Hãn Thích

Quyển 1 - Chương 121-2: Mối nguy trí mạng (2)




Đám người Thái Sử Từ đi vào đại sảnh, nhìn về phía người đứng sau Lưu Sấm là Chu Thương, không khỏi sửng sốt.

Tuy nhiên, bọn họ chợt thư thái, lần lượt ngồi xuống ghế.

- Công tử, người gọi chúng ta đến, có gì muốn chỉ bảo?

Lưu Sấm nhắm mắt lại, trầm ngâm một lúc lâu hạ giọng nói:
- Chư quân, tình hình có lẽ sẽ có chút thay đồi.

- Sao?

- Lưu Bị đã đi đến Hứa Đô.

Mọi người ai nấy nhìn nhau, có chút không hiểu rõ Lưu Sấm muốn nói gì.

Vẫn là Bộ Chất phản ứng nhanh nhất, toàn thân gã đột nhiên rung lên, trầm giọng nói:
- Ý của công tử là, trước mặt Tào Tháo, Lưu Bị kia sẽ nói lời gièm pha?

Vẻ mặt Lưu Sấm vẫn trầm ngâm, gật đầu không nói.

- Lưu Bị nói lời gièm pha thì có sao? Công tử là dòng họ đường đường Hán thất, con của Trung Lăng Hầu kia mà.

Chẳng lẽ, Tào Tháo có thể tin tưởng vào lời nói phiến diện của Lưu Bị…Ha ha, ta cảm thấy rằng, công tử có chút lo lắng quá rồi…

Nhưng vấn đề là, trong thời kì này, Tào Tháo vẫn vô cùng tin tưởng Lưu Bị!

Nhưng Lưu Sấm lại không nói ra được, bởi vì hắn không có chứng cớ.

Mặc dù nói, Lưu Dũng tìm đến nhờ Chung Diêu ra mặt, nhưng Chung Diêu có sức ảnh hưởng đến Tào Tháo không?

Lưu Sấm không dám khẳng định!

-Chung Diêu là danh sĩ Dĩnh Xuyên, tiếng nói của ông ta bên trận doanh của Tào Tháo không thấp. Trong lịch sử, ông ta cũng vô cùng ủng hộ Tào Tháo…Đặc biệt là trong trận Quan Độ, Chung Diêu từng quyên tặng Tào Tháo hơn hai ngàn con ngựa. Trong sử sách không có ghi lại Chung Diêu đã tặng loại ngựa gì, nhưng kể cả là canh mã hay xa mã, nhưng ít nhất giá trị của nó cũng trên hai vạn tiền. Nói cách khác, Chung Diêu rất ủng hộ Tào Tháo

Nhưng hiện tại, chỉ e ông ta không có cách nào để nói quá nhiều lời trước mặt Tào Tháo.

Lý Thôi, Quách Dĩ giao chiến, Lý Thôi bắt cóc Hán Đế.

Chung Diêu và Thượng Thư Lang Hàn Bân tìm cách cứu viện Hán Đế, Hán Đế có thể đến được Lạc Dương, có thể nói là không thể bỏ qua công lao của Chung Diêu, nên được bổ nhiệm làm Ngự Sử Trung Thừa.

Sau khi Tào Tháo nghênh phụng thiên tử, Chung Diêu lại được gia phong chức Trung Thượng Thư Phó Xạ, làm Đông Võ Đình Hầu.

Nhìn từ điểm này, Chung Diêu dường như là người bảo hộ của Hán Đế…Tào Tháo lợi dụng Thiên Tử để ra lệnh cho chư hầu, tất nhiên sẽ chèn ép người bảo hộ kia. Cho nên Chung Diêu đã có một sự lựa chọn thông minh, ông ta đã rời khỏi Hứa Đô, về nhà dưỡng lão để bày tỏ tâm ý. Năm sau đó, chính là năm Kiến An thứ hai, một lần nữa ông ta lại được Tào Tháo tin dùng.

Cho nên, vào lúc này tìm Chung Diêu ra mặt, có thể có hiệu quả đến đâu? Trong lòng Lưu Sấm cũng không biết chắc.

- Dù nói thế nào, mọi việc mà nghĩ đến tình huống xấu nhất, thì kết quả sẽ không bao giờ tệ hơn được.

Lưu Sấm hít sâu một hơi, trầm giọng nói:
- Nếu chẳng may Tào Tháo tin vào lời của Lưu Bị, đến đây để cướp lấy Nhữ Âm…nếu thật sự xảy ra chuyện đó, chúng ta nên làm thế nào? Nên chọn lựa cái gì đây?

Đám người Thái Sử Từ nghe xong, ai nấy cũng không khỏi trầm ngâm suy nghĩ.

- Đúng vậy, ngộ nhỡ mà mọi chuyện xảy ra như thế, chúng ta phải làm thế nào?

- Công tử!

Lã Đại do dự một chút, hạ giọng nói:
- Nếu Tào Tháo thật sự muốn dụng binh, công tử đầu hàng thì có được không?

- Định Công làm sao có thể nói ra được những lời này? Không đánh mà bại, chẳng phải để người ta nhạo báng sao?

Hơn nữa, nếu thật sự đầu hàng, công tử sẽ không còn chút cơ hội nào nữa, đến lúc đó tùy người khác sai bảo, thà rằng đánh một trận cho đã còn hơn.

Thái Sử Từ mắt xếch trợn lên, trước ngực là chòm râu đang rung rung lên.

- Tử Nghĩa không cần kích động, Định Công cũng là nghĩ cho ta nên nói vậy…Nói thật, nếu có đánh với Tào Tháo, chúng ta hiện giờ sao đủ khả năng.

Tuy nhiên, đầu hàng là việc ta sẽ không bao giờ làm.

Tiên phụ năm đó tranh chấp với Thập Thường Thị, rõ ràng biết là sẽ chết, cũng không chịu cúi đầu; ta đường đường là Hán thất, sao có thể không chiến mà hàng được? Chuyện đầu hàng đừng ai nhắc lại nữa, hơn nữa ta đoán rằng, nếu ta thực sự đầu hàng, kết cục chưa chắc sẽ tốt, chi bằng như lời Tử Nghĩa nói, chết vì chiến trận còn hơn.

Lã Đại mặt đỏ lên, thẹn thùng ngồi xuống.

- Đánh cũng không lại, hàng cũng không xong…Công tử có tính toán gì khác không?

- Tử Sơn, ngươi thấy thế nào?

Lưu Sấm gọi một tiếng Bộ Chất, nào biết được gã hình như còn không nghe thấy. Phải đợi đến lúc Tiết Văn nhắc nhở, gã mới kịp phản ứng.

- Chuyện này, ta cũng không biết làm thế nào cho phải.

- Là vậy sao…
Trên mặt Lưu Sấm lộ ra vẻ thất vọng, vừa rồi thấy Bộ Chất không nói lời nào, hắn còn tưởng Bộ Chất có chủ ý gì. Nhưng hiện tại xem ra, Bộ Chất có lẽ cũng bất lực với chuyện này…Chẳng lẽ, không đánh với Tào Tháo một trận không được sao?

Lưu Sấm có chút phát sầu.

Bàn bạc vẫn không ra kết quả nên mọi người đều rời đi.

Trong huyện thành Nhữ Âm, hiện giờ vẫn còn chút loạn, cần bọn họ dẹp yên.

Lưu Sấm ngồi trong huyện nha một lúc lâu, thật sự vẫn không nghĩ ra được cách gì…Hắn biết rằng, trước mắt là một mối nguy lớn. Nếu không mau chóng nghĩ ra biện pháp hóa giải, chỉ e làm hao tâm tổn trí, đội quân mà hắn khó lắm hắn mới có thể xây dựng lên được giờ lại phải chia năm xe bảy.

Nhưng, nên làm thế nào để hóa giải được chuyện này?

Mưu sĩ, mưu sĩ à!

- Lã Đại và Bộ Chất và lão Hoàng mặc dù không tệ, nhưng cũng không phải là những mưu sĩ cao tay nhất thời kì Tam Quốc.

Nếu trong tay hắn có Gia Cát Lượng Bàng Thống, kể cả có nhân vật như Từ Thứ thôi, chắc hẳn họ cũng có thể nhanh chóng nghĩ ra cách cho hắn.

Nhưng mà, có thể có cách gì đây?

Giờ này Gia Cát Lượng, e là vẫn còn con nít, thậm chí chắc cũng còn chưa tới đồi Ngọa Long; Bàng Thống thì thân ở Kinh Châu, muốn lôi kéo cũng không có dễ. Từ Thứ thì sao? Lúc này hẳn là đã cùng bọn Thạch Thao, Mạnh Kiến đi tới học ở Kinh Châu, trời mới biết thân ở phương nào…

Ngẫm lại, Lưu Sấm cũng đành chịu.

Mưu sĩ cao tay nhất thời kì Tam Quốc, hoặc đã là danh hoa có chủ, hoặc là còn chưa thành tài.

Vận khí của hắn, thật sự là không tốt.

- Công tử, Tam ngương tử mời ngài quay về nghỉ ngơi.

Ngoài cửa, Bùi Thiệu đứng ngoài cửa bẩm báo, khiến Lưu Sấm mới nhận thức được là trời sắp sáng rồi.

Hắn day day huyệt Thái Dương rồi đứng dậy.

Chu Thương theo sát phía sau hắn, trong lúc không để ý thì đã đi bên cạnh Hoàng Thiệu từ lúc nào.

Ra huyện nha, chỉ thấy trên đường phố đèn đuốc vẫn sáng trưng. Quân binh đang ngay ngắn đi quét dọn đường phố, để rửa sạch dấu vết của trận chiến hôm qua.

Chân trời đã nổi lên một màu trắng xám.

Trời sắp sáng rồi, chỉ chớp mắt mà đã qua một đêm.

Lưu Sấm cảm thấy có chút mệt mỏi, hắn đi thẳng về dịch quán theo sự hộ tống của Bùi Thiệu và Chu Thương.

Không ngờ rằng, khi hắn vừa mới đi vào trong, liền nhìn thấy Bộ Chất và Thái Sử Từ đã ngồi ở đó, dường như hai người họ đã đợi rất lâu.

- Tử Sơn, Tử Nghĩa tướng quân, tại sao không đi nghỉ đi?

Bộ Chất thấy Lưu Sấm tiến vào, gã và Thái Sử Từ vội vàng đứng dậy chào.

- Công tử, vừa rồi ở huyện nha, có mấy lời ta không tiện nói ra.

-Ta và Tử Nghĩa tướng quân vừa mới bàn bạc một chút, ta cảm thấy những lo lắng của ngài là rất có lý…Dù sao Lưu Bị cũng đã thành danh khá lâu, hiện giờ tuy rằng gặp nạn, nhưng dù sao gốc rễ của hắn ta cũng chắc hơn công tử. Hơn nữa, năm đó hắn ta cũng từng tham gia thảo phạt Đổng Trác chùng với hai mươi hai lộ chư hầu, hắn và Tào Tháo sớm đã có giao tình. Nếu thật sự hắn nói lời gièm pha trước mặt Tào Tháo, chuyện Tào Tháo tin Lưu Bị, là thực sự có khả năng…

Mặc dù công tử có thể nhờ Chung Nguyên Thường ra mặt, nhưng chỉ e là hiệu quả cũng không cao.

Trừ phi, Chung Nguyên Thường có thể tìm đến Tuân Úc, Tuân Du, nhờ người này đến nói giúp cho công tử, bằng không, e rằng chúng ta buộc phải khai chiến với Tào Tháo

Tròng mắt Lưu Sấm hơi híp lại, ngồi xuống chiếc ghế dựa.

- Tử Sơn, ngươi nói tiếp đi.

- Hơn nữa, một khi khai chiến với Tào Tháo, người của chúng ta e rằng sẽ bị dao động.

Ta cũng không phải nói Định Công nói bậy, chỉ là ta có thể nghe ra được, Định Công cũng không muốn công tử khai chiến với Tào Tháo lúc này.

- Đây là lẽ tự nhiên.
Lưu Sấm khẽ mìm cười, hạ giọng nói:
- Định công ban đầu bị ta ép đến. Lúc ấy ta từng nói với ông ta, sẽ đảm bảo cho con ông ấy được học ở thư viện Dĩnh Xuyên. Nếu ta và Tào Tháo khai chiến, chuyện Lã Khải huynh đệ được nhập trường, e rằng là không thể…ông ta có lẽ cũng không có ác ý gì, chỉ là nghĩ cho bản thân hơi nhiều một ít. Ha ha, đây cũng là chuyện thường tình của con người, Tử Sơn không cần để bụng đâu.

Bộ Chất khẽ mìm cười:
- Nếu công tử còn không để tâm, ta sao có thể oán trách?

Gã vừa nói, vừa nhìn về phía Thái Sử Từ và thay đổi ánh mắt, đứng lên nói:
- Nhưng nếu Tào Tháo thực sự trở mặt, công tử muốn làm sao?

Lưu Sấm nhắm mắt lại, trầm ngâm một lát sau đó nói:
- Nếu có thể không đánh, ta sẽ không muốn đánh…Nhưng nếu thật sự phải làm vậy, ta cũng tuyệt đối không sợ y.

- Nói cách khác, công tử không muốn đầu hàng?

- Ta thà làm ngọc vỡ, chứ không thèm làm ngói lành…Tiên phụ năm đó dám tranh chấp cùng với Thập Thường Thị, dù chết cũng không sợ. Ta là con ông ấy, trong thân thể ta là dòng máu của Cao Tổ, sao ta có thể sợ được?

Bộ Chất nghe xong, trên mặt lập tức hiện lên sự vui mừng.

- Một khi đã như vậy, ta có một ý nghĩ thế này.

- Sao?

- Chỉ có điều, chủ ý này nghe sẽ có chút kì lạ. Nhưng thực sự nếu có thể thành công, nói không chừng có thể mang đến cho công tử một chỗ yên bình.

Lưu Sấm bỗng kích động, liền nói:
- Kính xin Tử Sơn chỉ giáo.