Hãn Thích

Quyển 1 - Chương 130-2: Tuyệt thế hung khí (2)




Khi hừng đông Lưu Sấm tỉnh dậy.

Hắn định đi rửa mặt một phen lại gặp ngay Cam phu nhân đang vội vàng hấp tấp chạy đến.

- Công tử, việc lớn xảy ra rồi, có việc lớn xảy ra rồi.

- Cam nương tử có chuyện gì vậy?

Lưu Sấm nghi hoặc hỏi, Cam phu nhân liền đưa cho hắn một phong thư.

Mở thư thoáng đọc qua, lập tức hắn biến đổi sắc mặt:

- Hoán Hoán sao có thể kích động thế chứ? Chuyện Huyện Đàm ta sẽ xử lý, nàng ta sao có thể … Cam nương tử, Hoán Hoán rời khỏi khi nào? Nàng chạy đến đó lúc nào phát hiện nàng ấy không có trong phòng là lúc nào ?

- Thiếp thật sự không biết Tam nương tử đi khi nào. Tuy nhiên tối qua khi Tiểu Đậu Tử trở về nói các chàng ở đại sảnh có chuyện tranh luận, Hoán Hoán lúc ấy … Ôi do thiếp, nếu lúc ấy thiếp lưu tâm một chút không chừng sẽ phát hiện ra chuyện này, sáng nay lúc thiếp gọi nàng ấy dậy ăn cơm mới phát hiện ra nàng ấy không ở trong phòng.

Sau đó thiếp đi ra chuồng ngựa thấy con Trân Châu cũng không ở đó, liền tìm môn đinh hỏi thăm. Môn đinh nói, đêm qua giờ sửu nhìn thấy Tam nương tử và thúc phụ đi ra ngoài, cho nên cũng không cản lại, thiếp nghe nói thế liền lập tức tới đây …

Vậy là thúc phụ đi cùng sao?

Lưu Sấm dậm chân không nói gì liền nhanh chóng nhảy xuống thềm.

- Người đâu, chuẩn bị ngựa.

Chu Thương lập tức mang con Tượng Long đến, Lưu Sấm nhảy phốc lên ngựa lao nhanh ra khỏi phủ. Hắn đuổi tới cửa thành lại nghe lính gác cửa nói, trước giờ sửu Lưu Dũng đã mang một người ra khỏi thành, nhìn họ không có gì đáng nghi.

Thúc phụ ơi là thúc phụ, mình Hoán Hoán ngớ ngẩn được rồi, sao cả sư phụ cũng ngớ ngẩn theo chứ? Lưu Sấm lòng như lửa đốt, liền muống chạy ra thành đuổi theo.

Lúc này người của Thái Sử Từ cũng nhận được tin tức vội vội vàng vàng chạy đến ngăn Lưu Sấm lại.

- Lưu Sấm không cần phải lo lắng, Đại Lưu không phải là người lỗ mãng. Vừa rồi binh lính cũng nói bọn họ theo cửa Bắc mà đi ra ngoài thành, hình như hướng Phó Dương mà đi … Ta đoán Đại Lưu cùng Tam nương tử nhất định sẽ đến Phó Dương sau đó điều động binh mã của Trọng Khang đến Huyện Đàm hơn nữa bên Phó Dương còn có Tử Sơn.

Tử Sơn có lẽ cũng không ngăn cản, như vậy sẽ cùng nhau rời đi. Với người mưu kế như Tử Sơn, dũng mãnh như Lưu Dũng, cho dù Tam nương tử khuyên nhủ Mi Phương không thành thì Mi Phương cũng không gây bất lợi cho Tam nương tử.

Lưu Sấm cảm thấy ruột gan rối bởi.

Nghe Quản Hợi phân tích như vậy hắn cũng hiểu được sẽ không có vấn đề gì quá lớn.

Nhưng trong lòng lại bất ổn, có điều gì đó chưa yên tâm, sau trở lại phủ nha không còn lòng dạ nào nghe đám người Lã Đại báo cáo, tâm như giống như chạy theo Mi Hoán bay lên chín tầng mây.

Thấy tình hình như vậy đám người Thái Sử Từ cũng không quấy rầy nữa.

- Mạnh Ngạn đi ra ngoài một chút.

- Dạ?

Quản Hợi vỗ vai hắn, hạ giọng nói:

- Hiện giờ cháu tâm thần bất định, cũng không thể quyết định chuyện gì được. Tử Nghĩa và Định Công Hội an bài mọi chuyện thỏa đáng, cháu không đi ra ngoài một chút tán gẫu giải sầu … Ta đã phái Trương Thừa đến Phó Dương tìm hiểu tin tức, chậm nhất khi trời tối hắn sẽ về. Tam nương tử và đại Lưu đi với nhau cháu không cần lo lắng, hơn nữa cháu lo lắng cũng không có ích gì.

Lưu Sấm nghe được không khỏi cười chua xót.

Không thể không nói lời nói của Quản Hợi là sự thật. Nhưng hắn cũng biết tâm thần mình đã loạn, ở lại phủ nha cũng không có tác dụng gì, vì thế hắn gật gật đầu dù tinh thần hắn cũng không tập trung. Chỉ có điều ở phía sau tòa nhà hắn cũng có chút đứng ngồi không yên. Vì thế dẫn theo hai người Chu Thương và Bùi Thiệu ra cửa sau mà đi, nhanh chóng đi ra chợ.

Bành Thành có vẻ rất yên tĩnh, dường như không vì sự tình hôm qua mà sinh ra hỗn loạn, ngày hôm qua để trấn an Lã Đại đã mở kho cấp lương thực, dân chúng cũng vô cùng bình tĩnh, sắp thành hai hàng ở hai bên đường, đi sít vào nhau, vô cùng náo nhiệt.

Lưu Sấm mất hồn mất vía, vài lần va chạm người ta. Tuy nhiên, đối phương thấy hắn cao to, cùng với hai người là Chu Thương và Bùi Thiệu đi sau vẻ mặt vô cùng hung dữ nên cũng không có gây chuyện.

Đi vòng một lát, Lưu Sấm cũng không có hứng thú. Hắn gãi đầu gãi tai, đang định quay hồi phủ chợt nghe phía trước truyền đến tiếng kêu leng keng.

Hắn đi đến phía trước, chính là một cửa hàng rèn sắt.

Tuy nhiên, cửa hàng này nhìn thực sự không phải cửa hàng sắc chế tác nông cụ bình thường, mà là cửa hàng rèn binh khí … Bành Thành nhiều lần gặp chiến loạn cho nên phần lớn lò rèn đều rèn binh khí, mua bán công khai. Quan phủ dù biết phần lớn mở một mắt nhắm một mắt cho qua. Lưu Sấm do dự một chút bước nhanh đến lò rèn, thấy hai bên trưng bày đao kiếm không kìm được giơ tay nắm lấy thanh Hoán Thủ Đao múa may hai cái liền buông đao … Thùng rỗng kêu to! Nhìn Hoán Thủ Đao này bề ngoài khá tốt nhưng kì thực thô ráp vô cùng.

Ngẫm lại cũng đúng, loại lò rèn đầu đường thế này, làm gì có binh khí tốt mà đánh nhau? Cho dù tạo ra cũng chỉ mẫu mã cho đẹp mà thôi.

Hắn đi đến bên kia đột nhiên nhìn thấy một binh khí kỳ quái. Đây là một binh dài, ước chừng dài ba thước, cán gỗ dài chừng ba mươi cm, khoảng mười cm sắt thô lăng trụ. Một khối sắt có ba chấu bén nhọn nhưng không phải đặc biệt sắc bén, Lưu Sấm nhìn cán binh khí không khỏi cảm thấy có chút kỳ quái, không kìm được quay đầu hỏi:

- Nguyên Phúc, Nguyên Thiệu … Hai người các ngươi có biết đây là loại binh khí nào không?

Chu Thương cùng Bùi Thiệu cũng chưa từng thấy qua loại binh khí thế này nên đồng loạt lắc đầu.

- Này tên là Thù.

- Hả?

Lưu Sấm quây đầu lại, thấy thợ rèn đi tới cười ha hả nói:

- Khách quan sử dụng loại này phải có lực hơn người … Cái này gọi là Thù nghe nói thời kỳ Thương Chu thường dùng loại binh khí này, chuyên dùng cho binh xa, lực lớn hơn người, khó có thể sử dụng.

- Hả? Thù!

Lưu Sấm còn chưa nghe đến loại binh khí này, không kìm được cầm nó trong tay suy nghĩ một chút.

Cán Thù này ước chừng nặng hơn ba mươi cân, không phải binh khí tiện lợi. Ở trong "Chu lễ " có ghi lại loạp vũ khí này: Thù tích trúc, bát cô, trượng nhị xích, sử dụng với Binh xa … Loại vũ khí này sau đó trở thành một loại vũ khí dành cho nghi thức. Tuy nhiên theo thời đại phát triển, Thù dần dần rời khỏi chiến trường thậm chí nhiều người còn không biết diện mạo của nó.

Lưu Sấm đột nhiên cảm thấy cây Bàn Long Côn dễ dàng trở thành một cây "Thù".

Hình dạng Thù này có chút giống với Lang Nha Bổng đời sau, chỉ là trên cây Lang Nha Bổng đời sau không có loại cạnh sắc, sau khi Lưu Sấm suy nghĩ hai lần, lắc lắc đầu liền để qua một bên.

- Như thế nào? Khách quan cảm thấy nặng à?

Nặng? Giỡn chơi! Lưu Sấm cười:

- Nặng cũng không phải là nặng mà là nhẹ

- Nhẹ?

Lưu Sấm vừa nói ra liền hứng thú nói tiếp:

- Ta có một đại can, ước chừng trăm cân … Không biết ngươi có làm được Thù tương ứng không? Tuy nhiên ta muốn nó có chút cổ quái hơn, mặt trên phải có lăng đâm, ta muốn tăng sức mạnh chiến đấu ngươi có làm ra được không?

- Đại can nặng trăm cân?

Thợ rèn sửng sốt, đột nhiên hỏi:

- Không biết khách quan có mang theo Đại can kia trên người không?

- Việc này … Lưu Sấm nhìn thấy thợ rèn nghi hoặc, đột nhiên quay đầu nói:

- Nguyên Phúc, ngươi lập tức trở về mang Bàn Long Côn đến đây.

Chu Thương nhận lời mà đi, Lưu Sấm liền một bên ngồi xuống:

- Nghe ngươi nói vậy là ngươi có thể làm Thù cho ta sao?

- Khách quan muốn Thù, làm cũng không phải chuyện gì khó, có thể làm cán lớn hơn nhưng sợ không thể nào cầm được. Không nói dối gì khách quan, tổ tiên ta từng chế tạo ra một Thù Thủ, theo lời nói của khách quan dường như nó có chút tương tự, hơn nữa còn thiết kế thêm một vài bộ phận. Nhưng chẳng biết tại sao người khách kia lại không xuất hiện, nên Thù Thủ kia vẫn còn trong nhà ta, truyền qua nhiều đời đến nay đã hơn bốn trăm năm … Trước đây cũng có người có sức mạnh đến hỏi nhưng cuối cùng cũng không thể sử dụng được nó. Nếu quan khách hứng thú, không ngại ta sẽ lấy ra xem?

Hơn bốn trăm năm? Nghe như một món đồ cổ vậy.

Lưu Sấm lập tức vô cùng hưng phấn, liên tục gật đầu:

- Một khi đã như vậy, có thể mang tới cho ta xem không?

- Xin khách quan chờ một chút.

Người thợ rèn kia xoay người đi vào trong, trong chốc lát thấy hai người học trò mang một cái rương ra. Mang thùng này đặt trước mặt Lưu Sấm, thợ rèn tiến lên mở rương ra. Bên trong hiện ra một thanh Thủ Thù dài chừng một thước, rộng chừng bốn mươi cm.

Tuy nhiên Lưu Sấm thấy Thù này không giống với Thù mà hắn đã thấy, đầu thù có tám chấu, tám chấu này tụ lại một nơi tạo thành một đầu hết sức sắc nhọn. Đầu Thù có màu sắc đen bóng, hiển nhiên là được giữ gìn cẩn thận, mặt trên còn có rất nhiều lỗ trống, sắp thành một hàng dường như nó có tính chất riêng.

Đầu Thù không sống gai như yêu cầu của Lưu Sấm nhưng tạo nên một cảm giác kỳ lạ.

Không biết tại sao, Lưu Sấm nhìn thấy đầu Thù này trong nháy mắt lập tức liền thích, hắn đưa tay cầm lấy đầu Thù, sắc mặt hơi đổi khác, không vì cái gì mà chính trọng lượng của nó, chỉ sợ trên trăm cân … Thảo nào thợ rèn nói từng có lực sĩ xem trọng nhưng cuối cùng cũng không thể lấy đi.

Quá nặng! Tuy nhiên, Lưu Sấm ngạc nhiên còn thợ rèn và hai học trò của gã thì cảm thấy khiếp sợ. Nguyên nhân chính là khi Lưu Sấm cầm Thù Thủ lên hoàn toàn không dùng quá sức, thoải mái vô cùng.

- A, hình như phía trên này có chữ viết.

Lưu Sấm cầm Thù Thủ đi ra cửa để ánh sáng chiếu vào có thể nhìn kỹ hơn chữ khắc "Thành Phụ Lương chế Bát Âm Thù vu Thương Hải Quân".

Thành Phụ Lương là người phương nào?

Vẻ mặt Lưu Sấm ngạc nhiên, quay đầu nói:

- Thành Phụ Lương là ai? Thương Hải Quân là người nào?

Tuy nhiên hắn cũng biết hỏi chỉ hỏi thế thôi.

Quả nhiên, mặt Bùi Thiệu nghệch ra, hình như đang nói: Ngươi còn không biết hỏi chi ta?

Lưu Sấm nhìn về phía thợ rèn, thấy người thợ rèn cũng lắc đầu liên tục:

- Khách quan chớ hỏi ta, năm đó tổ tiên chế thành Bát Âm Thù này nhanh chóng mang nó giấu kín, cũng không có ai có thể có được lai lịch của nó, thậm chí ngay cả sau này chúng ta cũng không quá rõ ràng.

- Thứ tốt, thứ tốt!

Lưu Sấm nhìn nó liên tục khen ngợi, trên mặt càng tỏ vẻ tán thưởng.

Lúc này Chu Thương mang theo Bàn Long Côn đến, thở hổn hển mang Bàn Long Côn đưa cho Lưu Sấm:

- Công tử, lấy nó làm chi?

Lưu Sấm tiếp nhận Bàn Long Côn hướng mặt đất phóng xuống.

Oành một tiếng làm ai cũng hết hồn.

- Thế nào, có hợp húng lại làm một được không?

- Đây là … Ngưu cân mộc?

Thợ rèn hiểu nhiên vô cùng tinh mắt, vừa thấy liền nhận ra tính chất của Bàn Long Côn.

Gã nhận lấy trên tay vuốt thẳng hai cái không kìm nổi liên tục khen ngợi:

- Tốt, thật tốt quá … nói vậy chủ nhân của vật này cũng là người có lực khá lớn.

Chỉ có điều không biết vì sao lại mất binh khí, nên lưu lạc như vậy, khách quan người quả nhiên muốn dùng Thù Thủ này sao?

- Đại can đều đã lấy tới cho ngươi rồi, vì sao không dùng?

- Xin khách quan chờ tại hạ đi lấy công cụ đến.

Hóa ra mang đầu Thù cố định trên Đại thương, không giống đơn giản như lúc trước Lưu Dũng tạo nên một đầu thương đơn giản như vậy.

Lúc này còn có nhiều công đoạn hơn, muốn cố định binh khí càng không phá hỏng tính chất của nó điều này cần tay nghề khá cao.

Lưu Sấm cũng không quá nóng vội, liền nhìn người thợ rèn mang đến công cụ thật cẩn thận mang đầu Thù bọc lên Bàn Long Côn, rồi sau đó cố định cho thỏa đáng.

Mỗi động tác đều vô cùng chuẩn xác, tuyệt đối trải qua thời khắc tập luyện gian khổ.

Trong lòng Lưu Sấm vừa khẽ động, bật thốt lên nói:

- Ngươi tên là gì? Có tay nghề tốt như vậy có thể dốc sức giúp ta không?