Hãn Thích

Quyển 1 - Chương 147-2: Cuộc chiến với huyện Chư (5) (2)




Huyện Cử là quê nhà của Từ Thịnh.

Tuy rằng ngoài miệng không nói gì, nhưng Lưu Sấm biết rằng trong lòng Từ Thịnh vẫn còn có chút vướng bận với huyện Cử.

Chỉ có điều, tại thời điểm lúc này, hắn thực sự không hứa hẹn tốt được cái gì.

Đường đi trong tương lại đi thế nào, hắn còn không có một phương pháp giải quyết thích đáng nào. Nếu giờ tiến vào Bắc Hải thì rất khó khăn. Tương lai muốn độc bá một phương Nghĩ một chút cũng thật là có chút đau đầu.

- A!

Tại thời điểm Lưu Sấm và Từ Thịnh nói chuyện, chợt nghe một tiếng kêu thảm từ xa.

Từ ngoài tường thành, đột nhiên chui lên đến hơn một trăm quân tốt, đầu quán khăn màu đỏ, trên cánh tay thắt lụa đỏ, thuần một màu Hoán thủ đao xông lên, chém giết một trận điên cuồng.

Lưu Sấm ngẩn ra, chợt quát lớn:

- Địch tập kích, Văn Hướng, mau gõ trống.

Còn chưa dứt lời, hắn giống như cơn gió lốc, hô xong liền nhắm vào phía địch.

Hai tên Lang Gia binh đội khăn đỏ, hung tợn lao tới Lưu Sấm. Lại thấy Lưu Sâm đưa hai tay ra, liền giữ chặt lấy hai cánh tay của hai gã.

Thân thể y cao tay dài, lợi thế vốn có.

Mặc dù không có mang binh khí, nhưng cũng đủ để giải quyết đối phương.

Không đợi Lưu Sấm giải quyết xong hai tên Lang Gia binh kia, thì đã thấy bốn năm tên Lang Gia Binh gầm lên lao tới hắn. Lưu Sấm quýnh lên, lập tức dậm chân dùng chiêu Bạo hung đam sơn, tay hai tên Lang Gia binh liền bị hắn vung mạnh, đập vào đối phương. Bốn năm tên linh Lang Gia kia không ngờ rằng, Lưu Sấm lại hung hãn đến vậy. Bang bang hai tiếng vang len đã bị nện xuống mặt đất. Không đợi chúng đứng dậy, Lưu Sấm đã tiến tới gần, hai chân hắn dẫm lên ngực hai tên Lang Gia binh, một cú dẫm nặng cả nghìn cân, hét lớn một tiếng, hai chân ngay lập tức ghì xuống.

Hai tên Lang Gia binh bị hắn giẫm vỡ cả ngực, miệng phun ra toàn xương máu, toi mạng ngay lập tức.

Lưu Sấm một tay nhấc bổng một tên Lang Gia binh, xoay người ném xuống đầu thành.

Nhân cơ hội này, Từ Thịnh đã sai người gõ vang trống trận, kèn lệnh kêu vang, xé tan màn đêm yên tĩnh. Đám quân lính Đông Võ cảnh giới dưới cổng thành lập tức hò hét, xông lên đầu thành.

Cùng lúc đó, trong đại doanh của Tiêu Kiến ở ngoài thành đột nhiên đèn đuốc sáng trưng.

Dưới thành, gần nghìn tên Lang Gia binh, người thì nhấc cây, người thì nâng thang, nhằm huyện thành Đông Võ mà đánh.

Lưu Sấm mặt không đổi sắc, đoạt lấy đại đao từ tay một tên Lang Gia binh, kéo đao rồi chém tên Lang Gia Binh kia thành hai khúc.

- Truyền lệnh Tam Quân, chuẩn bị nghênh địch. Người nào dám lùi lại một bước, giết chết bất luận tội.

Lưu Sấm dứt lời liền lọt vào trong đám người, hắn một tay cầm đao, một tay tóm lấy một tên Lang Gia binh, lấy gã làm tấm chắn, cứ nhắm mà đánh, giống như một con gấu điên cuồng vậy, nhảy vào trong đám người. Những nơi đi qua, chỉ thấy xương máu văng tung tóe. Lưu Sấm không những ra tay tàn nhẫn, mà còn không chút nể nang. Những tên Lang Gia binh chết dưới tay hắn chẳng có lưu lại một thi thể hoàn hảo nào.

Ở phía sau hắn, Từ Thịnh đã hét lớn:

- Cung tiễn thủ, bắn !

Trong bóng đêm, tên phóng lên trời, bay xuống thành.

Tiêu Kiến cưỡi một xe binh, xông tới trước trận, nhìn thấy Lang Gia binh xông lên đầu thành chạy nhao nhao chạy xuống, lập tức thẹn quá hóa giận.

Trải qua trận huyết chiến cả đêm, Tiêu Kiến cũng biết, đối thủ không hề dễ đối phó. Cho nên khi công kích một lần cuối cùng vào lúc chạng vạng, y chọn ra một trăm binh lính dũng mãnh trong đội, im lặng đi vào ẩn nấp ở thượng du Duy Thủy.

Đợi sau khi trời tối, những người này theo Duy Thủy tới dưới thành Đông Võ, áp sát vào tường thành, mới tính cách trốn khỏi tầm nhìn của quân lính trên thành, muốn thừa dịp sau khi thủ vệ đối phương lơi lỏng, rồi phát động tập kích.

Nào biết được Tiêu Kiến cũng lại không kiềm chế được.

Từ ban ngày có vô số lần tiến công đến, binh lực trong huyện thành Đông Võ tính ra không quá nhiều.

Tiêu Kiến không nghĩ kéo dài quá lâu, y cũng hy vọng mượn trận chiến này, có thể củng cố đầu trận tuyến tại quận Lang Gia.

Nhìn thấy tập kích thất bại, Tiêu Kiến cũng không hề giấu giếm.

- Công thành cho ta công thành. Truyền lệnh của ta, ai trèo lên trước, thưởng trăm kim.

Có câu là, trọng thưởng tất có dũng phu.

Nghe thấy mệnh lệnh của Tiêu Kiến, Lang Gia binh kêu lên hò hét đồng loạt, dưới sự thúc giục của tiếng trống trận, tiến đánh vào huyện thành Đông Võ.

- Công Tử, Tiêu Tặc phát động tổng tiến công rồi !

- Lập tức truyền lệnh, lệnh cho Trọng Khang đợi lệnh dưới thành. Báo cho Bộ Chất, Hoàng Trân và Võ An Quốc, tăng cường tuần tra trong thanh cho ta, tuyệt đối không để ai vào gây rối lúc này.

- Vâng !

Lưu Sấm hét lớn một tiếng, đưa tay tóm lấy một tên Lang Gia binh, ném gã xuống đầu thành.

- Tiêu Kiến nhịn không nổi sao ?

Thoạt nhìn, y cũng không giống như trong tưởng tượng của ta có thể nhẫn nhịn được. Ngươi đã phát lực toàn công, ta đây cũng không cần phải có hậu thủ.

- Nguyên Phúc !

- Vâng !

Chu Thương cả người toàn máu, chạy đến trước Lưu Sấm.

Mới vừa rồi, khi quân Lang Gia binh xông lên đầu thành, y cũng ra trận giết thoải mái.

Chỉ thấy y kéo Đại Trát Đao nhuốm đầy máu.

- Công Tử, có gì dặn dò ạ?

- Báo cho Tử Sơn, bảo hắn đốt lửa thả khỏi báo động.

- Tuân lệnh !

Chu Thương rời đi, Lưu Sấm cũng lao tới sau tường chắn mái.

Trông đám Lang Gia binh như lũ châu chấu chen chúc nhau mà đến, hắn nghiến răng, rồi lớn tiếng quát:

- Tam Quân nghe lệnh, ngăn cản quân giặc lại … Kiên trì, chỉ cần kiên trì đến khi trời sáng, trận chiến này tất thắng.

Ba bốn tiếng kế tiếp, tất nhiên sẽ vô cùng gian khổ.

Lưu Sấm nhất định phải trụ lại sự tiến công toàn lực của Lang Gia binh. Đợi phục binh của Thái Sử Từ xuất hiện.

Nói thật, đây cũng là lần nguy hiểm nhất trong chiến sự mà Lưu Sấm gặp phải Hắn chẳng khác nào tự thu hút toàn bộ chú ý của Tiêu Kiến vào mình. Một khi hắn không chống đỡ nổi, mọi cố gắng phía trước đành phải phó mặc. Lưu Sấm cắn chặt răng, từ bên đường ôm lấy một khối đá lớn gần mười cân, xoay cả người nguyên một vòng, hét lớn một tiếng, rồi ném khối đá ra.

Khối đá từ trên đầu thành rơi thẳng xuống, rơi trúng ngay đầu một tên Lang Gia binh, lập tức đầu óc vỡ tung, máu thịt lẫn lộn.

Chỉ có điều, cả hai bên đã giết đỏ cả mắt rồi, Lang Gia binh dưới sự đốc thúc thống lĩnh của Tiêu Kiến, không sợ sống chết, thay phiên công kích về hướng cổng thành Đông Võ.

- Mạnh Ngạn, ta đến giúp ngươi.

Hứa Chử xông lên đầu thành, thấy Lưu Sấm giơ cây lăn lên ném vào dưới thành, liền tiến lên hỗ trợ.

- Lão Hổ Ca, chuẩn bị một rót dầu hỏa lớn xuống dưới thành cho ta.

- Rõ !

Trong nhà kho huyện thành Đông Võ có tồn khoảng năm vạn cân dầu hỏa.

Dầu hỏa này vốn chuẩn bị đem đến quận Thái Sơn, không nghĩ Lưu Sấm lại đến bèn giữ lại chỗ dầu hỏa này.

Lưu Sấm trước đó, đã sai người thu thập bình rượu.

Bình rượu hai mươi cân, có hơn 200 cái, bên trong đều chất đầy dầu hỏa, sau đó trùm cỏ khô lên, để lưu giữ trên đường đi. Hứa Chử đã điều đi một bộ phận quân lĩnh quản lý lương thực, đổ dầu hỏa vào hai góc chết ở lầu Thành Môn, có thể tránh xe bắn đá bắn trúng.

Lúc này, Tiêu Kiến đã hạ lệnh đưa vân xa vào chiến trường.

Hơn mười chiếc vân xa chậm rãi áp sát vào tường thành Đông Võ.

Lưu Sấm vừa tóm được một tên lính:

- Nhà ngươi tên gì ?

- Bẩm Công Tử, tôi tên Trương Ngưu Nhi !

- Tìm một người nữa, một người, một người một cây đuốc, đi theo ta.

Lưu Sấm nói, liền sải bước đi, tiến tới chỗ góc chết ở tường thành.

Từ bên ngoài xe, vị trí này của hắn là một góc chết, thế nhưng từ vị trí của Lưu Sấm xem, lại có thể thấy rõ cảnh tượng ở dưới thành.

- Lão Hổ Ca, có dám tỷ thí cùng ta không ?

- Tỉ thí thế nào ? Lưu Sấm nhếch miệng cười lớn:

- Chúng ta xem xem, ai ném xa được, ai đốt vân xe nhiều hơn.

- Ha ha, ta đang muốn đọ sức cùng ngươi đây.

Lưu Sấm rót một rót dầu hỏa, tóm lấy dây thừng cỏ:

- Trương Ngưu Nhi, đốt lửa cho ta.

Trương Ngưu Nhi không nói hai lời cầm lấy cây đuốc, bỏ lấy cỏ khô phía ngoài rót dầu hỏa. Lưu Sấm ngẩng đầu, thấy một vân xa đang chầm chậm áp sát vào, bèn giẫm chân tại cỗ xoay người một cái, sau khi hét lớn, cầm bình rượu có dầu hỏa, ước chừng ba bốn mươi cân rót dầu hỏa, trong chốc lát bị hắn quăng hết ra. Dầu hỏa rót trong không trung tạo ra một đường pa - ra - bôn cực đẹp, giống như quả cầu lửa to lớn, rơi lên vân xa.

Bình rượu lập tức vỡ tan, dầu hỏa ướt đầy vân xa.

Trong phút chốc, vân xa kia bỗng bốc cháy … Không đợi Lang Gia binh trên vân xa phản ứng gì, thì một rót dầu hỏa lại rơi trúng vân xa khác.

Cả chiếc vân xa bị lửa cháy hừng hực bọc lấy lại, quân tốt trên xe kêu thảm thiết từ trên vân xa gần mười trượng nhảy xuống hết cả …

Do sự xuất hiện của vân xa, quân tốt trên đầu thành vốn có chút hoảng loạn.

Nhưng khi nhìn thấy vân xa đối phương đột nhiên bốc cháy, Đông Võ binh bỗng ngẩn ra, tức thì hoan hô nổ ra âm thanh như sóng thần.

- Công Tử Uy Vũ !

- Công Tử Uy Vũ

Hứa Chử giậm chân quát lớn:

- Rót dầu hỏa thứ hai là do ta ném đấy !

Nhưng tiếng quát của y lại bị âm thanh sóng thần kia nhấn chìm, Hứa Chử tức đến đỏ cả mặt, đốt lấy một rót dầu hỏa, thấy có một đội Lang Gia binh đến gần cổng thành, lập tức vung tay ném đi, rót dầu hỏa ở dưới thành Đông Võ lập tức hóa thành biển lửa.