnh sư rất lo lắng cho chàng.
Diện tích của thành Cô Trúc chỉ bằng một nửa Lâm Du, nằm một bên Lư Thủy. Vị trí này đời sau chính là huyện Lư Long Thị trấn Tần Hoàng Đảo, tỉnh Hà Bắc, cách Lâm Du ước chừng năm mươi dặm, đi một ngày sẽ tới.
Sau khi Lưu Sấm nghe xong liên tục gật đầu.
Hắn đối với Trịnh Huyền cực cừ tôn trọng và cảm kích. Còn Trịnh Huyền cũng rất quan tâm đến Lưu Sấm....Nghe nói lần này di chuyển vốn có không ít người không muốn đến Liêu Tây nhưng Trịnh Huyền đã khuyên bảo họ nên mới khiến những danh sĩ ở thư viện Nam Sơn tình nguyện theo Trịnh Huyền đến quận Liêu Tây.
Chớ xem thường những người danh sĩ này! Tuy rằng họ chỉ là những người chỉ giỏi nói suông nhưng danh vọng lại không giống bình thường. Lưu Sấm có được những người này cũng tương đương nắm giữ được của cải, kho báu lớn. Tuy họ không quyền không thế cũng không có tiền, nhưng vào chung một chỗ lại có năng lượng khá lớn, tuyệt đối không thể dùng lời lẽ bình thường mà tả được. Trong thời đại sau này họ chính là những giáo sư, những chuyên gia, những học giả....Những người này hoàn toàn nắm trong tay dư luận xã hội.
Lưu Sấm biết rằng danh sĩ là một tài sản vô hình, nhất định phải được sử dụng thích đáng. Hơn nữa, hắn đã có bước đầu một kế hoạch, chẳng qua thời cơ chưa tới, tuy nhiên kế hoạch này còn cần phải thảo luận với Trịnh Huyền một chút, dù sao ở thời Đông Hán văn hóa thông dụng cũng không được xem là trình độ cao, nếu muốn thực hiện kế hoạch kia cần tiến hành từng bước.
- Sáng ngày mai ta phải đi thành Cô Trúc thăm viếng Trịnh Sư.
- Còn có một việc.
Gia Cát Linh đột nhiên mở miệng nói khiến Lưu Sấm ngẩn ra.
- Nhị tỷ, xin cứ nói.
Gia Cát Linh tính tình trầm tĩnh, không thích nói nhiều. Nhưng khi nàng mở miệng nói lại khiến những người khác im lặng, dù là Lã Lam hoạt bát cũng cực kỳ yên tĩnh.
- Phu quân, thiếp có hai chuyện muốn thảo luận cùng phu quân.
Chuyện thứ nhất khi trên đường đến Liêu Tây thiếp phát hiện ra lâu thuyền của chúng ta chỉ có thể làm phương tiện chuyên chở mà không có sức chiến đấu. Thiếp nghe người ta nói địa khu ở Liêu Đông hải tặc chiếm một phần khá lớn, khi lâu thuyền của chúng ta đi ra biển nếu gặp hải tặc công kích cũng chỉ có thể đánh giáp lá cà, cho nên sau khi ta đến Liêu Tây có cùng với Tiết Châu và lão Phí thảo luận qua, cần phải thiết kế một quân giới để khi thuyền gặp công kích có thể tiến hành tấn công trong phạm vi xa, tuy nhiên quân giới này còn cần đặt trên thuyền làm thí nghiệm. Nhưng hải quân do Hưng Bá quản lý, thiếp cùng hắn thảo luận thì không tiện, cho nên lúc này phu quân đã trở về muốn nhờ phu quân nói với Hưng Bá một câu.
- Là quân giới gì?
Lưu Sấm nghe nói hứng thú vô cùng. Gia Cát Linh thẹn thùng hạ giọng nói:
- Kỳ thật quân giới này không phải là công lao của thiếp mà chính Hoàng tiên sinh chỉ điểm.
- Người nào là Hoàng tiên sinh?
- Đó là danh sĩ Hoàng Văn Giang Hạ, đến từ Kinh Châu.
Gia Cát Linh nói xong lấy bản vẽ đưa cho Lưu Sấm.
- Hoàng tiên sinh tinh thông máy móc cho nên mới bắt đầu thiết kế đã chỉ cho thiếp khá nhiều....Đây là bản đồ giấy thiếp vẽ lại, phu quân xem thế nào.
Hoàng Văn Hoàng Thừa Ngạn?
Lưu Sấm đột nhiên nhớ ra Hoàng Văn này là thần thánh rồi. Hắn tiếp nhận bản vẽ, vừa thoạt nhìn lại mơ hồ cảm thấy bản vẻ này rất chi là quen mắt. Hắn nhớ kiếp trước khi ở Bắc Kinh du lịch, hắn từng thấy qua bản vẽ có phần tương tự giống như thế này.
Lúc ấy người hướng dẫn viên du lịch giới thiệu quân giới kia tên gọi là phách can, xuất hiện ở Nam Bắc triều, sau đó được trang bị làm để thủy quân là vũ khí công kích tầm xa, còn về phần cấu tạo của nó Lưu Sấm cũng không biết rõ lắm nhưng Lưu Sấm nhớ người hướng dẫn có từng nói qua loại phách can này ở thời Tùy Đường, chuẩn bị quân giới cho thủy quân, từng được trang bị trên chiến hạm Ngũ nha, lực công kích kinh người.
Chẳng lẽ đây là phách can sao?
- Phu quân?
- Ừ.
Lưu Sấm tỉnh ngộ vội vàng nói:
- Nhị tỷ thiết kế nó vô cùng kỳ diệu. Ừ, Lâu thuyền có diện tích khá lớn, nhưng lực công kích không đủ chỉ lấy việc va chạm chiến đấu là chính...Nếu có thể có được loại vũ khí này ta chẳng khác nào như hổ thêm cánh, chỉ có điều muốn trang bị loại vũ khí này cần tiến hành cải tạo thân tàu một chút, chuyện này có thể làm được. Vậy đi, ngày mai ta đi thành Cô Trúc vừa lúc thăm hỏi Hoàng tiên sinh một chút.
Gia Cát Linh thấy Lưu Sấm tiếp nhận thiết kế của nàng vẻ mặt tười cười rạng rỡ.
Các nàng Mi Hoán cũng cao hứng vô cùng. Các nàng cũng biết Gia Cát Linh để làm được thứ quân giới này bỏ ra không ít tâm sức. Mà hiện nay khí giới này có thể trợ giúp Lưu Sấm, các nàng cũng sinh ra các loại đồng cảm, vui sướng lây.
Lã Lam nhảy dựng lên hoa chân múa tay vui sướng nói:
-Ta biết ngay, Nhị tỷ lần này không uổng phí tâm sức rồi, Đại Hùng ngốc nhất định sẽ thích....
Lưu Sấm cảm thấy mặt xám xịt, có chút bất đắc dĩ nhìn Lã Lam.
Đại Hùng ngốc, danh xưng như thế đã lâu rồi không được nghe đến. Thậm chí ngay cả Mi Hoán cũng ít khi xưng hô như vậy, chỉ có Lã Lam không tim không phổi mới còn có thể gọi Lưu Sấm như thế.
- Linh Đang!
Mi Hoán vội quát bảo Lã Lam ngừng lại nhưng ánh mắt cười ôn hòa.
Lưu Sấm khoát tay nói:
- Hoán Hoán chớ để ý, Linh Đang gọi ta như vậy ngược lại ta thấy khá thân thiết.
- Hi hì, muội nói rồi Đại Hùng ngốc cho dù làm Hoàng đế cũng là Đại Hùng ngốc, hắn sẽ không tức giận.
- Linh Đang ăn nói cẩn thận.
Lưu Sấm nghe những lời nói này của Lã Lam cũng không khỏi không hoảng sợ.
Tuân Đán tuy cũng hoạt bát như Lã Lam nhưng dù sao cũng là thư hương môn đệ nên vô cùng mẫn cảm. Một tay nàng giữ chặt lấy tay Lã Lam, cưỡng ép kéo Lã Lam ngồi xuống, nghiêm mặt nói:
- Linh Đang, những lời muội vừa nói, sau này nhất định không được nói ra nữa. Những lời này là đại nghịch bất đạo, gây chuyện không tốt Đại.....Phu quân chúng ta sẽ gặp tai họa.
Nói vậy nàng xém chút nữa cũng nói giống Lã Lam, đều là gọi Đại Hùng ngốc, nên xíu chút nữa đã lỡ lời trước mặt Lưu Sấm.