Hãn Phu

Chương 193




Lần đầu tiên nhà đấu giá mở cửa, người có chút địa vị trong kinh thành đều nhận được thiếp mời của nhà đấu giá Vân Long. Các thương nhân ngoại quốc tụ tập ở kinh thành cũng nhận được thiếp mời. Mà giá bán mỗi thiếp mời ra bên ngoài lên tới hai ngàn lượng bạc, nhưng dù ra giá cao thế nào, không ai ngốc tới độ đi bán thiếp mời của mình. An quốc hầu cũng nhận được thiếp mời, tuy rằng quân hậu hận không thể xử trảm toàn bộ người phủ An quốc hầu, nhưng hiện tại vẫn cần nể mặt.

Giờ phút này, trước cửa nhà đấu giá Vân Long ngựa xe như nước. Công hầu thế gia nhận được thiếp mời dát chữ vàng, vừa vào cửa đã được người hầu mời tới nhã gian ở tầng hai. Nhã gian được ngăn cách với phòng đấu giá ở tầng một bằng một tấm mành mỏng. Khách nhân còn lại, toàn bộ an bài trong đại sảnh của tầng một.

Bốn người từ vương phủ xuống xe ngựa, lập tức có người ra tiếp đón. Nhiều người nhìn chằm chằm vào Quách Tử Mục được La Vinh Vương nắm tay. Nghe nói Vương chính quân sắp nghênh thú của La Vinh Vương có nhan sắc khuynh thành, bởi vậy mới đeo mặt nạ, lúc này nhìn thấy quả nhiên là vậy, càng khơi dậy lòng hiếu kỳ của mọi người.

Quách Tử Mục hơi cúi đầu, nắm chặt bàn tay to lớn của La Vinh Vương. La Vinh Vương ngắn gọn đáp lời mấy người tới vấn an, sau đó dẫn Quách Tử Mục và Mộ Dung Huy vào trong trước, để thế tử ở lại phía sau ứng phó.

Người hầu không dẫn La Vinh Vương tới lầu hai, mà trực tiếp lên lầu ba. Vừa bước lên lầu ba, nhìn thấy nhã gian lớn nhất đối diện với đài đấu giá, La Vinh Vương kinh ngạc. "Hoàng thượng, thiên tuế."

Giọng của La Vinh Vương không cao nên không quá thu hút sự chú ý của những khách nhân ở dưới lầu. Trong nhã gian, Vĩnh Minh Đế và quân hậu vận trang y phục vi hành, hiển nhiên không muốn người khác biết đến.

"Hoàng thúc không cần đa lễ, mau ngồi."

Vĩnh Minh Đế nhỏ giọng nói. Quách Tốn dẫn La Vinh Vương và Quách Tử Mục tới ngồi ngay bên đầu dưới cạnh Vĩnh Minh Đế. Thân phận Mộ Dung Huy không đủ, ngồi ở đằng sau.

Quân hậu mở miệng. "Lần đầu tiên nhà đấu giá khai trương, hoàng thượng và bổn quân rất hiếu kỳ, nghe Tưởng Khang Thần nói hôm nay còn có vật phẩm đấu giá do người khác gửi tới."

La Vinh Vương hả hả đáp lời. "Thần hôm nay dẫn chính quân và thế tử tới mở mang tầm mắt, nhìn xem nhà đấu giá rốt cuộc là cái gì, cùng tham gia náo nhiệt nha."

Vĩnh Minh Đế cười nói. "Trẫm cũng tới mở mang tầm mắt, trẫm nghe Tưởng Khang Thần nói, đồ vật trong nhà đấu giá đều dùng để đấu giá, trẫm không có đủ tiền giành giật với nhân gia a." Nói xong, Vĩnh Minh Đế còn hướng mọi người bên dưới đại sảnh bĩu môi, ý nói người có tiền đang ngồi ở đàng kia kìa.

La Vinh Vương bật cười, Quách Tử Mục cũng không nhịn nổi. Quân hậu lắc đầu, không khuyên bảo hoàng thượng cẩn thận. Vĩnh Minh Đế thích nhất là than vãn với thần tử, cũng không kiêng dè. Lần này hắn và quân hậu đi ra ngoài, quân hậu chỉ mang theo ba ngàn lượng bạc riêng. Vĩnh Minh Đế một xu cũng không mang.

Một lúc sau, Mộ Dung thế tử tiến vào. Đi cùng còn có Đại lão tướng quân, lão phu nhân và lão chính quân. Quách Tử Mục đứng lên nhường vị trí, La Vinh Vương không ngăn cản. Lão tướng quân ngồi bên cạnh La Vinh Vương, Quách Tử Mục đi qua ngồi cạnh lão phu nhân và lão chính quân, theo thứ tự ngồi ngay sau quân hậu. Mộ Dung thế tử ngồi bên cạnh lão tướng quân. Đại lão tướng quân ngồi xuống, Vĩnh Minh Đế lập tức hỏi. "Sao không thấy phu phu Trung Dũng hầu tới? Trẫm đã dặn bọn họ khi nào tới thì lên thẳng đây mà."

Đại lão tướng quân trả lời. "Thạch Tỉnh bị người bên dưới giữ lại. Mấy người đó vất vả lắm với gặp được hắn, đương nhiên muốn nói vài câu. An nhi thì một lát nữa sẽ lên."

Lão tướng quân dứt lời không bao lâu, Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh đã tới. Ba hài tử cùng những người của Đại gia đang ở lầu hai. Bởi vậy có thể thấy, tâm phúc hiện tại của Vĩnh Minh Đế chính là ai.

Hai người bước vào, đầu tiên là hành lễ vấn an, quân hậu trực tiếp vẫy tay ra hiệu Thiệu Vân An ngồi cạnh mình. Vương Thạch Tỉnh ngồi ở vị trí mà Mộ Dung thế tử vừa mới chừa ra, còn y thì ngồi dịch qua một ghế, phía bên phải Vương Thạch Tỉnh. Thiệu Vân An ngồi xuống nói. "Hoàng thượng, thiên tuế, đây là phòng hạng nhất. Mở đầu sẽ đấu giá mấy món đồ người khác gửi đến, nếu các ngài thích cái gì, chúng ta cùng ra giá. Về sau mới là trà và rượu từ tập đoàn Vân Long chúng ta, tới lúc đó thì chẳng còn gì chúng ta có thể mua nữa."

Quân hậu lập tức nói. "Bổn quân và hoàng thượng tới tham quan mà thôi, không cần thứ gì."

Vĩnh Minh Đế nháy mắt với Vương Thạch Tỉnh, Vương Thạch Tỉnh phản ứng vài giây, mở miệng. "Lát nữa sẽ có người đưa danh sách vật phẩm lên, hoàng thượng và thiên tuế, Mộ Dung bá bá, gia gia nãi nãi nhìn thử xem, không chừng có đồ vật hiếm lạ."

Thiệu Vân An tài đại khí thô (khoa trương sự giàu có) nói. "Thích cái gì cứ mua cái đó, ta không thiếu nhất chính là tiền."

Trưởng bối Đại gia còn chưa nói gì, Vĩnh Minh Đế đã giành trước mở miệng. "Ha ha, lời này trẫm thích nghe. Ngụy gia trước kia có tiền, ta yêu cầu bọn họ xuất ra ít bạc mà bọn họ dám khước từ. Giờ nghe câu này của Vân An, đúng là người ngoài và người trong nhà quá khác biệt."

La Vinh Vương hùa theo hoàng thượng. "Không phải sao. Ngụy gia chỉ nghĩ cách kiếm tiền từ túi của hoàng thượng ngài, nhưng Thạch Tỉnh và Vân An lại nghĩ cách lấp đầy túi cho hoàng thượng ngài, sao có thể giống nhau."

"Trẫm biết hoàng thúc hiểu trẫm nhất."

Những người khác đè nén gân xanh giựt giựt trên trán, quân hậu gõ gõ ngón tay. Người này dung mạo trẻ lại thì tâm trí đồng dạng thoái hóa theo. Nếu chỉ nhìn bộ dáng, Vĩnh Minh Đế và Thiệu Vân An cứ như bạn đồng lứa, có vẻ chính vì vậy mà Vĩnh Minh Đế mới không ngại để Thiệu Vân An trả tiền cho mình. Theo lời của Vĩnh Minh Đế thì.  "Trẫm nhờ chất tử mua ít đồ chơi cho trẫm thì có sao?"

Lúc này Tưởng Khang Thần bước vào. Theo thứ từ hành lễ xong, y đưa cho các vị đang ngồi mỗi người một tờ danh sách vật phẩm đấu giá, giải thích chi tiết quy tắc đấu giá, rồi đưa cho Quách công công một tấm biển đề chữ "Nhất." Sau khi mọi người hiểu rõ quy tắc buổi đấu giá, không còn vấn đề gì, Tưởng Khang Thần cúi đầu rời đi, buổi đấu giá sắp bắt đầu.

Giờ tỵ, cửa phòng đấu giá đúng giờ đóng lại. Người trong nhà đấu giá ồn ào, ba tiếng chiêng bang bang bang vang lên, tiếng huyên náo lập tức nhỏ lại. Hai đội thị vệ xuất hiện từ cừa hông, trật tự chạy dọc theo hai bên hành lang, đứng xếp hàng. Rất nhiều người không biết đây là gì. Ngay sau đó, Tưởng Khang Thần xuất hiện, an tĩnh bước lên đài đấu giá, giơ tay ra hiệu mọi người giữ im lặng. Sau khi xung quanh yên tĩnh, Tưởng Khang Thần lên tiếng. "Hôm nay là ngày khai trương của nhà đấu giá Vân Long, kẻ hèn Tưởng Khang Thần hoan nghênh mọi người tới tham gia. Mỗi khách nhân tới hôm nay đều nhận được một quà tặng nhỏ của nhà đấu giá."

Ngay khi nói xong, khách nhân lại một phen ồn ào. Có quà tặng nữa sao? Có người lập tức hỏi. "Gia quyến đi theo cũng có sao?"

Tưởng Khang Thần. "Có. Người tới là khách, cho dù là hài đồng cũng có."

Chà...

Tưởng Khang Thần giơ tay, trong đại sảnh lập tức an tĩnh, y tiếp tục nói. "Quà tặng sẽ được phát sau buổi đấu giá. Khách trong nhã gian sẽ do người hầu đưa tới từng người một, khách trong đại sảnh thì nhận ở lối ra lúc rời đi. Quà tặng là giống nhau. Chỉ là một ít tấm lòng nho nhỏ, mong chư vị đừng từ bỏ."

Có người hét lên. "Có quà tặng, ai mà không thích, mọi người thấy có đúng không!"

"Đúng vậy đúng vậy!"

Bầu không khí tại hiện trường lập tức trở nên sôi nổi, Thiệu Vân An nói. "Người đó là một tên lừa gạt, chuyên môn tới để nâng cao bầu không khí."

Tất cả mọi người nhìn về phía hắn, Thiệu Vân An bình tĩnh nói. "Vì phòng ngừa tẻ nhạt, an bài như vậy là bình thường."

"..."

Vĩnh Minh Đế. "Quà tặng là cái gì?"

Thiệu Vân An. "Là một cái vòng tay bằng bạch ngọc, là bạch ngọc phổ biến nhất."

Phản ứng đầu tiên của Vĩnh Minh Đế chính là. "Phá của! Quá là phá của! Nhiều người như vậy, phát bao nhiêu cho đủ."

"Hoàng thượng." Quân sau không thể nhịn nổi nữa.

Thiệu Vân An nghẹn cười nói. "Hoàng thượng (tiểu thẩm) cứ yên tâm, ta sẽ kiếm lại gấp trăm lần số tiền bỏ ra. Lý do ta dùng "bạch ngọc" chính là để quảng cáo cho cửa hàng trang sức Vân Long tiếp theo của chúng ta. Hôm nay trong nhóm đồ đấu giá cũng có trang sức của cửa hàng Vân Long, cộng thêm phần quà nhỏ này, đảm bảo tới tháng sau khai trương cửa hàng, tài nguyên tuyệt đối cuồn cuộn."

Bị quân hậu âm thầm nhéo một cái, Vĩnh Minh Đế mang vẻ mặt khen ngợi gật đầu. "Không tồi không tồi, kiến thức của trẫm quả là hạn hẹp."

Thiệu Vân An nhanh nhảu đáp. "Quà ở lầu một không phải là vòng ngọc."

Vĩnh Minh Đế. "Là cái gì?"

"Tới lúc đó hoàng thượng sẽ biết."

Vĩnh Minh Đế. "..."

Quân hậu. "Hoàng thượng, sắp bắt đầu rồi."

Vĩnh Minh Đế lập tức ngồi thẳng. Lần đầu tiên Thiệu Vân An cảm nhận được việc nín cười sẽ hại thân thế nào. Gương mặt Vương Thạch Tỉnh hơi giật giật, may mắn là định lực của hắn đủ cường đại.

Trong lúc Thiệu Vân An và Vĩnh Minh Đế trò chuyện, Tưởng Khang Thần cũng nói xong bài giới thiệu. Đầu tiên, y giải thích quy tắc của buổi đấu giá trước, đồng thời cảnh cáo nếu có ai vi phạm quy tắc, nhóm thị vệ cầm đao trong đại sảnh không phải người ăn chay đâu. Đợi không còn ai ý kiến, Tưởng Khang Thần thông báo chính thức bắt đầu buổi đấu giá.

Một thị nữ tướng mạo xuất sắc bưng khay, uyển chuyển nhẹ nhàng đi ra. Nàng đặt cái khay lên một chiếc bàn dài rồi đứng sang một bên.

Tưởng Khang Thần giới thiệu. "Vật phẩm đấu giá đầu tiên, nguyên triều cổ tệ, 30 cái, do đại sư Triệu Văn Dần của nhà đấu giá Vân Long thẩm định là chính phẩm. Giá khởi điểm hai trăm lượng bạc, mỗi lần tăng giá không ít hơn mười hai lượng, bắt đầu!"

"Hai trăm lượng!" Một người giơ biển đề số "Ba mươi lăm".

"Hai trăm ba mươi hai!"

"Hai trăm bốn mươi hai!"

Sau khi bốn năm người đầu tiên lần lượt tăng giá, những khách nhân có mặt mới xem như hiểu rõ cách đấu giá, số người giơ biển bắt đầu tăng lên. Thiệu Vân An giải thích, bốn người tăng giá ban đầu là người được xếp vào, chủ yếu là để cho mọi người biết quá trình đấu giá là như thế nào.

Khi số tiền đấu giá lên tới một nghìn ba trăm sáu mươi lượng, không còn ai ra giá. Tưởng Khang Thần nhìn đồng hồ cát trên đài, bắt đầu đếm. "Một nghìn ba trăm sáu mươi lượng lần một, một nghìn ba trăm sáu mươi lượng lần hai, một nghìn ba trăm sáu mươi lượng lần ba. Thành giao!"

Ngay khi chiếc búa đấu giá gõ xuống, tất cả mọi người trong đại sảnh thở phào. "Hóa ra đấu giá là thế này a. Thật là kích thích."

Thiệu Vân An cười nói. "Hoàng thượng, trò hay còn ở phía sau."

Vĩnh Minh Đế sờ ngực.

Với việc đấu giá thành công vật phẩm đầu tiên, Tưởng Khang Thần tự tin mười phần. Vật phẩm đấu giá thành công đưa cho nhà đấu giá thành công kiểm tra thực hư, sau đó niêm phong trước mặt đối phương, ấn dấu vân tay của đối phương rồi đưa về hậu trường, chờ buổi đấu giá kết thúc, người đấu giá sẽ mang theo biển số, một dấu vân tay khác giống hệt và hóa đơn để lấy vật phẩm.

Vật phẩm đấu giá thứ hai là một bức danh họa. Vĩnh Minh Đế nhìn danh sách vật phẩm, tò mò. "xá lợi tử cũng có người mang ra đấu giá? Không sợ là đồ trộm cướp sao?"

Quân hậu nhíu mày. "Làm sao lại có chuyện như vậy?"

Thiệu Vân An nói. "Hình như là gia truyền chi bảo. Mọi vật phẩm trong buổi đấu giá đều được kiểm tra nguồn gốc, hẳn không phải là đồ trộm cướp. An công công đã cử người tới kiểm tra, sẽ không có sai sót."

Ánh mắt La Vinh Vương khẽ nhúc nhích, Mộ Dung thế tử lạnh nhạt nói. "xá lợi tử bị thất lạc, những viên xá lợi được tìm thấy đang cất giữ trong Vũ Lâm tự. Một vài viên có thể đã lưu lạc tới dân gian. Làm bảo vật gia truyền cũng có khả năng."

Vĩnh Minh Đế nghiêng đầu. "Quân hậu có muốn không?"

Quân hậu lắc đầu. "Thần không tin phật, hoàng thượng muốn sao?"

Vĩnh Minh Đế cũng lắc đầu, tiếp tục xem danh sách. "Đồi mồi ngàn năm? Đây là thứ tốt."

Quân hậu bất lực. "Hoàng thượng còn thiếu đồ hiếm lạ sao?"

Có người thay mặt Vĩnh Minh Đế trả lời. "Đồi mồi vốn quý hiếm, đồi mồi ngàn năm càng hiếm hơn. Đồi mồi có tác dụng dưỡng thân, hoàng thượng và quân hậu thật ra có thể mua thứ này."

Là Là Vinh Vương.

Thiệu Vân An. "Vậy mua."

Vĩnh Minh Đế. "Tốt!"

Những người còn lại. "..."

Vật phẩm khiến Vĩnh Minh Đế hứng thú không nhiều lắm, rốt cuộc mấy món quý hiếm Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An đã dâng cho hắn từ lâu. Hai thứ duy nhất mà hắn cảm thấy hứng thú chính là xá lợi tử và đồi mồi ngàn năm. Đối với xá lợi tử, hắn đơn thuần chỉ là tò mò tại sao vật phẩm này có thể xuất hiện trong hội trường đấu giá mà thôi. Còn thứ hắn thực sự muốn chính là đồi mồi ngàn năm, dùng để tặng cho hoàng nhi tương lai. Trong cung từng có một khối đồi mồi ngàn năm nhưng bị Khang Thịnh đế ban thưởng cho Lâm vương, sau này bị phá hủy, Vĩnh Minh Đế rất là đáng tiếc.

Không khí buổi đấu giá càng lúc càng náo nhiệt, Vĩnh Minh Đế và quân hậu xem hăng say, đôi khi còn bị tiếng cạnh tranh ồn ào khiến cho hơi căng thẳng. Đây là trải nghiệm vô cùng mới lạ đối với hai người họ. Hai người còn cảm thấy như vậy, huống chi những người khác, ngay cả Thiệu Vân An cũng bị không khí sôi nổi ảnh hưởng.

Khi vật phẩm tiếp theo đưa lên, trái tim Thiệu Vân An đập mạnh một chút. Hắn đứng dậy đi tới đằng sau tấm mành vải mở ra một góc. Tưởng Khang Thần giới thiệu. "Hai viên xá lợi tử, người cung cấp vật phẩm khẳng định đây là xá lợi của phật tổ, không có cách nào phân biệt thật giả. Giá khởi điểm ba ngàn lượng bạc trắng, mỗi lần tăng giá không ít hơn một trăm lượng bạc trắng."

Ngay khi giọng nói Tưởng Khang Thần phát ra, lập tức có người hét lên. "Năm ngàn lượng bạc trắng."

Ồn ào xôn xao...

Tất cả mọi người nhìn về phía phát ra tiếng nói, Thiệu Vân An nhìn theo hướng thanh âm. Đó là một người ngồi dưới đại sảnh, y phục bình thường, tấm biển được nâng lên ghi chữ. "Bảy mươi sáu."

"Bảy ngàn lượng bạc trắng." Chủ nhân biển hiệu số bốn mươi bốn ra giá.

"Một vạn lượng bạc trắng."

Ồn ào ồn ào...

Chủ nhân thẻ năm mươi mốt giơ biển.

"Vừa đưa ra đã lên tới vạn lượng, chẳng lẽ là xá lợi tử thật? Mấy người này đúng là linh thông tin tức." Vĩnh Minh Đế cũng không ngồi yên, đứng dậy đi tới phía sau bình phong. Quân hậu đi theo, những người khác cũng tới xem náo nhiệt.

"Một vạn ba ngàn lượng bạc trắng."

"Một vạn bốn ngàn lượng bạc trắng."

"Một vạn sáu ngàn lượng bạc trắng."

Mộ Dung thế tử quan sát cuộc tranh giành khốc liệt dưới lầu, thì thào nói. "Có người của Vũ Lâm tự, có người Đại Tư quốc, còn lại không thể nhận ra thân phận."

Vĩnh Minh Đế ngưng mi. "Xem ra là hàng thật."

Lúc này, giá đã lên tới hai vạn một ngàn lượng. Thiệu Vân An đi tới trước mặt Vương Thạch Tỉnh, thì thầm vài câu, sau đó rời khỏi phòng. Vĩnh Minh Đế cùng quân hậu nhìn sang, nhưng Vương Thạch Tỉnh không nói gì, chỉ đứng ở chỗ Thiệu Vân An vừa đứng.

"Bốn vạn ba ngàn lượng!"

Đại Tư quốc lại lần nữa giơ biển. Tưởng Khang Thần lòng bàn tay đầy mồ hôi. Nhóm người đến từ Vũ Lâm Tự khẽ cắn môi, giơ biển. "Bốn vạn năm ngàn lượng!"

"Năm vạn."

Hai bên kinh ngạc nhìn về phía phát ra thanh âm, mọi người đồng loạt nhìn theo. Vĩnh Minh Đế há hốc miệng. Trong nhã gian nhất đẳng, tất cả mọi người trừng mắt nhìn Vương Thạch Tỉnh hô to "Năm vạn!"