Hãn Thích

Quyển 1 - Chương 274-2: Từ nay về sau chim bay bể rộng (1) (2)




Cùng ngày, Lưu Sấm lệnh cho hai người Thái Sử Hưởng và Trác Ưng dẫn một trăm Phi Hùng Vệ cùng Lưu Bân đi tới Kinh Châu.

Nhiều hành động liên tiếp như vậy của hắn, tự nhiên không thể giấu diếm được những người vẫn hay để ý. Ngay trong ngày Lưu Bân rời khỏi Dĩnh Xuyên, thái thú Dĩnh Xuyên Hạ Hầu Uyên liền nhận được tin tức, cũng không khỏi có chút hoang mang.

Y tìm đến thủ hạ là mưu sĩ Võ Chu, muốn hỏi ý kiến Võ Chu. Võ Chu là người Trúc Ấp ở Bạch quận, tự Bá Nam là một vị nhã sĩ cực kì nổi tiếng. Trong lịch sử y đã từng làm Hạ Bì lệnh, sau lại trở thành hộ quân Trương Liêu. Sau khi Tào Phi lên ngôi làm đến Ngự sử, quan chí Quang Lộc Đại Phu. Tuy nhiên Võ Chu lúc này cũng chỉ là phụ tá dưới tay Hạ Hầu Uyên.

Sau khi nghe được nghi vấn của Hạ Hầu Uyên, Võ Chu nói:

- Ta từng nghe người ta nói, Lưu hoàng thúc này dũng lực vô biên bên người rất nhiều trí mưu chi sĩ mới có được thành tựu như ngày hôm nay. Tuy nhiên, hắn hiện tại lẻ loi một mình, bên người cũng chỉ có một thư đồng, cũng đảm đương không nổi toàn bộ mọi chuyện. Cho nên thật ra ta cảm thấy, tướng quân không cần quá mức khẩn trương. khẩn trương. Tư Không để tướng quân trông coi Lưu hoàng thúc, chỉ cần hắn vẫn thật sự ỏ Dĩnh Xuyên, cần gì phải quản lý hắn làm chuyện gì?

Lúc trước hắn đưa một người vợ qua sông, hình như phía Hứa Đô cũng không có ý kiến gì. Mà nay hắn phái người trong họ tộc tới Kinh Châu, xem ra cũng ra cũng không có chuyện gì to tát cả... Theo ta được biết, thuộc hạ của hắn có không ít người Kinh Châu.

Hạ Hầu Uyên sau khi nghe xong cảm thấy lời nói của Võ Chu cũng có lí. Nhưng y vẫn cho rằng một loạt hành động liên tiếp của Lưu Sấm dường như có chút bất thường.

- Tướng quân nếu vẫn chưa yên tâm, có thể phái người mỗi ngày đều đến bái kiến Lưu phủ, chỉ cần cần hắn còn ở Dĩnh Xuyên thì sẽ chẳng có chuyện gì. Tướng quân hà tất phải lo lắng?

Hạ Hầu Uyên ngẫm nghĩ một chút, chính là đạo lí này.

Tào Tháo để y trông coi Lưu Sấm, mặc dù có ra lệnh, nếu Lưu Sấm có bất kì động tĩnh bất thường nào liền có thể tự động xử trí. Nhưng cũng lại nói Hạ Hầu Đôn không được hành động thiếu suy nghĩ với Lưu Sấm. Ngẫm lại thì khi ở Hứa Đô, ngay cả Tào Tháo còn không làm gì được được hắn. Hạ Hầu Uyênsao lại dám gây bất lợi cho Lưu Sấm? Trừ phi Lưu Sấm có hành động bất thường… Nhưng Lưu Sấm chỉ phái đi có hai đội nhân mã, bản thân hắn vẫn ở lại Dĩnh Xuyên, dường như cũng không đáng ngại.

Vậy thôi, cứ theo lời Võ Chu, tăng cường giám sát Lưu Sấm là được!

Hạ Hầu Uyên sau khi hiểu ra liền lập tức phái người tăng cường giám sát Lưu Sấm.

Kỳ thật, Lưu Sấm mấy ngày nay cũng không hề gây rối... nhưng mấy tên thủ hạ lại thường xuyên phóng ngựa ra ngoại ô, săn bắn luyện binh, nhiển nhiên là vô cùng sôi nổi. Nhưng bản thân Lưu Sấm từ sau khi an táng vợ chồng Lưu Đào xong gần như không bước ra khỏi cửa, cổng chính cũng không bước qua, khiến Hạ Hầu Uyên dần dần buông lỏng xuống.

++++++++++++++++++++++++++++++++++

Tào Tháo đốc quân, đóng quân ở Huỳnh Dương. Mà hai người Tào Nhân và Từ Hoảng thì dẫn binh qua Hoàng Hà trực tiếp bức bách Xạ Khuyển. Không khí ở Hà Nội ngày càng căng thẳng, Tào Tháo lúc ban đầu cũng không muốn đại khai sát giới, cho nên tiên lễ hậu binh, phái người đến chiêu hàng Khôi Cố và trưởng sử Hà Nội Tiết Hồng. Lại không ngờ đến Khôi Cố còn có vẻ có chút do dự, nhưng Trưởng sử Tiết Hồng lại xé thư của Tào Tháo, đuổi thẳng sứ giả của Tào Tháo ra khỏi huyện Hoài, bộ dạng thề phải sống mái với Tào Tháo mới thôi.

Tào Tháo cũng giận tím mặt, lệnh cho Tào Nhân Từ Hoảng tấn công Võ Đức, y thì tiến quân chuẩn bị qua sông, thân chinh huyện Hoài. Hà Nội dầy đặc không khí chiến tranh. Mà không khí Hứa Đô cũng trở nên căng thẳng.

Trường Xã cách Hứa Đô chưa đến ba bốn mươi dặm, tin tức mỗi ngày từ Hứa Đô truyền đến cũng khiến cho Lưu Sấm cảm thấy lo lắng...

Hắn biết rõ, Hà Nội không có khả năng níu chân Tào Tháo quá lâu. Nhiều nhất cũng chỉ một tháng, Tào Tháo có thể bình định phản loạn ở Hà Nội. Chờ đến khi Tào Tháo từ Hà Nội trở về Hứa Đô, Lưu Sấm có muốn rời đi cũng hết sức phiền phức. Nhưng vấn đề là, nước Bắc Hải mãi mà vẫn không có tin tức gì, cũng khiến Lưu Sấm không khỏi có chút lo âu. Hắn không phải lo lắng các thuộc tướng phản bộ. Có đám người Quản Hợi ở đó, tuyệt đối có thể ổn định thế cục. Chỉ có điều thời gian bị trì hoãn quá lâu.

Ngày hôm nay, Lưu Sấm gọi Gia Cát Lượng và Đỗ Kỳ đến, bàn bạc con đường rút lui khỏi Hứa Đô. Trải qua hơn hai tháng tiếp xúc, Đỗ Kỳ đã hoàn toàn quy thuận Lưu Sấm, lại đồng ý cũng Lưu Sấm đi đến Liêu Tây, muốn lập lên một phen sự nghiệp. Y không làm như vậy, cũng không được.

Đỗ Kỳ hiểu rõ, trên người y đã có dấu vết của Lưu Sấm, ngày sau căn bản không thể được Tào Tháo trọng dụng. Hơn nữa, một khi Lưu Sấm thoát thân, thanh danh của hắn càng cao, Tào Tháo sẽ càng đề phòng Đỗ Kỳ hơn. Dưới tình hình như vậy, Đỗ Kỳ sao còn có thể có ngày nổi danh? Trong lịch sử, y nhờ vào sự đề cử của Tuân Úc mà được Tào Tháo thưởng thức, đó là bởi vì trên người y không có dấu tích của bất kì ai. Nhưng hiện nay... trong khoảng thời gian y đến Dĩnh Xuyên, Đỗ Kỳ rất rõ ràng, trong mắt nhiều người y đã là thủ hạ của Lưu Sấm. Trừ phi Lưu Sấm chết, nếu không thì y còn lâu mới có được tiền đồ. Nhưng nếu muốn y bán đứng Lưu Sấm, lại không phải tính cách của Đỗ Kỳ.

Nếu có thể theo Lưu Sấm chạy trốn khỏi Hứa Đô, đây vẫn xem như là một chủ công tốt. Ít nhất theo như những gì trước mắt nhìn thấy, Lưu Sấm đối với bản thân y cũng rất tán thưởng, nếu hắn có thể chạy trốn, còn không phải là trời giúp Lưu Sấm sao? Cũng có thể Lưu Sấm chính là chân mệnh chủ nhân của mình, cần gì phải kháng cự?

Sau khi nghĩ thông suốt chuyện này, Đỗ Kỳ cũng thả lỏng rất nhiều. Còn về Lưu Sấm, lại càng thêm thưởng thức y, thậm chí coi Đỗ Kỳ như tâm phúc...

- Huynh trưởng, trong khoảng thời gian này, ta cùng với Lệnh Minh và Hành Nhược đã quan sát xung quanh một phen. Ra khỏi Hình Sơn Quan, chúng ta có hai con đường có thể đi. Một là từ huyện Mật đến Huỳnh Dương, đến Ngao Thương qua sông; một con đường khác, đó là đi Toàn Môn Quan rồi đến Thành Cao, rồi sau đó qua sông. Huỳnh Dương hiện nay đã bị Tào Tháo khống chế, muốn đi qua Huỳnh Dương tất sẽ gian nan hơn, lại vô cùng nguy hiểm.

Cho nên ta đề nghị, đi Toàn Môn Quan qua Thành Cao. Chỉ là bất kể đi đường nào thì chúng ta đều phải qua huyện Mật. Nếu đi qua huyện Mật, liền có khả năng sẽ kinh động Tân Trịnh... Cho nên trận chiến mấu chốt số một của chúng ta chính là thần không biết quỷ không hay lấy Hạ Mật huyện, rồi sau đó thừa dịp trước khi quân đội của Tân Trịnh còn chưa kịp phản ứng, chiếm lấy Toàn Môn quan cấp tốc tiến thẳng đến Thành Cao. Tóm lại, đi bất kì con đường nào đều phải mạo hiểm.

Lưu Sấm mày nhíu chặt, trầm ngâm không nói.

Gia Cát Lượng nói không sai, mặc kệ chọn bất cứ con đường nào cũng đều không thật an toàn.

Đi Thành Cao cũng tốt, mà đi Huỳnh Dương cũng thế đều có trở ngại rất lớn. Nhưng so ra thì Lưu Sấm thà chọn xông qua Toàn Môn quan cũng không muốn xung đột trực diện với Tào Tháo. Dù sao dựa vào khả năng của Tào Tháo thì với chút binh lực trong tay Lưu Sấm, sao có thể chống lại. Thành Cao... về sau chẳng phải gọi là Hổ Lao sao?

- Khổng Minh có kế sách gì không?

- Nếu muốn từ Hổ Lao qua sông, nhất định phải chuẩn bị thuyền thật tốt. Đây cũng là vấn đề thứ hai mà chúng ta gặp phải khi thoát khỏi Hứa Đô, Tào Tháo phải qua sông tấn công Tiết Hồng và Khôi Cố, đương nhiên sẽ trưng thu toàn bộ thuyền bè. Đến lúc đó bến thuyền Hổ Lao chắc sẽ chẳng còn mấy con thuyền. Chúng ta nếu muốn bình an qua sông, nhất định phải phái người đến trước chuẩn bị thuyền.

Gia Cát Lượng dứt lời, trong lòng bắt đầu tính toán.

- Trong tay huynh trưởng đều là kị binh. Mặc dù nói không đến lại hai trăm người, nhưng nếu tính cả ngựa, cần chuẩn bị hai mươi con thuyền, phân ba lượt mới có thể toàn bộ qua sông... Huynh trưởng, đây cũng là phiền toái lớn nhất của chúng ta. Nếu không thể qua sông đủ nhanh, liền sẽ gặp phải nguy hiểm lớn nhất là bị vây lại ở bến sông, nhất định phải có kế sách vẹn toàn.

Lưu Sấm liên tục gật đầu, có chút tán thưởng những phân tích này của Gia Cát Lượng.

- Công tử, ta có kế này, tuy có chút mạo hiểm, nhưng nếu thành công liền có thể giảm đi rất nhiều phiền phức.

- Bá Hầu cứ nói.

Đỗ Kỳ trầm ngâm, một lát sau nói:

- Ta trước đó dẫn một trăm người đến bến sông lớn, thăm dò thuyền bè chuẩn bị. Như vậy có thể giảm đi ba phần áp lực cho công tử. Từ Trường xã đến Hổ Lao cách xa hai trăm dặm. Công tử nếu một người cưỡi ba ngựa, nhất định có thể tăng tốc độ lên gấp đôi, có thể tiến quân thần tốc. Đồng thời, cách này có ưu điểm lớn nhất chính là có thể nhanh chóng qua sông, tránh được việc bị Tào quân vây khốn.

Lưu Sấm lập tức hiểu được ý tứ của Đỗ Kỳ.

Đỗ Kỳ trước tiên dẫn người đi Hổ Lao quan và tập trung thuyền bè để qua sông. Đến lúc đó, Lưu Sấm có thể dẫn hơn một trăm người còn lại, một người cưỡi ba ngựa chạy đi, tập kích bất ngờ Thành Cao. Mà đến lúc đó số người qua sông liền có thể giảm đến một phần ba, ít nhất có thể giảm bớt một nửa thời gian qua sông.

Tuy nhiên điểm mấu chốt của cách này mà Đỗ Kỳ có tập trung đủ đò hay không. Nói cách khác, Lưu Sấm có thuận lợi chạy trốn hay không đều hoàn toàn phụ thuộc vào một mình Đỗ Kỳ.

Nhìn Đỗ Kỳ, Lưu Sấm có chút do dự. Hắn trầm ngâm hồi lâu, hạ giọng nói:

- Nếu đã vậy, liền để ngươi và Công Trợ cùng đi, lần này có thoát thân được hay không, phải làm phiền Bá Hầu ngươi rồi.