Hãn Thích

Quyển 1 - Chương 179-2: Hỏa thiêu Bạch Môn Lầu (2)




- Không tốt, có mai phục !

Trương Phi bất ngờ, liền vội vàng hô hét:
- Các huynh đệ, cùng ta giết vào!

Đường lui đã bị lửa ngăn cách, muốn rút lui cũng có chút phiền phức. Trương Phi trong lòng biết lúc này mà lùi về, thế nào cũng xảy ra hỗn loạn… Gã cắn răng một cái, phóng ngựa lao ra, muốn lao giết vào trong thành. Ở phía sau y, sau khi đám quân lính trải qua một trận hoảng loạn, lập tức ổn định vị trí.

- Giết !

Tiếng hô nổi lên vang trời, bọn họ theo sau Trương Phi, xông thẳng vào trong thành. Tuy nhiên, chưa đợi Trương Phi xông ra, chợt nghe thấy tiếng mõ dồn dập. Từ trên nóc nhà hai bên đường, đột nhiên xuất hiện hàng trăm cung thủ, bắn xuống toàn bộ binh mã của Trương Phi, tên bay như mưa.

Trương Phi gào thét liên tục, vũ động xà mâu, bát đả điêu linh.

- Các huynh đệ, xông lên, xông lên là có thể chiến thắng.

Như để chứng mình cho lời nói của Trương Phi…, âm thanh của gã chưa dứt, thì nghe thấy tiếng hô giết truyền tới từ phía Vương thành, ở đó ảnh lửa chiếu sáng cả vùng trời.

Gia Cát Lượng chắp tay, đứng trên Bạch Môn Lầu.Y khẽ mỉm cười
- Lão tặc cắn câu rồi !

Khi Bạch Môn Lầu cháy lớn, Trần Khuê sớm đã điều động ba nghìn đồng khách mai phục tại bên ngoài Vương thành, cũng hạ lệnh phát động công kích.

- Người nào đặt chân lên Vương thành trước, thưởng trăm vàng.

Ông ta mặc một tấm giáp mềm, cầm bảo kiếm trong tay, đứng trên binh xa, lớn tiếng hét ra lệnh. Những đồng khách chờ đợi không nhẫn nại được cùng kêu lên hò hét, ào ạt xông tới Vương thành như thủy triều dâng.

Khi mà bọn họ xông tới Vương thành, bốn phía đột nhiên bùng cháy. Cổng chính Vương thành loảng xoảng một tiếng rồi mở ra, một đội quân tốt mặc khôi giáp sáng chói, từ trong thành xông tới, nhanh chóng bày trận.

Những tên lính này tính ra không nhiều, chỉ có vài trăm người mà thôi. Thế nhưng đối mặt với lũ phản quân thì chẳng có chút bối rối nào. Thương binh (lính cầm thương ) ở hai bên, ở giữa là đao thuẫn binh.

- Hãm trận, hãm trận, hãm trận….

Bọn họ bày trận ở trước Vương thành, lặng ngắt như tờ. Trong khi phản quân cách bọn họ chưa đủ trăm bước, chợt nghe một tiếng hét lớn:
- Hãm trận !

Hàng trăm quân lính cùng đồng loạt hò hét. Đao thép khiên chắn trong tay bọn họ, phối hợp cũng những tiếng hò ầm ĩ, đằng đằng sát khí. Mỗi một tiếng hô, trận chiến như tiến thêm một bước. Mỗi khi tiến thêm một bước, sát kia kia lại tăng thêm một phần.

Trần Khuê ở phía sau, khi một đội binh mã xuất hiện, lập tức ngạc nhiên.

- Hãm Trận Doanh !

Sao lại thế này. Chẳng phải Hãm Trận Doanh xuất thành rồi sao? Tại sao lại có mặt trong này?

Hai viên đại tướng từ trong thành đi ra, một người đứng trên xe, một người cưỡi ngựa Xích thố.

Nếu đến gần xem, liếc mắt một cái là nhận ra, ngựa Xích thố kia đúng là Tiểu Xích Thố yêu dấu của Lã Lam. Chỉ có điều, viên đại tướng trên ngựa kia, lại không phải Lã Lam. Mà là một người thân cao quá tám thước, eo lớn mười vòng, cường tráng vạm vỡ. Người hắn khoác áo giáp, đầu đội mũ đen, tay cầm một cây đại hoàn đao chín thước. Thân đao rộng khoảng bảy thước, trên sống đao khảm một dải viền vàng, mặt trên còn treo tới chín vòng sắt.

Đại đao vũ động phát ra những tiếng vang lăng lăng, gây nhiễu tâm thần. Cây đao này khi Lưu Sấm ở Bắc Hải Quốc, lệnh cho Phí Ốc đặc biệt làm cho mình, nặng tám mươi hai cân.

Thanh Long Yển Nguyệt Đao trong Tam Quốc Diến Nghĩa vào lúc này vẫn chưa xuất hiện. Chỉ có điều cũng không ảnh hường tới hứng thú của Lưu Sấm, hắn để Phi Ốc dùng phương pháp Thất thập nhị luyện chế tạo ra cây đại đao này, đặt tên là Kim Bối Đại Hoàn, hơn nữa còn tặng cây đao này cho Hứa Chử.

Hứa Chử là một mãnh tướng thần lực lạ thường, lưỡi đao này đối với y mà nói rất thích hợp. Từ sau khi cây Kim Bối Long Hoàn Đao được tạo ra, Hứa Chử chưa có cơ hội nào để cho nó thấy máu cả. Hôm nay chính là ngày mà Long Hoàn Đao phá giới, vì thế Lưu Sấm đã đi tìm Lã Lam mượn Tiểu Xích Thố về, giao cho Hứa Chử cưỡi.

- Không được, trúng kế rồi !

Trần Khuê quá là mưu mô xảo quyệt, vừa thấy Hãm Trận Doanh xuất hiện, vậy còn không hiểu chuyện gì xảy ra đây? Ông ta quát to một tiếng, muốn binh mã thu hồi về. Có thể xông lên dễ dàng, nhưng muốn rút lui thì chẳng dễ chút nào.

Phản quân xông lên như thủy triểu, hung hãn đánh vào quân trận của Hãm Trận Doanh.

Hãm Trận Doanh kia giống như một ngọn núi lớn vậy, vững chắc ngăn cản sự tấn công của phản quân, chẳng hề sứt mẻ chút nào.

Đao thuẫn binh đồng loạt giơ khiên chắn lên, đồng thời nghiêng người về phía trước một bước, dọc theo mép cạnh khiên chắn mà đâm chém. Phản quân xông lên phía trước kia, giống như bị cắt cỏ vậy, nằm la liệt trong máu. Theo sát sau, đao thuẫn binh tiến về phía trước một bước, đẩy khiên chắn lên. Đồng thời trường thương binh ở phía sau hò hét, đâm chém quyết liệt.

Phương thức công kích của Hãm Trận Doanh vô cùng đơn giản, thuẫn binh phong chắn, thương binh tấn công. Thế nhưng hai chiêu số đơn giản như vậy lại gây sát thương khá lớn. Phản quân từng đợt từng đợt ngã xuống, Hãm Trận Doanh thì thuận thế, liên tục đón lấy sự công kích về phía trước của phản quân.

- Hiếu Cung, Hiếu Cung, tới phiên ta đi.

Một tiếng hô khiến cho Hứa Chử máu nóng sục sôi. Máu văng tung tóe, tiếng kêu gào thảm thiết, càng khiến y nóng lòng muốn thử.

Cao Thuận tay vịn lan can, liên tục quan sát thế cục… Đột nhiên, y nhìn thấy Trần Khuê đang thu thập binh mã, dường như muốn rời khỏi, trong mắt lập tức lóe lên sát khí hừng hực.

- Trọng Khang, thấy những người đó không?

Cao Thuận chỉ kiếm về phía đám người Trần Khuê, lớn tiếng hỏi.

Hứa Chử ngồi ở trên ngựa, thấy rất rõ, gật đầu nói:
- Thấy rồi.

- Lão nhân trên xe kia là Trần Hán Du… Nhờ Trọng Khang thay ta lấy thủ cấp của y.

- Chuyện đó có gì khó!

Hứa Chử chỉ đợi có vậy, lập tức phóng ngựa lao ra.

Con Tiểu Xích Thố này đúng là đã qua cải tạo ở Bắc Hải Quốc, yên cao bàn đạp đôi móng ngựa sắt, mà thứ không thể thiếu được.

Hứa Chử thúc ngựa lao ra, cầm Kim Bối Long Hoàn trong tay mà đi, vẽ một đường hoa lửa. Hai tên phản quân tiến lên muốn ngăn lại, thấy Hứa Chử vươn người đứng trên ngựa, vặn mình lại, Long Hoàn Đại Đao dữ đột ngột chém một tên phản quân làm hai đoạn. Cùng lúc đó, Xích Thố tung vó đá thẳng người tên phản quân kia, khiến y ngã nhoài trên mặt đất.

- Trần Khuê lão nhân, đừng chạy !

Hứa Chử gào lên, xông thẳng vào đám người. Long Hoàn Đại Đao tung bay vũ động, vẽ nên từng đường đao sáng bóng. Cái thứ này thật là hung hãn, giờ đây có thể đại khai sát giới, tự nhiên sẽ không nể tình mà nương tay. Giống như con mãnh hổ xông vào trong bầy cừu vậy, Hứa Chử cứ đi qua chỗ nào là người ngã ngựa đổ chỗ đó, xác chết nằm nghiêng ngả. Phản quân mà bị Hãm Trận Doanh giết tới mức hoảng loạn, đột nhiên thấy một lão hổ xông tới, liền lập tức chạy tán loạn tứ phía.

Trần Khuê đã bỏ xe lên ngựa, nghe tiếng kêu của Hứa Chử, ông ta quay đầu lại, chỉ thấy Hứa Chử giống như bổ sóng chém biển đánh tới mình thì quá sợ hãi.

- Ngăn lại y !

Mười mấy tên đồng khách phóng ngựa tới, ngăn Hứa Chử lại.

Trần Khuê nhân cơ hội này, dưới sự bảo hộ của mười mấy bộ hạ trốn về hướng Bạch Môn Lầu. Ánh lửa ở Bạch Môn Lầu nhất định là do Lưu Bị gây ra… Sớm biết như vậy thì mình đã hợp binh cùng Lưu Bị rồi.

Trong lòng ông ta âm thầm mắng, bỏ mạng mà chạy.

Hứa Chử bị người ngăn lại, mắt thấy Trần Khuê càng chạy càng xa mà giận tím mặt, đại đao tung bay, liên tiếp loại bỏ từng tên đồng khách xuống khỏi chiến mã.

Thế nhưng muốn đuổi theo thì quá muộn rồi….

Trương Phi dẫn quân xông tới cuối đường, nhưng trước mặt chỉ thấy một người chặn đường.

- Lưu Sấm !

Trương Phi liếc mắt một cái là nhận ra, người kia chính là Lưu Sấm.

Cái gọi là gặp mặt kẻ thù thì mắt long lên. Trương Phi cũng không thể giữ tỉnh táo, nổi giận hét lên một tiếng:
- Lưu Sấm, để mạng lại!

Sự sỉ nhục mà Lưu Sấm đem tới cho huynh đệ bọn gã thật sự là quá nhiều. Nếu không phải thằng nhãi này, làm sao chị dâu bị hắn bắt đi được? Còn mất cả mạng nữa…

Trương Phi cho rằng, Cam phu nhân chết trong tay Lưu Sấm, cho nên cứ tự trách mãi. Thấy Lưu Sấm, mắt gã đỏ lên, cầm lấy Trượng Bát Xà Mâu, đánh về phía Lưu Sấm.

Lưu Sấm kéo lấy Bàn Long Bát Âm Chùy ra, mặt lặng như nước. Khi thấy Trương Phi dẫn người chỉ còn bốn năm mươi bước, hắn bỗng nhiên hét to:
- Phi Hùng Vệ ở đâu !

Từ trong bóng tối phía sau hắn lao ra một đội nhân mã.

Thấy một đám Phi Hùng Vệ từ trên lưng ngựa rút ra đoản phủ, quăng về phía Trương Phi. Hơn mười búa ngắn gào thét ném đến, quân lính của Trương Phi cách Lưu Sấm không quá chục bước, người bị đoản phủ đánh trúng thì ngã xuống đất dậy ko nổi, kêu thảm thiết. Phi Hùng Vệ không hoảng hốt, liên tiếp quăng thủ phủ, trong chớp mắt đã hạ hơn trăm mạng.

Lưu Sấm lúc này mới thúc Bảo Mã Tượng Long lao tới. Bàn Long Bát Âm Chùy phát ra những tiếng rít sắc bén chói tai, như quét sạch cả nghìn quân. Cán Chùy vẽ một đường cong từ trên không trung nện thẳng xuống liên tiếp từng cú một. Ba tên lính bị Bàn Long Bát Âm Chùy nện gãy xương đứt gân, ngã xuống đất không dậy nổi.

- Tam tướng quân có dám cùng ta đại chiến ba trăm hiệp không.

Lưu Sấm nhìn chằm chằm Trương Phi phóng đi, Bàn Long Bát Âm Chùy luân mở, không ai phía trước có thể ngăn cản được.

Trương Phi cũng nhìn chằm chằm Lưu Sấm, nghe thấy tiếng quát của Lưu Sấm, gã chẳng hề lùi nhường, hét lớn một tiếng:
- Thằng nhãi Lưu Sấm kia, Tam tướng quân nhà ngươi ở đây.

Trượng Bát Xà Mâu vừa chuyển động một tiếng, hai con ngựa liền lao tới. Đạp đạp đạp, tiếng gót sắt đạp lên máu loãng, phát những tiếng vang kì lạ, gây chấn động lòng người. Hai người trên ngựa mắt trợn tròn hung dữ, một người muốn chém chết Lưu Sấm xuống ngựa, một người muốn đánh chết Trương Phi ở trên đường. Giống như hai cơn gió xoáy vào một chỗ, chợt nghe một tiếng nổ vang, đinh tai nhức óc!