Một chư hầu, mời một chư hầu khác … Ồ, có lẽ là Lưu Sấm vẫn không coi là chư hầu, tối đa cũng chỉ là một tiểu chư hầu mà thôi, rời khỏi địa bàn của hắn, cũng không phải là chuyện đơn giản. Phương diện này liên lụy rất nhiều vấn đề, cho nên Lưu Sấm cũng không thể trả lời ngay được.
Đêm, tạt Mật Thủy đình.
Trần Cung cho người đun một chậu nước, thoải mái ngâm chân.
Y và Cao Thuận ngồi trong thư phòn, có người tới đưa mật tương cho hai người uống, rồi lui ra khỏi phòng.
- Hiếu Cung, Lưu Sấm này là người như nào?
Cao Thuận buông bát nước, trầm ngâm một lát sau nói:
- Người này khí độ không tầm thường, không phải người bình thường.
- Ồ?
- Hơn nữa hắn rất có dã tâm.
- Từ đâu mà thấy vậy?
- Hôm nay khi gặp mặt lần đầu ngoài thành, nhìn vào mắt hắn ta là thấy khác biệt.
Phụt! Trần Cung phun một ngụm nước mật tương ra, hoảng sợ nhìn Cao Thuận.
- Ngươi nhìn ánh mắt hắn, khác biệt thế nào?
- Công Đài, ngươi chớ hiểu lầm … Ý của ta là, hắn hình như có chút hứng thú đối với Hãm Trận Doanh của ta. Ta quan sát đội binh mã này cũng được coi như là đội quân uy vũ, nhưng hôm nay ở trong tiệc rượu, hắn nhiều lần thử, dường như muốn ta giúp hắn luyện được một đội Hãm Trận cường tốt, nếu không phải là người có dã tâm, thì sao lại cấp bách với vấn đề này như vậy? Ta cảm thấy, vị Lưu Công tử này không thể khinh thường. Nếu không có mưu đồ, có thể cùng kết minh. Nếu chủ công có thể hiệp trợ được người này, không chừng có thể có được một phương ủng hộ, đạt được thành tựu sự nghiệp.
- Lời của Hiếu Cung chính là suy nghĩ của ta.
Trần Cung chân trần đứng lên, đi hai vòng trong phòng.
- Như vậy đi, ngày mai ngươi không ngại đi thăm dò ngụ ý của Ling Đang Nhi, xem thái độ của người này đối với quân hầu ra sao. Nếu có thể lôi kéo được, thì vẫn nên tận lực lôi kéo. Những thứ khác không nói, chỉ riêng thân phận của hắn đã có thể giảm bớt khốn cảnh mà quân hầu hiện nay đang gặp phải.
Lã Bố danh là nắm giữ Từ Châu trong tay, nhưng trên thực tế là lực khống chế của Từ Châu không hề tốt chút nào. Y tuy rằng ra sức lôi kéo tấn thân cường hào địa phương, mặc kệ là Trần thị Quảng Lăng hay là Từ thị Hải Tây, thủy chung thái độ không nóng không lạnh đối với y.
Trần Khuê ngẫu nhiên sẽ nhảy ra trợ giúp Lã Bố, nhưng hầu hết vẫn là có mưu đồ khác.
Trần Cung hiểu rất rõ Lã Bố đang cần một đồng minh.
Đặc biệt lần này sau khi Viên Thuật phản bội, y ở địa khu Giang Hoài đã hoàn toàn bị cô lập. Nếu như có thể trở thành đồng minh với Lưu Sấm, nói không chừng còn có thể đạt được một chút ưu đãi. Lưu Sấm mặc dù không thể so được với Viên Thuật, nhưng hắn vẫn là Hoàng thúc Đại Hán, là con trai của Trung Lăng Hầu được Thiên tử thừa nhận. Cho dù hiện tại binh dưới trướng hắn hơn vạn ngươi, tướng không quá mười người, nhưng nếu như lợi dụng thỏa đáng, đúng là vô cùng có ích với Lã Bố.
Mặc kệ Trần Cung có lòng phụ tá Lã Bố hay không, nhưng có thể khẳng định là y thật lòng muốn đánh bại Tào Tháo.
Theo y, chỉ cần là kẻ địch của Tào Tháo, là có thể trở thành bằng hữu kết minh của y.
Mà trước đây Tào Tháo ở ngoài mặt thì phong thưởng lớn đối với Lưu Sấm, nhưng trên thực tế thì cũng là vi nắm giết, sao có thể giấu được ánh mắt của Trần Cung? Cũng chính vì nguyên nhân này mới thúc đẩy Trần Cung lần này đi tới Cao Mật.
Dọc đường đi, y nhìn thấy Lưu Sấm triển khai đồn điền hưng thịnh, dã tâm này đã rõ rành rành rồi.
Nếu … nếu Linh Đang Nhi có thể gả cho Lưu Sấm, dựa vào thân thế của Lưu Sấm, tất nhiên có thể làm cho địa vị của Lã Bố đề cao lên.
Chỉ có điều, Lưu Sấm có thể đồng ý với Lã Bố sao? Hắn có thiện ý với Lã Bố là một chuyện, nhưng kết thân gia lại là chuyện khác.
Không còn cách nào, ai bảo thanh danh của Lã Bố thật sự thối quá, thế cho nên bất kỳ ai nhắc tới Lã Bố ngoài sợ hãi còn có chút khinh thường.
Nghĩ đến đây, Trần Cung không khỏi thở dài … Trần Cung và Cao Thuận đang đàm luận về Lưu Sấm, thì cùng vậy, Lưu Sấm cũng đang triệu tập bộ khúc nghị sự ở đại sảnh.
Lời mời của Lã Bố thật sự quá mức đột ngột khiến cho Lưu Sấm có chút bất ngờ không kịp trở tay.
Y mời Lưu Sấm đi Hạ Bì, đến tột cùng là có ý gì? Có giống như là Lã Bố nói muốn hắn cùng công phạt Viên Thuật không? Nhưng vấn đề là để Lưu Sấm thảo phạt Viên Thuật, không nói đến việc hắn phải suất bộ từ nam đến bắc Từ Châu, lương bổng đồ quân nhu giải quyết thế nào đây? Hơn nữa hiện giờ binh mã trong tay Lưu Sấm có thể điều động ra chỉ sợ cũng không được nhiều.
- Mọi người nói một chút xem ta có nên đi hay không.
Hoàng Thiệu lập tức nói:
- Theo cách nhìn của ta, tốt nhất là không đi.
- Tại sao?
Hoàng Thiệu trầm giọng nói:
- Lã Bố, hổ lang dã, là kẻ chuyên lật mặt, không phải là quân tử. Lần này y mời công tử tiến đề, mục đích cũng không được rõ ràng lắm. Nếu công tử đi, rất có thể sẽ bị trúng kế, cho nên tốt nhất là không đi.
Lưu Sấm gãi gãi đầu, từ chối cho ý kiến. Tay hắn gõ nhè nhẹ lên mặt bàn, ánh mắt đảo qua mọi người đang ngồi ở dưới.
Bộ Chất mặc dù không mở miệng, nhưng qua nét mặt của y cũng có thể nhận ra y giống như Hoàng Thiệu, không tán thành việc Lưu Sấm đi tới Hạ Bì.
Không chỉ là Bộ Chất, còn có Tuân Khuông, Sử Hoán, cũng đều nhẹ nhàng lắc đầu.
Ánh mắt Lưu Sấm lúc đột nhiên rơi trên người Gia Cát Lượng, bèn cười nói:
- Khổng Minh …
- Đi!
- Hả?
Gia Cát Lượng đứng lên, trầm giọng nói:
- Lượng nghĩ, Lã Bố có lời mời, đơn giản chỉ hai mục đích. Y muốn mượn thân phận của Mạnh Ngạn ca ca đến trấn an quan lại Từ Châu. Theo đệ được biết, quan lại Từ Châu không ưa gì Lã Bố, không ủng hộ y, Mạnh Ngạn ca ca là dòng họ Hán Thất, được Thiên tử thừa nhận là Hoàng thúc Đại Hán, nếu có thể tới đo, đúng là có lợi rất lớn đối với Lã Bố. Mặt khác, nếu Lã Bố phản bội lại Viên Thuật, từ nay về sau sẽ rơi vào cục diện cô lập.mHiện tại y hẳn là có khát vọng có được một viện trợ mạnh mẽ, nhưng Lưu Bị quận Bái, Tôn Sách Giang Đông, còn có Tào Tháo, ai cũng như hổ rình mồi với Từ Châu. Nay Mạnh Ngạn ca ca dù không được coi là hùng mạnh, nhưng dù sao cũng là người có danh tiếng. Chức vụ Đông Di Giáo úy tuy không phải là cao, nhưng sau khi ca ca bắt đầu đến Đông Lai, thì cũng đã là chư hầu một phương rồi. Một khi Từ Châu hưng binh, Mạnh Ngạn ca ca ít nhất có thể làm chệch hướng binh mã Thái Sơn. Cho nên dù là luận theo góc độ nào thì Lã Bố đều không có lý do hãm hại Mạnh Ngạn ca ca …
Đám người Bộ Chất nghe Gia Cát Lượng vừa nói như vậy, cũng không khỏi nhẹ nhàng gật đầu.
- Huống hồ, Lã Bố cần đồng minh, Mạnh Ngạn ca ca cũng đang cần đồng minh. Nói cách khác, Mạnh Ngạn ca ca đang ở Bắc Hải cũng là nguy hiểm trùng trùngTuy nói việc kết minh này bất cứ lúc nào cũng có thể bị Lã Bố xé bỏ, nhưng bất kể thế nào, trước vụ thu hoạch vụ thu năm nay, Mạnh Ngạn ca ca cần một ổn định hoàn cảnh phát triển, kết minh với Lã Bố cũng là điều tốt.
Còn một điều nữa, Lã Bố mời Mạnh Ngạn ca ca đi Hạ Bì, là vì chinh phạt Viên Thuật. Viên Thuật là ai chứ? Y tự lập làm Thiên tử, quả thật là quốc tặc, người trong thiên hạ đều có lòng chinh phạt, đây là chiến tranh chính nghĩa. Nay ca ca đã được chính danh, đang cần một trận chiến để tạo uy tín Nếu có thể đánh tan Viên Thuật, thì người trong thiên hạ chắc chắn khen ngợi … Đến lúc đó, Tào Tháo muốn động thủ cũng phải băn khoăn.
Chiến tranh chính nghĩa! Gia Cát Lượng nhắc tới một từ như vậy lập tức làm mọi người đều thay đổi chủ ý.
- Vậy Khổng Minh, ngươi cho là công tử cần lĩnh bao nhiêu binh mã?
Gia Cát Lượng khẽ mỉm cười, hạ giọng nói:
- Đã là chiến tranh chính nghĩa, người đến là được, cần gì để ý binh mã nhiều hay ít? Với cách nhìn của ta, ca ca dẫn Phi Hùng Vệ tiến đến là được, ngoài ra mang theo lão Hổ ca, đệ cũng đi theo nữa, đủ để thắng thiên quân vạn mã.
Y ngẩng đầu lên, giống như con gà trống nhỏ kiêu ngạo.
Lưu Sấm bật cười! Hắn dường như đã nhìn thấy một Gia Cát Ngọa Long ở trong sử sách tự so với Quản Trọng, Nhạc Nghị. Nhưng đề nghị của Gia Cát Lượng, lại bị Bộ Chất và Hoàng Thiệu phản đối. Dựa theo ý nghĩ của bọn họ, nếu Lưu Sấm muốn đi Hạ Bì, tốt nhất mang theo một Giáo binh mã.
Lưu Sấm ngồi ở trên sập, nhắm mắt trầm ngâm thật lâu.
- Khổng Minh nói không sai, nay tình trạng của ta thì không nên suất bộ tới Hạ Bì. Dưới trướng Lã Bố binh nhiều tướng mạnh, cần gì ta điều binh khiển tướng? Ta nay mặc dù đã đặt chân ở Bắc Hải quốc, nhưng căn cơ vẫn chưa vững chắc … Nay Từ Thịnh phải đồn trú Giao Đông, Tử Nghĩa trấn thủ vịnh Giao Châu. Mà Cao Mật lại cần binh mã đóng ở đó, để phòng ngựa đạo phỉ đột kích … 20003000 binh mã và chiến tranh chính nghĩa cũng không đáng lo ngại. Mấu chốt là ta! Chỉ cần ta đi là đủ, Lã Bố cũng không trách được. Ừm, ta sẽ liền mang Phi Hùng Vệ, lão Hổ ca phải vất vả đồng hành cùng ta rồi. Về phần Khổng Minh …
Gia Cát Lượng vừa nghe liền nóng nảy, làm sao còn bộ dạng trầm ổn chỉ điểm giang sơn như vừa rồi, vội vàng nói:
- Mạnh Ngạn ca ca, đệ có thể cải trang thành thư đồng.
Nhìn bộ dạng nóng ruột gấp gáp của y, Lưu Sấm bật cười ha hả.
- Khổng Minh, chỉ cần Nhị nương tử đồng ý, ta lập tức cho đệ đi cùng.
- Đây là chuyện của đệ, vì sao phải cần tỷ ấy đồng ý?
Gia Cát Lượng lầm bầm một câu, nhưng vẫn đáp ứng sẽ đi hỏi ý kiến của Gia Cát Linh.
Sau khi thảo luận với mọi người xong, Lưu Sấm trở lại thư phòng. Hắn vừa mới ngồi xuống đã thấy Gia Cát Lượng lao vào phòng.
- Khổng Minh, đệ không đi ngủ còn chạy tới đây làm gì?
- Mạnh Ngạn ca ca, đệ đột nhiên nhớ tới một sự kiện.
- Ồ?
- Nếu ca ca muốn đi Hạ Bì, tốt nhất phái Quản tướng quân đến trấn thủ tại Cao Mật, mệnh Sử tướng quân đóng ở Đông Võ.
Lưu Sấm được nghe ngẩn ra, bật thốt lên:
- Vì sao?
Gia Cát Lượng nói:
- Luận tài cán, Sử tướng quân hơn Quản tướng quân gấp bội. Nhưng luận uy vọng, Quản tướng quân là thúc phụ của Mạnh Ngạn ca ca, để ông ấy trấn thủ Cao Mật, sẽ làm lòng người yên ổn hơn. Hơn nữa, nay kẻ thù của ca ca ở Thái Sơn mà không phải là Bắc Hải. Chính là Bành Cầu, tin tưởng rằng Quản tướng quân có thể giải quyết được. Nhưng nếu Lã Càn thừa dịp ca ca không ở đó mà đánh lén Đông Võ, ca ca nghĩ xem, là là Sử tướng quân trấn thủ Đông Võ an toàn hay là Quản tướng quân trấn thủ Đông Võ an toàn hơn?