Hãn Phu

Chương 139




Ngày hôm sau, lúc Quách Tử Du tới xưởng chế trà, Đại Giang, phụ trách việc phòng ngự chung quanh xưởng trà, đặc biệt nhìn y chằm chằm cả nửa ngày, nhìn mới mức khiến Quách Tử Du nổi hết lông mao. Giờ cơm trưa, Quách Tử Du cùng Tưởng Khang Ninh ăn cơm, hai người vừa ăn vừa thảo luận tiến độ chế trà. Đại Giang bưng khay cơm lại ngồi xuống, giống như tùy ý mà ngó một cái vào lòng bàn tay nổi đầy bọt nước của Quách Tử Du và Tưởng Khang Ninh, sau đó nói. "Tưởng đại nhân, ngài cũng biết chuyện quỹ cứu trợ chứ?"

Y vừa hỏi, Quách Tử Du lập tức bưng khay cơm của mình đứng lên nói. "Tại hạ ăn xong rồi, hai vị đại nhân cứ từ từ nói chuyện."

Tưởng Khang Ninh hướng Quách Tử Du gật đầu một cái, Đại Giang cũng gật đầu, Quách Tử Du mới rời đi. Tầm mắt Đại Giang dõi theo y, thấy y đi đường hình như còn có điểm hơi bấp bênh. Tưởng Khang Ninh không lên tiếng, nhìn Quách Tử Du, nhìn Đại Giang, rồi lại nhìn Quách Tử Du, nhướn mày.

Chờ tới khi không còn thân ảnh của Quách Tử Du, Đại Giang mới vặn đầu lại, tiếp tục hỏi. "Tưởng đại nhân, ngài cũng biết chuyện quỹ cứu trợ sao?"

Không hỏi Đại Giang từ đâu biết được, Tưởng Khang Ninh gật đầu đáp. "Biết. Quỹ cứu trợ là Vân An đưa ra, nghe nói thiên tuế thập phần vừa lòng, còn đang chuẩn bị. Lần này huynh trưởng đi Hổ Hành quan, thiên tuế đã trích bạc trong quỹ ra mua sắm chút lương thảo và vật tư." Tiếp theo, Tưởng Khang Ninh lại kỹ càng tỉ mỉ giải thích cho Đại Giang về quỹ cứu trợ, gần giống như những gì tối hôm qua Quách Tử Du nói, chỉ khác là chi tiết hơn. Đại Giang thập phần kích động. "Có quỹ cứu trợ, tướng sĩ biên quan sẽ không cần lo lắng tương lai, có thể toàn tâm giết giặc! Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An đã làm việc đại thiện!"

Lúc giải thích, Tưởng Khang Ninh đương nhiên cũng nói luôn nguồn gốc của ba nghìn năm trăm lượng hoàng kim.

Tưởng Khang Ninh. "Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An tuy chỉ là bình dân, nhưng tâm hướng thiên hạ, tận tâm và trung thành với hoàng thượng. Hai người họ chí tình chí nghĩa, lòng dạ đại nghĩa, có thể làm huynh đệ của hai người họ, hạ quan cực kỳ may mắn."

Đại Giang. "Cũng là do Tưởng đại nhân hiểu biết và khôn ngoan, là do ngài và hai người họ có duyên với nhau."

Tưởng Khang Ninh cười cười.

Đại Giang giống như thuận miệng hỏi. "Quách huynh đệ đi đứng hình như không được thuận tiện đúng không?"

Tưởng Khang Ninh trả lời. "Chân của Tử Du từng bị ác bá đánh gãy, không trị liệu kịp nên tàn tật. Ngươi thấy hắn bước đi không có trở ngại, kỳ thật là chân trái của hắn mang đế giày đặc biệt."

Đại Giang nhíu mày. "Bị ác bá đánh gãy?"

Tưởng Khang Ninh kể lại chuyện tái ngộ của hai huynh đệ Quách Tử Du và Quách Tử Mục cho Đại Giang nghe, trong lúc này, sắc mặt Đại Giang vẫn luôn âm trầm. Sau khi Tưởng Khang Ninh kể xong, Đại Giang nói. "Hắn vốn là tú tài có công danh, lẽ nào cứ im lặng như vậy?"

Tưởng Khang Ninh đáp. "Mấy người Vân An từng khuyên hắn, nhưng tâm ý hắn đã quyết, không muốn thi lại. Hơn nữa, bây giờ hắn đã bán mình cho nhà Thạch Tỉnh, ba năm sau mới có thể khôi phục tự do, muốn thi cũng phải đợi thêm ba năm. Hắn trải qua bảy năm gian nan, tâm trí đương nhiên cũng bị ảnh hưởng, bây giờ, chắc hắn chỉ cầu mong được yên ổn."

Đại Giang vẫn chau mày, Tưởng Khang Ninh thuận miệng nói. "Hai huynh đệ hắn cũng coi như hữu duyên với Thiệu Vân An, nếu không, bọn họ hiện tại chỉ sợ còn đang ở huyện Vĩnh Tu ăn xin. Tủ Du tàn tật, Tử Mục lại có dung mạo không thể gặp người, cho dù xin được ít bố thí cũng bị người khác cướp đoạt mất. Thời điểm Vân An đón hai người họ về nhà, còn gặp phải đám lưu dân đang giật đồ ăn của bọn họ, may là có Thạch Tỉnh ra tay."

Lông mày Đại Giang nhíu càng chặt. "Tên ác bá kia hiện giờ ở nơi nào?"

"Hình như là chết rồi. Vị tri phủ thì bị giáng chức, nhưng đi nơi nào thì hạ quan không biết."

"Hừ!" Đại Giang hừ một tiếng chẳng hiểu nguyên do. Từ đầu tới cuối, y không hề hiếu kỳ với dung nhan tuyệt thế của Quách Tử Mục.

Đại Giang muốn mua một ít đồ chua giá rẻ cho huynh đệ ở biên quan, cho người nhà y. Mà ở tại Vương trạch, La Vinh Vương muốn bao nhiêu thoải mái có bấy nhiêu thoải mái. Thiệu Vân An bận rộn không thể chuẩn bị mỹ thực cho La Vinh Vương, nhưng có Quách Tử Mục mà. Quách Tử Mục mỗi ngày đều làm đồ ngọt, điểm tâm, một phần mang tới điểm tâm cục, một phần để lại cho người Vương trạch ăn. La Vinh Vương cũng là một ông lão yêu đồ ngọt, có lẽ do nơi này có quá nhiều đồ ăn ngọt, ông ăn tới mức quên cả trời đất, căn bản không tính tới chuyện hồi kinh.

Hôm nay Quách Tử Mục làm bánh táo. Triệu Hà và Tôn Đại Giang đưa một sọt táo tây tới, mấy hài tử thì sợ chua, Quách Tử Mục lật xem quyển thực đơn đồ ngọt Thiệu Vân An cho y, phát hiện ra bên trong có công thức làm bánh táo, nên làm thử, kết quả mọi người vô cùng yêu thích.

La Vinh Vương vừa ăn bánh táo, vừa uống trà hoa cúc, khỏi nói có bao nhiêu thích ý. Nếu có trà long tĩnh nữa thì càng tốt. Chính là không biết, hồng trà mà Vương Thạch Tỉnh nói sẽ có vị gì.

La Vinh Vương ở một bên ăn uống, ở phía bàn bên kia, ba đứa nhỏ đang luyện chữ. La Vinh Vương viết chữ rất đẹp, ngay cả Ông lão còn ghen tỵ không thôi. Ông tự mình viết mấy bảng chữ cái mẫu, để ba hài tử chép lại. Đừng nhìn Tưởng Mạt Hi biết chữ muộn, hiện tại khả năng nhận biết chữ của nhóc đã sớm vượt qua Vương Thanh.

Nhấp một ngụm trà hoa cúc, La Vinh Vương thả chén trà, thật dài thở một hơi. Vương Thanh và Ni tử ngẩng đầu lên, Tưởng Mạt Hi không phản ứng chút nào. Vương Thanh nhịn không được hỏi. "Mộ Dung gia gia, ngài không thoải mái sao?"

La Vinh Vương bắt bọn nhỏ gọi ông là Mộ Dung gia gia.

La Vinh Vương mỉm cười, đáp. "Mộ Dung gia gia không phải không thoải mái, Mộ Dung gia gia là đang nhớ tới trưởng tử của gia gia."

Vương Thanh. "Ngài ấy bị làm sao ạ?"

La Vinh Vương trả lời. "Nó nha, thân thể không tốt."

"Là không thể nói chuyện sao?" Ni tử hỏi.

Tưởng Mạt Hi ngẩng đầu, xoa đầu Ni tử. Ni tử quay đầu, cho Hi ca ca một nụ cười ngọt ngào. Nhìn hai đứa nhỏ vô tư, La Vinh Vương trong nụ cười trộn lẫn sự thương cảm.

"Nó không phải không thích nói chuyện, nó ư, chỗ này có tật xấu." La Vinh Vương chỉ chỉ vị trí trái tim. "Từ trong bụng mẫu thân đã mang theo, nó không tốt. Ngày thường không thể khóc lớn, không thể cười to, không thể chạy, không thể nhảy, ngay cả bước đi cũng không được quá lâu, nếu không sẽ nguy hiểm tới tính mạng."

Vương Thanh. "Là bệnh tim sao?"

La Vinh Vương king ngạc. "Sao con biết bệnh này?"

Vương Thanh đáp. "Có một lần tan học, con nhìn thấy một người che ngực ngã xuống ở trên đường, thở không nổi. Trở về con hỏi cha nhỏ, cha nhỏ nói có thể là bệnh tim. Cha nhỏ nói, người bệnh tim tâm trạng không được quá xúc động, không thể vận động."

La Vinh Vương. "Thái y nói là tâm tật, nhưng ta không biết có phải là bệnh tim mà cha nhỏ con nói hay không."

Vương Thanh. "Tình huống nhi tử của Mộ Dung gia gia rất giống với bệnh tim mà cha nhỏ con nói."

La Vinh Vương lập tức hỏi. "Vậy cha nhỏ con có biết cách chữa trị không?"

Vương Thanh ngậm miệng. La Vinh Vương nhìn thấy, lập tức lại gần. "Thanh nhi, con biết đúng không? Con nói cho Mộ Dung gia gia. Cho dù vô dụng cũng không sao, con cứ nói."

Vương Thanh không dám nói, có người nói. Tưởng Mạt Hi đang cầm bút luyện tự, đầu không thèm ngẩng, mở miệng. "Đổi tim!"

La Vinh Vương. "..." Tiếp theo, ông trừng mắt. "Tiểu tử thúi! Ngươi lo luyện chữ của ngươi đi! Đừng có mê sảng!"

Vương Thanh nuốt nuốt cổ họng, thì thào nói. "Đại ca không có mê sảng. Cha nhỏ lúc đó nói, phải đổi tim. Lấy một trái tim khỏe mạnh thay cho trái tim của người bệnh."

La Vinh Vương. "..." Ông không biết có nên đánh cho hai tên nhóc con này một trận hay không.

Tưởng Mạt Hi giương mắt, nhìn La Vinh Vương vừa tức vừa phẫn nộ lại không biết có nên tức, có nên phẫn nộ hay không, nói. "Ăn."

La Vinh Vương dữ dằn hỏi. "Ăn cái gì?"

"Cố nguyên cao."

La Vinh Vương mắt trừng lớn, sau đó, ông giật mình, tiến đến trước mặt Tưởng Mạt Hi, hỏi. "Ý của Hi nhi là, để nhi tử của Mộ Dung gia gia ăn cố nguyên cao?"

Tưởng Mạt Hi gật đầu. "An thúc."

Cũng tội nghiệp cho La Vinh Vương phải đuổi kịp suy nghĩ của Tưởng Mạt Hi, ông lập tức hỏi. "Là ăn cố nguyên cao của An thúc con làm?"

Tưởng Mạt Hi gật đầu. "Ăn nhiều. Trà."

La Vinh Vương đè vai Tưởng Mạt Hi. "Ăn nhiều cố nguyên cao của An thúc, uống nhiều trà?"

"An thúc."

Vương Thanh hiểu ý của đại ca, giải thích. "Ý của đại ca là, cố nguyên cao và trà của cha nhỏ làm mới có lợi cho thân thể của nhi tử Mộ Dung gia gia."

La Vinh Vương nhìn Vương Thanh, nhìn Tưởng Mạt Hi đang cúi đầu luyện chữ, nhìn Ni tử đang không hiểu bọn họ nói cái gì, đột nhiên đứng lên.

"Các con luyện chữ đi, Mộ Dung gia gia ra ngoài một chút."

Dứt lời, La Vinh Vương rời đi. Ông vừa đi, Vương Thanh vội vàng giật nhẹ Tưởng Mạt Hi, thấp giọng nói. "Đại ca, chúng ta đã hứa với cha nhỏ là sẽ giữ bí mật!"

Tưởng Mạt Hi mười phần bình tĩnh. "Ông ấy, đại thần."

Vương Thanh. "..."

"Chân to."

Vương Thanh. "..."

"Chỗ dựa."

Vương Thanh. "..."

"An thúc, giải thích."

Vương Thanh xoa trán. "Vạn nhất cha nhỏ không giải thích được thì sao bây giờ?"

Tưởng Mạt Hi liếc xéo Vương Thanh. "An thúc, không ngốc."

Vương Thanh. "..." Nhóc đột nhiên cảm thấy, mình mà không nỗ lực, sớm muộn sẽ không theo kịp tư duy của đại ca mất!

***

Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh ở gian chế trà bận rộn. Hổ ca, Đại Kim, và Tiểu Kim xuống núi, thành công tránh né đám thủ vệ, chạy thẳng tới bên ngoài gian chế trà, dùng móng vuốt mài cửa, thông báo cho hai người bên trong biết là bọn nó đã đến. Đương nhiên, Hổ ca không bao giờ tay không mà đến, nó và Đại Kim Tiểu Kim đều cắn theo một con Vũ loan. Không biết bọn nó nghe hiểu Thiệu Vân An nói là thịt Vũ loan ăn ngon hay không, hay chính tụi nó, từ khi ăn thịt vũ loan Thiệu Vân An làm thì yêu thích không thôi. Cả ba con vũ loan lần này mang đến đều mập múp.

Không có bọn nhỏ, Thiệu Vân An không đưa ba con hổ vào không gian, không có ai để mắt hắn không yên lòng (linh nhũ). Vương Thạch Tỉnh tranh thủ gọi Đinh Nhất Lâm và Đinh Nhất Sâm tới, nhờ bọn họ mang ba con vũ loan tới phòng bếp. Một con mang tới chỗ Tưởng Khang Ninh, một còn để trong nhà dùng, con còn lại dành cho Hổ ca, Đại Kim và Tiểu Kim đánh chén.

Mới đem Hổ ca, Đại Kim và Tiểu Kim vào trong gian chế trà, dặn dò tụi nó nằm sấp không được lộn xộn, lại có người gõ cửa. Thiệu Vân An đang chuyên tâm sao trà, người đi mở cửa là Vương Thạch Tỉnh. Vừa mở cửa, người tới thế nhưng lại là La Vinh Vương, Vương Thạch Tỉnh sửng sốt. "Vương gia?"

"Tức phụ ngươi đâu?"

"Đang bận ở bên trong, vương gia tìm đệ ấy có việc gì không? Bây giờ đệ ấy không thể đi ra, chờ đệ ấy làm xong sẽ ra gặp vương gia ngài."

La Vinh Vương coi bộ rất gấp, suy nghĩ một chút, ông nhỏ giọng nói. "Thạch Tỉnh, nhi tử của ta bị tâm tật, Thanh nhi nói, tức phụ ngươi nói đây là bệnh tim. Hi nhi cũng nói, ăn cố nguyên cao và uống trà của tức phụ ngươi làm có thể điều trị. Nếu trị không hết, ta sẽ mang nhi tử tới nhà ngươi ở!"

Dứt lời, không cho Vương Thạch Tỉnh cơ hội phản ứng, La Vinh Vương xoay người đi, trông giống như đang bỏ chạy. Vương Thạch Tỉnh đứng ở cửa, không biết nên phản ứng ra sao. Nên đánh mông Vương Thanh và Tưởng Mạt Hi, hay là xoa xoa con mắt xác định lại, người mới nói chuyện với mình là La Vinh Vương. La Vinh Vương là thân vương, làm sao có thể dùng giọng điệu vô lại nói chuyện như thế?

Tại kinh thành, thu được thư tín của La Vinh Vương, Vĩnh Minh Đế rất vui vẻ, tâm cũng hơi ngứa ngáy. La Vinh Vương sử dụng mật thư trực trực tiếp trình lên Vĩnh Minh Đế, không thông qua nội các, cho nên chỉ có Vĩnh Minh Đế mới biết nội dung trong thư nói gì.

Trong mật tín của La Vinh Vương nói cho Vĩnh Minh Đế biết, thôn Tú Thủy xác thực có xảy ra địa chấn, lũ lụt, điểu thú có phát sinh dị tượng, nhưng không có thương vong dù chỉ một người. Mà sở dĩ phát sinh dị tượng là do có nguyên nhân, mà nguyên nhân lại vô cùng kinh thế hãi tục, nên Tưởng Khang Ninh không dám nói ra, chỉ báo rằng, khi nào trà mới làm xong, lúc hồi kinh báo cáo công tác, Tưởng Khang Ninh sẽ trực tiếp diện kiến hoàng thượng bẩm báo.

Nói cách khác, La Vinh Vương cũng không biết nguyên nhân là gì. Trong mật thư của La Vinh Vương còn viết, Thiệu Vân An cùng Vương Thạch Tỉnh nuôi ba con hổ. Ba con hổ cực kỳ uy vũ, thôn dân thôn Tú Thủy cũng chưa từng thấy trước đây, cho tới khi một buổi tối, ba con hổ tới tìm Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh, đám thôn dân mới biết nhà hai người họ nuôi ba con hổ.

Còn có, Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh phát hiện một loại trà mới vô cùng trân quý trong núi sâu, gọi là hồng trà, còn có một loại gọi là Đại Hồng Bào, nghe đâu giá trị thiên kim không thôi. Cho nên La Vinh Vương quyết định lưu lại thôn Tú Thủy quan sát, thuận tiện bảo hộ trà Đại hồng bào quý báu, chờ Tưởng Khang Ninh hoàn thành công việc thì cùng hồi kinh báo cáo.

Vĩnh Minh Đế thả thư xuống, cười nói. "Hoàng thúc đây rõ ràng là muốn lưu lại thôn Tú Thủy hưởng phúc."

Quách Tốn ở bên cạnh nói. "Vương gia đã không được uống trà và rượu một thời gian. Nô tài thấy, Vương gia là không chờ nổi trà mới ra lò."

Vĩnh Minh Đế lệnh Quách Tốn thiêu hủy mật tín, còn hơi bất mãn. "Không biết Tưởng Khang Ninh giữ bí mật cái gì, nhất định phải đợi tới khi báo cáo công tác mới bằng lòng nói ra nguyên nhân. Nguyên nhân của hắn nhất định phải thực sự kinh thế hãi tục, nếu không phải, đám đại thần kia sẽ không bỏ qua cơ hội kéo hắn xuống đài."

Loại sự tình này, Quách Tốn không tiện xen miệng, an tĩnh mà đứng. Vĩnh Minh Đế ngẫm lại, nói. "Trẫm tới tướng quân phủ, mang đám tấu chương này đi theo trẫm."

"Vâng."

Vĩnh Minh Đế công khai tới phủ đại tướng quân. Từ sau khi quân hậu nhập phủ chưa từng lộ diện. Phủ tướng quân lại giống như cái thùng sắt, người ngoài tra không ra tình huống, rốt cuộc quân hậu hiện tại thế nào. Vĩnh Minh Đế hoàn toàn phong tỏa toàn bộ tin tức liên quan tới việc quân hậu hồi phục. Sau sự việc kia, Tĩnh phi và Hiền phi đều bị giam lỏng, trong cung của hai vị phi tần đều tìm thấy vật phẩm bị cấm, đặc biệt là Tĩnh phi. Vĩnh Minh Đế hạ chỉ tước đi danh hiệu quý nhân của Tĩnh phi, chuyển tới cung Trường Hỉ, trên thực tế, cung Trường Hỉ nằm cách vách với lãnh cung của tiền hoàng hậu Đoàn thị. Tên gọi khác của cung Trường Hỉ chính là tiểu lãnh cung, ý tứ của Vĩnh Minh Đế không cần nói cũng biết.

Hiền phi bị giao trách nhiệm ở trong cung sám hối ba tháng, cắt đứt bổng lộc nửa năm. Hoàng nữ mười lăm tuổi của Hiền phi, bị Vĩnh Minh Đế hạ chỉ, phong làm Ninh Âm quận chúa, thú thứ trưởng tử của Chiêu dương hầu Trịnh thị, Trịnh Vực làm phu quân, ba tháng sau thành thân. Đối với hoàng nữ mà nói, hôn sự như vậy quá vội vàng hấp tấp. Ngay cả trong dân gian, từ lúc đi hỏi tới khi thành thân ít nhất cũng phải mất nửa năm.

Còn vị hoàng tử mười hai tuổi, Vĩnh Minh Đế cũng hạ chỉ, phong làm Bình An quận vương, tới hoàng lăng tận hiếu ba năm, ba năm sau tự lập môn hộ. Nếu như nói, Vĩnh Minh Đế đối với hoàng nữ không có tình cảm phụ mẫu, thì đối với hoàng tử Mộ Dung Khai mà nói, chính là chán ghét cùng cực. Tĩnh phi luôn mơ mộng làm hoàng hậu căn bản không biết rằng, hoàng thượng có bao nhiêu thống hận đứa nhi tử này.

Thân mẫu của Mộ Dung Khai chính là Sầm quý nhân, là nữ nhân mà Lâm vương đưa cho Vĩnh Minh Đế. Nữ nhân như vậy, Vĩnh Minh Đế sao có thể để nàng ăn dựng quả, ngay cả quan hệ xác thịt cũng chỉ là làm bộ làm tịch. Tuy nhiên, nữ nhân này không những trộm ăn dựng quả, còn hạ dược hoài hài tử của Vĩnh Minh Đế. Lúc đó Lâm vương có kế hoạch phi thường ác độc, chính là khiến Mộ Dung Khôn (Vĩnh Minh Đế) chỉ có một hài tử, mà đứa nhỏ này, y sẽ khống chế trong lòng bàn tay. Như vậy, mặc kệ y có thể đấu thắng Vĩnh Minh Đế hay không, ngôi vị hoàng đế sớm muộn cũng thuộc về y.

Năm đó, lúc Vĩnh Minh Đế biết nữ nhân kia hoài hài tử, phản ứng đầu tiên chính là rút kiếm định giết chết nàng, nhưng bị Đại Tề Du ngăn cản. Lúc đó, Đại Tề Du mới tới bên cạnh Vĩnh Minh Đế được hai năm, chỉ là một thiếu niên mười lăm tuổi, hắn còn lớn gan chỉ trích Mộ Dung Khôn là hèn nhát. Ngay cả một nữ nhân còn sợ hãi thì có thể làm đại sự gì. Khi đó, còn chưa có tình cảm với Đại Tề Du, Mộ Dung Khôn tức giận tới mức xém bóp chết hắn.

Mộ Dung Khôn coi Đại Tề Du là một oa oa chưa cai sữa. Đại Tề Du thì bởi vì Mộ Dung Khôn ghét hắn nên thái độ cũng không hòa nhã, hai người cãi vã không ít, động thủ là chuyện thường như cơm bữa. Không biết vì sao, Mộ Dung Khôn không bao giờ đánh bại Đại Tề Du, mỗi lần đều tức giận tới nghiến răng. Hồi đó, bọn họ làm sao biết tương lai sẽ thành ái nhân, chỉ hận không thể mau chóng thoát khỏi đối phương cho thanh tĩnh.

Vĩnh Minh Đế chán ghét nhi tử, cho dù hắn đời này không thể có đứa nhi tử nào khác, hắn sẽ không bao giờ hạ chỉ truyền ngôi vị hoàng đế cho đứa nhi tử này. "Bình An quận vương" chính là lời nhắc nhở, muốn nó sớm thích ứng hoàn cảnh, chớ có sinh sự.

Thân thể quân hậu tốt lên, cố nguyên cao và dữu tử trà, có đồ vật dưỡng thân Thiệu Vân An làm làm, quân hậu mang thai là chuyện sớm hay muộn. Vĩnh Minh Đế muốn trước khi quân hậu mang thai, mau chóng diệt sạch mọi nguy hiểm, bao gồm cả hoàng nữ duy nhất của hắn, hoàng tử duy nhất của hắn.