Một lát sau, thấy Tô Uy vội vàng đi vào sảnh đường, thần sắc gấp gáp, mang theo chút sợ hãi, khi đi lên đại sảnh thì vội khom người hành lễ.
- Thảo dân Tô Uy, bái kiến huyện tôn.
- Tô quản sự không cần đa lễ, muộn như vậy tiến đến, không biết có gì chỉ bảo?
Tự Hộc mặt mỉm cười, thái độ ôn hòa.
Tô Uy vội vàng nói: - Khởi bẩm huyện tôn, thảo dân tiến đến, là thỉnh tội với huyện tôn.
Tô thị ở Ký Châu mặc dù không phải là danh môn vọng tộc gì, nhưng cũng là nhà cường hào trăm năm, vả lại gia tài to lớn, đồng khách vạn người, ở Ký Châu cũng được xếp vào hàng gia tộc thượng hào. Dù là Tự Hộc đối mặt với Tô Uy cũng khách khí. Cho nên, Tự Hộc bước lên trước đỡ Tô UY ngồi xuống.
- Tô quản sự, chúng ta tuy rằng lần đầu gặp mặt, nhưng cũng không coi là người ngoài. Gia phụ và Tô thị cũng rất có giao tình, lần này ngươi đến Chân Định, ta không thể khoản đãi đã là thất lễ, sao lại có thể nói “Tới thỉnh tội” chứ?
Tô Uy nghe vậy thì cười khổ.
- Không dối gạt huyện tôn, ta tiến đến thỉnh tội, là vì gây ra tai họa.
- Hả?
- Trong hộ đội của ta có một lực sĩ tên là Hạ Hầu Lan, lần này ta ở Hà Nội mời chào gã tới làm hộ vệ. Ta thấy hắn võ nghệ cao cường, thương mã thuần thục, hơn nữa lại là người Ký Châu, nên để hắn làm đội trưởng. Hôm nay nghỉ ngơi và chỉnh đốn tại Chân Định, Hạ Hầu Lan bởi vì là người Chân Định nên dẫn một chi Hộ đội đi tới Triệu gia thôn thăm người thân, nào ngờ gặp sơn tặc tập kích, bèn xuất thủ tương trợ, tru sát sơn tặc. Sau khi hắn trở về bẩm báo ta, ta mới biết kẻ bị giết không ngờ là Hắc Sơn tặc.
Tự Hộc nghe vậy lập tức hoảng sợ.
- Là Hắc Sơn tặc thuộc Tỳ Sơn Vương Đương?
Tô Uy vẻ mặt đau khổ, liên tục gật đầu.
- Không dối gạt huyện tôn, Tô thị ta bán buôn khắp thiên hạ, không thiếu giao tiếp những hảo hán này, cho nên cũng có chút giao tình với Hắc Sơn tặc. Thực lực của Hắc Sơn tặc quá mạnh, Trương Yến kia càng dũng mãnh thiện chiến, lúc ấy ta thật sự hoảng sợ, nếu như chọc giận Hắc Sơn Tặc, chỉ sợ Thường Sơn sẽ chịu liên lụy... Nhưng Hạ Hầu Lan kia lại nói, nếu diệt được Tỳ Sơn Vương Đương, là một công lớn. Mà nay Viên Công hùng cứ Hà Bắc, cầm giữ bốn châu, vì sao phải e sợ Hắc Sơn Tặc? Hắn còn đề nghị với ta, trợ giúp huyện tôn tiêu diệt Vương Đương, hơn nữa còn nói, hắn đã có kế sách...Ta càng nghĩ, cảm thấy việc này trọng đại, vẫn nên xin huyện tôn quyết định.
Tự Hộc híp tròng mắt, nở nụ cười cổ quái: - Nếu ta mời Tô quản sự giúp ta giúp một tay, Tô quản sự có nguyện ý không?
- Việc này...
Tô Uy nghe thế có chút do dự.
- Chuyện này, thảo dân không thể làm chủ được ạ.
- Ôi chao, không cần ngươi làm chủ gì cả, ta chỉ muốn mời Tô quản sự điều động nhân sự ra giúp ta làm việc...Việc này ta sẽ bẩm báo phụ thân, để ông nói rõ với gia chủ nhà ngươi, tuyệt đối sẽ không làm liên lụy Tô quản sự. Nếu việc này có thể thành công, là có một phần công lao của Tô quản sự đó.
Trong lòng Tự Hộc đã sớm có chủ trương, quyết ý xử lý Vương Đương. Tuy rằng dưới tay y có ba trăm Đại Kích Sĩ vũ dũng thiện chiến, nhưng dù sao cũng chỉ ba trăm người...Chân Định còn có ba trăm tuần binh, Tự Hộc cũng không dám dễ dàng điều động. Bởi vì, Vương Đương ở Chân Định nhiều năm, làm sao biết hắn ta có bố trí tai mắt ở trong huyện nha hay không? Ba trăm tuần binh kia cùng với binh tào Chân Định, đều không đủ để tin tưởng. Nếu chẳng may để lộ phong thanh, ngược lại sẽ rước lấy tai họa lớn. Tự Hộc tuy rằng tâm cao khí ngạo, cũng không phải hạng người lỗ mãng.
Ba trăm Đại Kích Sĩ, cũng có thể được việc. Nhưng nếu như có thể được hộ đội của Tô thị trợ giúp, vậy thì như hổ thêm cánh rồi.
Trước đó Tô Uy chưa tới, Mộc Tịnh và Tự Hộc nhắc tới Hạ Hầu Lan kia có thể là người trong hộ đội của Tô thị, Tự Hộc đã có ý nghĩ rồi. Không ngờ y chưa có hành động gì, Tô Uy lại tự mình đến cửa. Nghe nói hộ đội của Tô thị có hai ngàn người, nếu có thể chiêu mộ, lo gì Tỳ Sơn tặc không bị diệt?
Sắc mặt của Tô Uy càng lúc càng khổ! Nhưng Tự Hộc nếu đã mở miệng, y không biết nên mở miệng cự tuyệt thế nào. Dù sao, cha của Tự Hộc là Tự Thụ cũng là tâm phúc của Viên Thiệu. Mà Quảng Bình Tự thị là vọng tộc Ký Châu, dù Tô thị gia tài lớn đến thế nào cũng không dám phản bội Tự thị. Chứ đừng nói chi là gia chủ Tô thị vẫn muốn có quan hệ tốt với Tự thị, trước mắt là một cơ hội thật tốt.
Trầm ngâm sau một lát, Tô Uy thở dài.
- Nếu huyện tôn đã có chủ ý, thảo dân sao dám cự tuyệt? Chỉ có điều việc này vừa kết thúc, thảo dân cần phải mau chóng khởi hành...Đến lúc đó kính xin huyện tôn dàn xếp.
- Việc này đơn giản!
Tự Hộc tươi cười chân thành, liên tục gật đầu tỏ vẻ không có vấn đề.
Tô Uy đi ra huyện nha, lên xe ngựa. Sắc mặt khổ sở ngay lập tức biến mất, thay vào đó là nụ cười cổ quái. Dù sao tất cả mọi người đều diễn trò, chỉ là xem ai diễn thật hơn thôi. Tô Uy không khỏi âm thầm cảm thán: Dưới trướng Hoàng thúc quả nhiên là nhân tài đông đúc, sớm đã đoán được Tự Hộc có tâm tư muốn động vào thương đội của ta...Ha hả, gia chủ bất hạnh không có môn lộ kết giao cùng Tự thị, như vậy thì, Tự thị thiếu Tô gia ta một ân tình, sớm muộn gì nhất định trả. Chỉ có điều, dưới tay Lưu hoàng thúc tụ tập nhiều nhân tài như vậy, tuy rằng vùng Liêu Tây kia lạnh giá, nhưng cũng không thể coi thường. Không chừng ngày sau sau Lưu hoàng thúc có thể thành tựu đại nghiệp, nếu lúc này có thể có quan hệ tốt với Lưu hoàng thúc, Tô thị ta chẳng phải càng tăng thêm phần đảm bảo hay sao?
Ừm, lần này sau khi về nhà nhất định phải nói chuyện này cho gia chủ biết mới được. Nhiều một người bạn nhiều một con đường, Tô thị nếu phải bán dạo thiên hạ, thì càng cần phải kết giao thêm nhiều bằng hữu nữa mới phải...
*********
Ngoài thành Chân Định, điền trang Tô thị. Trong quân trướng truyền đến những tiếng ngáy vang, một con gấu con nằm ngủ say bên cạnh Lưu Sấm. Lưu Sấm ngồi ở trên sập, tay nhẹ nhàng xoa đầu con gấu con, một tay cầm quyển “xuân thu” đọc say sưa. Sáu người Gia Cát Lượng, Tư Mã Ý, Ngô Ban, Bàng Đức, Hạ Hầu Lan và Triệu Vân ghé vào một bộ bản đồ phía trước, suy nghĩ.
Bản đồ này đã tạm thời vẽ ra về Tỳ Sơn.
Lưu Sấm không tham dự thương thảo, mà là đem mọi chuyện cần thiết giao cho Gia Cát Lượng và Tư Mã Ý an bài. Một Tỳ Sơn tặc nho nhỏ không cần tốn công tốn sức. Nhưng đây là Gia Cát Lượng và Tư Mã Ý lần đầu chỉ huy tác chiến, cũng khiến cho ý nghĩa trở nên bất thường.
Gia Cát Lượng và Tư Mã Ý vô cùng coi trọng đối với việc này. Hai người chính kiến bất đồng, nhưng đối với quân sự thì lại cực kỳ nhạy bén hiểu rõ, trên nhiều khía cạnh, không mưu mà hợp. Bốn người Ngô Ban, Bàng Đức, Hạ Hầu Lan và Triệu Vân còn lại là ở một bên phụ tá. Trong đó, đặc biệt Triệu Vân quen thuộc địa thế Tỳ Sơn nhất, thỉnh thoảng cho một vài đề nghị với Gia Cát Lượng và Tư Mã Ý. Mà theo tranh luận của hai người Tư Mã Ý và Gia Cát Lượng thì thấy, đặc điểm của hai người hiển lộ không thể nghi ngờ. Gia Cát Lượng dụng binh cẩn thận, mà Tư Mã Ý hơi có vẻ vội vàng xao động...
Đối với việc tiêu diệt Tỳ Sơn tặc, hai người khác nhau khá nhiều.
Lưu Sấm ngồi bên đọc sách, nhưng lại không tham dự, mà chỉ hứng thú nghe thôi.
- Trọng Đạt lấy phục binh đánh lén, ta không có ý kiến. Chỉ có điều ngươi nói như vậy, chưa chắc có thể công toàn bộ, hơn nữa còn làm cho chúng ta chết thê thảm và nghiêm trọng. Tỳ Sơn tặc theo Tỳ Sơn nhiều năm, tinh tác chiến ở trong núi. Hơn nữa địa hình của đường mòn ruột dê Nam Thiên Môn rất hẹp, căn bản không thích hợp giao chiến. Quân đội sở bộ của huynh trưởng đa số kỵ quân, càng không thể phát huy ưu thế của kỵ quân. Cho nên ta đề nghị lúc này mai phục, tuy nhiên cũng không phải là phục kích như lời Trọng Đạt nói, mà là...
Gia Cát Lượng nói tới đây, ngừng một lát.
- Mà nay đang là đầu hạ, thời tiết dần khô ráo. Đến lúc đó chỉ cần Tử Long có thể dẫn dụ quân đội sở bộ của Vương Đương từ trên núi đi ra, rồi sau đó chúng ta mai phục từ hai đầu Nam Thiên Môn, ngăn chặn đường lui và lối ra, phụ lấy hỏa công, là đại công cáo thành. Đến lúc đó có thể lệnh quân đội sở bộ thuộc Trọng Đạt ở trong Nam Thiên Môn lấy cung tiễn tập kích, về phần từ lối ra của đám tặc này chạy trốn, thì lấy kỵ quân công kích. Ra Nam Thiên môn, đó là vùng đất bằng phẳng, hai đùi sao chạy bằng bốn chân chứ?
Hỏa công?
Lưu Sấm ngẩng đầu, nhìn Gia Cát Lượng.
Câu cửa miệng của đời sau là: Gia Cát Lượng sở trường dùng hỏa...Hiện giờ xem ra người này thật sự là có thiên phú về hỏa công.
Một trận hỏa công ở Tỳ Sơn, nói không chừng chính là bắt đầu sự trưởng thành của y. Trong lòng Lưu Sấm lập tức có một sự chờ mong khó hiểu, muốn xem xem Gia Cát Lượng đến rốt cuộc là trưởng thành đến mức nào.
Về phần Tư Mã Ý...
Ánh mắt của Lưu Sấm rơi trên người y.
Tư Mã Ý nghe Gia Cát Lượng nói xong, lộ vẻ trầm tư. Không hề nghi ngờ, kế sách dùng hỏa công của Gia Cát Lượng dường như ổn thỏa hơn, và hiệu quả cũng hơn. Trên mặt y lộ vẻ ảm đạm, vốn tưởng rằng khi đầu nhập Lưu Sấm thì rất nhanh có thể đứng vững gót chân, nào ngờ Gia Cát Lượng lại nổi bật hơn. Chỉ có điều y không hề phát giác ánh mắt của Lưu Sấm đang nhìn y có chút quỷ dị.
Tư Mã Ý kia đừng thấy tuổi còn nhỏ nhưng thật đúng là một kẻ thủ đoạn độc ác. Hơn nữa tâm tư của y cũng vô cùng kín đáo, tuy rằng không trầm ổn thận trọng giỏi giang bằng Gia Cát Lượng, nhưng lại có thủ đoạn khác thường...
Nên sử dụng Tư Mã Ý như nào đây?
Đây cũng là một chuyện mà Lưu Sấm luôn suy tính. Nếu dùng được Tư Mã Ý thì thật là tốt, mình đã có một thanh bảo đao, nhưng nếu dùng không tốt, kết quả rất có thể tự làm mình bị thương!
Nghĩ đến đây, Lưu Sấm mày không khỏi nhíu chặt mày lại. Trong lòng của hắn mơ hồ có một ý niệm trong đầu, nếu sử dụng Tư Mã Ý chủ trì việc này, không chừng có thể khiến cho năng lực của y phát huy đầy đủ...
Chỉ có điều, có vượt quá mức quy định không?
Lưu Sấm do dự...