Hãn Phu

Chương 128




Bên trong Cảnh u cung đột nhiên không còn động tĩnh. Vĩnh minh đế hạ lệnh cấm vệ quân phong tỏa toàn bộ Cảnh u cung, bất luận kẻ nào cũng không được rời đi. Còn truyền ra tin tức là quân hậu Đại Tề Du bị người hạ độc.

Tình hình thực tế là như thế này.

Bên trong, tuy rằng đã thay đổi chăn đệm, lại đốt huân hương, nhưng vẫn có thể ngửi thấy mùi máu thoang thoảng trong phòng. Trên giường, quân hậu nằm ở nơi đó, trên mặt không có huyết sắc, nhưng nếu lại gần quan sát, có thể phát hiện, hắn hô hấp đều đặn, trên mặt cũng không còn vẻ đau đớn khó chịu, chỉ là đang ngủ say, ngủ tới mức an tĩnh dị thường.

Đồng dạng, Vĩnh minh đế đã thay đổi long bào, ngồi ở bên giường, hai tay nắm lấy tay quân hậu, đặt xuống một nụ hôn, rồi lại trầm mặc nhìn người đang ngủ say. Lúc này, hắn không chấp nhận bất cứ ai tới quấy rối, cũng không còn lòng dạ quan tâm tới bất cứ điều gì ở bên ngoài. Trác Kim và Quách Tốn đứng ở trong góc, sẵn sàng chờ đợi hoàng thượng triệu hoán bất cứ lúc nào, hai người đều âm thầm gạt lệ.

Ở gian ngoài, toàn bộ thái y đang nhỏ giọng thương nghị. Ông lão, Đại lão tướng quân, Bạch Tô Nham ngồi cùng nhau, chờ kết quả cuối cùng của các thái y. Đại Minh Qua bị Đại lão tướng quân phái về phủ báo tin.

Thương nghị hồi lâu, các thái y toàn bộ gật đầu, đồng ý kết quả cuối cùng. Ông lão, Đại lão tướng quân và Bạch Tô Nham lưng đang còng lập tức thẳng lên. Ninh Mục xoay người, hướng ba người hành lễ, sau đó gật đầu. Bạch Tô Nham đứng lên, bước chân nhẹ nhàng tiến vào nội thất, tới phía sau Vĩnh minh đế, nhỏ giọng nói. "Hoàng thượng, các thái y đã có kết quả."

Vĩnh minh đế thân thể chấn động. Hít một hơi thật sâu, hắn bỏ tay Đại Tề Du vào lại trong chăn, nhét góc chăn xong rồi mới đứng lên.

"Trác Kim, Quách Tốn, hai ngươi canh giữ ở đây."

"Vâng."

Vĩnh Minh đế theo Bạch Tô Nham ra ngoại thất. Ninh Mục lập tức khom người nói. "Hoàng thượng, chúng thần sau khi thương nghị, đã cho ra kết luận."

"Nói!"

Ninh Mục lại khom người một cái, nói. "Hoàng thượng, thiên tuế bị chảy máu đen ở thất khiếu và ngoài da chính là tàn độc. Chúng thần xem mạch cho thiên tuế, phát hiện trong cơ thể thiên tuế đã hoàn toàn khỏi độc."

Vĩnh minh đế thần sắc căng thẳng. "Thực sự khỏi hết?"

"Vâng. Đúng là không còn."

Vĩnh Minh đế nắm chặt song quyền. "Vậy tại sao quân hậu lại chảy ra một khối huyết nhục, đó là cái gì?"

Ninh Mục cụp mắt, vẻ mặt khó khăn.

"Nói!"

Ninh Mục quỳ gối, các thái y khác cũng quỳ xuống. Ninh Mục dập đầu nói. "Hoàng thượng, cái đó...cái đó là...trong cơ thể thiên tuế, thai nhi, chết lưu."

Vĩnh minh đế trong nháy mắt sững sờ tại chỗ. Ông lão và Đại lão tướng quân cũng ngây ngẩn cả người. Bạch Tô Nham vội vàng hỏi. "Thai bao lớn? Vì sao không hề phát hiện?"

Vĩnh Minh đế thoáng run một cái, cắn răng. "Đám các ngươi đáng chết! Quân hậu hoài thai mà các ngươi kiểm tra không ra?"

Ninh Mục vội vàng ngẩng đầu nói. "Hoàng thượng bớt giận. Cái thai này không phải quân hậu mới hoài thai! Thiên tuế trước đây từng xảy thai, sau đó bắt đầu đau bụng, sau đó còn có xuất huyết. Thần học nghệ không tinh, cứ nghĩ là thiên tuế bị tàn độc làm hại, cho nên mới thống khổ như vậy. Vừa nãy, thần cùng mọi người tỉ mỉ kiểm tra khối huyết nhục, sau khi thương nghị thì xác định, năm đó thiên tuế hoài thai, hẳn là song thai."

Vĩnh minh đế trợn to hai mắt. "Ngươi nói, cái gì? Song thai?"

"Quân hậu lúc trước hoài song thai?" Đại lão tướng quân đứng không nổi, víu lấy tay Bạch Tô Nham.

Ninh Mục gật đầu, đáp. "Thiên tuế năm đó hẳn là hoài song thai, nhưng thai đi ra chỉ có một, một cái khác vẫn lưu lại trong cơ thể thiên tuế, cho nên thiên tuế mới thống khổ như vậy. Bởi vì, cái thai kia, đã không thể xem như một cái thai nữa, chỉ là một khối huyết nhục, chúng thần mới không kiểm tra ra. Tuy rằng lần này thiên tuế gặp đại nạn, nhưng lại bài trừ tàn độc, bài xuất huyết nhục. Thần không biết cái gì khiến thiên tuế đột nhiên thống khổ như vậy, nhưng lần này có thể nói là nhân họa đắc phúc. Sau này quân hậu sẽ không còn bị tàn độc làm hại, cũng sẽ không còn bị đau bụng xuất huyết, chỉ cần chậm rãi điều trị, quân hậu có thể khôi phục khỏe mạnh, cũng có thể thai nghén long tử bình thường."

Vĩnh minh đế nhìn Ninh Mục, không biết phải phản ứng ra sao. Đại lão tướng quân, Ông lão và Bạch Tô Nham đều nhìn về phía Vĩnh Minh đế, tâm trạng vừa phức tạp, đồng thời, mười phần nghi hoặc. Quân hậu bị tàn độc hành hạ đã mười năm, lần này không biết vì cớ gì lại chịu khổ, còn khôi phục khỏe mạnh nữa chứ?

Vốn là song thai, nhưng bởi vì cơ thể mẫu thân trúng kịch độc, liền bị trọng thương, không có cơ hội nhìn thấy thế giới này, mới rời đi. Chỉ là, rời đi chỉ có một, một cái khác tựa hồ không muốn cứ như vậy rời khỏi "mẫu thân", chậm chạp không muốn thoát ly. Ngày này qua ngày khác hạnh hạ "mẫu thân", là không cam lòng, hay muốn nói cho "mẫu thân" biết, nó từng có mặt trên đời.

Vĩnh minh đế chậm chạp đi tới trước ghế dựa, mất mát thở dài ngồi mạnh xuống. Hắn cắn chặt khớp hàm, tay cũng nắm chặt thành ghế, ai cũng có thể nhìn ra, nội tâm hắn thống khổ.

Rất lâu sau đó, Vĩnh minh đế mở miệng.

"Trẫm, từng có, hai cái hài tử."

Bạch Tô Nham xoay người, lau nước mắt. Ông lão và Đại lão tướng quân cũng rơi nước mắt, khổ sở không thôi.

Vĩnh Minh đế nhắm mắt lại, đè nén sự đau đớn trong lòng. "Tề Du, từng vì trẫm, hoài hai cái, hài tử..."

"Hoàng thượng..." Bạch Tô Nham lên tiếng. "Long thể làm trọng."

Đại lão tướng quân và Ông lão. "Hoàng thượng, long thể làm trọng."

Vĩnh Minh đế cúi đầu, không muốn các thần tử nhìn thấy nỗi lòng thống khổ của hắn. Nơi này, chỉ có hắn ngột ngạt khó thở, không ai đành lòng quấy rối.

Rất lâu sau đó, Vĩnh minh đế ngẩng đầu lên, trên mặt khôi phục vẻ yên lặng, chỉ có cặp mắt kia, vẫn không thể che dấu nỗi đau trong lòng.

"Dư Dữu Quang đâu?"

"Có hạ thần!"

Thống lĩnh ngự tiền thị về Dư Dữu Quang nhanh chân từ bên ngoài tiến vào, vài bước quỳ xuống hành lễ.

"Toàn bộ thái giám, cung nữ, còn có thái y ở Cảnh u cung, toàn bộ áp giải tới đại lao hình bộ, để ngự tiền thị vệ canh giữ. Chuyện xảy ra ở Cảnh u cung hôm nay, nếu để lộ một chút tin tức, những người này không giữ lại ai. Dư Dữu Quang, việc này giao cho ngươi phụ trách."

"Tuân lệnh!"

"Hoàng thượng tha mạng! Hoàng thượng tha mạng!"

Lập tức, thái giám, cung nữ, cùng các thái y vội vã dập đầu xin tha. Ông lão, Đại lão tướng quân và Bạch Tô Nham thấu hiểu hành động của Vĩnh Minh đế, không ra mặt cầu xin.

Dư Dữu Quang dẫn thủ hạ trói toàn bộ người ở Cảnh u cung, chặn miệng mang đi. Trác Kim vốn là người bên cạnh Vĩnh Minh đế, nên tính là người ngoài. Từ hôm đó, Cảnh u cung truyền ra tin tức, quân hậu bị hạ độc, suýt nữa mất mạng. Vĩnh minh đế giận giữ, lệnh thống lĩnh ngự tiền thị vệ Dư Dữu Quang điều tra. Sau đó, Vĩnh minh đế lại hạ chỉ, vì đảm bảo an toàn cho quân hậu, lệnh phủ Đại tướng quân tiếp quân hậu về phủ an dưỡng, cho tới khi quân hậu hồi phục, và kẻ hạ thủ hãm hại quân hậu bị bắt mới thôi. Vào ban đêm, Vĩnh minh đế phái cấm vệ quân hộ tống quân hậu xuất cung, Những gì mọi người trong hoàng cung nhìn thấy, chính là quân hậu được bế lên xe ngựa rời khỏi hoàng cung, cánh tay của quân hậu lộ ra ngoài, xanh xao trắng bệch.

Toàn bộ hoàng cung, thậm chí cả triều đình đều lo lắng vì sự kiện quân hậu bị "trúng độc". Bên ngoài cung của Tĩnh phi và Hiền phi cũng bị cấm vệ quân bao vây, Vĩnh minh đế quang minh chính đại giam lỏng hai vị phi tần. Hoàng tử mười hai tuổi, và hoàng nữ mười lăm tuổi cũng bị giam lỏng cùng với mẫu phi của bọn họ.

Hằng viễn hầu phủ bị cấm vệ quân bao vây, trong cung lại xảy ra chuyện, mọi người nhanh chóng liên hệ hai việc này lại với nhau. Sau khi quân hậu trở về phủ tướng quân, Vĩnh minh đế giả dạng thành ngự tiền thị vệ, cùng nhau tiến vào phủ. Trong kinh thành, nếu nói nơi nào an toàn nhất đối với Đại Tề Du, chỉ có phủ tướng quân. Phủ Đại tướng quân bền chắc như thép, người bên ngoài khó có thể cài mật thám vào bên trong. Quân hậu lần này giống như bị xảy thai thêm lần nữa, nhất định phải tĩnh dưỡng.

Đại lão tướng quân không để quân hậu ở tại Hạc Minh viện hắn cư trú trước đây, mà sắp xếp cho hắn ở tại An Tự viện yên tĩnh. Nơi này vốn là thuộc về tôn tử của Đại lão tướng quân, đệ đệ của Đại Chiến Kiêu, Đại Chiến An. Từ sau khi Đại Chiến An mất tích lúc năm tuổi, căn viện này vẫn để trống, đổi tên thành An tư viện (nghe cái tên thôi cũng biết mọi người trong tướng quân phủ thương yêu Đại Chiến An biết bao nhiêu). Mỗi ngày đều có hạ nhân tới quét tước, cha nhỏ của Đại Chiến Kiêu và Đại Chiến An, Túc Thân Dật, thường xuyên tới nơi này. Đối với đứa nhỏ năm tuổi bị mất tích, Đại gia chưa từng từ bỏ việc tìm kiếm.

Trong viện yên tĩnh, rất gần với chỗ ở của Túc Thần Dật. Túc Thần Dật là nam thê duy nhất ở thế hệ này (tức là thế hệ con của Đại lão tướng quân ấy), cho nên để ông tới bầu bạn cùng quân hậu là thích hợp nhất.

Quân hậu Đại Tề Du vẫn nặng nề ngủ, hắn mệt mỏi, quá mệt mỏi. Vĩnh minh đế không hề ủ rũ, trông coi ở bên cạnh giường, đợi hắn tỉnh lại. Đi theo còn có Trác Kim, đang chỉ huy hạ nhân mà tướng quân phủ phái tới thu dọn phòng ốc, sắp xếp đồ đạc của quân hậu, còn có dược vật mà hắn thường sử dụng, cả cố nguyên cao cũng được xếp gọn gàng.

"Hoàng thượng!"

Đại lão tướng quân, Bạch lão phu nhân, Bạch Tô Nham, Ông lão, Đại Minh Qua, Đại Oánh Như, Túc Thần Dật và thê tử của Đại Minh Qua, Tư Mã Nhã đều tới.

Vĩnh minh đế đứng dậy, mọi người hành lễ. Tiếp đó Đại lão tướng quân hướng Đại Minh Qua gật đầu ra hiệu, Đại Minh Qua đi ra ngoài, sau khi trở lại, phía sau y đi theo một người. Người nọ nhìn thấy Vĩnh minh đế cũng không hoảng sợ. Hành lễ xong, ông tới mép giường, đặt hòm thuốc xuống đất, mở ra. Người này là thái y của phủ đại tướng quân, rất được mọi người trong phủ tướng quân tín nhiệm.

Người nọ cẩn thận xem mạch cho quân hậu, sau đó kiểm tra mắt, miệng, bụng. Ông kiểm tra cực kỳ cẩn thận, tuy rằng thái y đã có chẩn đoán, nhưng Vĩnh minh đế vẫn không yên lòng. Sau khi người nọ kiểm tra xong, đứng dậy, khom người hành lễ với Vĩnh Minh đế, tiếp theo nói. "Hoàng thượng, thân thể quân hậu không đáng ngại. Tàn độc đã hết, bụng mềm mại. Không giống như trước đây, vật cứng trong bụng không biết là vật gì. Các thái y chẩn đoán không phải là giả."

Lúc này Vĩnh Minh đế mới dám thở phào vui sướng, những người còn lại cũng đặc biệt cao hứng. Bạch lão phu nhân chắp tay trước ngực. "Bồ tát phù hộ, đây chính là bồ tát phù hộ!"

Bạch Tô Nham. "Hoàng thượng, hiện tại ngài có thể yên tâm, chúng ta sẽ chăm sóc tốt thiên tuế."

Vĩnh minh đế ngồi xuống, nắm chặt tay quân hậu. "Trẫm vẫn luôn tin tưởng, quân hậu của trẫm, sẽ khỏe mạnh."

Bạch lão phu nhân, Đại Oánh Như cùng Tư Mã Nhã không chịu nổi bầu không khí xúc động này, nước mắt lập tức rơi xuống, các nàng nhanh chóng quay đi lau nước mắt. Đại lão tướng quân vỗ vỗ tay phu nhân. Bạch lão phu nhân kéo theo mọi người đi ra ngoài, chỉ còn lại Đại lão tướng quân và Ông lão ở lại.

Vĩnh minh đế. "Trác Kim."

"Có nô tài."

Vào lúc này, Vĩnh minh đế mới có tinh thần điều tra mọi việc. Hắn hỏi. "Ngươi kể lại tình hình trước lúc quân hậu bị đau bụng cho trẫm."

"Vâng."

Trác Kim nhớ lại. "Thiên tuế tỉnh ngủ, nô tài lập tức pha phong mật dữu tử trà cho thiên tuế. Thiên tuế uống xong thì nói là bụng bớt đau, mùi vị cũng thơm ngon, cho nên uống liền ba chén. Uống xong, thiên tuế lại có khẩu vị, nô tài vội vàng lệnh ngự thiện phòng chuẩn bị bữa. Sau đó thiên tuế nói cảm thấy đắng trong miệng, mới uống thêm phong mật dữu tử trà, lần này là uống hết cả bình. Khi đó nô tài thấy rất rõ ràng, thiên tuế bớt đau bụng hẳn. Sau đó đồ ăn đưa tới, thiên tuế liếc mắt một cái, nói không thấy ngon miệng, không ngửi ra mùi thơm nào hết, tiếp đó bắt đầu đau bụng, rồi xuất huyết, nô tài vội vã phái người bẩm báo hoàng thượng."

Vĩnh minh đế nheo mắt, nói. "Ngươi lui xuống đi."

"Vâng."

Trác Kim lui ra, Đại lão tướng quân khó hiểu, hỏi. "Dữu tử trà có vấn đề gì sao? Lão thần uống rồi, rất sảng khoái, không hề cảm thấy khó chịu."

Vĩnh Minh đế đứng lên, đi tới cái bàn duy nhất trong phòng, trên bàn có đặt một rương phong mật dữu tử trà. Vĩnh minh đế mở nắp, cầm lên một bình, Ông lão phối hợp mang ba cái chén tới. Vĩnh Minh đế múc hai muỗng vào mỗi chén, trong phòng có sẵn nước ấm, Đại lão tướng quân tiện tay đổ vào.

Ba chén phong mật dữu tử trà, Ông lão nói. "Lão thần uống trước." Dứt lời, không đợi Đại lão tướng quân kịp phản ứng, ông đã uống một hớp. Đại lão tướng quân thấy thế, cũng uống một hớp. Uống xong, ông lập tức nghi hoặc. "Hả? Tại sao mùi vị lại khác với cái của thần?"

Vĩnh Minh đế nhướn mày, lập tức uống một hớp, uống hết, hắn cũng sửng sốt. "Mùi vị, thật đúng là khác nhau."

Ông lão nói. "So với cái lão thần uống càng ngọt lành hơn, có một loại, một loại... Thứ cho lão thần tài học nông cạn, thật sự không thể hình dung."

Đại lão tướng quân trừng mắt nhìn ông. "Ông mà tài học nông cạn, Đại Yến chúng ta có bao nhiêu người biết viết chữ?"

Ông lão cười cười, đáp. "Lão đệ xác thực không thể dùng từ để hình dung." Tiếp đó, ông ngừng cười, nghiêm túc nói. "Hoàng thượng, thiên tuế hôm nay chịu khổ, phải chăng là có liên quan tới phong mật dữu tử trà?"

Đại lão tướng quân không hiểu. "Không phải trà này nhuận phổi sao, chẳng lẽ còn có thể giải độc?"

Vĩnh minh đế cẩn thận nhấm nháp, Ông lão giải thích. "Thiệu Vân An dâng lên phong mật dữu tử trà, có tám bình là đặc biệt dành cho thiên tuế."

Đại lão tướng quân. "Có việc này ư?"

"Đúng vậy. Thiên tuế uống hết một bình dữu tử trà thì tàn độc được giải, huyết nhục trong bụng cũng bài xuất ra ngoài."

Đại lão tướng quân nhỏ giọng kinh hô một tiếng.

Vĩnh Minh đế uống hết một chén, hắn múc thêm hai muỗng, nói. "Dữu tử trà của quân hậu uống ngon hơn của trẫm gấp mấy lần, chẳng trách đệ ấy một hơi uống hết cả bình."

"Lão thần cả gan!" Ông lão giơ cái chén không ra. Đại lão tướng quân thấy vậy cũng vội vàng ực một cái, vừa nhai thịt quả trong miệng vừa nói. "Lão thần cả gan."

Quân thần ba người, sảng khoái chia nhau hết một bình. Đại lão tướng quân nói. "Thiên tuế hôm nay gặp nạn, cũng coi như khổ tận cam lai, sau này..."

Đột nhiên, ông đứng dậy, sắc mặt căng thẳng. "Thỉnh hoàng thượng thứ lão thần vô lễ!" Không kịp giải thích tại sao vô lễ, Đại lão tướng quân chống quải trượng, vội vàng chạy đi. Sắc mặt Ông lão cũng căng chặt, đứng lên. "Lão thần vô lễ." Xoay người chạy. Vĩnh Minh đế cũng ôm bụng theo sau.

Giờ khắc này, đối với ba vị thân phận tôn quý mà nói, điều hạnh phúc nhất trên thế giới này chính là, ngay lúc ngươi quá mót không thể nhịn được, thì nhà xí ở ngay trước mặt. Nhưng bất hạnh chính là, sao cái quần lại khó cởi như thế!!!

(Cười chết ta!!)