Bọn họ cảm phục sự gian nan của Lưu Sấm.
Nhớ ngày đó, Lưu thị gặp nạn, Lưu Sấm nhờ có được sự bảo hộ của gia thần mà tìm được con đường sống, rồi sau đó trà trộn mười năm trong phố xa, rồi đột nhiên quật khởi, trở thành chư hầu một phương. Trong chuyện này có quá nhiều điểu kịch tính, khiến cho mọi người khen Lưu Sấm không dứt lời, thậm chí trở thành nhân vật đại biểu ở bản địa.
Lần này Lưu Sấm định cư ở Dĩnh Xuyên, cũng làm cho mọi người không ngừng khen ngợi. Cái gọi là không phú quý không về quê, như áo gấm đi đêm. Hiện tại Lưu Sấm đã làm nên danh tiếng, trở về quê hương, càng cho thấy hắn không quên tình cảm quê hương.
Bữa tiệc rượu này. Lưu Sấm say mèm. Mà những người tham gia bữa tiệc này, cũng đã có không ít người đã say mèm. Những người ở gần Lưu phủ thì được gia thần dắt về nhà. Còn những người ở xa hơn, thì được Lưu Sấm bố trí ở trong các phòng, để tránh phát sinh vấn đề gì.
Tiệc rượu chấm dứt, cũng đã gần đến giờ tý. Gia Cát Lượng, Bàng Đức và Hạ Hầu Lan chỉ huy người quét dọn sạch sẽ, thì cũng đã qua giờ sửu.
- Huynh trưởng, huynh trưởng tỉnh lại đi!
Gia Cát Lượng gõ cửa nhẹ rồi nói. Bên trong liền truyền đến một âm thanh nói:
- Khổng Minh, đã chuẩn bị ổn thỏa cả chưa?
- Huynh trưởng yên tâm, đều đã chuẩn bị ổn thỏa, có thể hành động bất cứ lúc nào.
Một tiếng hắt xì vang lên từ trong cửa phòng, Lưu Sấm khoác một tấm bào trắng lớn, một tay mang theo khôi giáp bao, bên hông cầm lấy Cự Khuyết kiếm. Cất bước từ trong phòng đi ra. Giờ phút này, trên mặt hắn không còn men say, càng không có những hành động giống trong bữa tiệc rượu gì hết. Gia Cát Lượng cũng ăn mặc chỉnh tề, sau khi nhìn thấy Lưu Sấm đi ra, vội vàng khom người nói:
- Huynh trưởng, Lệnh Minh và Hành Nhược đã dẫn mọi người tập kết tại hậu viên, hiện tại đúng là thời điểm thích hợp để rời đi.
- Như vậy, chúng ta xuất phát thôi.
Lưu Sấm sải bước, đi vào trong hậu hoa viên. Bàng Đức, Hạ Hầu Lan dẫn hơn một trăm Phi Hùng thiết vệ. Bọn họ đã chờ ở đó rất lâu. Dưới sự chỉ huy của Gia Cát Lượng, mười mấy người đàn ông cường tráng liền dịch chuyển khối đá nặng hơn ngàn cân, để lộ ra miệng một cái động tối om. Cái này, cũng là khi Gia Cát Lượng cải tạo Lưu phủ đã xây dựng, gã đã phái người bí mật đào.
Địa đạo chỉ có thể để một người một ngựa thông hành, Lưu Sấm dắt Tượng Long, không nói lời nào liền đi vào. Tay hắn cầm cây đuốc, tiến vào trong địa đạo vừa hẹp vừa tối, đã đi gần được nửa giờ, mới đi đến điểm cuối. Nơi cuối cùng này, có một khối đá ước chừng khoảng mấy trăm cân. Lưu Sấm liền dùng sức dẩy ngã phiến đá đó ra, lập tức lộ ra một đường ra.
Một luồng gió táp vào mặt, làm Lưu Sấm cảm thấy tinh thần sảng khoái. Hắn dắt Tượng Long mã đi ra mà nói, xem xét bốn phương, giờ đã là ở ngoài thi trấn Trường Xã rồi. Lối ra này của Gia Cát Lượng, nằm ở thành bắc Trường Xã, tới gần Dĩnh Thủy, chung quan là một mảnh rừng rậm rạp.
Đứng trong đó đưa mắt nhìn ra xa, có thể thấy được ngọn đèn cao vút trên đầu thành Trường Xã lóe sáng. Lưu Sấm nhẹ nhàng thở hắt ra, vỗ vỗ lên mình Tượng Long, rồi sau đó chờ những người khác từ trong địa đạo chui ra. Tổng cộng là hơn 320 con chiến mã, còn có một trăm lẻ tám Phi Hùng thiết vệ. Nếu tính cà Bàng Đức, Lưu Sấm, Gia Cát Lượng và Hạ Hầu Lan, thì vừa đúng một trăm mười hai người. Ngoại trừ Tượng Long, tất cả số ngựa còn lại đều được ngậm miếng rẻ, bốn vó bọc cỏ khô.
Nhìn sắc trời, cũng đã gần sáng rồi. Gia Cát Lượng tiến lên phía trước nói:
- Từ nơi này hướng bắc ba mươi tám dặm đó chính là Hình Sơn quan. Hình Sơn quan mỗi ngày vào giờ Dần thì sẽ mở cửa vùng sát cổng thành, trên trạm kiểm soát có bộ binh mã, tổng cộng bốn trăm người. Ta đã phái người mua chuộc quân hầu canh gác buổi trưa hôm nay, chỉ cần chúng ta đến, là có thể nhanh chóng thông qua, rồi sau đó đến giờ Mão là có thể đến huyện Mật.
Lưu Sấm hỏi:
- Người nhà đã có sắp xếp chưa?
- Huynh trưởng yên tâm, phía trước đã thăm dò nô bộc trong nhà, trước giờ Tỵ, sẽ không phiền chúng ta nghỉ ngơi. Phỏng chừng khi bọn chúng phát hiện ra, đã qua buổi trưa. Nếu mọi chuyện đều có thể thuận lợi, lúc đó chúng ta hẳn đã đến bên sông Tị Thủy. Ha ha, đợi đến lúc bọn chúng phản ứng, nói không chừng chúng ta đã giết Thành Cao, vượt qua sông lớn rồi. Chỉ cần vượt qua sông lớn, liền đại công cáo thành.
Lưu Sấm vươn tay ra, xoa đầu Gia Cát Lượng.
- Khổng Minh làm việc ta yên tâm rồi, chúng ta xuất phát thôi.
Dứt lời, Lưu Sấm dẫn ngựa mà đi, Gia Cát Lượng và Hạ Hầu Uyên theo sau, Bàng Đức đi ở sau cùng.
Sau khi đoàn người đi ra khỏi rừng cây, liền lên ngựa hết, giơ roi mà đi. Tiếng vó ngựa loáng thoáng, truyền đến đầu thành Trường Xã, đám tuần binh bên trên thành lầu đưa mắt nhìn xung quanh, chỉ thấy tối như mực, không thấy bóng dáng ai.
Bọn chúng vẫn nghĩ đó là ảo giác. Đám tuần binh kia ngẫm nghĩ một chút, rồi lại ngồi xuống, dựa vào lan can tường, tụ thành một nhóm…
*****
Hình Sơn là mạch núi thuộc Tung Sơn và hệ núi Phục Ngưu. Lấy lưng núi làm giới mốc, bắc thuộc Tân Trịnh, nam thuộc Trường Cát. Thân núi chạy theo hướng tây bắc đông nam, dài không quá năm dặm, là phía bắc của Hứa Đô, là bình phong đầu tiên, có vị trí chiến lược vô cùng quan trọng.
Giờ Dần, trong ngoài Hình Sơn quan, hoàn toàn yên tĩnh. Ngô Ban duỗi lung một cái, làm bộ dạng lười biếng. Y mang người đi vào đóng cửa trước, mở cổng cửa trấn ra.
Ngô Ban, tự Nguyên Hùng người quận Trần Lưu. Cha là Ngô Khuông, vốn là người nhà đại tướng quân Hà Tiến, là một vị hào hiệp đương thời.
Sau đó Hà Tiến bị giết, Ngô Khuông trở về quê nhà Trần Lưu…Khi Ngô Tư nhận chức làm thái thú Tể Âm, thân là tộc nhân họ Ngô, Ngô Tứ liền dẫn Ngô Ban đi theo Ngô Tư đến Tể Âm. Sau đó, Ngô Tư ốm chết, Ngô Ban liền ở lại trong quân, đóng ở Hình Sơn quan.
Tháng trước, Ngô Tư ngầm phái người đi liên lạc với Ngô Ban.
Không lâu sau đó, Gia Cát Lượng liền phái Hạ Hầu Đôn đi hối lộ Ngô Ban.
Vốn được Ngô Tư dặn dò, nên Ngô Ban mới có lòng trợ giúp Lưu Sấm. Hạ Hầu Lan lại còn tới hối lộ, Ngô Ban tất nhiên sẽ làm, y và Lưu Sấm bắt đầu liền lạc. Dựa theo thời gian sớm đã được định sẵn, Ngô Ban sớm đã sai người ra mở cửa.
Quá giờ Dần, xa xa truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập. Mấy tên quân tốt ở trạn thủ vệ, vội vàng châm lửa mang theo, ra vẻ lo lắng. Ngô Ban thì cười nói:
- Các ngươi lo lắng cái gì? Không xem xem đây là nơi nào sao, sao có thể có quân đột kích được? Nghe âm thanh này, chí ít cũng phải có mấy trăm con chiến mã…mọi người không nên lo lắng, đoán chừng là người nhà thôi. Trời mới biết có phải có việc quân vụ gì khẩn cấp hay không, mau bỏ trạm gác dời đi, nếu bỏ lỡ việc gì quan trọng, đến lúc đó người gặp xui xẻo chính là chúng ta.
Cũng khó trách, Hình Sơn quan nằm trong nội địa, rất ít khi xảy ra chiến sự. Nghe Ngô Ban nói như vậy, mọi người cũng đều nhẹ nhàng thở ra, không còn cái vẻ lo lắng nữa. Mà lúc này, một đội binh mã cũng đã đến ngoài trạm kiểm soát, cầm đầu là một viên đại tướng, ngồi trên ngựa, lung đeo cung hông đeo kiếm, uy phong lẫm liệt, khí thế phi phàm. Ở phía sau hắn có hai con ngựa, còn treo hai kiện binh khí. Chỉ có điều do ánh sáng yếu, nên nhìn không rõ được đó là loại binh khí gì.
Ngô Ban bước nhanh đến phía trước, sau khi nhìn rõ kẻ đi đến, trong lòng lập tức hiểu được, cao giọng hô quát:
- Người tới là kẻ nào?
- Ta là Dĩnh Xuyên Thương Tào Hạ Hầu Ân, phụng lệnh của thái thú Hạ Hầu, phải lập tức đi tới Huỳnh Dương. Những con ngựa này là thái thú Hạ Hầu chuẩn bị chiến mã cho Tư Không.
Ngô Ban nghe được liền vội vàng ra hiệu cho quân tốt tránh đường, rồi sau đó bước nhanh về pía trước, đến tới chỗ người đại hán kia.
- Nếu đã là lệnh của thái thú, chắc còn có binh thư?
Lưu Sấm ngẩn ra, vừa định mở miệng, lại cảm thấy hình như Ngô Ban nhét vật gì lành lạnh vào trong tay hắn.
- Hoàng thúc đừng vội lo lắng, gia thúc là Thiên tướng quân Ngô Tư Ngô Tử Lan. Ta phụng lệnh của gia thúc, trợ giúp Hoàng thúc một tay, đây là nửa miếng hổ phù mà gia thúc mang tới, hoàng thúc có thể thuận lợi thông qua huyện Mật. Ngoài ra, gia thúc lệnh cho ta, đi theo hộ tống Hoàng Thúc…
- Ngô Tư Ngô Tử Lan?
Ánh mắt Lưu Sấm không khỏi nhíu lại, lập tức nhớ tới lai lịch của Ngô Tư. Đó chính là nhân vật Y Đai Chiếu, chỉ có điều trong ấn tượng của Lưu Sấm, y và Ngô Tử Lan dường như không cùng xuất hiện. Tuy nhiên, nếu là người Ngô Tư phái tới, nói vậy sẽ không có vấn đề gì. Lưu Sấm giơ tay lên, lộ ra miếng hồ phù đồng thau trên tay, sau đó trầm giọng nói:
- Ngươi tên là gì?
Ngô Ban giả vờ giả vịt, sợ hãi nói:
- Mạt tướng Ngô Ban, tự Nguyên Hùng.
- Ngô Ban, nay Huỳnh Dương quân tình hình khẩn cấp, chỗ ta vẫn còn thiếu người, mà ngươi là người trong quân Tư Mã, hãy đi cùng ta tới Huỳnh Dương.
- Hả?
Ngô Ban nghe được, lập tức tỏ vẻ làm khó. Tuy nhiên, đó cũng chỉ là giả bộ, sau khi do dự một hồi, liền sợ hãi nhận lệnh, y dắt một con chiến mã qua, trèo lên ngựa, đi theo đoàn người Lưu Sấm lao ra Hình Sơn quan, đi thẳng đến hướng huyện Mật.
Cửa Huỳnh Sơn quan, đám người đó có chút ngạc nhiên.
- Quân hầu bị trưng tích rồi hả?
- Vậy chúng ta làm sao bây giờ?
- Nói nhảm, quân hầu bị sai đi, có liên quan gì đến chúng ta đâu. Lo mà giữ ở chỗ này đi, rồi phái người thông báo cho Tư Mã, nên làm thế nào thì làm thế đấy.
Bọn họ cũng không nhìn thấy rõ khối binh phù trong tay Lưu Sấm rốt cuộc là loại binh phù gì, dù sao trong mắt bọn họ, thân là Khúc tướng quân hầu như Ngô Ban chắc chắn học rộng biết nhiều. Nếu ý đã đi cùng Lưu Sấm, chắc hẳn cũng sẽ không xảy ra vấn đề gì. Tin rằng cho dù Quân Tư Mã biết đượcc huyện này, cũng sẽ không trách cứ bọn chúng. Ngô quân hầu rất may mắn được Thương Tào ưu ái. Nhưng chúng ta vẫn phải đàng hoàng, tiếp tục giữ lại chỗ này, tránh để xảy ra sai xót gì.
**********
Sau khi ra khỏi Hình Sơn quan, Lưu Sấm không giám trì hoãn thời gian.
Mọi người đang ở ngoài Huỳnh Sơn quan đổi ngựa, tiếp đó Ngô Ban cũng đổi lại một con ngựa có bàn để chân.
Ngô Ban ngồi trên lưng ngựa, trong lòng cũng cảm thấy kì lạ. Chỉ có điều, thời gian này ai cũng không còn tâm trí đâu mà nói, mọi người giơ roi giục ngựa đi tiếp.
Từ Huỳnh Sơn quan đến huyện Mật cũng khoảng ba mươi dặm, cửa ải duy nhất chính là thiết lập tại thượng du bến Vị Thủy. Bởi vì Tào Tháo khai chiến với Hà Nội, bến Vị Thủy cần được đề phòng nghiêm ngặt. Sauk hi đoàn người Lưu Sấm đến bến Vị Thủy, lại thay đổi một thân phận khác, giả danh Hứa Đô đến. Mà binh phù trong tay hắn, cũng là từ Tư Không phủ mà ra, cho nên tướng phòng giữ bến Vị Thủy cũng không làm khó đám người Lưu Sấm, liền hco đi qua.
Lưu Sấm vồn còn đang lo lắng làm thế nào để vượt qua huyện Mật. Lại không nghĩ rằng, sớm đã có người giúp hắn giải quyết việc này. Sau khi đám người Lưu Sấm đã vượt qua Vị Thủy, cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở dài. Mọi người lên ngựa, chạy như điên một trận nữa, mãi đến khi trời sáng, Lưu Sấm mới bảo dừng lại, mọi người liền nghỉ ngơi ở trong rừng cây.
- Nguyên Hùng, lệnh Thúc Ngô tướng quân đã có an bài phía sau?
Ngô Ban lắc đầu:
- Tình hình gia thúc hiện giờ đã không còn như lúc trước. Lần này ta trợ giúp Hoàng Thúc thoát thân ra khỏi huyện Mật, cũng đã làm hết sức. Xa hơn, đó chính là Toàn Môn quan và Cao Thành. Hai chỗ này thuộc sở hữu của Hà Nam doãn, đừng nói gia thúc, chỉ sợ ngay cả Hạ Hầu Uyên lại đây, cũng khó mà có thể thuận lợi thông qua. Nên qua cửa ái như thế nào, lại phải do Hoàng thúc quyết định rồi.