Hãn Thê Hộ Gia

Chương 9-1




Đợi đến khi sức khỏe của Trương Vi Vi ổn định, đại phu chuẩn đoán xác định có thể xuất môn, Bố Ngự Định cũng hỏi thăm được tin tức, xe ngựa chỉnh tê, một đoàn người từ từ xuất phát.

Bởi vì Trương Vi Vi mang thai, lại dẫn theo Nguyên ca nhi là một tiểu hài tử, bọn họ cũng không vội vàng mà đi, buổi tối nhất định phải vào thành hoặc trấn nhỏ nghỉ ngơi.

Một ngày nọ, bọn họ nghỉ tại một dịch trạm, trấn nhỏ này tuy không lớn, nhưng nếu từ kinh thành muốn đến Tây Bắc hay xuống phía nam đều phải đi qua đây, hơn nữa trước sau trận này đều cách các trấn khác một đoạn khá xa, nếu không nghỉ chân ở đây có thể sẽ rơi vào cảnh ăn ngủ hoang dã, cho nên xe ngựa đi qua phần lớn đều lựa chọn nghỉ lại một đêm, ngày hôm sau lại tiếp tục lên đường.

Bố Ngự Đình đã sớm tính toán tốt đường đi, cho nên trên đường đi lần này, đều có hạ nhân chuẩn bị sẵn chỗ dừng chân cho bọn họ, đêm nay cũng không ngoại lệ, trước đó đã có người thay bọn họ thuê một đại viện, có hai cổng trước sau, sương phòng hai bên có đến 5, 6 gian phòng, không chỉ đủ cho bọn họ ở mà cả hạ nhân cũng có đủ chỗ.

Chỉ là hắn cảm thấy chủ tử ở cùng với hạ nhân, cả trai lẫn gái lẫn lộn ở cùng một sân thì không tốt lắm, lại cũng không thiếu chút tiền, ngoài hạ nhân hầu hạ bên người, những người khác đều chuyển sang ở một nơi khác, tuy nói không có sân lớn nhưng cũng không khác biệt lắm.

Buổi tối, sau khi dùng bữa xong, liền nghe bên ngoài có người gọi cửa, Xuân Liễu mang theo một gã sai vặt ra xem, chỉ chốc lát sau, liền thấy nàng sắc mặt kỳ quái trở lại.

"Làm sao vậy, là ai thế? Là quản sự nào tới sao?" Trương Vi Vi đang uống cháo tổ yến, thấy Xuân Liễu quay về, còn tưởng rằng có chuyện gì xảy ra, đặc biệt đến tìm Bố Ngự Đình, nàng liền đẩy tay đang gỡ cá cho nàng của hắn, "Tìm chàng kìa."

Bố Ngự Đình còn chưa mở miệng hỏi, Xuân Liễu lắp bắp nói: "Phu nhân, không phải là các quản sự, là..."

"Là ai vậy?" Sau khi mang thai tính kiên nhẫn của Trương Vi Vi giảm đi nhiều, nhịn không được hỏi trước.

Xuân Liễu trừng mắt nhìn, trả lời: "Là biểu thiếu gia."

Nháy mắt mọi người trong gian phòng đều im lặng, vẻ mặt của Trương Vi Vi  là khó tin, còn Bố Ngự Đình trực tiếp dùng đũa chọc nát miếng cá, Xuân Thảo thì sững sờ, suýt chút nữa đánh đổ ly trà trên tay.

Xuân Liễu thấy mọi người luống cuống như vậy, nhịn không được nhỏ giọng lầm bầu, "Cho nên em mới khó nói như vậy..."

Ai biết biểu thiếu gia lại như âm hồn không tan, bọn họ đi ra ngoài vậy mà hắn còn có thể chuẩn xác tìm đến cửa.

Lại nói, làm sao hắn biết được phu nhân cũng đi cùng, chẳng lẽ là tâm hữu tương thông?

Nghĩ đến khả năng như vậy, Xuân Liễu nhịn không được mà rùng mình.

Phi phi phi! Biểu thiếu gia và phu nhân tâm hữu tương thông, vậy thì đại gia là cái gì! Thật sự là đầu óc hư hỏng, thậm chí ngay cả như vậy mà cũng nghĩ ra được.

Trương Vi Vi có chút xấu hổ nhìn Bố Ngự Đình đang tỏa ra khí lạnh ở bên cạnh, cân nhắc nói: "Ta nghĩ là trùng hợp thôi, hắn cũng không biết chúng ta cùng tới đây, cho nên nói không chừng là tới tìm chàng, đúng không?" Vừa nói vừa nhìn người bên cạnh trưng cầu ý kiến.

Xuân Thảo tất nhiên đứng về phía phu nhân nhà mình, vội vàng gật đầu như giã tỏi, "Phải, đúng là như vậy, biểu thiếu gia chắc là tới tìm đại gia!"

Xuân Liễu cũng vội vàng gật đầu, "Đúng vậy, vừa rồi biểu thiếu gia cũng không nhắc đến tiểu thư!"

Tuy rằng sau đó biểu thiếu gia nhìn ra sau lưng nàng, có hỏi đến phu nhân, nhưng...Xuân Liễu trộm lè lưỡi, cái này vẫn không nên nói thì tốt hơn, toàn thân đại gia tỏa ra khí lạnh đủ khiến cho người khác mặc áo lông cũng sắp đông cứng rồi, nàng vẫn là nên biết điều không nói.

Trương Vi Vi gật gật đầu, đón lấy đôi đũa gắp cá của hắn, đẩy đẩy hắn, "Nếu hắn đến tìm chàng, nói không chừng là có chút việc khó, hoặc có lời muốn nói, ta không ra, chàng đi gặp hắn là được rồi."

Hơn nữa, hiện giờ đã là cuối đông đầu xuân, bên ngoài vẫn rất lạnh, để cho một người đọc sách đứng ở ngoài, nàng thật sự sợ hắn bị đóng băng mất rồi!

Bố Ngự Đình không nhìn đến miếng cá bị hắn chọc nát, trực tiếp nhận lấy khăn lau tay nha hoàn bên cạnh đưa tới, rồi mới từ từ đi ra ngoài.

Ra đến cửa, hắn dùng ánh mắt cảnh cáo, nói: "Bên ngoài trời lạnh, thân thể phu nhân các ngươi không tốt, đừng để cho nàng ra khỏi phòng, nhớ rõ! Ai để phu nhân bị bệnh, người đó tự mình đi lĩnh phạt đi!"

Trương Vi Vi nén cười, vẻ mặt đứng đắn gật đầu, hai nha hoàn bên người cũng gật đầu theo.

"Hiểu rõ, phu nhân tuyệt đối sẽ không đi ra ngoài nửa bước."

Đôi mắt sắc bén của Bố Ngự Đình quét qua ba người một lần, cuối cùng mới xoay người đi ra ngoài, đi được vài bước, liền nghe thấy trong phòng truyền đến một trận cười vang, hai tai của hắn nóng lên, lại một chút cũng không chịu thừa nhận mình lòng dạ hẹp hòi.

Đối với nam nhân mơ ước thê tử của mình cần phải đề phòng, một chút cũng không thể lơ là, nhất là đối với loại dai như kẹo kéo này.

Bố Ngự Đình còn chưa đến mức vô lễ để cho người ta đứng ở ngoài, mà là cho gã sai vặt dẫn người đến sảnh trước, lại bảo nha hoàn đi pha một bình trà.

Bố Ngự Đình vừa bước vào liền nhìn thấy nam nhân ôn nhu như ngọc kia từ từ xoay người lại, bộ dạng của đối phương hiện giờ so với lần trước thì tiều tụy đi không ít, âm thầm hừ lạnh một tiếng, chỉ cảm thấy bộ dạng này của hắn là muốn tranh thủ sự đồng tình của người nào đó, trong lòng mang theo sự khinh thường, vẻ mặt cũng chỉ nhàn nhạt, bảo hắn ngồi xuống.

"Không biết hôm nay quý sự đến cửa là có việc gì?"

Nếu không phải là vô cùng bất đắc dĩ, Ôn Hoài Nam cũng không muốn đến, hắn cũng không có biểu hiện gì, chỉ là bình thản nói: "Ân sư của ta dẫn theo gia quyến đi ra, muốn đi về phía Giang Nam, chỉ là thời gian vào trấn đã muộn, không tìm được sân viện tốt, có sân thì lại là quá nhỏ không phù hợp cho nữ quyến ở, hỏi thăm thì biết viện này không tồi, lại chỉ có một nhà ở, cho nên cố ý tới bái phỏng, muốn hỏi một chút có thể cho thuê được không, cũng không biết là Bố huynh, cùng là xuất môn ở ngoài nên xin nhờ Bố huynh giúp một chuyện để ân sư cùng gia quyến có chỗ ở qua đêm."

Chuyện này đối với Bố Ngự Đình cũng không phải là việc khó, hắn bao cả hai sân viện, đằng trước không có người, chỉ để cho một gã sai vặt truyền tin, còn lại trống không, bọn họ chủ yếu ở trong viện sau, chỉ là...Nếu nhiều người vào ở, hắn phải xem xét một chút.

Nam nhân này đối với thê tử của hắn vẫn ôm ấp lòng quấy rối, hắn chỉ nghĩ đến để cho bọn họ ở hai sân trong cùng một viện liền cảm thấy không được tự nhiên.

Khi vừa mở cửa, gặp nha hoàn bên người của Trương Vi Vi, Ôn Hoài Nam liền biết nàng cũng ở đây, trong lòng tuy rằng muốn gặp một lần, nhưng biết khả năng không lớn, cho nên vừa thấy Bố Ngự Đình chần chừ, tự nhiên hiểu hắn đang băn khoăn cái gì.

Ôn Hoài Nam nhàn nhạt nói: "Chỉ có ân sự cùng gia quyến vào ở, ta tùy tiện tìm một gian phòng ở bên ngoài là được rồi."

Bố Ngự Đình cũng không để ý tâm tư của mình bị nhìn thấu, vừa nghe hắn không ở đây, liền gật đầu, "Được, làm thương nhân tất nhiên là muốn kết thiện duyên rộng rãi." Ngoại trừ tình địch.

Ôn Hoài Nam cũng không chọc vào hắn nữa, lập tức chuẩn bị cáo từ rời khỏi.

Hai người đều hiểu rõ, bởi vì cùng yêu một nữ nhân, bọn họ nhất định không thể ngồi xuống nói chuyện, vừa rồi nói chuyện đi nhờ người ta như vậy đã là cực hạn rồi.

Trong nháy mắt Ôn Hoài Nam xoay người nhìn thấy ánh mắt tự tin đắc ý của hắn, trong lòng liền nổi lên chua xót nhàn nhạt.

Gió tuyết nhẹ nhàng rơi xuống bóng lưng đơn bạc của hắn, từ từ nhập vào bóng đêm.

Bố Ngự Cho người đi nói lại với Trương Vi Vi, chính mình ở lại phía trước, chuẩn bị tiếp đãi khách nhân sắp đến tá túc.

Tuy nói ở thương hội, địa vị của hắn là lớn nhất, nhưng mà sĩ nông công thương, thương đứng cuối cùng, người sắp đến lại là quan việc có phẩm giai, tất nhiên hắn phải thể hiện sự nhiệt tình.

Tuy nói người đến có nữ quyến, nhưng tính ra cũng đã gần bốn mươi, lấy tuổi hắn mà nói thì cũng không cần tránh, cho nên để hạ nhân an trí hành lý và nô bộc của đối phương, hắn tự mình chờ ở phía trước.

Tuyết ở bên ngoài vẫn có chút lớn, Bố Ngự Đình mang theo nụ cười nhu hòa đứng ở dưới đèn lồng ngoài hiên, chờ xe ngựa đi vào trong viện.

Sau khi xe ngựa dừng lại, bước ra đầu tiên là hai nha hoàn, sau đó đỡ một phụ nhân đầu đầy tóc bạc đi  xuống, hắn còn chưa kịp nhìn thẳng, thì người kia trừng lớn mắt, nhìn hắn mà rơi lệ.

Bố Ngự Đình không biết rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, vị phu nhân kia sao đột nhiên nhìn thấy hắn lại khóc, từ sau xe ngựa một nam nhân trung nên đi ra, Ôn Hoài Nam nghe thấy động tĩnh cũng từ cửa viện đi vào.

"Đây là có chuyện gì?" Ôn Hoài Nam có chút khó hiểu hỏi.

Bố Ngự Đình nhìn hắn một cái, trong lòng hắn lại càng muốn biết đáp án hơn.

Phụ nhân được nha hoàn đỡ, nghiêng nghiêng ngả ngả đi về phía trước, dùng lực nắm lấy ống tay áo của Bố Ngự Đình, giọng điệu buồn rầu nói: "Đây là Xuân Sinh, Xuân Sinh của ta..."

Ôn Hoài Nam vừa nghe liền biết chuyện gì đang xảy ra, hắn đứng bên cạnh Bố Ngự Đình, thấp giọng nói: "Khoảng hai mươi năm trước, phu nhân bị mất con, mấy năm nay đều không biết tin tức, đại khái là..."

Lúc này nam nhân trung niên đứng phía sau phụ nhân cũng mở miệng nói chuyện, "Nội tử nhiều ngày nhớ mong, có chút thất lễ, xin hãy tha lỗi."

Bố Ngự Đình nhìn người trung nên trước mặt, không biết tại sao cảm thấy có chút quen thuộc, lại không nõi ra được, nhịn không được mở miệng hỏi: "Không thể nói là thất lễ, chỉ là còn không biết nên xưng hô như thế nào?"

"Ân sư họ Phạm, con thứ ba của Võ Lăng hầu, làm quan ở kinh thành, lần này cùng phu nhân về nhà thăm người thân." Ôn Hoài Nam biết không có khả năng ân sư sẽ giới thiệu thân phận của mình, hắn đành ở một bên hỗ trợ giới thiệu.