Trong Sử Ký Hoài Âm Hầu liệt truyện có một đoạn văn ghi như này: Hàn Tín phạt Triệu, sử dụng hai ngàn kỵ binh nhẹ, người cầm một lá cờ màu đỏ, nhìn từ đường tắt vắng vẻ Tỳ Sơn.
Tỳ Sơn này chính là Tỳ Sơn ngoài thành Chân Định. Tuy nhiên, ở hậu thế Tỳ Sơn đã thay đổi thành một cái tên khác, là Bão Độc Trại. Nghe nói là loạn Cát Vinh thời kỳ Bắc Ngụy, người địa phương ôm con bê lên núi tránh né, vì thế được gọi là Bão Độc Trại.
Kiếp trước của Lưu SấmLưu Sấm cũng từng du ngoạn đến Bão Độc Trại.
Chỉ có điều Tỳ Sơn trước mắt so với Tỳ Sơn đời sau thì dường như có nhiều vết tích thiên nhiên trang điểm hơn. Tỳ Sơn ở hậu thế, có vẻ đẹp của “'Binh gia chiến trường, nhân gian phúc địa, Thiên đường ảo giác, thế ngoại đào nguyên'. Thế sơn này hình dáng kỳ lạ, một đỉnh nhô lên, bốn vách tường như cắt. Khi mặt trời chiều ngã về tây, nếu đứng ở thị trấn nhìn về hướng tây bắc xa xa, hình dáng Tỳ Sơn giống như một pho tượng phật lớn nằm ngửa. Phật là một ngọn núi, núi giống một tòa phật. Thần thái Phật kia thong dong ung dung, giống như hai đôi mắt chất chứa trí tuệ vô cùng, ngửa nhìn thời không vô hạn.
Một nơi tuyệt thế như vậy nay lại là ác mộng trong lòng người Chân Định. Từ sau khi Vương Đương chiếm giữ Tỳ Sơn, Tỳ Sơn đã biến thành họa tâm phúc của Thường Sơn. Nguyên nhân chính Tỳ Sơn bốn phía thông suốt, thung lũng liên kết, viện quân Hắc Sơn Tặc có thể rất nhanh tiến đến trợ giúp. Vương Đương chỉ cần dựa vào núi mà thủ, dựa vào thế núi hiểm yếu, là có thể ngăn cản sự chinh phạt của mười vạn đại quân.
Cũng chính là như vậy, Vương Đương càng ngày càng kiêu căng. Đêm qua, biết được toàn quân của mình đến tập kích Triệu gia thôn đã bị diệt, Vương Đương giận tím mặt. Nếu không phải sắc trời đã tối, con đường mòn ruột dê khó có thể thông hành, không chừng y ngay đêm tối đã mang người xuống núi, tắm máu Triệu gia thôn rồi.
Ban đầu định là ngay khi trời sáng sẽ xuất phát, nhưng ai biết trời vừa sáng, không đợi Vương Đương xuất phát, đã có người đánh đến tận cửa.
Triệu Vân mang theo trên dưới một trăm thanh tráng của Triệu gia thôn kéo mấy chục thi thể sơn tặc để trước cổng trại Vương Đương, rồi sau đó mắng chửi khiêu khích…
Vương Đương giận dữ, lập tức điểm khởi binh mã, lao ra trại lớn. Theo như ý tưởng của y, nếu Triệu Vân dám chạy tới sơn trại. Tất nhiên là có sự ủng hộ, nói không chừng là được quan phủ sai khiến. Cho nên Vương Đương điểm hơn một ngàn tinh nhuệ tiến đến ứng chiến, nhưng lúc y nhìn thấy đám người Triệu Vân ở ngoài sơn trại thì lập tức ngây ngẩn cả người. Chỉ thấy thanh tráng Triệu gia thôn thưa thớt, cũng chỉ hơn trăm người mà thôi, hơn nữa đại đa số đều là mặc áo vải, đội hình vô cùng hỗn độn.
- Triệu Tử Long, lúc trước giết ngươi huynh trưởng, vốn tưởng rằng ngươi đã được dạy cho bài học rồi. Không ngờ hôm nay ngươi lại dám tới đây tìm chết...Cũng được, ngươi đã muốn chết thì ông nội đây sẽ thành toàn cho ngươi, để ngươi đi gặp ca ca ma quỷ của ngươi.
Vương Đương cầm trong tay một thanh Khai sơn việt, phóng ngựa tới chỗ Triệu VânTriệu Vân.
Nghe Vương Đương nhắc tới huynh trưởng nhà mình, tròng mắt Triệu VânTriệu Vân đỏ ngầu lên, không nói hai lời, xách thương đến chiến. Sơn tặc phía sau Vương Đương cũng lao lên một loạt. Triệu Vân chiến vài hiệp với Vương Đương, thấy kẻ tặc thế lớn, vội vàng quay đầu ngựa mang theo thanh tráng trong thôn chật vật bỏ chạy. Nếu đặt ở trước đó, Vương Đương chưa chắc sẽ để ý tới Triệu Vân. Nhưng hôm qua Triệu Vân giết hơn hai trăm người của y, hôm nay còn mang theo thi thể chạy tới khiêu chiến. Cho nên, Vương Đương từ lúc bắt đầu đã mang ý niệm giết chết Triệu Vân, rồi sau đó huyết tẩy Triệu gia thôn.
Thấy Triệu Vân chạy trốn, y không nói hai lời, giục ngựa đuổi theo.
- Các huynh đệ, theo ta xuống núi.
Vương Đương ở trên ngựa lớn tiếng quát: - Hôm nay chúng ta giết Triệu Tử Long, huyết tẩy Triệu gia thôn, xem về sau trong Thường Sơn quốc còn có ai dám đối địch với chúng ta không.
Chân Định, Vương Đương tạm thời không muốn tấn công. Năm trước Trương Yến từ Trung Sơn, Chân Định tập kết mấy vạn người công hãm Chân Định, là thừa dịp Viên Thiệu và Công Tôn Toản quyết chiến, Thường Sơn binh lực hư không mà làm vậy. Hiện giờ Viên Thiệu tiêu diệt Công Tôn Toản, có được tứ châu, cục diện hùng bá Hà Bắc ã hình thành, Trương Yến cũng không dám sờ vào cạnh sắc này nữa. Cho nên, Trương Yến đã cảnh cáo Vương Đương, không được tiếp tục tấn công thành trấn.
Tuy nhiên thị trấn không thể tấn công, nhưng thôn trang chung quanh thị trấn lại không có gì đáng ngại. Thủ hạ của Vương Đương chính là Tỳ Sơn tặc sớm đã nóng lòng muốn thử, nghe Vương Đương hạ lệnh, vì thế cùng hò hét theo sau Vương Đương đuổi xuống núi.
Tương truyền, khi tướng Hán Hàn Tín dẫn ba vạn binh mã thảo phạt Triệu quốc từng muốn đóng quân tại Tỳ Sơn. Nhưng sau khi tới Tỳ Sơn thì lại phát hiện không có đường vào núi, trong lúc nhất thời bó tay không biện pháp. Đúng lúc này, trên bầu trời xuất hiện đường ánh sáng trắng, một ông lão tóc trắng xoa hiện ra trước mặt các tướng sĩ. Ông lão vung bảo kiếm lên, bổ từ thân núi ra một tòa Thiên Môn, sau Thiên môn có một con đường mòn nối thẳng lên đỉnh núi.
Hoá ra, là Ngọc hoàng đại đế vì nhận thấy đội quân chính nghĩa đã phái sơn thần tới dẫn đường cho tướng sĩ…
Loại truyền thuyết hoang đường này ở hậu thế căn bản không đáng tin tưởng. Tuy nhiên, từ đường mòn ruột dê của phía nam Tỳ Sơn, tọa lạc giữa hai triền núi thật sự là giống bị người ta một kiếm bổ thành. Hai mặt triền núi xanh um tươi tốt. Con đường mòn ruột dê giữa triền núi quanh co khúc khuỷu.Vương Đương đuổi sát Triệu Vân không tha, thấy hắn mang người chạy vào đường mòn Nam Thiên môn thì lập tức hạ lệnh toàn quân truy kích. Hơn một ngàn Tỳ Sơn tặc theo sau Vương Đương, xâm nhập vào đường mòn ruột dê Nam Thiên môn, dọc theo con đường quanh co tiếp tục truy kích…
Thấy sắp đến lối ra đường mòn, Triệu Vân lại đột nhiên ghìm chặt ngựa. Hắn nhìn những tên Tỳ Sơn tặc theo sát phía sau, trên mặt hiện lên nụ cười khinh miệt, giương cung cài tên, ngửa mặt lên trời bắn ra một mũi tên kêu.
Tên kêu vang lên âm thanh chói tai quanh quẩn trên không trung sơn cốc. Vương Đương ngẩn ra, vội vàng ghìm ngựa, lại chợt nghe trên sườn núi đối diện vọng đến những tiếng trống trận dồn dập.
Tiếng trống trận vang lên thùng thùng thùng…từ trên sườn núi đối mặt đột nhiên xuất hiện vô số binh mã. Theo sát sau, xương khô đá lăn từ hai mặt triền núi lăn xuống, đường mòn ruột dê vốn cực kỳ gập ghềnh, càng không có chỗ nào để ẩn thân né tránh. Tỳ Sơn tặc bất ngờ không đề phòng, chết gần hơn trăm người. Vương Đương ngẩn ra, lập tức dự cảm được điềm không may.
- Trở về núi, chúng ta trở về núi!
Nhưng con đường mòn ruột dê này lại chất đầy cây gỗ khô đá lăn rồi. Đường vốn rất hẹp, đột nhiên muốn quay người lui lại đương nhiên khiến cho toàn bộ đội nhân mã hỗn loạn. Tỳ Sơn tặc mặt sau còn chưa biết chuyện gì xảy ra, tiếp tục lên phía trước; Tỳ Sơn tặc phía trước nhận được mệnh lệnh muốn quay trở về, ngay lập tức người đẩy người, người chen chúc người, người giẫm lên người loạn thành một bầy.
- Phóng hỏa!
Theo một tiếng hiệu lệnh ở trên sườn núi, hàng trăm hộp đựng dầu cây trẩu từ trên sườn núi ném xuống như mưa. Vại dầu rơi xuống đất lập tức dập nát, dầu cây trẩu bên trong gặp lửa lập tức bốc cháy, mà cây gỗ khô từ trên sườn núi lăn xuống gặp lửa cùng bùng cháy, làm cho con đường mòn ruột dê biến thành biển lửa. Đang là đầu hạ, gió từ khe núi thổi tới hướng Thổ Môn Quan rất mạnh, lửa mượn thế gió, gió trợ uy lửa, chỉ trong chớp mắt, Nam Thiên Môn lập tức bị biển lửa cắn nuốt, vây quanh.
- Xông ra bên ngoài, mọi người không cần sợ!
Vương Đương muốn trấn an Tỳ Sơn tặc đã loạn thành một bầy, nhưng những sơn tặc này đúng như lời Gia Cát Lượng và Tư Mã Ý đã nói, chỉ là một đám ô hợp, lúc chiếm giữ thế thượng phong thì một đám như mãnh hổ xuống núi, một khi gặp phải nghịch cảnh thì rất nhanh quân đội sẽ tan rã…
Vương Đương thảm hại hơn, sau khi la hét vài tiếng, lại không nghĩ làm cho chiến mã mình đang cưỡi hoảng sợ, lập tức hất y ngã xuống dưới.
Vương Đương bị hất ngã xuống đầu choáng váng mắt hoa lên, may mà có người hầu cận bên cạnh đỡ y dậy: - Dư soái, mau phá vây đi, đợi thêm chút nữa chỉ sợ toàn quân sẽ bị diệt.
- Đúng vậy, phá vây, phá vây cho ta!
Vương Đương bất chấp mọi thứ, kéo Khai sơn việt, cất bước chạy lên miệng núi. Theo y, miệng núi không thể nghi ngờ là một lựa chọn tốt nhất. Mặc dù có Triệu Vân và thanh tráng Triệu Gia thôn ngăn chặn ở bên ngoài, nhưng dựa vào đám ô hợp này sao có thể ngăn được y? Nghĩ đến đây, Vương Đương lập tức nổi lên tinh thần. Y càng chạy càng nhanh, trong chớp mắt đã lao ra khỏi biển lửa. Mấy trăm tên sơn tặc cùng theo sát sau y, từ trong biển lửa chạy ra, lao như bay về phía miệng núi.
Chỉ có điều, khi bọn họ đi vào miệng núi lại lập tức ngốc ngây ngẩn cả người! Ngoài miệng núi, đích thật là có người ngăn trở, nhưng cũng không phải thanh tráng Triệu gia thôn như trong tưởng tượng của Vương Đương. Hai trăm danh Phi Hùng thiết kỵ, người mặc áo giáp, cầm trong tay trường mâu, bày trận bên ngoài miệng núi.
Triệu Vân và Hạ Hầu Lan đứng đằng trước, thấy đám người Vương Đương chạy đến, ánh mắt của Triệu Vân đã đỏ ngầu.
- Cẩu tặc Vương Đương, chạy trốn đi đâu!
Khi nói chuyện, hắn phóng ngựa đánh tới Vương Đương.
Cùng lúc đó, Hạ Hầu Lan cầm trong tay thương lớn giơ lên cao cao, lớn tiếng quát: - Phi Hùng, xuất kích!