Hãn Phu

Chương 133




"Hắt xì hắt xì hắt xì!"

Xoa xoa cái mũi, Thiệu Vân An lẩm bẩm trong miệng. "Nhất định là Tỉnh ca nhớ ta rồi. À, Thanh nhi và Ni tử cũng nhớ." Hai tay nhanh chóng hái trà đại hồng bào.

"Ngao ô!"

Dưới tàng cây, Hổ ca hối thúc, Thiệu Vân An trấn an. "Đợi chút đã, vẫn còn chưa hái xong, thời gian không chờ người, nhân ngày hôm nay đẹp trời, phải hái nhiều một ít."

"Thúc!"

Xa xa, Tưởng Mạt Hi cưỡi trên lưng Đại Kim trở về, ôm một cái túi không biết là gì trong lồng ngực, trông khá là nặng. Thiệu Vân An lẩm bẩm. "An thúc còn đang bận, con muốn quay lại hay chờ bên ngoài?"

"Chờ!"

"Được!"

Đại Kim mang Tưởng Mạt Hi tới gần. Đại Kim nằm sấp, Tưởng Mạt Hi đi xuống, đổ đồ vật ở trong túi ra. Thiệu Vân An cúi đầu nhìn, kinh hãi. "Hi nhi, con tìm thấy cái đó ở đâu?"

Tưởng Mạt Hi ngẩng đầu. "Gỗ mun."

Thiệu Vân An không hái trà nữa, vội vàng leo xuống. "Con tìm thấy ở đâu? Làm sao con biết đây là gỗ mun?"

Da đầu Thiệu Vân An nhất thời tê rần. "Con tự chặt bằng rìu ư?"

Tưởng Mạt Hi gật đầu, Thiệu Vân An quét mắt, quả nhiên, trên lưng Tiểu Kim có cột một cái rìu. Thiệu Vân An hấp tấp nắm lấy tay Tưởng Mạt Hi kiểm tra. "Gỗ mun rất cứng! Nếu cắt vào tay thì sao bây giờ!"

"Linh tuyền."

Động tác của Thiệu Vân An dừng lại, tay của cậu nhóc bẩn thỉu, nhưng không có vết thương. Hẳn là nhóc biết linh tuyền có thể chữa vết thương đúng không? Quả nhiên, mặt khác của thần đồng chính là những đứa nhóc có vấn đề.

Tưởng Mạt Hi yêu cầu. "Gỗ mun, thúc."

"Có lớn không?"

"Lớn." Tưởng Mạt Hi chỉ chỗ nhóc đang đứng, rồi lại chỉ gốc cây trà đại hồng bào. Thiệu Vân An liếc mắt một cái, ít nhất cũng hai mươi mét. Ai da phát tài rồi, nhặt được bảo vật rồi. Bất qua Thiệu Vân An lại khó hiểu. "Gỗ này thường chôn dưới đất hoặc ở trong sông, làm sao con tìm được?"

"Trên đất."

"Gỗ này ở trên đất.?"

"Ừm!"

Thiệu Vân An nghĩ nghĩ một chút, nói. "An thúc hái trà trước đã, hái xong sẽ qua xem." Hắn cầm một cành nhỏ Tưởng Mạt Hi mang về, nhìn, sờ sờ. "Nhìn cũng giống đấy, nhưng chờ An thúc làm xong đã."

"Nhanh."

"Hái trà không thể nhanh được, phải kiên nhẫn. Con có muốn vào không gian không?"

"...Vâng."

Thiệu Vân An đem Tưởng Mạt Hi, Đại Kim và Tiểu Kim vào không gian, sau đó nhanh chóng leo lên cây. "Kiếp trước" hắn có một bộ bàn trà bằng gỗ mun, đại ca mua cho hắn với giá bảy trăm vạn, đó là cái bàn trà sang trọng nhất của hắn, hiện tại nó còn nằm trong không gian, nhưng hắn không nỡ lấy ra dùng, chỉ thuần túy là sưu tầm mà thôi. Nhóc con lại trực tiếp tìm thấy một cây. Cây này ở hiện đại, một mảnh gỗ đã trị giá hàng trăm triệu, chứ đừng nói đến việc làm thành đồ nội thất hoặc thủ công mỹ nghệ. Tuy nhiên, khi phát hiện ra gỗ mun, nó cũng không thể thuộc sở hữu của một cá nhân nữa.

Bất chấp sự cám giỗ của gỗ mun, Thiệu Vân An phải hái xong trà trước. Mặt trời sắp xuống núi, hắn mới hoàn tất phần công việc ngày hôm nay. Ngày mai đi thêm chuyến nữa là hái xong hết, sau đó sẽ chế tác.

Bỏ lá trà vào không gian phơi nắng, Thiệu Vân An cưỡi Hổ ca, cùng Đại Kim, Tiểu Kim đi tới chỗ cây gỗ mun. Chỗ này nằm sâu trong rừng rậm, căn bản không có lối mòn để đi, không cưỡi Hổ ca, chỉ với hai chân thì đi biết bao lâu mới tới.

Mặc dù vậy, tới khi trời tối đen hắn mới đi tới chỗ Tưởng Mạt Hi, Đại Kim và Tiểu Kim tìm thấy cây gỗ mun. Thiệu Vân An lôi hai cái đèn pin ra, đưa cho Tưởng Mạt Hi một cái, lợi ích lớn nhất của việc có ba đại lão hổ bên cạnh được phản ánh vào lúc này. Dù trời tối hay trong rừng rậm sâu thẳm, hắn hoàn toàn không sợ nguy hiểm.

Đi được hai bước, Thiệu Vân An đã nhìn thấy con "quái vật khổng lồ". Nhìn thấy cái cây gỗ mun nằm một nửa trên mặt đất và một nửa trong nước, miệng Thiệu Vân An ngoác tới mang tai, chưa nói tới chiều dài của cái cây, chỉ riêng đường kính thôi đã hơn cả hai mét.

"Phát tài phát tài, phát tài rồi!"

Thiệu Vân An vui vẻ sờ soạng thân gỗ mun, không ngừng lẩm bẩm. Đương nhiên, hắn không thực sự muốn bán lấy tiền. Chỉ là gỗ mun rất khó tìm, nay lại xuất hiện cả cây hoàn chỉnh, không phải phát tài thì là gì.

"Thúc." Tưởng Mạt Hi giật nhẹ tay áo Thiệu Vân An. "Thuyền."

Thiệu Vân An hoàn hồn, cúi đầu nhìn nhóc. "Con muốn đóng thuyền bằng gỗ mun?"

Tưởng Mạt Hi gật đầu.

Phản ứng đầu tiên của Thiệu Vân An chính là "xa xỉ!". Hắng giọng, hắn xoa đầu Tưởng Mạt Hi. "Gỗ mun rất cứng, con làm đồ thủ công, đồ nội thất thì được. Nếu dùng để đóng tàu, một là quá lãng phí, thứ hai, con phải tìm bao nhiêu cây gỗ mun mới đóng được một cái thuyền? Con đọc sách hẳn là biết, gỗ mun hình thành thế nào đúng không, tìm được một cây là may mắn, tìm được cây thứ hai chính là thần tiên."

"Thúc, thần tiên."

Thiệu Vân An ho khan, quả nhiên, nói dối một lần là phải dùng vô số lời nói dối để lấp vào!

"An thúc ở trên trời là thần tiên, ở dưới trần là người phàm. Và điều quan trọng nhất là, gỗ mun rất nặng. Thuyền làm bằng gỗ mun sẽ chìm làm sao mà ra khơi."

Tưởng Mạt Hi nhìn An thúc, mấy giây sau, hai vai nhóc xụ xuống, rõ ràng là đang thất vọng. Thiệu Vân An không nỡ lòng nào để nhóc con thất vọng, khích lệ nói. "Con kiểm tra sách vở trong không gian xem. An thúc cũng không biết đóng thuyền thì dùng gỗ nào tốt nhất. An thúc và Tỉnh thúc sẽ tìm các loại gỗ khác nhau cho con thí nghiệm."

Tưởng Mạt Hi gật đầu.

"An thúc thu cây gỗ này vào không gian, con vào trước có được không?"

Tưởng Mạt Hi gật đầu.

Thiệu Vân An mang Tưởng Mạt Hi, Đại Kim và Tiểu Kim tiến vào trước. Sau đó hắn mới đặt tay lên trên thân gỗ, nhắm mắt, tập trung tinh thần. Cây gỗ mun này rất lớn, mang vào không khéo sẽ hủy hoại cây cỏ trong không gian.

Ở dưới một bầu trời, nhưng hai địa điểm, hai người ngồi trong doanh trướng đơn sơ, trên mặt còn chưa tan hết vẻ kích động và tự trách. Tưởng Khang Thần cả đường mệt nhọc, đã bị Đại Minh Vinh và Đại Chiến Kiêu mời về một gian lều nghỉ ngơi. Nếu không phải Tưởng Khang Thần mệt tới mức hai mắt híp lại, hai vị tướng quân còn định giữ y lại để hỏi han.

"Cha!" Đại Chiến Kiêu hô một tiếng, nhưng không nói tiếp, nội tâm không thể nào bình tĩnh.

Đại Minh Vinh hết nắm tay rồi thả, rồi lại nắm. Có rất nhiều điều muốn nói, nhưng khi tới bên miệng, lại thành không.

"Cha."

"Ngươi muốn nói cái gì."

Đại Chiến Kiêu nghẹn ra một câu. "Sẽ không, nhận sai chứ!"

Đại Minh Vinh trợn mắt nhìn. "Cha ngươi còn chưa tới mức già cả, mắt mờ, chân run, không nhận ra đệ đệ ngươi!"

Đại Chiến Kiêu bày tỏ sự ngờ vực trong lòng. "Đệ đệ năm tuổi bị hồ tặc bắt cóc, cho dù lưu lạc tới huyện Vĩnh Tu, thôn Thiệu gia, cũng không tới mức đột nhiên biết nhưỡng rượu, chế trà, còn thông hiểu nhiều việc đến ngài cũng không biết? Không phải ta không muốn tìm đệ đệ trở lại, ta là, ta là sợ kết quả, vẫn là thất vọng."

Đại Minh Vinh nắm chặt tay. "Ta cũng sợ."

"..."

"Nhưng đây thực sự là lần đầu tiên cha nhìn thấy một người giống tiểu gia gia ngươi như thế, tuổi hắn cũng trùng hợp, còn được nhận nuôi. Khi các ngươi còn nhỏ, gia gia ngươi thường nói, đệ đệ ngươi là giống tiểu gia gia nhất. Cha cũng cảm thấy rất giống. Nhìn thấy bức họa của Tưởng Khang Thần, trong lòng cha luôn có một thanh âm nhắc nhở, người đó chính là Chiến An, hắn là đệ đệ ngươi."

Đại Chiến Kiêu im lặng một lúc, nói. "Cha, nếu không, ta tới thôn Tú Thủy một chuyến, đi lén."

Đại Minh Vinh. "Không được! Ngươi là tướng lĩnh, há có thể tùy ý rời doanh trại."

Đại Chiến Kiêu. "Đám vương tử của Hồ Cáp Nhĩ quốc còn đang bận tranh giành ngôi vị hoàng đế, ít nhất trong vòng nửa năm biên qua sẽ không có chiến sự. Một mình ta cưỡi ngựa, nhanh nhất hai mươi ngày có thể tới huyện Vĩnh Tu. Ta muốn tận mắt nhìn."

Đại Minh Vinh. "Không được!" Rồi lại nói. "Ta viết cho cha nhỏ ngươi một phong thư, kêu hắn tới thôn Tú Thủy một chuyến."

Vốn dĩ còn đang thất vọng, Đại Chiến Kiêu lập tức hết thất vọng, nói. "Nếu Vân An thực sự là đệ đệ. Cả thôn Thiệu gia, ta sẽ không nhẹ tha!"

Đại Minh Vinh nhíu mày. "Tưởng Khang Thần nói, bọn họ thu dưỡng Vân An cách bất chính, cho dù Vân An có phải là đệ đệ của ngươi hay không, đều không thể nhẹ tha cho Thiệu gia."

Đại Chiến Kiêu cũng nhíu mày. "Nếu thật là đệ đệ, Thiệu gia ép hắn gả cho Vương Thạch Tỉnh, tội đáng chết! Còn Vương gia nữa! Cũng không thể dễ dàng tha thứ!"

Đại Minh Vinh thở mạnh tán thành.

Đại Chiến Kiêu. "Cha, nếu thật là đệ đệ, hắn cùng với Vương Thạch Tỉnh... Vương Thạch Tỉnh là một hán tử, nhưng lại là lính của ta. Nếu hắn là phu quân của đệ đệ, có vẻ không xứng."

Đại Minh Vinh. "Điều tra xem có phải là Chiến An hay không đã."

***

Những thứ thu vào không gian, thông thường sẽ rơi ở một địa điểm cố định. Nếu muốn đặt ở vị trí cụ thể nào đó, thì phải tập trung tinh thần cao độ, tiêu hao rất nhiều thể lực và tinh lực. Cây gỗ mun rất lớn, nếu tùy tiện thu vào không gian không chỉ hủy hoại cây cỏ, còn có thể phá hỏng hồ linh tuyền. Thiệu Vân An đặt cây gỗ mun vào trong góc gần rìa không gian, trực tiếp khiến hắn kiệt sức, phải uống một ly linh tuyền pha linh nhũ mới lấy lại sức. Hổ ca không hài lòng, nó cũng muốn uống!

Cây tiên thảo vẫn còn đang ngủ yên với những chiếc lá cuộn tròn dưới linh nhũ thạch. Thiệu Vân An đặt khúc gỗ mun Tưởng Mạt Hi chặt được bên cạnh tiên thảo. Dân gian có câu nói. Nhà có một nửa gỗ mun, tốt hơn cả hộp kho báu. Gỗ mun giống như xác ướp cổ của giới thực vật vậy, là tinh thần, là tôn sư của vạn mộc. Gỗ mun làm hàng xóm cùng tiên thảo là thích hợp nhất. Chẳng qua linh nhũ thạch quá nhỏ, chỉ có thể để một đoạn gỗ mun làm bạn với tiên thảo.

Sau khi bắt Tưởng Mạt Hi đi tắm rửa, Thiệu Vân An đơn giảm làm món cơm chiên bắp cải với xúc xích, nấu canh cà chua trứng. Tưởng Mạt Hi ăn một đĩa cơm lớn và uống hai chén canh.

Đã năm ngày kể từ khi lên núi, Thiệu Vân An rất nhớ Vương Thạch Tỉnh. Đây là lần đầu tiên từ khi thành thân, hai người cách xa nhau lâu như vậy. Nằm ở trên giường, Thiệu Vân An còn đang suy nghĩ về cây gỗ mun. Hắn chú ý tới hoàn cảnh xung quanh, có rất nhiều cây bị đổ, trên đất lung tung rối loạn. Có phải ngày ấy lúc bọn họ đào cây tiên thào, trong rừng xuất hiện động đất, làm cây gỗ mun chôn sâu dưới đất lộ ra ngoài, hoặc là lũ lụt đẩy nó lên khỏi mặt nước?

Sự tình hôm đó, hiện tại nhớ tới mà sợ. Nếu tốc độ của Hổ ca chậm lại chút thôi, hắn chỉ có thể cùng Hổ ca vào trong không gian, không biết sẽ bị mắc kẹt ở trong đấy bao lâu.

"Thúc!"

Thiệu Vân An quay đầu. "Chưa ngủ sao?"

Tưởng Mạt Hi quay đầu, cặp mắt tuấn tú không hề buồn ngủ, nhóc mở miệng. "Ni tử."

"Nhớ Ni tử sao?"

"Vâng."

Thiệu Vân An nở nụ cười, cố ý chọc. "Vậy con không nhớ Thanh nhi à? Không nhớ Thạch Tỉnh thúc, cữu cữu, còn có cha nhỏ?"

"Nhớ." Sau đó. "Ni tử."

"Ha ha, nhớ nhất là Ni tử đúng không?"

"Vâng."

Thiệu Vân An giơ tay xoa đầu Tưởng Mạt Hi, phi thường văn minh hỏi. "Hi nhi thích Ni tử đúng không?"

"Vâng."

"Là thích như muội muội, hay thích như tức phụ?"

"Muội muội, tức phụ." Vừa là muội muội, vừa là tức phụ.

Trẻ em thời cổ đại phát triển sớm hơn trẻ em ở hiện đại sao? Nhưng nghĩ lại cũng đúng, thời này, mười ba mười bốn tuổi đã đính hôn, kết hôn. Mười sáu mười bảy tuổi mà chưa đính hôn thì bị coi là thặng nam thặng nữ.

Thiệu Vân An rất không trách nhiệm nói. "Vậy Hi nhi phải cố gắng nha. Ni tử nhà chúng ta là tiểu mỹ nữ, tương lai sẽ có rất nhiều nam nhân theo đuổi nàng."

Tưởng Mạt Hi. "Tức phụ!"

"Ha ha." Thiệu Vân An vân vê chỏm tóc trên đầu Tưởng Mạt Hi. "Hi nhi nhà chúng ta rất có phong thái bá đạo của tổng tài. Đúng, nhất định phải tự tin. Lại đây, An thúc dạy con một ít bí quyết theo đuổi nữ nhân, còn có, cách đánh bại tình địch."

Tưởng Mạt Hi mới mười tuổi, Thiệu Vân An đã bắt đầu truyền dạy bí quyết theo đuổi lão bà. Ni tử mà biết cha nhỏ và Hi ca ca đang nói chuyện gì, chắc chắn sẽ mắc cỡ.

Tại Vương trạch trong thôn Tú Thủy, Ni tử nằm nhoài trên người cha không chịu ngủ. Sau ngày Thiệu Vân An mang Tưởng Mạt Hi lên núi, Ni tử không ngủ trong phòng của bé nữa. Kể từ khi có cha nhỏ sủng ái, bé bắt đầu biết nhõng nhẽo.

"Ni tử, ngủ đi."

Vương Thạch Tỉnh đáng thương, không chỉ mình không gối chiếc, còn phải dỗ nữ nhi. Cũng may là Vương Thanh đã lớn, biết hiểu chuyện, không cần hắn dỗ dành. Ni tử sụt sịt mũi. "Cha, con nhớ cha nhỏ, con muốn ăn cơm, muốn ăn bánh mì cha nhỏ làm. Con cũng nhớ Hi ca ca."

"Cha cũng nhớ cha nhỏ. Sau này cha tuyệt đối sẽ không để cha nhỏ con một mình ra ngoài. Lần này cha xuy xét không chu toàn. Chờ xong việc rồi, cha sẽ lên núi dựng một gian nhà trúc, tới lúc cần hái trà, cả nhà chúng ta có thể lên đó ở, sẽ không sợ người khác hoài nghi."

"Khi nào cha nhỏ mới trở lại?"

"Sắp rồi. Ngủ đi. Cha nhỏ con nói, nữ nhi phải ngủ nhiều, nếu không sẽ không đẹp."

Ni tử biết nhõng nhẽo, Vương Thạch Tỉnh cũng nói nhiều hơn. Nếu là trước đây, hắn làm sao biết cách dỗ dành nữ nhi. Dưới ảnh hưởng của cha nhỏ, Ni tử phải trở thành một tiểu thư xinh đẹp.

"Cha, con nhớ cha nhỏ."

"Ừ, cha cũng nhớ, ngủ đi."

Ni tử nhắm mắt. Vương Thạch Tỉnh đặt nữ nhi lên giường, vỗ nhẹ, trong lòng thở dài. Hắn cũng không ngủ được, nhớ tức phụ.