Hãn Thích

Quyển 1 - Chương 173-1: Ai giỏi hơn ai? (1)




Hạ Bì, thành có ba điểm quan trọng.

Công nguyên năm 72. Hán Minh Đến thiết lập Hạ Bì quốc, lĩnh 17 thành, nằm dưới sự cai trị của Hạ Bì.

Cho nên thành Hạ Bì này cũng như một vương đô, quy mô rộng rãi, hoành tráng.

Ngoại thành cũng được gọi là đại thành, chu vi hơn mười hai dặm. Còn cửa nam của ngoại thành lại có Bạch Môn lâu nổi tiếng hậu thế nhiều người biết đến. Thương nhân của địa khu Giang Hoài thường lui tới, ra vào cửa thành thông liền không dứt. Còn trong thành Bạch Môn Lâu có phố buôn bán Đông Dương, cả con đường đều có những hiệu buôn danh tiếng.

Hiệu buôn này chủ yếu là kinh doanh tơ lụa, làm ăn rất phát đạt.

Chủ hiệu buôn họ Đinh, năm nay bốn mươi tuổi, đúng vào năm được tuổi.

Ánh nắng chan hòa, ông chủ Đinh đang ngồi trong sân ở sau nhà, khoan thai ngâm một khúc hát địa phương Từ Châu, nhìn có vẻ rất hân hoan, phấn khởi.

Vào lúc này, ông ta chợt nhìn thấy một gã gia nô chạy tới:

- Lão gia không xong rồi!

- Có chuyện gì thì nói, hấp ta hấp tấp còn ra thể thống gì nữa?

Ông chủ Đinh nhăn mặt lại rồi đứng dậy.

Tên gia nô kia vội vàng nói:

- Lão gia, Lưu Sấm Bắc Hải quốc, đi theo có cả Trần Cung bọn chúng đã đến ngoại thành rồi.

- Ừ? Ông chủ Đinh nghe được không khỏi nhăn mặt lại, có vẻ nghiêm trọng.

Nhưng ông ta lại ung dung mỉm cười:

- Đến thì đến, có gì đáng kinh hoảng đâu? Xem ra Lưu Sấm cũng có bản lĩnh, tám trăm tên Cát Dịch tặc mà không làm gì nổi hắn, đúng là khiến ta thấy bất ngờ.

- Nhưng lão gia, những tên Cát Dịch tặc kia đều biết chân tướng. Nếu bọn chúng nói linh tinh thì phiền toái rồi?

Ông chủ Đinh nghe thấy đầu tiên là ngẩn người ra, sau đó lại mỉm cười.

- Dù là thế thì cũng có sao? Lẽ nào tên Hao Hổ kia lại tìm chúng ta gây phiền toái sao?

Gia nô nghĩ ngay đến nhân vật sau lưng hiệu buôn lập tức cũng thấy thoải mái.

Đúng vậy, cho dù là có biết thì sao chứ? Lẽ nào Lã Bố có thể lật được trời sao? Dù tất cả người trong thiên hạ đều biết thì trên mảnh đất Từ Châu này cũng chưa đến lượt y ra uy.

Hai chủ tớ thở phào nhẹ nhõm, cũng không để bụng đến chuyện này nữa.

Lã Bố? Có lẽ y thật sự vũ dũng hơn người.

Nhưng nghĩ ra, dùng thủ đoạn mà chơi thì đến mười Lã Bố cũng không phải là đối thủ thực sự của mình, có gì phải đáng sợ chứ? Từ Châu này không phải là nơi mà Lã Bố có thể cướp được.

Sợ gì y xưng Hao Hổ, chỉ là một con hổ bệnh trong lồng mà thôi … Hai chủ tớ hồn nhiên không thèm để ý, rồi đi triển khai công việc làm ăn dường như cũ, không thèm để ý đến Lưu Sấm.

Đến giữa trưa, ông chủ Đinh ngồi ở sau quầy đang dùng bàn tính tính toán sổ sách, Đinh A Cẩu là tiểu nhị đang sửa sang lại mặt tiền của cửa hàng.

Bỗng nhiên trên phố có tiến ồn ào hỗn loạn.

Tiếng gót sắt truyền đến, ù ù rung động. Hai đội kỵ quân như gió bay chớp giật đứng ở ngoài cửa Đông Dương.

- Phi Hùng Vệ, xuống ngựa?

Theo sau là một tên Đại Hán mặt đen quát lên chói tai, các kỵ sĩ lập tức nhảy xuống, xếp thành một hàng trên đường.

Một người thanh niên cao chừng chín thước, một Đại Hán cơ thể cường tráng cũng đi theo, thúc ngựa tiến lên.

Chỉ thấy người thanh niên từ trên lưa ngựa nhảy xuống rồi lại xoay người nhảy lên lưng ngựa, quơ lấy một binh khí hình thù kỳ lạ rất nặng, mắt hướng về hiệu buôn kia.

- Đông Dương?

Y đột nhiên cười nói với Đại hán đứng bên cạnh:

- Cái tên cuồng thật, phía đông của mặt trời sao?

Tên Đại Hán kia khẽ mỉm cười:

- Nếu công tử nhìn không vừa mắt thì cứ đập phá đi là được.

- Rất hợp ý ta.

Nói chuyện xong người thanh niên kia kéo Bàn long bát âm chùy bước nhanh về phía trước.

Đinh A Cẩu từ trong cửa hàng nghe thấy có tiếng động bên ngoài, vì thế vội vàng ra xem tình hình thế nào.

- Quan khách!

Thấy hai đội kị binh đứng thành hàng dài, gã giật nảy mình run sợ, vội ra nghênh đón tươi cười đon đả.

Đâu ngờ, người thanh niên kia căn bản là không nhìn gã mà đi thẳng đến cửa chính của hiệu buôn, đi càng lúc càng nhanh, Bàn long bát âm chùy trong tay kêu lên những tiếng huýt gió chói tai, như gào khóc thảm thiết. Khiến Đinh A Cẩu phải nuốt những lời định nói vào bụng … Người thanh niên kia bay lên, Bàn long bát âm chùy nện vào biển hiệu của hiệu buôn.

Tấm bảng hiệu sơn đen kia lập tức bị đập thành mấy mảnh.

- Nguyên Phúc, đừng để một kẻ nào chạy cho ta.

Tên thanh niên lớn tiếng hô to, tay cần đao lớn lập tức mang người bao vây hiệu buôn Đông Dương.

Ông chủ Đinh lúc này mới cảm thấy có chuyện không ổn. Nhưng, ông ta không hoảng hốt mà bước nhanh ra khỏi phòng, chắp tay về phía người thanh niên:

- Khách quan, đây là có ý gì vậy?

Người thanh niên cười to:

- Ta tên là Lưu Sấm.

- Hả? Ông chủ Đinh tức thì chột dạ, tim đập mạnh, mặt biến sắc.

- Xem ra, ta cũng không cần phải phí lời nữa. Ngươi cho người chặn giết ta, vậy ngươi phải biết ta đứng ở đây là có ý gì chứ?

Vẻ mặt của Lưu Sấm bình tĩnh, giống như đang nói chuyện kia không có liên quan gì đến hắn vậy. Nhưng giọng nói đó lại khiến cho ông chủ Đinh phát lạnh trong lòng.

- Khách quan, tôi không hiểu!

- Không hiểu?

Lưu Sấm liếc nhìn xung quanh rồi chỉ đám người đã vây đầy trên đường. Hắn đột nhiên quát lớn:

- Ta Lưu Sấm, Lưu Mạnh Ngạn ở Dĩnh Xuyên, là con trai của Trung Lăng Hầu Lưu Đào, bái Thái thú Quận Thế, Giáo úy Đông Di, Quán Đình Hầu. Nay ta nhận tình cảm của Ôn Hầu tiến đến theo cuộc hẹn ở Hạ Bì. Trên đường lại gặp một đám người muốn chặn giết ta … ông chủ Đinh, ngươi quả thực không hiểu ý của ta sao?

- Hắn chính là Lưu Sấm.

Trong đám người xung quanh, có không ít người đọc sách, nghe Lưu Sấm tự giới thiệu không kìm nổi mà phun ra một tiếng kinh hãi.

Lưu Sấm ở Từ Châu cũng không phải là hạng người vô danh.

Không chỉ vì lúc trước hắn mang thân phận " Bối chủ gia nô", lại càng không phải vì hắn liên tiếp đánh bại Lã Bố, được thiên tử đích thân xác nhận là hoàng thúc Đại Hán, dòng họ Đại Hán chính thất. Cha của hắn là Trung Lăng Hầu Lưu Đào, là một nhân vật nổi tiếng lừng lẫy, rất nhiều sĩ tử Từ Châu kính nể Lưu Đào vô cùng.

- Sao lại thế, sao ông chủ Đinh lại muốn giết Lưu Đông Di?

- Đúng vậy. Lưu Đông Di là hoàng thúc Đại Hán, nhận lời mời của Lã Ôn Hầu đến Hạ Bì, ông chủ Đinh muốn giết hắn là có ý gì?

Có những người hiểu huyền cơ bên trong thì lại tỏ vẻ hưng phấn.

Bọn họ muốn xem, rốt cuộc Lưu Sấm này có thể đùa giỡn đến mức nào? Lẽ nào hắn không sợ sẽ đắc tội đến kẻ đứng sau hiệu buôn Đông Dương sao? Ông chủ Đinh chột dạ, nhưng vẫn cố gắng điềm tĩnh, lớn tiếng nói:

- Nực cười, thành Hạ Bì này người nào mà không biết, Đinh mỗ là một thương nhân nghiêm chỉnh, một thằng nhãi như ngươi lại đến đập biển hiệu của ta, cho rằng người Hạ Bì ra có thể bắt nạt được sao?

- Đúng vậy, ngươi cho rằng người Từ Châu chúng ta lại sợ ngươi sao? Đinh A Cẩu cũng lớn tiếng gầm lên, muốn khơi dậy cơn lửa giận của dân chúng Hạ Bì.

Nhưng, bọn họ đã chậm một bước, Lưu Sấm tự giới thiệu rồi nên rất nhiều người không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Còn có những người muốn nhân cơ hội này xem rốt cuộc Lưu Sấm xử lý chuyện này thế nào? Hay là hắn sẽ khai chiến với người kia?

- Nóng vội!

Lưu Sấm liếc nhìn Đinh A Cẩu vẻ mặt cười dữ tợn.

- Ta sẽ để các ngươi hiểu một chút, ý của ta hôm nay đến đây là gì.

Vừa nói, Bàn long bát âm chùy trong tay vù lên một tiếng hung hăng đâm về phía Đinh A Cẩu.

Gã kêu lên, gã cho rằng Lưu Sấm tuyệt đối sẽ không dám động thủ với gã.

Nhưng không ngờ Lưu Sấm lại động thủ thật.

Nghe thấy vù một tiếng, Bàn long bát âm chùy đã đập thẳng vào mặt đang tươi cười đắc ý của Đinh A Cẩu. Cảnh tượng óc máu văng tung tóe đó chẳng khác nào quả dưa hấu bị đập vỡ toác. Ông chủ Đinh sợ hãi thét lên chói tai.

- Giết cho ta!

Lưu Sấm quát khẽ, Bàn long bát âm chùy gào thét lên đánh về phía ông chủ Đinh.

Ông ta muốn né tránh nhưng lại không khống chế được cơ thể, trơ mắt nhìn Bàn long bát âm chùy nện xuống, chỉ còn tiếng kêu thảm thiết vang lên.

- Dừng tay.

Ngoài đám người có một người cao họng hô lên.

Không ngờ dường như Lưu Sấm không nghe thấy, thanh chùy cứ thể vỗ vào đầu ông chủ Đinh, khiến cho đầu của ông ta nện bẹp xuống lồng ngực, lảo đảo trong vũng máu.

Có tiếng bước chân phía xa, chỉ thấy một gã đàn ông dẫn theo một đội nhân mã chạy tới.

Đám người tách ra, người kia đến lên trước.

Lại nghe thấy tiếng Lưu Sấm lạnh lùng quát:

- Trọng Khang ngăn chúng lại, nhưng không cần phải đả thương người.

Hứa Chử đã không còn kiên nhẫn được nữa, chỉ là chưa có lệnh của Lưu Sấm thì y không dám ra tay mà thôi.

Còn giờ đã nghe thấy Lưu Sấm ra lệnh, y cũng không nói nhiều liền ra nghênh đón.

Hứa Chử vừa hành động, Võ An Quốc cũng mang theo Phi Hùng Vệ xông lên đón đội tuần binh kia.

Cũng may mà Lưu Sấm hạ lệnh không giết người, nếu không e rằng đội tuần binh này không kẻ nào còn sống sót.

Còn Lưu Sấm đã bước tới cửa hiệu Đông Dương, hắn kéo lê Bàn long bát âm chùy ma sát xuống mặt đất kêu lên những tiếng chói tai.

Chu Thương thì mang theo một đội nhân ngựa khác xông vào, thấy người là giết, gặp người là chém tiến vào bên trong hiệu buôn.

Tiếng gào khóc thê lương truyền ra từ bên trong hiệu buôn Đông Dương.

Tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên … Đám người xem vây quanh hoảng sợ, ngơ ngác nhìn nhau.

Họ thật không ngờ Lưu Sấm lại hung tàn như vậy, cũng có thể nói là cả gan dám làm như vậy …