Hãn Thích

Quyển 1 - Chương 187-2: Lời mời của Viên thị (2) (2)




Chỉ một tháng ngắn ngủi, quân đội của Lưu Sấm hầu như không mất tí sức nào chiếm được quận Đông Lai. Tin tức này khiến cho cả Bắc Hải quốc chấn động. Đám quan lại của Bắc Hải vốn tính toán quan sát thêm một thời gian, cũng đều nhanh chóng đưa ra quyết định.

Hai huyện Chu Hư và Doanh Lăng mở cửa thành đầu hàng. Quân đội Bắc Hải đồn trù ở Hán Đình cũng loạn thành một đoàn. Bành Cầu thấy đại thế đã mất, liền bỏ thành mà chạy. Còn chức Bắc Hải Tướng, ai muốn làm thì làm. Còn y sẽ không tiếp tục lưu lại Bắc Hải làm gì.

Bành Cầu vừa đi, toàn bộ Bắc Hải coi như đã rơi vào tay Lưu Sấm.

Tháng tám, đồn điền Đông Vũ bội thu, đồn điền Giao Đông bội thu, nhân dân Bắc Hải một mảnh vui sướng.

Trong khi tất cả mọi người đang đắm chìm trong không khí hân hoan của mùa bội thu, Mi Phương cầm theo rất nhiều mầm cây cao lương và tiền bạc lụa là, lặng yên rời khỏi Cao Mật, bí mật lên phía bắc, tới U Châu. Đi theo còn có Thường Thắng Bùi Vĩ và năm người, cùng với hơn một trăm nô bộc hỗ trợ khuân vác.

Chỉ có điều, lúc này mọi ánh mắt đều tập trung ở Bắc Hải và Đông Lai, cho nên không có ai biết được đám người Mi Phương đã đi đâu Trong thành của huyện Cao Mật, cảnh tượng rất phồn hoa. Từ khi đồn điền của Lưu Sấm thành công, nhân khẩu của huyện Cao Mật đã tăng mạnh tới năm vạn người, trở thành một tòa thành lớn nằm giữa sông Giao và sông Duy.

- Tay Lưu Sấm kia thật có vài phần bản lĩnh.

Trong một quán ăn của huyện Cao Mật, có vài người ngồi quanh một bàn, nhìn cảnh tượng phồn hoa trên phố, không khỏi nhẹ giọng cảm thán.

Người nói chuyện, mặc áo bào gấm, đầu đội cao quan, giọng địa phương Dĩnh Xuyên.

Ngồi bên cạnh y là một thanh niên trai tráng, cũng không nhịn được gật đầu:

- Năm trước ta từng tới nơi này, rất là hoang vu vắng vẻ, khó mà ngờ có thể phồn hoa như ngày hôm nay. Trọng Trị tiên sinh, ngươi nói xem, người này liệu có đáp ứng lời mời của Đại công tử không? Ha ha, nếu đổi là ta, chỉ sợ rất khó đồng ý.

- Cho nên, ngươi chỉ có thể làm tới kỵ đốc, mà không thể làm đại tướng.

Thanh niên kia nghe xong, cũng không tức giận, mà cười ha hả. Nam tử đội cao quan ngồi thêm chốc lát, mới vươn người đứng dậy:

- Uy Hoàng, chúng ta đi thôi.

- Đi gặp Lưu Sấm à?

Nam tử đội cao quan khẽ mỉm cười:

- Như thế này mà đi gặp Lưu Sấm, không khỏi có chút mạo muội. Dù sao hiện tại hắn cũng coi như là chư hầu một phương. Nhưng ta và Tử Kỳ lại có giao tình. Đến lúc đó ngươi nói ta bái hắn, hay là hắn bái ta? Đã như vậy, còn không bằng tới gặp Khang Thành Công. Rồi nhờ Khang Thành Công ra mặt giải thích, cũng có thể bớt đi không ít phiền toái và xấu hổ.

Người thanh niên gật đầu đồng ý, đi theo nam tử đội cao quan ra quán rượu.

Lúc này, Lưu Sấm đang ở trong nhà lắp đặt mô hình một xe bắn đá. Mi Hoán, Gia Cát Linh, còn có Gia Cát Lượng và Thái Sử Hanh ngồi vây quanh, nhìn Lưu Sấm bỏ một viên đá nhỏ vào trong xe, rồi sau đó khẽ bóp lò xo. Hòn đá nhỏ kia lập tức bay ra xa một thước, dừng trên ngọn núi giả ở sa bàn.

Gia Cát Linh cầm một bản vẽ, thỉnh thoảng dùng bút than sửa chữa trên giấy.

Sau một lúc lâu, nàng đột nhiên thở dài, hạ giọng nói:

- Đáng tiếc năm đó điển tịch của Mặc gia bị thất truyền không ít. Nếu không đã có thể dùng tham khảo rồi. Công tử, để ta về suy nghĩ một chút, rồi thương lượng với Phi Ốc, để xem nên sửa chữa thế nào.

Lưu Sấm khẽ mỉm cười. Hắn nhìn mô hình xe bắn đá trên sa bàn kia, hơi có chút tiếc nuối, nói:

- Đáng tiếc không có hỏa dược. Bằng không có thể tăng thêm không ít uy lực rồi.

- Hỏa dược?

Gia Cát Lượng tò mò hỏi:

- Mạnh Ngạn ca ca, hỏa dược là thứ gì?

- Cái nàycó thể coi như là một hỏa khí. Ta cũng chỉ biết đại khái mà thôi. Còn làm cụ thể như thế nào, chỉ sợ phải tìm người tiến hành nghiên cứu. Quá trình làm thứ kia thực sư rất nguy hiểm. Tuy nhiên, theo ta được biết. Rất nhiều phương sĩ thuật sĩ đều am hiểu công việc này. Nhị nương tử, cô cũng không cần phải so đo. Cải tiến xe bắn đá không phải là việc dễ dàng gì. Phải trải qua rất nhiều lần thử nghiệm mới đạt được thành công. Cho nên đừng quá để trong lòng. Thất bại là mẹ của thành công mà.

Do quan hệ giữa Lưu Sấm và Gia Cát Linh càng ngày càng sâu sắc, nên hắn cũng tùy theo mà thay đổi cách xưng hô với nàng. Ban đầu là Gia Cát nương tử, cho tới bây giờ là Nhị nương tử. Tuy bên ngoài Gia Cát Linh không nói gì, nhưng trong lòng lại rất cao hứng.

Nàng gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu. Tuy nhiên ánh mắt vẫn rơi trên bản vẽ kia, vẻ mặt trầm tư.

- Mạnh Ngạn, đang êm đẹp vì sao lại muốn cải tiến xe bắn đá?

Mi Hoán nghi hoặc hỏi:

- Đừng nói lại đi đánh nhau nữa đấy. Không phải huynh vừa mới đoạt được quận Đông Lai, lại đuổi được Bành Cầu đi đó thôi. Còn định khai chiến với ai?

- Tuy không có lòng hại người, nhưng nên có sự đề phòng.

Lưu Sấm khẽ thở dài:

- Ta chiếm được càng nhiều lãnh thổ, thì càng bị người khác đố kỵ. Xung quanh Bắc Hải quốc có rất nhiều kẻ địch. Ta không thể không cẩn thận. Đúng rồi, mấy ngày nữa Linh Đang sẽ tới đây

- Ừ.

Về hôn sự của Lưu Sấm, cơ bản đã an bài thỏa đáng. Chuyện này do đích thân Trịnh Huyền lo liệu, nên Lưu Sấm không lo lắng lắm. Hiện tại hắn còn có rất nhiều việc phải làm lắm. Đồn điền bội thu, đã giúp Lưu Sấm an tâm rất nhiều. Tuy nhiên, kế tiếp hắn phải đóng thuyền, nên có kế hoạch chuẩn bị từ nay về sau. Đồng thời, Cao Thuận đã bắt đầu luyện binh. Mọi phương diện đều phải do hắn đích thân xử lý.

Quận Đông Lai nên để ai trấn thủ, nên trưng binh như thế nào? Hiện tại Lưu Sấm có cảm giác nguy hiểu càng ngày càng cận kề. Mắt thấy sắp tiến vào những năm cuối của nămKiến An thứ hai, thời gian lưu lại cho hắn cũng không còn nhiều.

Mọi người đang nói chuyện, Chu Thương đột nhiên chạy vào, hướng Lưu Sấm bẩm báo.

- Công tử, Khang Thành Công phái người tới, mời công tử tới phủ một chuyến.

- À? Lưu Sấm hơi sững sờ, gật đầu đáp:

- Mời về bẩm với thế phụ, ta sẽ lập tức tới.

Nếu không có chuyện gì, Trịnh Huyền sẽ không chủ động tìm hắn.

Lưu Sấm thay một bộ quần áo, dẫn theo Gia Cát Lượng và Thái Sử Hanh, vội vàng rời Biệt Phủ, đi thẳng tới Trịnh phủ. Hiện tại hắn có thể coi như là người nhà của Trịnh phủ. Cho nên vừa tới Trịnh phủ, hắn cũng không cần thông báo, mà đi thẳng tới phòng chính. Còn chưa vào phòng chính, chợt nghe thấy bên trong vang lên tiếng cười to.

Lưu Sấm cất bước đi vào, đã thấy Trịnh Huyền ngồi ngay ngắn trên ghế. Mà ngồi bên cạnh y là một nam tử đội cao quan, khí độ phi phàm.

- Mạnh Ngạn, mau tới bái kiến Trọng Trị thúc phụ của cháu đi.

Trọng Trị thúc phụ? Lưu Sấm ngạc nhiên, tuy nhiên vẫn nghe theo lời, tiến lên khom lưng hành lễ với vị nam tử kia:

- Tiểu chất Lưu Sấm, bái kiến Trọng Trị tiên sinh.

- Cháu chính là Lưu Sấm?

Nam tử đội cao quan đứng lên, thần sắc hơi có vẻ kích động. Y kéo tay Lưu Sấm, đánh giá một phen, đột nhiên cười nói:

- Khang Thành Công, ngươi xem Mạnh Ngạn giống ai?

- Điều này

- Ha hả, ngươi có cảm thấy hay không, Mạnh Ngạn có vài phàn giống với Hoài Nam Lệ Vương?

Hoài Nam Lệ Vương? Lưu Trường? Lưu Sấm ngạc nhiên nhìn nam tử kia. Trong lòng âm thầm kỳ quái, người này, rốt cuộc là ai? Trịnh Huyền thấy vẻ mặt nghi ngờ của Lưu Sấm, liền cười nói:

- Mạnh Ngạn, cháu không cần phải nghĩ ngợi linh tinh. Vị Tân Bình Tân Trọng Trị này là người quen của phụ thân cháu năm đó. Hiện tại ông ấy đang hiệu lực dưới trướng của Viên Công. Lần này ông ấy phụng lệnh của Viên đại công tử Viên Đàm mời cháu tới quận Tề gặp mặt.