Hãn Tặc

Chương 8: Nhóm học tập




Hôm nay, ngày mùng 1 tháng 9 năm 99, nguyên bản Văn Lai trung học vốn bình thường đã bắt đầu rơi vào tầm mắt của một vài người.

Vương Thận Hành là một trong số đó, Hoàng Y Y cũng vậy.

Sự kiện phát sinh không lâu ở Thủ Đô "Kim thủ" Cổ Tiểu Quân bị giết đã trở thành một trong những sự kiện to lớn nhất thế giới ngầm mấy năm gần đây, là sát thủ có thực lực mạnh nhất của nước Hoa, khi Ngọa Long Quật Khởi mất Cổ Tiểu Quân tổng hợp thực lực sẽ phải chịu ảnh hưởng đến mức độ nào, ước định trở thành nội dung trọng điểm của các quốc gia.

Cao tầng Ngọa Long Quật Khởi tự nhiên thương tiếc không ngớt, vận dụng sức mạnh quốc gia tiến hành thâm nhập điều tra đối với sự kiện ám sát, chuyện xảy ra ngày hôm đó căn bản không có gì khác thường... Nhưng càng như vậy, càng có nhiều điểm đáng ngờ không cách nào nói rõ.

Thiếu niên may mắn còn sống sót chính là một người trong đó.

Dưới hoàn cảnh như vậy, thiếu niên có thể may mắn còn sống sót hầu như là chuyện nằm mơ giữa ban ngày... Sát thủ làm sao có khả năng lưu lại nhân chứng? Phải biết, đây không phải bình thường sát thủ, mà là Sơn Bản cùng Jeff! Nếu như thiếu niên không hề chết, bọn họ sẽ không rời đi hiện trường.

Cũng bởi vậy, Vương Thận Hành, Hoàng Y Y vẫn quan tâm thiếu niên này trong bóng tối.

Hôm nay ngày mùng 1 tháng 9, Hoàng Y Y đi tới Văn Lai trung học, giao cho hiệu trưởng một tờ điều lệnh, học kỳ này bắt đầu, nàng sắp trở thành lão sư giảng dạy ngoại khóa tại Văn Lai trung học. Phụ trách phụ đạo học sinh nhóm yêu thích máy tính.

Mà thiếu niên lúc này vẫn còn không biết những tình huống đó, nộp xong học phí trở lại phòng học, bắt đầu ngày thứ nhất sinh hoạt tại trường học.

Thời gian "Tíc tắc tíc tắc" trôi qua.

Trước khi tan học, lớp trưởng Từ Lam đi tới bục giảng, giới thiệu cho mọi người các nhóm hoạt động trong trường học.

- Các vị bạn học, có rất nhiều nhóm hoạt động, xin mọi người mau chóng tham gia, điền vào phiếu báo danh, ngày mai nộp cho ta... Ta giới thiệu cho mọi người sơ lược một chút, nhóm yêu máy tính, nhóm ưa thích mô hình vô tuyến điện tử là nhóm sốt dẻo nhất; nhóm ưa thích diễn thuyết và dẫn chương trình, nhóm ưa thích võ thuật cũng không tệ, mọi người có thể căn cứ chính mình cần cùng ưa thích tham gia. Làm một ví dụ, như bạn Cổ Thần Dật, tham gia nhóm võ thuật là tương đối thích hợp...

Từ Lam là nữ sinh năng động nhất trong lớp, nàng có khuôn mặt rất thanh tú, mười ba tuổi đối với cô gái mà nói đã cơ bản thành thục phát dục, nơi nên lồi nên lõm bắt đầu hiện hình, thêm thời gian, khắp mọi mặt đều sẽ trổ mã càng thêm bắt mắt. Thành tích học tập của nàng vẫn hàng đầu trong lớp, không chỉ có lão sư yêu thích, mà cũng được bạn học yêu thích.

Lúc này, nghe được nàng cười tủm tỉm lấy "Uất ức" nhất trong lớp học là Cổ Thần Dật làm tỉ dụ, trong phòng học nhất thời phát sinh một trận cười phá lên.

Cảm giác được cười như vậy sẽ đối với Cổ Thần Dật tạo thành áp lực nhất định, nàng đem phiếu báo danh phát đến bên người Cổ Thần Dật, giải thích: 
- Cổ Thần Dật, ta thực sự cảm thấy ngươi tham gia nhóm ưa thích võ thuật không tệ, người luyện võ chỗ tốt lớn nhất là lòng tự tin tăng mạnh.

Cổ Thần Dật lạnh nhạt liếc nhìn nàng một cái, nói: 

- Nếu lớp trưởng đề cử, vậy ta liền báo danh đi.

Kỳ thực Cổ Thần Dật khi nghe Từ Lam trêu, cũng đã quyết định biết thời biết thế.

Đối với hắn mà nói, dù sao thay đổi một người, kiếp trước công phu đều có, tương lai không chừng không lưu ý sẽ lộ ra, rất dễ dọa sợ bạn học... Tham gia nhóm ưa thích võ thuật là cái danh nghĩa rất tốt, như vậy, khi các bạn học phát hiện hắn trở nên mạnh mẽ, tự nhiên nghĩ đến nguyên nhân luyện võ, mà không đến nỗi xem hắn như quái vật.

Bất quá, lúc này hắn biểu hiện thong dong như vậy khiến Từ Lam hơi kinh ngạc. Trong ấn tượng của nàng, trong lớp học hết thảy nam sinh đối mặt nàng thì đều có chút sốt sắng.

- Tốt lắm, ngươi điền phiếu báo danh đi.

Nàng che giấu ngạc nhiên nghi ngờ, nói một câu.

- A? Có một vấn đề? Ta có thể tham gia hai nhóm ưa thích sao?

- Có thể, chỉ cần ngươi sắp xếp được thời gian.

- Tốt lắm, lại cho ta một tấm phiếu, ta còn muốn tham gia nhóm ưa thích máy tính.

Kiếp trước, hắn tuy rằng thân thủ kinh người, nhưng phương diện máy vi tính năng lực rất yếu. Hiện tại có cơ hội, hắn quyết định học tốt máy vi tính. Từ sơ trung bắt đầu tham gia nhóm ưa thích học tập là cái lựa chọn không tồi.

Từ Lam lần thứ hai kinh ngạc nhìn hắn một chút... Nhìn hắn biểu hiện ra thật chăm chú, suýt chút nữa làm cho nàng cho rằng đối mặt chính là một người khác.

Kỳ quái, kỳ quái, kỳ quái... mới qua một kỳ nghỉ hè, Cổ Thần Dật tựa như biến thành người khác, thật là một người quái lạ.

Điền xong hai tấm phiếu, Cổ Thần Dật thu thập túi sách, hướng về phía đông trường học đi.

Văn Lai sơ trung là Ngũ Bảo trung học nắm giữ cổ phần, hai trường cùng chung tài nguyên. Bởi vậy, giữa hai trường này không có tường ngăn cách, có thể tùy ý đi xuyên qua. Ngũ Bảo trung học nằm ở phía đông, Văn Lai trung học ở phía tây, ở giữa cách nhau một đường xe đi.

Hắn cùng Tiểu Vũ ước hẹn, mỗi ngày sau khi tan học ở con đường giữa, bên cạnh quầy bán đồ lặt vặt gặp mặt, sau đó cùng nhau về nhà.

- Tiểu Vũ!

Nhìn thấy Vũ Tịch Nhan đợi trước ở đây, hắn lên tiếng chào hỏi.

Tiểu Vũ gật gù

- Đi thôi.

Sự quan hệ giữa hai người tự tự nhiên nhiên, không cần khách sáo dối trá. Điểm này, Cổ Thần Dật từ lâu hiểu rõ.

Cô nữ sinh trước mắt này, ở Văn Lai trung học khá là làm người khác chú ý. Nàng, xuất thân thế gia, thành tích tốt, dung mạo xinh đẹp, hơn nữa dám nói dám làm, người hiểu rõ tình huống bọn họ còn biết, cô nữ sinh này là thần bảo hộ của Cổ Thần Dật.

Bởi vậy, dọc theo đường đi, nam sinh Văn Lai trung học gửi cho nàng ánh mắt ngưỡng mộ, nóng bỏng và đồng thời cũng đối với cái nam sinh yếu đuối bên cạnh tràn ngập xem thường... Không biết xấu hổ! Trốn ở sau lưng nữ sinh, thật không tiền đồ!

Ở trong ánh mắt so sánh đặc biệt mãnh liệt này, Cổ Thần Dật thản nhiên tự đắc.

Hắn hôm nay, so với bạn cùng lứa tuổi ưu thế nhiều hơn hai mươi năm sự từng trải cuộc sống, dưới cái nhìn của hắn, những nam sinh này ghen phi thường tẻ nhạt.

- Tiểu Vũ, đợi lát nữa xe đến ngân hàng thành phố trên đường Long Mính thì thả ta xuống, ta muốn gửi tiền.

- Làm sao?

Vũ Tịch Nhan tự nhiên là có xe đưa đón. Trong tình huống bình thường, hai người bọn họ mỗi người tự ngồi xe đến trường, nhưng tan học là cùng nhau về nhà, Cổ Thần Dật đi nhờ xe Tiểu Vũ.

- Nộp học phí còn dư, ta gửi trong sổ tiết kiệm không kỳ hạn.

- A? Ngươi có tiền? Nói như vậy năm nay quà sinh nhật của ta có chỗ dựa rồi, ta muốn một bộ mèo Kitty.

- Hừm, không thành vấn đề.

Tuy gia cảnh Cổ Thần Dật phi thường phổ thông, nhưng so với gia đình bình thường khác vẫn tốt hơn một chút, cha hắn được cử đi làm việc ở nước ngoài, mẹ hắn là hộ sĩ bệnh viện, ấm no vẫn không có vấn đề. Bởi vậy, Tiểu Vũ cũng không nghi ngờ có hắn.

Hai người vừa nói chuyện vừa rời đi trường học.

Sau lưng bọn họ, nhân viên tạm thời ở Văn Lai trung học phòng tài vụ Vương Vũ Thuần ở xa xa phía sau, nhìn thấy nam sinh ra cửa trường rồi lên một chiếc xe hào hoa, có chút buồn bực không ngớt... Nếu như vậy, tại sao buổi sáng muốn chen xe buýt chứ?

Nàng lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại cho Trương Ức Vãn, báo cáo mọi chuyện.

- Cái gì? Hắn sáng sớm đến phòng tài vụ nộp học phí? Vẻ mặt thản nhiên? Không có ảo não vì mất học phí? 

Trương Ức Vãn kinh ngạc hỏi.

- Đúng đấy, Ức Vãn tỷ. Ta thấy tiền của hắn là lấy từ trong phong bì da trâu ra, 3,800 nguyên là trước đó chuẩn bị kỹ càng.

- Quái! Quái! Học phí của hắn trong cặp sách rõ ràng bị ta lấy đi rồi a!

- Đúng đấy! Ta cũng cảm thấy thật kỳ quái, lúc hắn nộp học phí còn thăm dò vài câu, nhưng hắn biểu hiện phi thường tự nhiên, hồn nhiên không biết mất tiền, thật là kỳ quái...

- Làm sao như vậy? Hắn sẽ giả ngu?

- Nhưng mà Ức Vãn tỷ, điều này không có khả năng lắm a! Hắn mới bao lớn? Bé trai năm nhất mà thôi, làm sao có khả năng ngụy trang tốt đến như vậy? Ngươi suy nghĩ một chút, hắn khẳng định nhớ tới dáng vẻ của ta, nếu như thật sự làm mất tiền, sẽ hoài nghi đến ta, vẻ mặt, cử chỉ nhất định sẽ tiết lộ ra ngoài, nhưng hắn không có, trước sau là mọi thứ đều không có vẻ gì.

- Ài, ngươi trở về đi, gặp mặt nói tỉ mỉ.

Gặp mặt tự nhiên cũng không ra kết luận gì. Mặc kệ làm sao suy đoán, các nàng không thể cho rằng thiếu niên có thân thủ cao như thế, có thể từ trong tay "Tặc vương" bày trò; thứ hai, nếu như hắn thật sự làm mất tiền, hoài nghi hai người bọn họ trộm tiền của hắn, rất khó trước mặt Vương Vũ Thuần trấn định như thế.

Như vậy phân tích được, ngay lúc đó trên xe buýt 764 hẳn là còn có một vị thần bí cao nhân, thừa cơ lấy đi túi ni lông trong túi xách của Trương Ức Vãn, sau đó dùng một phong bì da trâu bỏ vào 3,800 nguyên nhét vào cặp sách thiếu niên... Suy đoán này có lẽ là đáng tin nhất, đương nhiên, vấn đề cũng có, cái cao thủ thần bí này là ai? Làm sao có thể từ ngay dưới mắt "Tặc vương"lấy đi đồ vật?

- Như vậy đi? Ta sáng sớm ngày mai vẫn cứ ngồi tuyến 764, người học sinh kia lên xe ở đường Long Mính, đúng không?

- Đúng!

Hôm sau trời vừa sáng, Trương Ức Vãn xe buýt 764, trước tiên ở xuống xe ở trạm đường Long Mính, đợi trong góc không có ai chú ý, Cổ Thần Dật đeo cặp sách bước nhanh đi tới nhà ga, đi theo phía sau hắn cùng tiến lên xe.

Làm tặc vương đệ tử thân truyền, nàng hiểu lắm bí mật chính mình. Đứng ở địa phương nhiều người mà lại không làm người chú ý, nhanh chóng xem xét một chút trong xe. Chiếu đạo lý mà nói, nàng cấp bậc tặc này, chỉ cần liếc mắt nhìn là có thể chuẩn xác phân biệt ra được trong xe có hay không "Đồng hành", có hay không nhân viên mật. Bất quá, trải qua sự việc ngày hôm qua, nàng hiện tại có chút hoài nghi mình, ngày hôm qua không phải là không có phát hiện một vị cao thủ khác sao?

Nàng đứng ở trong xe, không chỉ dùng con mắt, cũng dùng "Tâm" đi quan sát xung quanh.

Lúc sư phụ dạy nàng, căn dặn nàng rất nhiều lần, làm cao minh tặc, kỹ năng nhất định phải là toàn vẹn, xảo thủ chỉ là một loại trong đó, còn muốn nhãn lực cao minh, nhìn một cái là biết người khác thân phận, nhìn ra trên thân người có tiền hay không, tiền giấu ở nơi nào. Chủ yếu nhất, còn dụng "Tâm" đi cảm thụ hoàn cảnh chung quanh, có hay không thích hợp động thủ.

Nàng ở bên người con trai chen tới chen lui hai lần, để phán đoán bên người có hay không có người chú ý hành vi của nàng. Nếu như vị cao thủ kia cũng ở trên xe, hiển nhiên sẽ phát hiện nàng chuẩn bị đối với nam hài ra tay, như vậy, nàng liền có cơ hội tìm ra người này...

Ha ha, nàng tự nhiên không nghĩ tới cao thủ này chính là Cổ Thần Dật!

Hơn nữa, Cổ Thần Dật từ lúc đến nhà ga đã phát hiện ra nàng.

Không chút biến sắc đã hiểu được hoàn cảnh chung quanh, là một trong những sở trường của hắn, theo sư phụ nơi đó học được bản lĩnh ngay trước khi gặp sư muội, huống chi sau khi trở thành sát thủ, khổ luyện bản lĩnh phương diện này, đã luyện đến mức độ lô hỏa thuần thanh.

Sau đó, khi lên xe nhìn thấy Trương Ức Vãn cử động, trong lòng hắn không khỏi âm thầm buồn cười.

Cô nàng ngốc nghếch, muốn dẫn ra người đánh tráo ngày hôm qua sao? Tỉnh lại đi. Ta sẽ không cho ngươi biết, như vậy mới có thể duy trì đối với ngươi áp lực. Để ngươi không dám lung tung ra tay.

Trên xe.

Sau khi Trương Ức Vãn làm đủ văn chương, bắt đầu "Ra tay" rồi!

Đương nhiên, cái này cũng là ngày hôm qua thiết kế tới, ra vẻ ra tay, đem một tờ giấy vẽ heo mập nhét vào trong cặp sách của thiếu niên. Cao thủ này nếu như ở trên xe, sẽ làm ra phản ứng.

Làm cho nàng thất vọng chính là, khi nàng kéo cặp sách của thiếu niên, ung dung nhét trang giấy vào, xung quanh không có bất cứ dị thường nào.

Như vậy, đợi thiếu niên ở đường Nông Nam xuống xe, Trương Ức Vãn cũng không phát hiện đối tượng khả nghi... Có chút buồn bực xuống xe, nàng tự an ủi mình, có thể người kia ngày hôm nay không ở trên xe, nếu là như vậy, theo dõi thiếu niên thêm mấy lần đi, không chừng lần sau liền sẽ phát hiện...

Nàng xuống xe đi vào một quán bán đồ ăn sáng, mở bóp của chính mình lấy tiền ra mua, bỗng dưng, một luồng mồ hôi lạnh từ phía sau lưng thẩm thấu ra.

Trời ạ!

Nàng phát hiện tờ giấy này nên ở trong cặp sách của thiếu niên lại dĩ nhiên xuất hiện ở trong bóp của chính mình, hơn nữa, hai con mắt heo mập đã bị móc xuống, đây là ý muốn châm chọc nàng nhãn lực không đủ?

Nhất thời có cảm giác rơi vào hầm băng... Con mẹ nó, bà cô đây mới là tặc vương a!