Hãn Phu

Chương 154




Quách Tử Mục say, nhưng chưa tới mức say khướt. La Vinh Vương mang người về phòng tương đối dễ dàng, nhưng vấn đề lại là phòng riêng của La Vinh Vương. Trong phòng Quách Tử Mục không có nước ấm, La Vinh Vương cởi giày đỡ y nằm xuống, rồi sau đó rót nước ấm cho y.

"Mộ Dung bá bá..." Quách Tử Mục hơi nhấc mí mắt gọi.

La Vinh Vương rót nước, mở miệng dỗ dành. "Xong ngay đây, xong ngay đây, tới rồi!"

Bưng nước ấm, La Vinh Vương tới mép giường, một tay đỡ Quách Tử Mục dựa vào ngực mình, một tay giúp y uống nước. "Nào, uống miếng nước."

Quách Tử Mục uống nước xong, La Vinh Vương duỗi tay cố gắng đặt ly nước lên bàn, sau đó, ông cứng ngắc. Quách Tử Mục ở trong lòng ngực xoay người, ôm lấy cổ ông.

"Mộ Dung bá bá..."

La Vinh Vương nuốt cổ họng, thu tay về, nhẹ nhàng ôm y. "Làm sao vậy? Uống nhiều quá sao? Có nhức đầu không?"

"Khó chịu..."

"Sau này đừng uống nữa." La Vinh Vương dịu dàng xoa thái dương của Quách Tử Mục. Ngay sau đó, cả người ông đóng băng, tiếp theo là khẩn trương, vì Quách Tử Mục khóc. La Vinh Vương vội vã dỗ. "Không khóc không khóc."

"Mộ Dung bá bá...hức hức..." Kìm nén quá lâu, cuối cùng Quách Tử Mục cũng bật khóc lớn tiếng. La Vinh Vương vừa xoa vừa an ủi, nhưng làm thế nào cũng không dỗ dành được.

Quách Tử Mục khóc, khóc vì y hại nương mình bị đánh chết ngay tại chỗ, khóc vì y hại đại ca mất hết tiền đồ, khóc vì y hại đại ca bị tàn tật, khóc vì y cùng đại ca phải lang bạt giang hồ bảy năm, khóc vì đại ca vì y phải thành khất cái kiếm sống. Y hận, hận gương mặt của bản thân, hận mình nhát gan, rõ ràng cả nhà đều bị gương mặt này hãm hại nhưng y lại không đủ nhẫn tâm mà hủy hoại gương mặt này.

Quách Tử Mục khóc tới mức có thể coi là đứt ruột đứt gan. La Vinh Vương không an ủi y nữa, để yên cho y có thể khóc một cách thống khoái. Quách Tử Mục khóc, La Vinh Vương cảm thấy như tim bị đao cứa.

"Mộ Dung bá bá hứa với ngươi, nhất định sẽ tìm được Dung Nguyệt, thay ngươi giáo huấn hắn, xả giận cho ngươi."

"Mộ Dung bá bá...... Mộ Dung bá bá...... Ta hại đại ca, là ta, hại đại ca......"

La Vinh Vương hối hận vì đã không khuyên Quách Tử Du tiếp tục tham gia khoa khảo. Có ông ở đây, thân phận nô tịch có là vấn đề gì. Ông tự mình ra mặt, một cái thân phận nho nhỏ có khác nào một câu nói đâu. Ông không có quyền lực to lớn, nhưng chút khả năng này thì vẫn có.

La Vinh Vương ôm Quách Tử Mục, mặc y khóc lóc trong lồng ngực mình, mặc y quệt hết nước mắt nước mũi lên y phục của mình. Quách Tử Mục khóc lóc thảm thiết. Nỗi đau bị tích đọng trong nhiều năm cũng đã dịu bớt. Sau khi tiếng khóc dần biến thành nức nở, La Vinh Vương buông y ra, định đi nhúng khăn ướt lau mặt cho y. Nào biết, ông vừa buông tay, Quách Tử Mục lập tức ôm chặt ông.

"Mộg Dung bá bá không được đi."

La Vinh Vương cười, yêu thương nói. "Ta không đi, ta đi lấy khăn ướt cho ngươi lau mặt."

Lúc này Quách Tử Mục mới dám buông tay. La Vinh Vương đứng lên, không để ý cặp chân tê nhức, làm ướt khăn giúp Quách Tử Mục lau mặt. Qmt cứ như vậy ngẩng mặt lên, không chịu giơ tay. La Vinh Vương cười ha ha lau tay, lau mặt cho y. Lau khô, ông quay lại giặt khăn vải.

Nghe thấy tiếng bước chân phía sau, La Vinh Vương không xoay đầu nói. "Ngươi nằm xuống đi, coi chừng chóng mặt." Ngay sau đó, miếng khăn vải lập tức rơi vào chậu nước.

Ở phía sau La Vinh Vương, Quách Tử Mục kề sát vào lưng ông, vòng tay quanh eo ông.

"Mộ Dung bá bá..."

"....Haiz."

"Ta, ta không muốn, lên kinh thành."

La Vinh Vương vươn tay bao lấy đôi tay lạnh lẽo của Quách Tử Mục, giúp y sưởi ấm. La Vinh Vương không dám xoay đầu lại, càng không dám xoay người, chỉ có thể đáp. "Lạnh rồi, ngươi mau nằm lên giường đi, không đau đầu hay sao?"

"Chóng mặt."

"Vậy trở về phòng."

"Ta không về."

"Được được, không về."

Cúi đầu, phát hiện Quách Tử Mục không mang giày, quẳng hết nghi kỵ ra sau đầu, ông vội vàng xoay người đỡ Quách Tử Mục. "Tại sao không mang giày mà xuống giường? Mau lên giường đi."

Ngay sau đó, La Vinh Vương cứng người, không kịp phản ứng. Đôi môi mang theo hương rượu mềm mại dán ở trên môi ông. Quách Tử Mục nhắm mắt, giống như hiến tế mà dâng mình lên. Y nhắm mắt run rẩy, hô hấp còn có chút run run do căng thẳng. Có lẽ y say rồi mới mới dám lớn gan lớn mật như vậy, nhưng, cũng có thể là y đã tỉnh táo, chứ sao lại sợ đến thế.

La Vinh Vương nhắm mắt thật sâu, lúc mở lại lần nữa, ánh mắt ông đã thâm trầm tới mức không người nào dám dò xét. Ông ôm vòng eo nhỏ của Quách Tử Mục, vỗ nhẹ, lợi dụng động tác này mà kéo giãn khoảng cách giữa hai người, tách đôi môi của nhau ra.

"Tử Mục ngoan, đi lên giường nào, đừng để lạnh chân."

Quách Tử Mục cúi đầu, tựa hồ toàn bộ dũng khí đã bị nụ hôn kia hút cạn không còn tí nào. La Vinh Vương ôm y, ôm tới trên giường, nâng lên, cởi ra đôi tất đã dính bẩn của y, sau đó kéo chăn che y lại.

Quách Tử Mục lợi dung có tấm chăn che chắn, cơ thể tức khắc càng run rẩy. La Vinh Vương ôm cả người và chăn, hạ xuống một nụ hôn nhẹ trên trán y, Quách Tử Mục bất động.

"Tử Mục, Mộ Dung bá bá, cũng yêu thích ngươi."

Thân thể Quách Tử Mục chấn động một chút, vừa định vén chăn thì La Vinh Vương đã đè lại. "Ngươi nghe Mộ Dung bá bá nói."

Quách Tử Mục bất động.

La Vinh Vương xốc chăn, để Quách Tử Mục có thể thở, sau đó không cho y nhìn thấy mình, nói. "Nếu Mộ Dung bá bá quay trở về thời niên thiếu hai mươi năm trước, nhất định mộ Dung bá bá sẽ thú ngươi làm chính quân. Nhưng Mộ Dung bá bá bây giờ đã là, lão nhân. Lão tới mức, không biết còn sống được bao nhiêu năm nữa. Nếu ngươi và bá bá ở bên nhau, sau này ngươi biết làm sao bây giờ? Tiểu Mục, ngươi cứ xem như, xem như, ta là thân bá bá của ngươi, hoặc là, phụ thân cũng được. Chờ tới kinh thành, ta sẽ tìm một người nam nhân trong sạch, một người nam nhân chỉ thương ngươi, ái người cả đời. Ngươi còn nhỏ, không thể trì hoãn chính mình."

Quách Tử Mục xốc chăn, lọt vào trong tầm mắt là La Vinh Vương đang tràn đầy yêu thương nhìn mình chăm chú. La Vinh Vương lau nước mắt. "Thanh niên tài tuấn trong kinh thành chỗ nào cũng có, chờ tới kinh thành, ngươi nhất định sẽ gặp được người thích hợp, gặp được người ngươi càng yêu thích."

Nước mắt Quách Tử Mục lần lượt tuôn rơi, La Vinh Vương không ngừng lau cho y. "Không khóc, không khóc, khóc nhiều thương thân. Tiểu Mục xinh đẹp như vậy, phải cười nhiều."

Quách Tử Mục muốn ngồi dậy, La Vinh Vương buông y ra. Quách Tử Mục ngồi lên, ôm lấy La Vinh Vương. "Ta không muốn người khác, ta chỉ cần ngài. Mộ Dung bá bá, ta thích ngài."

Ở chỗ Quách Tử Mục không nhìn thấy, La Vinh Vương cười khổ. "Tiểu Mục ngoan."

"Ta thích ngài, thích ngài..."

"Ngoan nào..."

Quách Tử Mục khóc, La Vinh Vương tuy đau lòng nhưng không dám đáp ứng y. Mãi cho tới khi Quách Tử Mục khóc mệt, còn bị ảnh hưởng bởi tác dụng của rượu nên ngủ mê. La Vinh Vương cứ ôm y như thế, không hề đưa ra bất cứ lời đáp ứng nào.

Thả người đã khóc mệt nằm lại giường, La Vinh Vương thở dài một tiếng. Cởi ngoại y cho Quách Tử Mục, rồi lau mặt, La Vinh Vương ngồi ở mép giường nhìn Quách Tử Mục, cho dù ngủ nhưng dung nhan vẫn kinh diễm tuyệt luân, trong mắt ông đầy chua xót và bất đắc dĩ. Ông đã sắp tới tuổi về chiều, chẳng biết sống được mấy năm nữa. Cho dù tuổi tác có thích hợp, ông cũng không thể thú y.

Ngoài cửa, Tưởng Khang Ninh giật nhẹ tay áo Thiệu Vân An. Thiệu Vân An đang áp tai vào cửa, nghe thấy trong phòng không còn động tĩnh, lúc này mới đứng thẳng người, giống như ăn trộm mà lén lút rời đi. Tòng phạm Vương Thạch Tỉnh và Tưởng Khang Ninh cũng nhanh chóng đi theo.

Đồ ăn đã lạnh, ba hài tử ăn no xong không biết đã chạy tới chỗ nào chơi rồi. Một bàn cơm thừa canh cặn, Thiệu Vân An nhờ Tần Âm mang đồ ăn vào phòng bếp hâm lại, còn hắn thì tự mình đi nấu tô mì cho La Vinh Vương. La Vinh Vương cũng chưa ăn được mấy miếng. Kêu người đưa tô mì đã nấu xong cho La Vinh Vương, Thiệu Vân An quay lại tiếp tục ăn cơm. Bên cạnh bàn chỉ có Vương Thạch Tỉnh và Tưởng Khang Ninh, không khí hơi nặng nề.

"Đưa mì qua rồi sao?" Thiệu Vân An xuất hiện, Tưởng Khang Ninh lập tức hỏi.

Thiệu Vân An gật đầu. "Đã nhờ người đưa qua. Thời điểm này, chúng ta tốt nhất là không nên xuất hiện."

Tưởng Khang Ninh nhấc đũa, không nói. Vương Thạch Tỉnh cùng Thiệu Vân An cũng nhấc đũa ăn cơm. Ba người an tĩnh lấp đầy bụng. Ăn xong, Tưởng Khang Ninh yêu cầu hai người đi theo y.

Vào phòng, cửa vừa đóng, Tưởng Khang Ninh mở miệng. "Nói đi."

Thiệu Vân An thành thật khai. "Ta phát hiện Mộ Dung bá bá và Quách tiểu ca hình như thích nhau, cho nên mới dùng cách "rượu say nói thật" để thử một chút, kết quả chứng minh ta không nhìn nhầm, nhìn là biết."

Tưởng Khang Ninh. "Thế tử điện hạ còn lớn tuổi hơn cả Tử Du, ngươi không phải đang làm chuyện vô nghĩa sao!"

"Ta không có làm chuyện vô nghĩa, chỉ đang chứng thực mà thôi. Cũng đâu phải ta tác hợp cho Mộ Dung bá bá và Quách tiểu ca, tự bọn họ hấp dẫn lẫn nhau, vừa rồi không phải đại ca cũng nghe hay sao."

Chuyện vừa nãy chỉ sợ là chuyện hồ đồ nhất mà y từng làm trong đời. Y xoa xoa trán. "Vậy ngươi cũng nghe rồi đó, vương gia không đáp ứng. Với tính cách của vương gia, dù có thích Tử Mục ông ấy cũng không đồng ý. Nếu đồng ý rồi, vậy thì không phải là vương gia nữa. Vương gia không phải đám quyền quý đam mê mỹ sắc trên kinh thành, ngài ấy sẽ không để Tử Mục bị lỡ dở."

Thiệu Vân An ngồi xuống bên cạnh Tưởng Khang Ninh, hỏi. "Đại ca, không đề cập tới tuổi tác, Mộ Dung bá bá có tiếp thu Quách tiểu ca không?"

Tưởng Khang Ninh nghiêm túc trả lời. "Nếu không có tuổi tác làm rào cản, ta tin tưởng vương gia sẽ thú Tử Mục."

"Đại ca cũng biết vương gia với vương phi tình cảm không tốt sao?"

Tưởng Khang Ninh đáp. "Chuyện này ở kinh thành ai cũng biết."

Thiệu Vân An lập tức hỏi. "Vậy tại sao Mộ Dung bá bá không thú người mình thích? Hay chưa gặp được? Hay là ông ấy thực sự thích vương phi, nhưng vương phi không thích bá bá, nên Mộ Dung bá bá không nỡ ép buộc?"

Tưởng Khang Ninh bị hỏi tới mức chóng mặt, trả lời. "Ngươi hỏi ta cũng không biết. Vương phi là một nữ nhân hòa đồng, cho dù không hiền thục cũng coi như ôn nhu, lúc nương ta còn tại thế đã từng gặp bà vài lần, ở trong nhà cũng từng kể qua. Bà tin phật, trước lúc thành thân đã thích lên núi thanh tu. Có lẽ vương gia minh bạch cho nên mới không ép bà làm nữ chưởng gia của vương phủ. Nhưng mặc kệ tình cảm giữa vương gia và vương phi thế nào, tuổi của vương gia quả thực hơn Tử Mục quá nhiều, cho nên hai người bọn họ, không thích hợp, chuyện ngươi phải làm chính là khuyên Tử Mục mau chóng chấm dứt, đừng để tình cảm quá nặng, tới lúc đó rất khó để kết thúc."

"Hiểu rồi." Thiệu Vân An tùy tiện trả lời.

Tưởng Khang Ninh không thể không nhìn Vương Thạch Tỉnh. Vương Thạch Tỉnh trả lời. "Chúng ta sẽ khuyên hắn."

Nửa đêm, Quách Tử Mục bị khát tỉnh. Trong phòng còn châm đèn dầu. Nhìn thấy La Vinh Vương ngồi ngủ ở mép giường, rõ ràng là canh chừng y. Vành mắt Quách Tử Mục đỏ ửng, duỗi tay.

"A!"

La Vinh Vương bừng tỉnh. Thấy Quách Tử Mục tỉnh dậy, ông vội vàng hỏi. "Tiểu Mục, khát nước sao?"

Quách Tử Mục gật đầu, La Vinh Vương xoa mặt, đứng lên đi rót nước. Nước đã lạnh, La Vinh Vương bước ra ngoài phòng, một hồi lâu sau mới trở về. Vừa về tới, ông lập tức hỏi. "Chờ lâu rồi phải không. Phòng bếp hết nước ấm, bây giờ mới đun."

Rót ly nước ấm, La Vinh Vương bưng cho Quách Tử Mục. Quách Tử Mục ừng ực uống vài hớp là hết, La Vinh Vương mỉm cười rót tiếp.

Hết khát, Quách Tử Mục mới dịch vào phía trong giường, ý định để La Vinh Vương lên nằm. La Vinh Vương lập tức khó xử. "Ngươi ngủ đi. Ta ngủ một lát rồi, giờ không ngủ được. Người già rồi, khó ngủ."

Quách Tử Mục quay mặt đi, nhỏ giọng. "Vậy, chỉ một đêm thôi." Dáng dấp kia, quả thực vô cùng đáng thương.

Nhìn y, La Vinh Vương đầu hàng, đi tới cởi giày, cởi ngoại y, xốc chăn, chần chờ một lát, ông thổi tắt đèn, lên giường. Còn chưa kịp nằm xuống, Quách Tử Mục đã ôm lấy ông, vùi vào lồng ngực ông. La Vinh Vương thở dài trong lòng, để y gối đầu lên cánh tay, ôm chặt y.

"Ngủ đi."

Quách Tử Mục không lên tiếng. La Vinh Vương nhắm mặt lại, tự thôi miên bản thân ngủ. Lớn tuổi rồi, còn bày đặt tâm xuân nhộn nhạo.

Có lẽ do mệt mỏi, vốn dĩ cho rằng không ngủ được, ý thức La Vinh Vương dần dần mơ hồ. Đang mơ màng chìm vào giấc ngủ, có tiếng gì đó "hức hức" vang lên, La Vinh Vương đột nhiên bừng tỉnh, cẩn thận nghe, hóa ra là Quách Tử Mục.

Ông vội vàng lên tiếng. "Tiểu Mục, làm sao vậy? Chỗ nào không thoải mái?"

Quách Tử Mục trong lòng ngực không đáp lại, chỉ trở người, đưa lưng về phía ông. La Vinh Vương lo lắng, lại gần. "Nói cho Mộ Dung bá bá, làm sao vậy? Có phải nhức đầu hay không? Hay là đau bụng? Chắc là uống nhiều quá nên bị đau rồi." Nói xong, La Vinh Vương vén chăn định xuống giường thì bị người ôm lấy.

"Không phải..." thanh âm Quách Tử Mục hơi suy yếu.

La Vinh Vương xoa mặt Quách Tử Mục, cả mặt đều là mồ hôi, ông càng lo hơn. "Ta đi tìm Vân An, xem hắn có dược hay không."

"Đừng đi." Quách Tử Mục ôm chặt La Vinh Vương.

"Đừng bướng." La Vinh Vương khoát tat, Quách Tử Mục ôm chặt hơn. "Không phải, không thoải mái."

"Nếu không đau sao đầu toàn mồ hôi?" Đôi mắt đã thích ứng với bóng đêm, La Vinh Vương sờ cổ Quách Tử Mục, cũng toàn mồ hôi. Quách Tử Mục ôm eo ông, chui vào lồng ngực.

Trái tim La Vinh Vương nháy mắt bị hòa tan. Ông tiện tay quơ lấy y phục không biết của ai, giúp Quách Tử Mục lau mồ hôi, ngoài miệng nói. "Ngươi cả người ra mồ hôi, Mộ Dung bá bá đi lấy nước cho ngươi lau người."

"Mộ Dung bá bá..."

"Ừ."

Hắc ám càng cho Quách Tử Mục thêm dũng khí, cũng có lẽ do tác dụng của cồn còn chưa tiêu tán, Quách Tử Mục hừ nói. "Ta nằm mơ..."

La Vinh Vương hỏi. "Mơ thấy cái gì?"

"Mơ thấy...mơ thấy, Mộ Dung bá bá, hôn ta..."

La Vinh Vương lập tức cứng đờ người. Quách Tử Mục lại rên rỉ, mặt già La Vinh Vương trong đêm tối như phát sốt, nếu còn không biết tại sao Quách Tử Mục rên rỉ thì ông chẳng phải nam nhân.

Quách Tử Mục xác thực là khó chịu, cọ cọ trên người La Vinh Vương. La Vinh Vương hô hấp dần nặng nề, ông nuốt giọng, nói. "Tiểu Mục, Mộ Dung bá bá ra ngoài, chính ngươi, sờ sờ, được không?"

Quách Tử Mục bật khóc, tiếng nức nở nho nhỏ, mềm yếu. La Vinh Vương nhắm mắt. Hít xong vài hơi, ông tiến tới bên tai Quách Tử Mục nói. "Tiểu Mục, ngươi xoay người đi, quay lưng về hướng ta."

Quách Tử Mục nghe lời xoay người. La Vinh Vương ôm Quách Tử Mục vào lồng ngực, một tay luồn vào trong chăn.

"Ưm..."

"Mộ Dung bá bá chỉ ngươi, làm thế nào. Sau này nếu không thoải mái, ngươi cứ sờ như vậy. Nhưng mà chuyện này không được làm nhiều, làm nhiều thương thân."

"A..ừm..."

La Vinh Vương niệm kinh phật ở trong đầu, tay phải cách lớp quần vuốt ve nơi đã dựng đứng. Quách Tử Mục cực kỳ khó chịu, La Vinh Vương hít sâu mấy lần, cuối cùng cởi quần Quách Tử Mục, gian nan chạm vào.

Ngay lúc da chạm vào da, Quách Tử Mục thoải mái rên một tiếng, nhưng La Vinh Vương lại đổ mồ hôi cả người. Cùng với động tác lên xuống của La Vinh Vương, Quách Tử Mục mềm nhũn như một bãi xuân thủy. Bản thân y chưa từng tự làm chuyện này bao giờ, huống chi hiện tại là người mình thích nhất đang làm chuyện ấy.

Mồ hôi La Vinh Vương thấm ướt y phục, ông cắn chặt hàm răng, cố gắng loại bỏ hình ảnh đồ vật hiện ra trong đầu óc. Nhất định là, thập phần xinh đẹp và tinh xảo, không giống như ông, thô bỉ bất kham.

"A...a..."

Y phục của Quách Tử Mục không biết từ khi nào đã rộng mở, hắc ám không tài nào che nổi thân thể trắng nõn. La Vinh Vương nhắm mắt, không dám nhìn. Một đôi cánh tay ôm lấy cổ ông, người đang đưa lưng về phía ông đột nhiên xoay người. Thứ mềm mại lại lần nữa dán lên môi ông, lúc này đây, La Vinh Vương rốt cuộc không còn sức lực đẩy ra.

"A!"

Tiếng nước chảy rì rào, không biết là ngược dòng hay xuôi dòng. Đối mặt với một Quách Tử Mục đầy dụ hoặc và chủ động, La Vinh Vương góa vợ gần ba mươi năm hoàn toàn từ bỏ áo giáp.

(ai nói rượu vào nói thật, tui chỉ thấy rượu vào loạn tính, có linh cảm ngay từ đầu rồi!😂😂😂)