Hãn Phu

Chương 136




Tại kinh thành, từ khi Vĩnh Minh Đế phát uy ở trên triều, các quân viên trở nên thấp thỏm, lo âu, sợ rằng thánh thượng lại tức giận, nhà bọn họ có khả năng bị diệt tộc. Phán quyết dành cho Hằng viễn hầu phủ nhanh chóng được đưa ra, hoàng thượng giận giữ, quan viên làm việc không dám chậm chễ. Hơn nữa, tường ngả thì người đẩy, cùng một ít người tâm cơ ở phía sau quạt gió, thêm củi, sự việc của Hằng viễn hầu phủ rất nhanh có kết quả. Gia tộc tồn tại trên trăm năm, làm sao lại không có chút chuyện mờ ám. Tứ đại gia tộc trong Hồng Lâu Mộng, có ai là hoàn toàn sạch sẽ.

Dòng dõi của Ngụy Xuân Lâm nhiều, Ngụy Hoằng Chính không phải là đứa nhi tử duy nhất làm liên lụy phụ thân. Điều tra thẳng một mạch, phát hiện ra, Hằng viễn hầu phủ đúng là dẫm lên không ít nước bẩn.

Vĩnh Minh Đế coi như khá nhân đạo. Có Ông lão, Đại lão tướng quân và các lão thần cầm đầu khuyên bảo, Vĩnh Minh Đế không hạ lệnh tru di cửu tộc, chỉ tru di tam tộc. Ngụy Hoằng Chính nói uế ngôn, có liên quan rất lớn tới thái độ lén bất kính của Ngụy Xuân Lâm với Vĩnh Minh Đế. Chỉ nguyên nhân này thôi, cái đầu của Ngụy Xuân Lâm đã khó bảo toàn. Nếu là Khang Thịnh tiên đế, toàn bộ cửu tộc của Hằng viễn hầu đều bị trảm. Đồng thời, Hằng viễn hầu phủ làm nhiều chuyện ác, tranh giành thường xuyên, một đám nhi tử nối dõi làm xằng làm bậy khá nhiều. Cuối cùng, Vĩnh Minh Đế trực tiếp hạ chỉ, Hằng xa hầu Ngụy Xuân Lâm vô số tội, thu hồi tước vị, trảm. Những người có liên quan đến sự việc, trảm; những người không liên quan, nhưng xúc phạm luật pháp nghiêm trọng, trảm; người không liên quan, không vi phạm pháp luật, đày tới biên quan, sung quân.

Trong vòng tam tộc của Ngụy thị, những nam đinh không liên quan tới vụ kiện toàn bộ sung quân. Nữ nhân và hài tử toàn bộ nhập dịch đình, chính là vào cung làm lao dịch. Đích trưởng tử của Ngụy Xuân Lâm, Ngụy Hoằng Nho nguyện chịu phạt thay phụ thân, mệnh đổi mệnh, hiếu tâm đáng khen. Hoàng đế nể tình một lòng hiếu tâm, sửa án lại cho Ngụy Xuân Lâm, phạt hai mươi năm lao ngục, không được hưởng ân đặc xá. Ngụy Hoằng Nho lưu đày tới Tô Châu. Ngụy Hoằng Văn đã bị đuổi khỏi Ngụy gia, không liên quan tới án này, nhưng trong vòng năm năm không được hồi kinh. Gia quyến của Ngụy Hoằng Văn cùng gia quyến của Ngụy Hoằng Nho bị lưu đày tới Tô Châu. Ngụy Hoằng Chính tội ác tày trời, toàn bộ gia quyến, trảm.

Toàn bộ Hằng viễn hầu phủ phút chốc bị khuynh đảo, Ngụy Xuân Lâm trọng thứ nhẹ đích, Ngụy Hoằng Nho và Ngụy Hoằng Văn có thể tránh được kiếp nạn, nếu bọn họ cùng Ngụy Xuân Lâm phụ tử tình thâm, xâm nhập quá nhiều vào mọi việc của hầu phủ, Vĩnh Minh Đế cho dù có muốn tha mạng cho hai người họ cũng không được, nếu không sẽ không chặn nổi miệng thiên hạ. Nhà phụ mẫu chính thê của Ngụy Xuân Lâm cũng là đại gia một phương. Hằng viễn hầu phủ xảy ra chuyện, nhạc phụ nhạc mẫu ra mặt bắt Ngụy Xuân Lâm viết thư hòa ly, kiều thê của ông trở về nhà phụ mẫu, nhưng ấu tử thì không cách nào thoát tội, đều bị sung quân tới biên quan. Lão mẫu thân của Ngụy Xuân Lâm cũng bị phán nhập dịch đình, quân hậu ra mặt xin giảm nhẹ tội cho bà, để bà cùng với gia quyến của Ngụy Hoằng Nho lưu đày tới Tô Châu.

Hằng viễn hầu phủ, người chết phải chết, người đi phải đi, sau khi kê biên, toàn bộ tài sản của Hằng viễn hầu phủ nhập vào quốc khố, đồ cổ cùng tranh chữ thì nhập vào tư khố của hoàng thượng. Vĩnh Minh Đế phái Tiêu Bách Xuyên xét nhà, Hộ Bộ phối hợp, một tháng sau khi sát nhập tài sản của Hằng viễn hầu phủ vào quốc khố, Vĩnh Minh Đế lần thứ hai phát uy. Trong viện của Hộ bộ thương thư, cư nhiên phát hiện ra năm rương vàng thỏi từ Hằng viễn hầu phủ. Hộ bộ thượng thư bị cách chức, toàn bộ gia quyến bị nhốt vào đại lao.

Đây là chuyện lúc sau.

Ngay khi người của Hằng viễn hầu phủ khóc lóc rời khỏi kinh thành tới nơi lưu đày, một số quan viên của Khâm Thiên Giám dâng tấu chương lên hoàng đế, nói, sao Tử Vi ánh sáng ảm đạm, dị tinh bên cạnh đột nhiên nổi bật, có khả năng uy hiếp tới ngôi sao đế vương giáng thế, phương hướng chỉ thẳng tới huyện Vĩnh Tu. Ngay sau đó, lập tức có người từ trăm dặm cấp báo. Huyện Vĩnh Tu, thôn Tú Thủy đột ngột phát sinh dị tượng, điểu thú rên rỉ, đất rung núi chuyển, lũ lụt dâng cao. Dị tượng bắt đầu từ đêm khuya, kéo dài ba ngày.

Cấp báo vừa tới, cả triều thần đều ồ lên. Khâm Thiên Giám vừa mới thông báo có họa tinh giáng thế, thì ở huyện Vĩnh Tu ngay lập tức truyền tin tới, nói thôn Tú Thủy chợt phát sinh dị tượng. Các triều thần lập tức sôi nổi thượng tấu, khẩn cầu hoàng thượng phái người tới huyện Vĩnh Tu điều tra rõ. Vĩnh Minh Đế cũng có một chút lưỡng lự, tuy các đại thần không chỉ đích danh, nhưng hắn rõ ràng, nhóm đại thần đang ám chỉ ai. Thiệu Vân An ở thôn Tú Thủy. Nhưng Vĩnh Minh Đế không tin Thiệu Vân An là họa tinh, từ sau khi biết Thiệu Vân An, phúc vận của hắn liên tục tới không ngừng.

"Bệ hạ, việc này nhất định phải tra rõ, bằng không, một khi ảnh hưởng tới long vận của hoàng thượng, Đại Yến quốc sẽ không chịu nổi."

"Bệ ha..."

An quốc công, Ninh quốc công, Chiêu Dương hầu, và nhóm người theo phe bọn họ nhất loạt quỳ xuống, khẩn cầu hoàng thượng. Cảnh lăng hầu, Lỗ quốc công, Bình an hầu, Chính xa hầu, và nhóm người theo phe bọn họ không có động tĩnh. La Vinh vương lên tiếng. "Hoàng thượng, thần chẳng hiểu họa tinh là cái gì, tai tinh là cái gì. Nhưng nếu hiểm hỏa giáng xuống thật thì không hề tốt chút nào. Thôn Tú Thủy vừa xảy ra địa chấn, lũ lụt, nhưng sao trong tin cấp báo không hề nhắc tới bách tính có bị thương hay không?"

Đại Minh Qua lên tiếng dò hỏi người đưa tin. "Thôn Tú Thủy thương vong bao nhiêu? Vì sao không nói?"

Người nọ có vẻ bàng hoàng, líu lưỡi nói. "Chuyện này, trong tin cấp báo không có nói. Chỉ nói, thôn Tú Thủy trời rung đất chuyển, phát sinh lũ lụt, chim chóc đều bay lên, che kín bầu trời, nơi nơi nghe thấy tiếng dã thú kêu, thật là thê thảm."

Đại Minh Qua nghiêm mặt. "Nếu động tĩnh lớn như vậy, tại sao không có thương vong?" Y quay về hướng Vĩnh Minh Đế. "Hoàng thượng, thần cho rằng, nên phái người tức tốc tới thôn Tú Thủy xem tình huống, điều tra xem có người che giấu tin tức hay không."

Đại Minh Qua chí công vô tư, trong lời nói của y không hề có ý thiên vị huyện lệnh Tưởng Khang Ninh. Bất quá lại có người mở miệng. "Hoàng thượng, huyện lệnh huyện Vĩnh Tu, Tưởng Khang Ninh che giấu tình hình thiên tai, đúng là đại ác! Thần cho rằng nên phái người tức tốc tới huyện Vĩnh Tu, áp giải Tưởng Khang Ninh hồi kinh, cũng nghiêm tra tình hình ở thôn Tú Thủy."

An quốc công cụp mắt, không nhúc nhích.

Có người nói tiếp. "Hoàng thượng, thần nghe nói, huyện lệnh huyện Vĩnh Tu, Tưởng Khang Ninh làm quan thanh liêm, cương trực. Huyện Vĩnh Tu không thượng tấu tình hình tai nạn, xem ra là không có thương vong."

Lỗ quốc công liếc mắt nhìn An quốc công, ánh mắt hơi híp.

"Sao có thể không có!" Lại thêm một vị đại thần. "Đất rung núi chuyển, điểu thú kêu rên, lũ lụt lan tràn, tình hình thiên tai nghiêm trọng như thế, sao có thể không có bá tính thương vong! Nhất định là Tưởng Khang Ninh sợ bệ hạ trách phạt, che giấu không khai báo!"

"Họa tinh sinh ra ở Vĩnh Tu, thôn Tú Thủy lại xảy ra dị tượng như vậy, khó đảm bảo họa tinh không ở ngay thôn Tú Thủy."

"Cái gì là họa tinh? Nói không chừng là lão hổ trong rừng gây chuyện! Trong tin cấp báo không đề cập tới bá tánh thương vong, huyện Vĩnh Tu cũng không thượng tấu tình trạng thương vong, vậy chính là không có thương vong!"

Trong lúc nhất thời, các triều thần tranh cãi ầm ĩ. Ông lão cùng Đại lão tướng quân ngày thường ít khi hầu triều, trừ phi hoàng thượng có lệnh, tỷ như chuyện liên quan tới Hằng viễn hầu phủ. Tam công năm hầu, hiện tại là bốn hầu. Tam công, bốn hầu, một vương, nhìn bên ngoài, chỉ có La Vinh Vương lên tiếng, tam công bốn hầu còn lại chưa thấy tỏ thái độ gì.

Vĩnh Minh Đế ngồi ở thượng vị, đáy mắt âm trầm, dưới điện ồn ào ầm ĩ, Cảnh lăng hầu Bạch Triển Đường mở lời. "Bệ hạ, thôn Tú Thủy có thương vong hay không, cứ phái người tới điều tra là biết."

Có người bất bình. "Thôn Tú Thủy phái sinh đại sự như thế, thân là quan phụ mẫu của huyện Vĩnh Tu, Tưởng Khang Ninh lại không viết thư, không thượng tấu, chỉ điểm này thôi đã có thể quy tội cho hắn là biết mà không báo."

"Đúng vậy, huyện lệnh Vĩnh Tu Tưởng Khang Ninh đối với dị trạng ở thôn Tú Thủy một chữ cũng không báo, lừa gạt hoàng thượng, tội ác tày trời!"

Có người bước ra khỏi hàng, không nhanh không chậm nói. "Lời này sai rồi. Đối với quan phụ mẫu mà nói, đảm bảo bá tánh an cư, không chịu nỗi khổ vì thiên tai bệnh dịch mới là trách nhiệm quan trọng nhất. Một chút điểu thú xôn xao, không cần thiết kinh động tới bệ hạ. Thần có họ hàng ở huyện Vĩnh Tu, chưa từng nghe nói thôn Tú Thủy có dị động, chắc chắn là lời đồn thổi bậy bạ. Nếu thôn Tú Thủy thật sự có dị động, thần phải biết mới đúng."

Là Lỗ quốc công Túc Ngàn Vân.

Lại có người nói. "Bệ hà, trong nhà thần cũng có người ở huyện Vĩnh Tu, nếu thôn Tú Thủy có dị động chắc chắn sẽ báo cho thần biết, thần cũng nên nhận được thư mới phải."

Là một quan viên họ Trần.

Tiếp theo lại có người lên tiếng. "Bệ hạ, thần cũng có người nhà ở huyện Vĩnh Tu, thần không nhận được thư tín gì, chắc chắn tình hình không nghiêm trọng như tin cấp báo nói."

Là một quan viên họ Tào.

"Bệ hạ!" Tên quan viên cho rằng thôn Tú Thủy xảy ra đại sự vội vàng muốn biện giải, bị Vĩnh Minh Đế giơ tay ngăn lại.

Vĩnh Minh Đế nhìn về phía La Vinh Vương. "Hoàng thúc, việc này là đại sự, phiền hoàng thúc tự mình tới thôn Tú Thủy một chuyến, thay trẫm điều tra rõ chuyện này."

La Vinh Vương hành lễ. "Thần tuân chỉ!"

Những quan viên còn muốn tranh cãi nhất thời im bặt. La Vinh Vương không màng chuyện triều chính, tuy đúng hạn hầu triều, rất ít khi mở miệng. Nhưng mỗi khi y mở miệng, sẽ khiến người khác tâm phục khẩu phục. Không ai có thể phủ nhận, nghi vấn của La Vinh Vương là đúng. Phát sinh đại sự như vậy, thôn Tú Thủy ít nhất cũng có thương vong mới đúng, nhưng tin cấp báo không hề đề cập tới, bất kỳ ai cũng nghi ngờ.

Vĩnh Minh Đế phái La Vinh Vương đi điều tra, ai cũng không mở miệng, quan viên Khâm Thiên Giám lại bẩm tấu. "Bệ hạ, họa tinh..."

Vĩnh Minh Đế không kiên nhẫn nói. "Ngươi nói họa tinh ở huyện Vĩnh Tu, đó là ai? Chẳng lẽ trẫm bắt hết đám người ở huyện Vĩnh Tu để tra sao! Trước tiên phải điều tra tình hình thiên tai ở thôn Tú Thủy trước. Làm phiền hoàng thúc lập tức khởi hành."

"Thần tuân chỉ."

Quách Tốn lập tức hô. "Có việc bẩm báo, không có việc bãi triều~"

Không có đại thần ý kiến, Vĩnh Minh Đế đứng lên, tâm tình không tốt rời đi. La Vinh Vương Mộ Dung Đoan đấm đấm cái eo già đau nhức, bộ dáng mỏi mệt chuẩn bị rời khỏi, một đám quan viên lập tức vây quanh. La Vinh Vương từ chối. "Có chuyện gì chờ bổn vương trở về hãy nói. Hoàng thượng lệnh bổn vương tức khắc khởi hành, bản vương đêm qua ngủ muộn, cái eo già này sắp đứt đoạn mất."

La Vinh Vương bộ dáng không muốn trả lời, mọi người không thể hỏi han gì y. La Vinh Vương đỡ eo, thở ngắn than dài bước đi, tựa hồ không muốn lập tức khởi hành.

Một vài người sắc mặt không vui nhìn La Vinh Vương rời đại điện, Cảnh Lăng hầu ngăn cản Đại Minh Qua. "Hiền chất, thân mình thiên tuế đỡ hơn chưa?"

Tất cả mọi người vểnh tai. Hai người chính thê của Đại lão tướng quân đều xuất thân từ Bạch gia. Bạch gia cũng nhờ quan hệ với Đại gia mà được phong lên làm hàu. Theo bối phận, Đại Minh Qua còn phải xưng Cảnh Lăng hầu là đường thúc.

Đại Minh Qua thở dài, chỉ nói. "Sự tình của thiên tuế, hoàng thượng có lệnh không được nhiều lời." Bất quá nhìn dáng vẻ của y, có thể thấy tình hình không tốt cho lắm.

Bạch Triển Đường lập tức nói. "Là đường thúc không biết phép tắc. Ngươi có bận việc gì không, nếu không bận, có thể tới quý phủ của đường thúc ngồi một chút không?"

"Để ngày khác vậy, chân của phụ thân ta mấy ngày nay lại đau, đại ca cùng nhị ca không ở nhà, chất nhi phải chiếu cố."

"Vậy à! Thế đường thúc đi cùng ngươi, tới thăm huynh trưởng một chút."

"Vâng."

Đại Minh Qua và Bạch Triển Đường cùng nhau rời đi, lập tức có người thì thầm. "Thiên tuế có lẽ không phải bị hạ độc, mà là bị họa tinh ảnh hưởng."

Rất nhanh, tin tức quân hậu thiên tuế bị họa tinh làm hại nhanh chóng lan truyền trong cung. Vĩnh Minh Đế ở Đông Lâm điện hừ lạnh, Quách Tốn thấp giọng hỏi. "Hoàng thượng, có muốn nô tài điều tra xem là ai tung tin tức hay không?"

Vĩnh Minh Đế. "Cứ để bọn họ nói đi. Trẫm muốn nhìn thấy ngày bọn họ bị mất mặt."

Quách Tốn che miệng cười trộm.

Vĩnh Minh Đế nheo nheo mắt. "Khâm Thiên Giám..."

Ông lão đế sư, cùng với Sầm lão, và Khang Thụy phối hợp mới nghiên cứu hết một cuốn "Chu DỊch". Ông lão cũng nhận được tin tức liên quan tới họa tinh. Lúc này, Ông lão nhíu nhíu mày, Sầm lão thì lắc đầu. "Hà tất mất công như thế, cứ nói An nhi là họa tinh không phải được rồi sao?"

Khang Thụy cẩn thận nói. "Bọn họ nói thôn Tú Thủy đất rung núi chuyển, điểu thú rên rỉ, phái một người đi điều tra là rõ ràng thật giả, có lẽ không phải đặt điều. Lão sư, ta nên trở về thôi. Ngài và ta không ở nhà, chỉ có một mình Khang Ninh, sợ là không được. Khoa cử hoàng bảng đã ban bố, ngài với ta là phu tử huyện học, không thể vắng mặt mãi được."

Ông lão gật đầu. "Ngươi nói đúng lắm. Hai người các ngươi là hai vị học phủ phu tử duy nhất ở huyện Vĩnh Tu, không thể vắng mặt. Khang Thụy, ngươi nhanh chóng trở về huyện Vĩnh Tu, hỏi Khang Ninh xem rốt cuộc là chuyện như thế nào. Hoàng thượng phái La Vinh Vương đi điều tra, đã nói lên hoàng thượng không tin tưởng Khâm Thiên Giám. La Vinh Vương sẽ không thể tới nhanh được, ngươi nhất định có thể trở về trước gặp Khang Ninh."

Khang Thụy lập tức đứng lên. "Vậy ta lập tức trở về thu dọn hành lý."

Sầm lão. "Nếu thực sự có chuyện này, ngươi phải kéo dài thời gian, chỉ cần trà mới ra kho, chúng ta sẽ có tiên cơ. Hoàng thượng phái La Vinh Vương đi trước, phỏng chừng, cũng là cho Khang Ninh và An nhi một đoạn thời gian."

"Ta minh bạch!"

Khang Thụy trịnh trọng cúi chào hai vị lão sư, nhanh chóng bước đi.

Sầm lão nhìn Ông lão. "Bọn họ ra tay rồi!"

Ông lão. "Nếu không phải thân thể thiên tuế hồi phục, Khâm Thiên Giám này chắc chắn sẽ gây ra phiền phức lớn. Ta phải tiến cung, ngươi không cần làm gì cả, hiện tại không biết bao nhiêu người nhìn chằm chằm ngươi."

"Ta biết!"

Ông lão trở về phòng thay xiêm y, lập tức tiến cung.

Hoàng cung, không có quân hậu làm bạn, Vĩnh Minh Đế chỉ có thể gửi gắm tâm tình vào việc xử lý quốc gia đại sự. Biết lão đế sư tới, Vĩnh Minh Đế lập tức tuyên triệu. Ông lão vừa tiến vào Đông Lâm điện, Vĩnh Minh Đế đã mở miệng nói trước. "Đế sư, có mấy người không chờ nổi."

Hoàng thượng nói vậy, Ông lão nhất thời thả lỏng hơn nhiều. Vĩnh Minh Đế ban tọa cho Ông lão, sau đó hỏi. "Đế sư có biết chuyện thôn Tú Thủy xảy ra địa chấn, lũ lụt?"

Ông lão lắc đầu. "Lão thần không biết. Lão thần cũng không rõ, tại sao Khang Ninh chưa viết thư báo. Bất quá bây giờ là thời điểm quan trọng để làm trà, toàn bộ lá trà của Sắc Nam phủ đều đưa tới huyện Vĩnh Tu, lúc trước Khang Thần gửi thư nói muốn sửa đường, nếu không hằng năm phải mất trắng biết bao nhiêu trà mới, cũng bởi vì đường xá không thông thuận. Hắn không gửi thư, chắc là thôn Tú Thủy thật sự không có thương vong, nếu không, với tính tình của Khang Ninh, hắn nhất định sẽ dâng thư lên hoàng thượng."

Vĩnh Minh Đế nói. "Đợi trà mới làm xong, trẫm sẽ triệu Tưởng Khang Ninh vào kinh báo cáo công tác. Hiện tại, Khâm Thiên Giám hướng đầu mâu về phía hắn và Thiệu Vân An, còn nói quân hậu bị họa tinh làm hại. Quân hậu bây giờ không tiện xuất hiện, cần nghĩ ra một lý do lấp miệng mấy người đó."

Ông lão khổ não, Vĩnh Minh Đế nói trước. "Cứ xem kết quả điều tra của hoàng thúc đã. Nếu là địa chấn, lũ lụt thì không sao, chỉ sợ có người thương vong, đến lúc đó, trẫm khó có thể ngăn chặn miệng lưỡi người bên ngoài." Tiếp theo, hắn hơi tức giận. "Vô luận có người thương vong hay không, Tưởng Khang Ninh đều phải bẩm tấu, nếu không hôm nay trẫm cũng không bị bọn họ nói tới trở tay không kịp."

"Việc này là do Khang Ninh suy xét không chu toàn. Lão thần viết thư cho hắn, kêu hắn thượng tấu, giải thích rõ ràng mọi chuyện. Mặc khác, chờ hắn vào kinh báo cáo công tác, phải lên kế hoạch ứng phó cẩn thận."

Vĩnh Minh Đế hơi gật đầu.