Tế thiên, tế tổ đã chấm dứt, đã qua giờ trưa.
Lưu Sấm cùng Hán đế rời khỏi Thái miếu, hội hợp với tôn thất rồi giải tản. Trong đám người đó, hắn thấy bóng dáng của Lưu Bị. Không nghĩ tới tên Lưu đại nhĩ này lai có đường vận may, quay đi quay về, cuối cùng lại trở thành tôn thất. Tuy rắng, y không có đạt được tên gọi Hoàng thúc, nhưng thân phận tôn thất, cũng tô sắc màu cho y không ít. Lưu Sấm rất hiếu kỳ, nếu không có danh phận Hoàng thúc, Lưu Bị sẽ đạt được những thành tựu gì?
Đáng tiếc, giết y không được. Nhưng có một người như vậy ở ngoài thu hút sự chú ý của Táo Tháo, đối với Lưu Sấm mà nói. cũng không phải chuyện xấu gì. Tuy nhiên, đúng như lời Hán đế, mình không thể lưu lại Hứa Đô quá lâu … Đi tế thiên đại điển, lại cùng Hán đế tế bái Thái miếu, chắc hẳn danh tiếng hắn được gia tăng không ít. Kế tiếp, cần nghĩ cách phải sớm rời khỏi Hứa Đô, nhưng làm thế nào để rời khỏi Hứa Đô? Lưu Sấm cảm thấy có chút phiền phức.
Tào Tháo không có khả năng dễ dàng để Lưu Sấm rời đi. Không thấy sao, Lưu Sấm muốn đi Lạc Dương chuyển mộ phần, Tào Tháo đều nghĩ cách ngăn cản? Điều này nói rõ, hiện tại Tào Tháo, đối với Lưu Sấm rất kiêng kị. Trừ phi Tào Tháo có thể nới lòng đề phòng với Lưu Sấm, nếu không muốn rời khỏi Hứa Đô, chỉ sợ là phi thường khó khăn. Học Lưu Bị ở nhà trồng rau, sống ẩn dật? Lưu Sấm không cho rằng, hắn làm như vậy Tào Tháo sẽ tiêu trừ sự kiêng kị, thậm chí có thể còn kích thích sát ý của Tào Tháo.
Cùng một kế sách, cũng phải xem người như thế nào sử dụng. Ít nhất theo Lưu Sấm nhận thấy, hắn nếu sử dụng kế sách loại này, tất sẽ trêu chọc Tào Tháo dẫn đến họa sát thân. Chỉ là, Lưu Sấm muốn rời khỏi, lại bị Tào Tháo ngăn lại.
Hóa ra, sau khi kết thúc tế thiên đại điển, Hán đế còn một cuộc yến tiệc, mời đủ loại văn võ bá quan tham gia. Lưu Sấm thân là Hoàng thúc đại hán, còn là Bắc Hải Tướng, đương nhiên không thể vắng mặt.
Không còn cách nào khác, Lưu Sấm đánh phải ở trong phòng chờ ngoài Kim Loan Bảo điện đợi đến tiệc rượu bắt đầu. Chỉ có điều, ở trong sương phòng này, nhìn đi nhìn lại cũng không thấy người quen. Lưu Sấm một mình đứng một góc trong sương phòng, nhìn thấy đại thần tụm ba tụm năm, trong lòng không khỏi sinh ra một tia bực bội.
- Dám hỏi, trước mặt có phải Quán Đình Hầu, Lưu Bắc Hải?
Ngay lúc Lưu Sấm một mình chán đến hết chỗ nói, chợt nghe thấy một âm thanh vang đến. Hắn ngẩng đầu nhìn lại, đã thấy một thanh niên mắc áo gấm, áo bào đen đến trước mặt hắn:
- Ta là Tây Lương Mã Siêu Mã Mạnh Khởi, nghe qua Lưu Hoàng thúc dũng lực vô song, cho nên muốn lãnh giáo một phen.
Mã Siêu? Lưu Sấm liếc mắt một cái nhận ra, người thanh niên áo gấm, áo bào đen này, chính là ngân giáp tướng quân mà mấy ngày trước gặp trên phố.
Sao y lại ở đây? Lưu Sấm lúc đầu ngẩn ra, nhưng rồi kịp phản ứng lại. Lần này Mã Đẳng phụng chiếu lệnh đến, Mã Siêu là người đi theo Mã Đằng, đương nhiên có mặt rồi. Khuôn mặt tròn tròn của hắn liền hiện một nụ cười thật thà chất phác.
- Tây Lương Cẩm Mã Siêu? Ha ha, ta cũng nghe đại danh của ngươi, không nghĩ hôm nay lại gặp mặt, mấy ngày trước ta trên đường, cũng có lòng với ngươi luận bàn. Nhưng tiếc là có việc gấp, nên đã bỏ qua cơ hội, trong lòng còn cảm thấy tiếc nuối.
Trên khuôn mặt có chút anh tuấn của Mã Siêu xuất hiện một chút niềm vui bất ngờ.
- Lưu Hoàng thúc cũng biết Mạnh Khởi ư?
- Danh tên Tây Lương Cẩm Mã Siêu, sao ta lại không biết chứ.
Lưu Sấm chính đang muốn cùng Mã Đắng thắt thêm quan hệ, lại không nghĩ đến Mã Siêu lại chạy tới tìm mình.
Nếu luận về tuổi tác, Mã Siêu lớn Lưu Sấm ba tuổi. Nhưng nếu luận danh khí, mặc dù Mã Siêu ở Tây Lương thanh danh hiển hách, nhưng ở Trung Nguyên lại không có mấy tiếng tăm. Còn Lưu Sấm thì sao? Từ khi xuất thế, nhiều lần ác chiến hơn nữa cùng Lã Bố ác chiến, thanh danh sớm đã lẫy lừng. Năm Kiến An thứ hai, Lưu Sấm tại Bàn Dương đại phá Thái Sơn tặc, được nhiều người biết đến; mà ở đồi Bồ Cô, hắn càng phá đến mức Tào quân theo gió mà chạy, được nhiều người xưng là Phi Hùng có thể cùng Lã Bố đàm luận. danh khí giữa hai người, cũng liền phân cao thấp rõ ràng. Sau khi Mã Siêu vào trung nguyên, thường nghe nhiều người nhắc tới sự dũng mãnh của Lưu Sấm. Mà này thấyLưu Sấm cũng biết được tên tuổi của mình, vậy nên trên mặt Mã Siêu như là có ánh sáng, càng thêm có thiện cảm đối với Lưu Sấm.
- Giỏi cho Cẩm Mã siêu, giỏi cho Lưu Hoàng thúc …
Lưu Sấm và Mã Siêu đang trò chuyện với nhau, lại nghe thấy có người ở bên cạnh cười lạnh. Sắc mặt hai người lập tức biến đổi lớn, hướng theo âm thanh kia nhìn, chỉ thấy một thanh niên đứng cách đó không xa, xuang quanh còn vây một đám thanh niên, đang chỉ chỉ trỏ trỏ về phía Lưu Sấm và Mã Siêu …
- Chỉ là một kẻ bỉ phu của Tây Lương, lại dám ở đây nói lời bừa bãi?
Mã Siêu nghe xong, giận tím mặt:
- Ta đang cùng Lưu Hoàng thúc nói chuyện, liên can gì tới ngươi? Hơn nữa còn buông lời chỉ trích?
- Mỗ gia Hạ Hầu Mậu, nghe danh Phi Hùng vũ dũng đã lâu, hôm nay gặp mặt, cũng chỉ là một tên mập mạp, đúng là khiến người ta thất vọng.
Hạ Hầu Mậu, tự Tử Lâm, là con trai của Hạ Hầu Đôn, con rể của Tào Tháo. Lưu Sấm không biết mình khi nào trêu chọc vào người này, nhưng nghe những lời gã nói, cũng không chịu được thay đổi sắc mặt, nụ cười trên mặt lập tức biến mất.
Hắn không biết Hạ Hầu Mậu là con trai của Hạ Hầu Đôn, nhưng từ họ lại có thể nhìn ra chút manh mối. Thêm nữa, Hạ Hầu Mậu này có thể xuất nhập sương phòng này, nói vậy cũng là mệnh quan triều đình. Lưu Sấm vốn không có ý định gây chuyện, nhưng không có nghĩa là hắn sợ phiền phức. Lúc này đây, ngay trước mặt văn võ bá quan lại bị một tên vô danh tiêu tốt trào phúng, Lưu Sấm sao có thể nuốt được cơn tức này.
Hắn không đợi Mã Siêu phát tác, liền bước nhanh về phía trước:
- Hạ Hầu tiểu tử, nếu muốn biết ta có phải là hư danh hay không, sao không ra tay tỷ thí một phen?
Hạ Hầu Mậu cũng là kẻ tính tình cực kỳ ngang ngược kiêu ngạo, nghe xong không lùi bước nói:
- Mỗ gia cũng muốn tỷ thí với ngươi đây.
- Tử Lâm, dừng tay!
Ngay tại lúc Hạ Hầu Mậu định xuất thủ, chợt nghe âm thanh non nớt vang lên.
Ngay lúc đó, từ ngoài phòng chạy vào một người, nhìn qua bộ dạng thì cũng chỉ là mười hai, mười ba tuổi, vẻ mặt kích động liền giữ chặt Hạ Hầu Mậu.
- Tử Lâm, sao lại vô lễ với Lưu hoang thúc như thế?
Đừng nhìn tuổi tác người này không lớn lắm, nhưng có thể thấy, thân phận y không thấp. Thiếu niên sau khi ngăn Hạ Hầu Mậu lại, rồi chắp tay nói với Lưu Sấm:
- Hoàng thúc chớ trách, Tử Lâm mới vừa rồi chỉ là nói đùa, mong rằng Hoàng thúc chớ để trong lòng.
- Nhị công tử …
- Ngươi im miệng cho ta.
Thiếu niên đột nhiên quay đầu lại, trừng mắt. Tuy nhiên khuôn mặt còn mang theo khí chất trẻ con, nhưng khí chất được biểu lộ đó lại khiến người trong lòng không khỏi run lên.
Hạ Hầu Mậu tựa hồ rất sợ hãi thiếu niên này, đành phải ngậm mồm lại.
Thiếu niên thì lại quay đầu cười nói:
- Hoàng thúc chớ chấp nhặt với y, nếu vừa rồi có chỗ đắc tội, còn mong Hoàng thúc khoan thứ.
Dứt lời, y lôi kéo Hạ Hầu Mậu liền đi ra ngoài, những thanh niên vây quanh Hạ Hầu Mậu, người người đều mặt mày xám xịt rời đi.
Nhị công tử? Trong đầu Lưu Sấm lập tức lóe lên một tia sáng, liền nghĩ đến thân phận của vị thiếu niên này.
Tào Phi sao? Nếu Hạ Hầu Mậu là con cháu Hạ Hầu, vậy thân phận của thiếu niên này cũng đã rõ ràng rồi. Ừ, nhất định là y, nếu không phải Tào Phi, đám con cháu Hạ Hầu này làm sao có thể ngoan ngoãn nghe theo? Ở hậu thế, rất nhiều nhiều cảm quan về Tào Phi không được tốt. Nhưng Lưu Sấm lại biết rằng, Tào Phi này không đơn giản, so với cái Tào Thực chỉ biết múa may mực bút, hữu danh vô thực mà nói, thì Tào Phi tuyệt đối mạnh hơn gấp trăm lần. Hai năm trước, Tào Tháo gặp phải thất bại ở Uyển Thành, đứa con cả Tào Ngang cùng vị tướng yêu thích Điển Vi đều bị giết hại.
Nhưng năm ấy Tào Phi có khoảng mười tuổi, không ngờ sau khi Tào Tháo thất bại lui về, một người y cưỡi ngựa từ trong Uyển Thành thoát ra, lại tìm được Tào Tháo.
Lưu Sấm không nghĩ tới ở đây gặp được Tào Phi, trong lòng không khỏi sinh ra vài phần tò mò. Cơn giận lúc trước bị Hạ Hầu Mậu chọc nổi lên chợt tan thành mây khói.
- Hoàng thúc, vì sao không giáo huấn tiểu tử kia?
- Chẳng qua chỉ làm mấy người con ông cháu cha mà thôi, đâu đáng để ta và ngươi xuất thủ?
Lưu Sâm ha hả cười nói:
- Mạnh Khởi, đi đi đi, chúng ta qua một bên nói chuyện, tránh cho lại bị người khác quấy rầy, làm mất hứng thú.