Hãn Thích

Quyển 1 - Chương 271-2: Giằng co (2)




Trong nháy mắt khi Lưu Sấm chuẩn bị đi vào Chương Hoa viên,, chợt nghe một tiếng hét to vang lên. Ngay sau khi tiếng dây cung vang lên, mũi tên sắc nhọn xé gió mà đến, đâm phập vào cánh cửa.

Lưu Sấm vội lùi lại một bước xem thử, chỉ thấy từ cuối con phố dài có một con khoái mã đang lao đến. Một viên đại tướng vội vàng cưỡi ngựa, nắm chặt cây sáo trong tay, trong chớp mắt liền tới cửa Chương Hoa viên. Cùng lúc đó, từ cuối con đường xuất hiện một đội nhân mã khoảng chàng năm sáu trăm người.

Không đợi Lưu Sấm nói câu gì, Tiêu Lăng và Thái Sử Hưởng đã thúc ngựa lao ra, ngăn viên đại tướng kia lại. Chỉ là viên đại tướng kia quả là dũng lực hơn người, Tiêu Lăng và Thái Sử Hưởng đều đã đến giai đoạn Dưỡng khí, hai người liên thủ vẫn không phải là đối thủ của y. Sau hai hiệp, Tiêu Lăng và Thái Sử Hưởng đều bị đẩy lui, trên mặt lộ vẻ vẻ kinh ngạc. Lưu Sấm đứng ở bậc cửa, cầm ngang chùy trước ngực. Ánh mắt hắn lạnh lẽo nhìn viên đại tướng phóng ngựa đến bậc cửa, đột nhiên nói:

- Từ Công Minh, muốn đối địch với ta sao?

Vị tướng đên đây chính là Từ Hoảng. Y hôm nay vốn đang luyện võ trên thao trường, được Tào Hưu truyền báo, nói là Lưu Sấm gặp chuyện, muốn đi tìm người của Vệ gia gây phiền toái. Tuy rằng không rõ lắm chuyện gì đã xảy ra, nhưng Từ Hoảng lại biết quan hệ mật thiết giữa Vệ gia và Tào Tháo, lại càng hiễu rõ Lưu Sấm kia là một nhân vật cỡ nào.

Từ Hoảng thậm chí không dám do dự, liền dẫn người đến Chương hoa viên. Y nhảy xuống ngựa, khom người nói:

- Hoàng thúc tại sao lại vây kích Chương Hoa viên?

- Ngươi hỏi ta vì sao vây kích Chương hoa viên?

Lưu Sấm tức giận quát:

- Hôm nay ta đang trên đường về nhà, nào biết được trên đường về nhà lại gặp thích khách phục kích, chính do đám người Vệ gia chủ mưu. Từ tướng quân, ta khuyên ngươi tốt nhất không nên nhúng tay việc này, hôm nay ta nhất định không thể bỏ qua cho hung thủ.

Từ Hoảng nghe vậy ngẩn ra, trong lòng âm thầm kêu khổ. Vệ gia này quả thật không biết điều… Lưu Sấm có dũng khí của Hao Hổ, dù là chủ công cũng phải nhường hắn ba phần. Trước kia các ngươi xung đột, chủ công đã gây áp lực, đem hắn giam giữ bảy ngày. Các ngươi thì hay rồi, chỉ biết gây thêm rắc rối. Đây không phải muốn chết sao?

- Từ tướng quân, hắn gặp chuyện thì liên quan gì đến Vệ gia chúng ta chứ?

Thấy Từ Hoàng đến, Vệ Di lập tức tỉnh táo lại, lại chạy đến, lớn tiếng nói:

- Từ tướng quân, hắn nói thích khách kia là do Vệ gia ta sai khiến. Vậy thì cú để hắn đưa chứng cứ ra. Nếu hắn có được chứng cứ sát thực, ta không còn gì để nói. Nhưng nếu hắn không đưa ra được chứng cớ, thì rõ ràng là muốn đến gây hấn với Vệ gia chúng ta.

Từ Hoảng mày nhăn lại:

- Hoàng thúc, xin hỏi chứng cớ của người?

- Không có!

Lưu Sấm khóe miệng nhếch lên, lạnh lùng nói:

- Nhưng ta nói đúng là chứng cớ, ta nói do Vệ gia làm thì chính là do Vệ gia làm.

- Hoàng thúc, ngươi đừng hống hách quá mức.

Trong lòng Từ Hoảng cũng có chút không vui. Tuy rằng y biết rằng chuyện này khẳng định không tránh khỏi dính líu đến Vệ gia nhưng giọng điệu của Lưu Sấm lại thật khiến người ta khó chịu, mang theo ý áp đặt, bức bách. Thân là thượng tướng, người nào không có tâm cơ? Từ Hưởng không những không thích, mà là cực kì ghét thái độ hống hách này của Diệp Tưởng.

Nào biết được, Lưu Sấm cười lạnh nói:

- Ta cứ hống hách, thì đã làm sao nào?

Từ Hoảng giận tím mặt, vừa muốn mở miệng, lại nghe thấy từ bên kia có người lớn tiếng quát:

- Hoàng thúc là Đại Hán hoàng thúc, mỗi tiếng nói cử chỉ đều đại diện cho hoàng thất đại Hán. Hôm nay lại nói ra những lời hống hách như vậy, chẳng phải khiến cho tôn thất chúng ta phải hổ thẹn? Lưu hoàng thúc, làm người tuyệt không thể bừa bãi như vậy được.

Lưu Sấm ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn lại. Chỉ thấy Lưu Bị dẫn theo Quan Vũ, Trương Phi cùng ba trăm Bạch Mạo tinh binh đi đến trước cửa Chương Hoa viên.

Nhìn thấy Lưu Bị, Lưu Sấm lại cười!

- Thứ con cháu dối trên gạt dưới cũng dám đến đây lớn tiếng sủa sao? Ngươi luôn mồm nói là hậu duệ của Trung Sơn Tĩnh Vương... Thế mà mấy ngày trước trong cuộc vây bắt ở Hứa Điền, ngươi lại từ chối góp sức cho thiên tử, lại còn dám nói đến mặt mũi của Hán thất?

Lưu Bị lộ sắc mặt giận dữ:

- Lưu Sấm, ta kính trọng ngươi là hoàng thúc Đại Hán, sao ngươi dám làm nhục nhã ta đến vậy?

- Làm nhục nhã ngươi thì sao?

Lưu Sấm Sấm cười lạnh nói:

- Ta là hoàng thúc, ngươi dù sao cũng chỉ là một tiểu tôn thất, vì sao gặp ta lại không thi lễ với bề trên? Không tôn kính trưởng giả, đó là vô lễ. Đại Hán ta lấy nhân hiếu trị thiên hạ, sao lại có thể để thứ con cháu dối trên gạt dưới như ngươi làm xấu hổ những người cùng dòng họ được?

Lưu Bị mặt đỏ bừng, lập tức rút ra Thư Hùng đại kiếm. Đôi Thư Hùng đại kiếm này của y là sau khi tới Hứa Đô, nhờ người của công xưởng Huỳnh Dương tạo thành. Mà mặt khác Trương Phi cũng nổi cơn lôi đình:

- Lưu Sấm chớ có càn rỡ, xem Tam tướng quân ta giáo huấn ngươi…

Trương Phi vừa nói vừa thúc ngựa muốn xông lên. Một bên, Lưu Sấm đã ngồi vững trên ngựa Tượng Long, đang muốn tiến lên tiếp chiêu, chợt nghe thấy từ cuối con đường lại truyền đến một trận tiếng vó ngựa vang dội.

- Hoàng thúc không cần hoảng sợ, Mã Siêu tiến đến giúp ngươi.

Ba con khoái mã, dẫn theo một đội Tây Lương thiết kỵ từ cuối con đường dài xuất hiện.

Mã Siêu xông lên phía trước, xông về phía Trương Phi lớn tiếng quát:

- Giết gà cần gì tới dao mổ trâu, tên mặt đen kia còn không chịu giơ đầu ra để ta chém.

Tiếng nói vừa dứt thì người cũng đến nơi. Mã Siêu cũng không thèm hỏi nguyên do, hắc thiết thương trong tay giơ lên liền đâm thẳng về phía Trương Phi.

Thương mạnh, ngựa nhanh! Trương Phi trở tay không kịp, suýt nữa bị Mã Siêu đâm trúng, trong lòng lại càng bừng bừng tức giận, khua mạnh Xà Mâu Thương, thương ảnh biến đổi trùng trùng, lao vào Mã Siêu, hai bên giao chiến thành vòng xoáy tại một điểm.

Mã Siêu này là ai?

Từ Hoảng đứng một bên nhìn thấy, trong lòng không khỏi âm thầm kêu khổ.

Kỳ thật ngay khi ba người Lưu Bị xuất hiện, y đã biết chuyện này càng rối rắm hơn. Ân oán giữa Lưu Bị và Lưu Sấm, Từ Hoảng đã sớm nghe người ta nói qua. Đây là mối hận cướp vợ, lại thêm mối thù vu cáo. Trước đây hai người còn duy trì kiềm chế, nhưng hiện nay trong lòng Lưu Sấm lửa giận bừng bừng, Lưu Bị lại chạy đến góp vui, chẳng phải khiến sự tình càng thêm phiền toái sao? Qủa nhiên Lưu Sấm vừa nhìn thấy Lưu Bị liền lập tức phát hỏa bốn phía.

Nếu chỉ có thế thì cũng đành thôi đi. Bây giờ lại thêm một Mã Siêu chạy đến…

Từ Hoảng thấy đầu đau như muốn nứt ra, nếu sớm biết như vậy sẽ không chạy đến góp vui. Y cũng biết lai lịch của Mã Siêu, là con cả của An Địch tướng quân mới nhận chức Thái Thú Võ Uy Mã Đằng. Từ Hoảng biết bản lãnh của Trương Phi, lại không ngờ đến Mã Siêu đánh với Trương Phi bất phân cao thấp. Vấn đề mấu chốt là, Tào Tháo hiện giờ đang lôi kéo Mã Đằng! Nếu muốn bình định Quan Trung, nhất định phải bình định Lương Châu. Nếu muốn Lương Châu ổn định, Khương Địch tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì… Mà thanh danh của Mã Đằng ở Khương Địch lại cực kì vang dội.

Tào Tháo hiện tại muốn Mã Đằng giúp y ổn định thế cục Dương Châu, đương nhiên cũng sẽ chút chiếu cố. Nhưng tình hình hiện tại…

Lưu Bị một bên thấy Mã Siêu một thân áo bào gấm, mình khoác ngân giáp, đầu đội nón trụ sư tử lượng nghiêng đầu bằng bạc, lông sói trắng tung bay sau cổ, không khỏi sinh ra lòng yêu thích.

- Không ngờ Mã Siêu lại dũng mãnh đến vậy?

Quan Vũ mày nhăn lại, hạ giọng nói:

- Huynh trưởng, trên con đường này không thể ham chiến, để đệ đến giúp Dực Đức một tay.

- Nên là như vậy.

Lưu Bị tuy rằng yêu thích phong thái Cẩm Mã Siêu, nhưng lại không phải người không biết phân biệt nặng nhẹ. Nghe thấy Quan Vũ mở miệng, y nhẹ nhàng gật đầu:

- Vân Trường, cần tốc chiến tốc thắng nhưng không được tổn hại đến tính mạng Mã Siêu. Cho dù thế nào thì Mã Siêu vẫn là con trai của Mã Đằng. Nếu quả thật làm tổn thương đến Mã Siêu, chỉ sợ trên mặt Mã Đằng cũng đủ khó coi.

Quan Vũ vâng mệnh, thúc ngựa vung đao xông ra. Chỉ có điều không đợi y và Trương Phi giáp công Mã Siêu, chỉ thấy một con ngựa lao nhanh đến, lập tức xuất hiện một viên tướng tay cầm đại đao, thẳng tay đâm về phía Quan Vũ.

- Đừng có lấy nhiều hiếp ít, Hán Dương Bàng Đức ở đây.

Người dựa thế đao, đao trợ uy người. Một đao kia bổ tới, Quan Vũ chỉ cảm thấy một cỗ đao khí dày đặc đập vào mặt, trong lòng lập tức cả kinh. Vạn Nhân đao trong tay vung lên, chỉ thấy một tiếng ầm vang, người hô ngựa hý. Hai người đồng thời lui ra phía sau, Quan Vũ vê râu nhìn về phía Bàng Đức, trong lòng âm thầm ngạc nhiên.

Trong thành Hứa Đô sao lại có nhiều mãnh tướng như vậy?

Bàng Đức tiên phát chế nhân (hành động trước để kiềm chế đối phương), nhưng thương công lại bị Quan Vũ bức lui. Ở một mức độ nào đó mà nói thì y đã thua. Nhưng trong lúc này, Bàng Đức sao có thể lui về phía sau, lập tức múa đao tiến lên lao về phía Quan Vũ. Lưu Bị vừa thấy, múa kiếm muốn tiến lên trợ chiến, không ngờ Mã Đại xông lên ngăn cản Lưu Bị, hai người ngựa đánh thành vòng quanh một điểm.

Lưu Sấm ngây ngẩn cả người, Từ Hoảng cũng choáng váng! Mà ngay cả Vệ Di ở Chương Hoa viên cũng cảm thấy một trận đau đầu. Toàn cục loạn hết cả lên, nếu cứ đánh tiếp… nhất định sẽ còn tiếp tục dai dẳng, tính chất đã trở nên bất đồng.

Hai người Quan Bình và Trần Đáo nhìn nhau, thúc ngựa lên muốn hỗ trợ Lưu Bị một tay. Mà bên kia, Tiêu Lăng và Thái Sử Hưởng trong Phi Hùng thiết vệ cũng thúc ngựa lao ra, ngăn hai người này lại…

Tình hình trở nên càng ngày càng hỗn loạn. Cùng với tiếng binh khí không dứt bên tai, binh lính hai bên cũng bắt đầu rục rịch, có thể nhìn ra được một hồi ác chiến sắp xảy ra rồi.