Hãn Thích

Quyển 1 - Chương 244-2: Câm điếc ngậm bồ Hòn mà im (2)




Sắc mặt của Tào thị hơi trắng bệch, miễn cưỡng cười một tiếng, gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.

Nghiêm phu nhân rõ ràng cảnh cáo nàng, cứ yên tâm là được!

Ngẫm lại cũng là bình thường.

Tuổi của Tào thị chỉ sợ chỉ lớn hơn Lưu Sấm vài tuổi. Trước kia Lã Bố có được Từ Châu, nhìn qua tưởng rằng cường thịnh, có lẽ nàng không nghĩ quá nhiều. Nhưng hiện tại Từ Châu đã mất, mà tinh thần của Lã Bố lại sa sút, khó bảo toàn nàng sẽ sinh ra suy nghĩ gì đó với hắn. Nghiêm phu nhân dùng thủ đoạn này, chính là cảnh cáo nàng, không nên suy nghĩ bậy bạ.

Thấy Tào thị đã hiểu, Nghiêm phu nhân cũng không vì vậy mà làm khó nàng, liền đứng lên nói:

- Giờ chúng ta đi xem phu quân thế nào…

*****

Năm Kiến An thứ ba, tháng mười, Tào Tháo đông chinh Từ Châu, đánh bại Lã Bố, chiếm được Hạ Bì, mắt thấy sẽ đại hoạch toàn thắng. Lại không nghĩ tới, sau khi chiếm được Hạ Bì, chiến sự đột nhiên rơi vào trạng thái giằng co. Lưu Sấm ngang trời xuất thế, chẳng những cứu được Lã Bố, còn tiếp nhận lực lượng trong tay của Lã Bố.

Tuy nói giờ đây binh mã trong tay Lã Bố không còn nhiều lắm, tướng lĩnh cũng chỉ còn ba, bốn người. Binh không quá vạn, cộng thêm binh mã của Lưu Sấm cũng chỉ hơn một vạn mà thôi. Mà đại quân trong tay Tào Tháo có hơn tám vạn người. Cộng thêm binh mã của Trần Đăng đóng ở Khúc Dương, đã vượt qua mười vạn.

Đôi bên giằng co ở hai bờ sông Hoài Thủy. Tào Tháo phát hiện, nếu như tiếp tục chinh phạt, tổn thật sẽ rất lớn. Lưu Sấm ở bờ nam sông Hoài Thủy đã phá hủy hết bến thuyền ở cửa sông Hoài, Hoài Âm và Tuy Lăng. Kể cả thuyền ở hai bờ binh lực của Tào Tháo chiếm ưu thế, nhưng lại không có đủ quân nhu để qua sông. Điều này khiến cho Tào Tháo rất tức giận, nhưng lại vô kế khả thi.

Tuy nhiên Lưu Sấm rất rõ ràng, cục diện giằng co này, không thể kéo dài lâu.

Sắp sang mùa khô rồi. Một khi thời tiết khô hanh, mực nước sông Hoài Thủy sẽ giảm xuống. Tào Tháo chắc chắn xua binh qua sông. Đến lúc đó, dựa vào binh lực trong tay Lưu Sấm, căn bản không thể đấu lại mười vạn đại quân của Tào Tháo. Chớ đừng nói là còn có họ Trần ở Quảng Lăng đang chờ chực. Ở Quảng Lăng, họ Trần có thể nói đã thâm căn cố đế rồi. Địa vị của Trần Đăng trong lòng dân chúng Quảng Lăng cũng rất là cao. Hiện giờ, các huyện quan của quận Quảng Lăng không hề có động tác nào. Đó là vì quân Tào còn chưa qua sông. Một khi quân Tào lướt qua sông Hoài Thủy, các huyện ở Quảng Lăng chắc chắn sẽ có dị động. Đến lúc đó, đám người Lưu Sấm sẽ gặp phải cục diện càng thêm hiểm ác.

Thời gian càng trôi đi, trong lòng Lưu Sấm càng thêm sốt ruột. Tháng mười, chợt xảy ra tuyết lớn, nhuộm trắng hai bờ sông Hoài Thủy. Lã Bố, Nghiêm phu nhân và gia quyến, cùng với mấy trăm thương binh đã lặng yên đi lên ba thuyền hàng ở Giang Đô, từ bến Đông Lăng Đình đi về hướng Bất Kỳ.

Cùng lúc đó, Lưu Sấm hạ lệnh cho Hạ Hầu Lan, Từ Thịnh dẫn sáu nghìn binh mã, chiêu mộ gần vạn dân phu ở Hoài Âm, vận chuyển lương thảo tới Giang Đô. Vì phòng ngừa tập kích ven đường, Lưu Sấm triệu hồi Trương Liêu ở Tuy Lăng, lấy cớ là đồn trú ở Bình An, càn quét trộm cướp.

Hai trăm ngàn hộc lương thảo liên tục vận chuyển tới Giang Đô.

Ở phía bờ bắc của sông Hoài Thủy, Tào Tháo cũng nghe được ít tin tức, không khỏi trong lòng nôn nóng.

Ngày mười tám tháng mười, Tào Tháo ra lệnh cho Nhạc Tiến vượt sông Hoài Thủy. Nào biết bị Lưu Sấm phát hiện, phái Hứa Chử tập kích ở bờ biển, khiến cho quân Tào đại bại.

Nhạc Tiến suýt nữa bị Hứa Chử giết chết. Lúc binh rút lui gã còn rơi xuống sông. May mà Từ Hoảng dẫn người liều chết cứu được Nhạc Tiến, mới coi như giữ được tính mạng…Nhưng trải qua lần này, Tào Tháo càng thêm cẩn thận, không dám đơn giản xuất binh lần nữa. Nhưng, đây chính là hai trăm ngàn hộc lương thực a. Rốt cuộc Lưu Sấm định làm gì?

- Chủ công, nếu như thuộc hạ đoán không sai, chỉ sợ Lưu Sấm muốn dùng hai trăm ngàn hộc lương thực này, để đổi lấy viện binh của Giang Đông.

Đổng Chiêu không nhịn nổi nhắc nhở Tào Tháo:

- Theo thuộc hạ được biết, Lưu Sấm và Tôn Bá Phù hình như có chút giao tình. Mà hiện giờ quận Đan Dương đang thiếu thốn lương thực.

Tào Tháo vừa nghe, liền nhíu mày.

- Phụng Hiếu, ngươi thấy liệu tên Tôn Sách kia có xuất binh hay không?

Ngay từ đầu, Quách Gia cũng lộ ra vẻ nghi hoặc:

- Tôn Sách vừa mới đứng chân ở Đan Dương trong năm nay, một số dòng họ ở vùng huyện cai trị còn chưa hoàn toàn quy thuận. Cho nên giờ này nếu y có điều động, cũng không lấy ra được nhiều binh mã lắm. Hơn nữa thuộc hạ thấy, cho dù y có thể điều động binh mã, cũng chưa chắc sẽ hỗ trợ Lưu Sấm.

Hai người đó đều là mãnh hổ. Từ xưa tới nay, một núi không thể chứa được hai hổ. Lưu Sấm và Tôn Sách đều là hạng người dũng mãnh. Nếu như Lưu Sấm chiếm giữ Quảng Lăng, có thể uy hiếp Giang Đông bất cứ lúc nào. Tôn Sách sao có khả năng tương trợ? Tuy nhiên, thuộc hạ có thể nghĩ tới những điều đó, một người xảo trá như Lưu Sấm, sao không nghĩ tới chứ?

Tào Tháo nhướn đôi mày rậm:

- Ý của Phụng Hiếu là…

- Hiện giờ Lưu Sấm hao phí nhân lực vận chuyển lương thực tới Giang Đô, tất có dụng ý khác.Thuộc hạ không cho rằng hắn sẽ ở Quảng Lăng tử chiến với chủ công. Người này có vài phần tinh mắt, sao có thể không nhìn ra, hiện giờ Quảng Lăng khó có thể định cư lâu dài? Hiện tại hắn nên nóng lòng rút lui khỏi Quảng Lăng, trở về Bắc Hải. Mà không phải ở Quảng Lăng tuyển quân mua ngựa, tử chiến với chủ công.

Nói tới đây, Quách Gia đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, liền ngậm miệng lại.

Tuân Du nhướn mày nói:

- Phụng Hiếu, tiểu tử ngươi có cái tính này mà mãi không sửa. Nói tới một nửa lại không nói tiếp, thực khiến người ta không thoải mái.

Quách Gia khẽ giật mình, chợt tỉnh ngộ. Y vội vàng chắp tay hướng Tuân Du:

- Công Đạt chớ trách, vừa rồi là do ta đã nghĩ ra vì sao Lưu Sấm phải vận lương rồi.

- Hả?

- Hắn làm vậy là muốn quay về!

Tào Tháo vội vàng hỏi:

- Hiện giờ hắn đang bị vây ở Quảng Lăng, làm sao có thể quay về được?

- Chủ công chờ quên, Giang Đông gần với biển, còn có thể nối thẳng với biển rộng…Hắn biết khó có thể tranh chấp với chủ công, cho nên mới muốn rút lui bằng đường biển. Chỉ có điều Quảng Lăng không có nhiều thuyền lớn lắm, phần lớn là thuyền buôn bán, khó có thể đi lại trên biển. Cho nên hắn muốn hướng Tôn Sách…mượn thuyền.

Quách Gia nhịn không được mỉm cười, gật đầu nói.

- Đúng vậy, người này nhất định là muốn dùng lương thực để hướng Tôn Sách mượn thuyền. Mượn thuyền lớn rời bến, rồi sau đó quay về Bắc Hải quốc.

Nói tới đây, Quách Gia không khỏi lộ ra vẻ tán thưởng đồng thời cảm thán:

- Không thể không nói, hắn suy nghĩ rất kín đáo, đích thực là có chút thủ đoạn. Hắn biết rằng Tôn Sách sẽ không xuất binh, nhưng hắn cũng biết, Tôn Sách thiếu lương thực. Theo thuộc hạ được biết, ở quận Ngô, Tôn Bá Phù còn có hơn hai mươi thuyền lâu đang bỏ neo. Tôn Sách chắc chắn sẽ không xuất bịnh cứu viện vì sợ đắc tội với chủ công. Nhưng y nhất định sẽ nhận hai trăm ngàn hộc lương thảo kia. Cho nên sẽ giao thuyền cho Lưu Sấm. Như vậy, y không mất một binh một tốt,, lại không phải đắc tội với chủ công, còn có thể đạt được số lương thực cần thiết. Đồng thời, cũng có thể nhân cơ hội này tạo mối quan hệ tốt với Lưu Sấm. Ha ha ha, tay Lưu Sấm kia…quả nhiên là giỏi tính toán!

Tào Tháo nghe xong Quách Gia nói, cũng không khỏi gật đầu liên tục. Chợt lão không nhịn nổi cười khổ một tiếng:

- Một nhân vật như vậy, không do ta sử dụng…Về sau làm việc, nên cẩn thận một chút.

Nói xong câu đó, khóe mắt Tào Tháo hơi chuyển.

Lưu Bị ngồi ở một góc bên trong lều lớn, hai tay giấu trong áo, nhắm mắt không nói gì, giống như đang ngủ gật vậy.

Lúc trước, cũng vì một câu ‘Bối chủ gia nô’ của y, mà khiến cho Lưu Mạnh Ngạn trở thành họa tâm phúc của ta! Tuy nhiên, nhìn bộ dáng hiện tại của y, giống như một người không có liên quan vậy. Trong lòng Tào Tháo không khỏi có chút tức giận, nhưng lại không tiện phát tác với Lưu Bị. Nếu như y phát tác, thì có vẻ như cay nghiệt. Lúc trước người đưa ra quyết định chính là Tào Tháo. Mà nay nếu như trách cứ Lưu Bị, khó tránh khỏi sẽ khiến cho người ta có cảm giác là giận chó đánh mèo…