Hãn Thích

Quyển 1 - Chương 147-1: Cuộc chiến với huyện Chư (5)




"Bảy … Tám, chín!"

Trương Ngưu Nhi cầm trong tay một bộ cung tên, đứng trên đầu thành hướng về Lang Gia binh mà bắn.

Phía trước ba lượt ngửa bắn, y không nhớ rõ bắn trúng mấy người. Tuy nhiên, sau khi Lang Gia binh tới gần tường thành, y dứt khoát đừng ở đầu thành, mỗi một mũi tên bắn chết một mạng. Sự hồi hộp căng thẳng lúc đầu sớm đã không còn sót lại chút gì. Trong lòng y chỉ có một ý nghĩ

- Giết chết đối phương !

Kỳ thực, không biết Trương Ngưu Nhi nghĩ như vậy, tất cả quân tốt ở trên thành cũng đã trấn tĩnh lại, đều không ngừng bắn tên về phía Lang Gia binh.

Cùng lúc đó, Từ Thịnh đứng ở dưới thành chỉ huy xe bắn đá bắn dầu hỏa ra ngoài thành.

Bọn họ bỏ dầu hỏa vào bình gốm, sau đó dùng cỏ khô bao phía trên, sau khi đốt cỏ khô, dùng xe bắn đá bắn mạnh bắn ra ngoài thành. Hơn mười xe bắn đá không ngừng kẽo kẹt, dầu hỏa tưới như kiểu hạt mưa bay ra ngoài, rơi vào trong đám người, trên bãi đất trống, bình gốm vỡ nát, gặp được lửa lập tức bùng cháy. Trong phút chốc, ngoài thành Đông Võ khói đặc nghi ngút, cảnh tượng kia nhìn qua như một chiến trường hậu thế thông thường vậy.

Dầu hỏa bám trên người Lang Gia binh, lập tức biến đối phương thành hỏa nhân, trên chiến trường ngựa hí điên cuồng.

Lưu Sấm cầm trong tay bộ cung sắt, sắc mặt sa sầm lạnh lẽo.

Tiễn thỉ bên người, đã bắn hết hai bình tên, cũng chính là một trăm mũi tên sắc bén.

Thấy Lang Gia binh tiến tới ưới thành, chợt nghe trên đầu thành có người hét lớn

- Đổ nước !

Một nồi nước sôi đang bốc hơi ngùn ngụt từ trên thành dội xuống, từ xa nhìn lại, thật giống như con rồng trắng kéo theo một đám mây từ đầu thành Đông Võ bay ra.

Nước sôi sùng sục dội xuống, Lang Gia binh tránh không kịp bị dội khắp cả, ngay lập tức da thịt tróc hết ra.

- Tháo cây ra cho lăn xuống.

Lại là một tiếng la hét. Mỗi cây cần hai người ôm lấy thân từ trên thành mà nện xuống. Lang Gia binh bị như vậy máu thịt lẫn lộn cả.

Một chiếc xe công thành chậm rãi tiến tới Thành Môn.

Lưu Sấm thấy tên bắn không được hiệu quả, lập tức xoay người, từ trên đầu thành vớ lấy một thân cây nặng gần mười cân, hai tay giơ cao lên đỉnh đầu, hét lớn một tiếng, ném xuống dưới thành, liền nghe răng rắc một tiếng, lập tức nện trúng chiếc xe công thành kia vỡ tan ra.

Lang Gia binh sau xe, càng thương vong vô số, ngã xuống đất kêu thảm không ngừng.

- Bang bang bang bang !

Từ đằng xa một hồi chiêng đồng truyền đến.

Sau khi Lang Gia binh thương vong tới hàng trăm mạng, giống như là thủy triều rút vậy.

- Ngừng bắn tên, ngừng bắn tên !

Trên đầu thành vang lên một hồi la hét.

Lưu Sấm thở hổn hển, đi đến sau tường chắn mái thò người ra ngoài thành nhìn ra xa.

Lúc này, Hứa Chử đã suất bộ xông lên đầu thành, đến bên Lưu Sấm thấp giọng hỏi:

- Mạnh Ngạn, tình hình thế nào rồi?

- Thằng nhãi Tiêu Kiến này xem ra muốn tích trữ lực lượng. Vừa rồi chẳng qua là y đang thăm dò. Kế tiếp đây nhất định sẽ tăng mạnh thế công. Lão Hổ Ca, còn lại nhờ vào người rồi Chỉ cần duy trì được hai ngày nữa, thực lực quân Tiêu Kiến ắt sẽ yếu đi. Đến lúc đó để khói báo động báo tin Tử Nghĩa, chúng ta trong ngoài giáp công phải đánh tan được Tiêu Kiến.

Hứa Chử nhếch mép cười ha hả nói:

- Mạnh Ngạn yên tâm, hắn không làm gì được chúng ta đâu !

Sau khoảng một giờ, Lang Gia binh hướng về huyền Đông Võ phát động đợt công kích thứ hai.

Rất hiển nhiên, Tiêu Kiến chưa dốc hết toàn lực, đưa tất cả binh lực vào chiến trường. Đứng ở trên đầu thành huyện Đông Võ, có thể nhìn rõ đến trung quân đại trận của Tiêu Kiến không hề xuất hiện chút chấn động. Nói cách khác, vào lúc này, Tiêu Kiến vẫn duy trì như cũ vài phần cẩn thận Lang Gia binh thay nhau công kích, y như thủy triều, một luồng sóng xô vào Thành Môn huyện Đông Võ. Cùng với hai bên đang chiến đấu ngày càng gay cấn, Lưu Sấm cố ý thu hút Tiêu Kiến liên tục đầu nhập quân lực, dần dần, hai bên đã tỏ ra bực tức. Sự kiềm chề ban đầu của Tiêu Kiến dần có chút rối loạn.

Lúc chạng vạng tối, cùng với đợt công kích thất bại cuối cùng của Tiêu Kiến, hai bên cuối cùng đã đình chỉ chiến đấu.

Nhưng Lưu Sấm rất rõ ràng, đây chỉ là đình chỉ tạm thời

- Văn Hướng, đêm nay do người trực coi giữ. Tiêu Kiến ban ngày tổn thất nghiêm trọng, ta thấy hắn không nén được cơn tức rồi, dự đoán rất nhanh liền phát động tổng tiến công lần nữa. Truyền mệnh lệnh của ta, các huynh đệ tối nay người không tháo giáp, ngựa không tháo yên, đao kiếm không được rời tay. Thu thập cây lăn với đá lại, đồng thời chuẩn bị nước sôi, cũng như dầu hỏa rót. Gây chuyện không tốt, Tiêu Kiến rất có thể sẽ thừa dịp lúc ban đêm đánh lén, mọi người cần giữ vững tinh thần, đề cao cảnh giác mới được.

Công việc gác đêm này, bắt buộc phải có một người cẩn thận đến làm mới được.

Hứa Chử tuy rằng dũng mãnh nhưng xa không thận trọng bằng Từ Thịnh.

Hơn nữa y ban ngày huyết chiến cả một buổi, gần như không nghỉ ngơi, cho nên cũng có chút mệt mỏi.

Lưu Sấm cho quân thuộc sở bộ của Hứa Chử nghỉ ngơi, rồi sau đó dẫn đầu đội binh mã trung tâm ở dưới thành đợi lệnh Ban ngày một trận đại chiến, Đông Võ binh chết hàng trăm người. Tuy nhiên, Lang Gia Binh thương vong càng thêm nặng nề, theo tính toán sơ lược của Lưu Sấm, thương vong của bọn họ ít nhất một ngàn người trở lên.

Trong tình huống này, Tiêu Kiến sợ rằng rất khó để giữ tỉnh táo.

Tập hợp binh mã tinh nhuệ của Lang Gia, vây đánh một thảnh nhỏ của Đông Võ, trả cái giá lớn như vậy, nhưng đến nay lại chưa có bất kỳ gặt hái gì Về mặt này, sợ rằng rất khó qua được.

Cho nên Lưu Sấm cho rằng, Tiêu Kiến mười thì có tám chín phải được ăn cả ngã về không.

Chỉ có điều động tất cả binh mã của Tiêu Kiến ra chiến trường, mới có thể làm tốt chuẩn bị cho sự tấn công cuối cùng.

- Một trận chiến hôm nay, chẳng qua là sự bắt đầu. Đoán chừng ngày mai sẽ vô cùng gian nan. Chúng ta nhất định phải tiếp nhận chính diện toàn bộ binh mã của Tiêu Kiến Đến lúc đó, tất cả mọi người đều phải liều chết một phen.

- Vâng !

Lưu Sấm ở trên lầu Thành Môn nghỉ ngơi, trị an trong thành thì giao cho Bộ Chất và Hoàng Trân phụ trách.

Cũng may, lương thực còn có ngàn người có thể điều khiển, sức chiến đấu của những người này có lẽ không sánh được với binh mã của y, nhưng duy trì trị an thì dư dả. Càng không nên nói, người dẫn quân là Võ An Quốc, y tuy rằng đã phế một tay, nhưng bản lĩnh lại không suy giảm. Một thanh Đại Khảm Đao nặng hơn ba mươi cân, có thể một chống một trăm. Thêm với Võ An Quốc hiệu lực nhiều năm ở Đông Võ, cũng hiểu rất rõ tình hình huyện thành Đông Võ.

Có bao nhiêu ngõ nhỏ, bao nhiêu góc chết. Trong huyện thành này có những người nào nguy hiểm đó, cũng hoặc là có ai đó thích tụ tập đông gây rối, trong lòng Võ An Quốc giống như là gương sáng vậy.

Y trở lại huyện thành Đông Võ, liền nhanh chóng tiếp nhận trị an trong thành.

Gần như trong thời gian đầu, Võ An Quốc khống chế được những kẻ lưu manh trong thành kia. Để y dẫn đội tuần tra, Lưu Sấm ngược lại thì có chút yên tâm.

Hắn ngồi trong lầu ở Thành Môn, đang cầm một cuốn Xuân Thu, đọc dưới ánh đèn.

Xưa có Quan Vũ đêm đọc Xuân Thu. Nay ta đến chiến trường đêm đọc Xuân Thu Sự bình tĩnh và vững vàng của Lưu Sấm cũng khiến cho quân binh đang trực canh giữ ở trên thành thở phào nhẹ nhõm. Xem Lưu Sấm bình tĩnh như vậy, trong lòng bọn họ cũng bớt lo lắng, tuần tra trên thành đâu vào đấy.

Bang, bang, bang …

Bất giác, điêu đấu đầu thành kêu vang, đã canh ba rồi.

Trên thành Đông Võ đèn đuốc sáng trưng.

Dưới thành cháy lên mười mấy đống lửa, Từ Thịnh sai người ném củi khô ra ngoài, như vậy để cỏ thể chiếu sáng dưới thành, đề phòng Lang Gia binh đánh lén.

- Văn Hướng, tình hình thế nào rồi?

- Tất cả bình thường.

Lưu Sấm xem sách một lát, cũng có chút mệt mỏi.

Nói thật, cuốn Xuân Thu này nội dung tối nghĩa khó hiểu, mà chú thích của Lưu Đào cũng có chút tối nghĩa.

Nền tảng cổ văn của Lưu Sấm cũng không phải là đặc biệt, xem Xuân Thu đã cảm thấy mệt mỏi rồi. Nếu còn muốn hiểu rõ chú thích của Lưu Đào, thì càng mệt mỏi hơn.

Thế nhưng, hắn nhất định phải đọc.

Chẳng những phải đọc, hơn nữa còn phải cố gắng hết sức hiểu rõ hàm nghĩa có trong đó.

Đây chính là thứ còn lưu lại của cha hắn, sợ rằng không thể hiểu được hoàn toàn, nhưng khi nói về tương lai với người khác, cũng muốn có thể đọc thuộc được chùng.

Nếu ngay cả văn chương của cha mình mà xem không hiểu được, tất nhiên sẽ bị người ta nhạo báng, cũng không tốt lắm cho thanh danh của Lưu Sấm.

Lưu Sấm không có cầu "học phú ngũ xa", nhưng cầu không để bị mất mặt.

Nhưng hắn nhất định phải thừa nhận, muốn hiểu rõ chú thích của Lưu Đào, thật sự là quá khó khăn.

Đọc được một lúc, hắn cũng có chút không chịu nổi.

Đặt cuốn Xuân Thu bên mình, đứng lên duỗi cái lưng mệt mỏi, đi ra cửa lầu.

Từ Thịnh đang dẫn theo tuần tra trên Thành Chủ, nhìn thấy Lưu Sấm, liền dừng lại thi lễ.

- Công Tử, sau trận chiến này, có thể đánh chiếm huyện Lang Gia phải không?

- Ừ!

- Vì sao không chiếm dứt lấy huyền Cử đi, hoặc là cướp lấy Hải Khúc và Dương Đô ?

Lưu Sấm hít sâu một hơi, ha hả cười nói:

- Nào có dễ dàng như vậy … Chúng ta có thể chiếm cứ Đông Võ, đã động chạm đến thần kinh của Tiêu Kiến. Giống như huyện Lang Gia, thậm chí cả huyện Cô Mạc, tương đối hoang vắng, mặc dù là chiếm lĩnh, cũng sẽ không làm phiền người ngoài. Những nơi thế này, vốn giống những nơi vô chủ, cho nên chiếm được cũng vô phương. Có thể nếu cướp đi Hải Khúc, Dương Đô, các nơi của huyện Cử, chỉ sợ Tào Tháo và Lã Bố sẽ đều không đồng ý.

Thực lực của chúng ta hiện nay đúng là vẫn còn có chút yếu kém. Có thể cướp lấy Bắc Hải, Đông Lai cũng đã là cực hạn rồi, lại muốn lòng tham, chỉ sợ … Văn Hướng chưa từng nghe qua một câu châm ngôn, lòng tham không đủ rắn nuốt voi. Con rắn kia tham như vậy, muốn nuốt cả con voi. Kết quả, cho dù nó có nuốt vào, cũng bị chết mà thôi.

Ta cũng không muốn như con rắn kia, Khổng Minh và Tử Sơn Đô từng nói, mà bây giờ tính toán từ từ cẩn thận, liều lĩnh tất không chết yên được.