Hãn Phu

Chương 111




Sầm Bích Hoa và thị nữ cùng nhau đỡ mẫu thân, Sầm phu nhân vội vàng tiến lên. "Ngươi có thai đừng đi ra. Quyết Uyên thật đúng là, làm sao lại sơ sẩy như vậy."

Sầm Tiết thị cười đáp. "Cha nương đến, sao tức phụ có thể trốn trong phòng."

Nói xong, nàng kéo nữ nhi tới, Sầm phu nhân nắm chặt tay cháu gái, càng xem càng vui vẻ. "Một năm không gặp, Bích Hoa lại càng xinh đẹp. Vân An tiểu thúc có làm cho ngươi một cái hà bao rất xinh, nãi nãi đưa cho ngươi."

Sầm Bích Hoa hiếu kì hỏi. "Là tiểu thúc thúc mà gia gia và nãi nãi mới nhận sao?"

"Gia gia nãi nãi nhận hai người, còn một người nữa gọi là Vương Thạch Tỉnh, sau này gặp mặt phải gọi là Thạch Tỉnh tiểu thúc."

"Tôn nữ nhớ kỹ."

Sầm Tiết thị nhìn cái hà bao trong tay gia mẫu hỏi. "Nương, cái hà bao này cũng là Vân An tiểu thúc làm sao?"

Sầm phu nhân cười trả lời. "Đúng vậy. Hắn nói cái này là túi đeo tay (túi Wristlet đ!), nói nương lúc nào đi dạo phố thì mang theo đựng mấy thứ vụn vặt cho thuận tiện. Thêu thùa thì nhờ người khác làm, nhưng kiểu dáng đều do hắn thiết kế."

"Tức phụ có thể xem được không?"

"Ngươi xem đi."

Sầm Tiết thị giơ tay lấy túi, Sầm Bích Hoa cũng dán lại gần. Sầm Bích Hoa đã mười hai tuổi, đúng là thời điểm tiểu cô nương thích chưng diện.

"Nãi nãi, cái túi này của nãi nãi thật xinh đẹp."

"Vân An tiểu thúc ngươi cũng làm cho ngươi một cái rất xinh đẹp." Sầm phu nhân giơ tay lấy một cái túi đeo chéo có khóa mà Thiệu Vân An làm cho cháu gái từ tay thị nữ. Sầm Bích Hoa vừa nhìn thấy lập tức chạy lại ôm.

"Nãi nãi, cái này là Vân An tiểu thúc làm cho con sao?"

"Đúng vậy."

Túi đeo chéo thông thường làm từ da, nhưng da thuộc ở thời đại này chủ yếu vẫn là màu sắc nguyên sinh, còn chưa xuất hiện ngành công nghệ thuộc da như hiện đại, màu sắc nào cũng có. Thiệu Vân An nhờ Chu thẩm dùng vải bố trang trí thêm bên ngoài da, sau đó khảm thêm đồ trang sức như ngọc bích, hắn còn nhờ Vương Thạch Tỉnh làm một cái dây đeo màu trắng từ lông thỏ.

Nâng cái túi của mình, Sầm Bích Hoa yêu thích không thôi. Sầm phu nhân đưa cho nàng, Sầm Bích Hoa ngẩng đầu cười nói. "Tạ nãi nãi, ta rất thích."

Sầm phu nhân. "Sau này gặp Vân An tiểu thúc, ngươi phải trực tiếp nói cám ơn với hắn."

"Vâng!"

Sầm phu nhân lại kêu thị nữ đưa một cái túi khác qua, đưa cho trưởng tức. "Cái này là An nhi đưa cho ngươi, giống cái của ta, là túi đeo tay."

"Cảm tạ nương, cũng cảm tạ tiểu thúc."

Sầm Tiết thị cầm cái túi, đều là loại làm bằng vải giống như Sầm phu nhân, thêu hình ánh trăng trên hoa sen rất thanh lịch. Mặt trăng và hoa sen đều được thêu bằng chỉ vàng.

Sầm phu nhân nói. "An nhi và Thạch Tỉnh mới mở bao cục, hai cái túi này là độc nhất. Đây là biểu tượng của bao cục." Sầm phu nhân chỉ vào cái hình thêu mấy chữ "Vân Trung Long."

Sầm Tiết thị thấy ký hiệu này có chút quen mắt, còn nghe nói kiểu túi của mình là độc nhất, Sầm Tiết thị và Sầm Bích Hoa càng cao hứng hơn. Đối với nữ nhân mà nói, túi xách có thể trị bách bệnh, áp dụng vào cổ đại vẫn đúng. Dù sao Thiệu Vân An là người hiện đại, hắn không mua sắm túi xách, nhưng mẹ và chị đều cuồng túi xách, đảm bảo "túi xách có thể trị bách bệnh," hơn nữa thông tin truyền thông phát triển, nhìn mãi thành quen, muốn thiết kế ra vài kiểu dáng mới mẻ độc đáo ở thời đại này thì chẳng phải là hạ bút thành văn sao.

Túi xách chỉ là một trong những món quà Thiệu Vân An chuẩn bị, hắn còn tặng cho tẩu tử, đại tỷ, tôn nữ, mỗi người một món đồ trang sức bằng phỉ thúy. Tẩu tử và đại tỷ mỗi người một chuỗi vòng tay phỉ thúy tử la lan, tiểu tôn nữ Sầm Bích Hoa là một đôi khuyên tai tử la lan. Nói đến đồ trang sức phỉ thúy, ngoại trừ bộ mặt dây chuyền đậu cô ve Thiệu Vân An bán cho Tằng chưởng quầy trước đây, thì nữ nhân Sầm gia là người may mắn đầu tiên sở hữu loại trang sức này.

Sầm Tiết thị và Sầm Bích Hoa càng yêu thích không thôi, các nàng chưa bao giờ nhìn thấy trang sức bằng phỉ thúy. Sầm phu nhân nói. "Đây là vòng tay phỉ thúy, được làm từ ngọc thạch do Vương Thạch Tỉnh lúc đánh trận vô tình tìm được. Số lượng rất ít, nghe nói loại phỉ thúy này Đại Yến quốc chúng ta còn chưa có. Vân An và Thạch Tỉnh tặng cho các ngươi chính là đại lễ, sau này gặp gỡ nhà bọn họ, các ngươi phải đối xử với họ như thân đệ ruột thịt.

Sầm Quyết Uyên nghe xong lập tức nói. "Cái này quá quý giá, không thể nhận."

Sầm Bích Hoa tức khắc giơ tay lên che tai, nàng lỡ đeo lên rồi. Sầm lão lên tiếng. "Vân An và Thạch Tỉnh xem các ngươi là người nhà mới đưa ra đại lễ như thế, cứ nhận đi. Tương lai Thanh nhi lên kinh thành đọc sách, các ngươi thương yêu nó như thân sinh hài tử là được."

Vương Thanh là tôn tử của mình, đương nhiên Sầm lão phải đưa bé lên kinh sư Quốc Tử Giám đọc sách. Sầm Quyết Uyên lập tức hỏi. "Khi nào thì Vân An với Thạch Tỉnh mới mang bọn nhỏ tới kinh thành?"

Sầm lão trả lời. "Hai đứa nó chắc là đang bận rộn lắm, Thanh nhi còn phải đọc sách. Vi phụ tính toán sang năm ăn tết, chúng ta lại lên kinh thành, lúc đó Chỉ Yên cũng sinh, cả đại gia đình chúng ta cùng đón năm mới, ngươi nhân cơ hội làm quen với nhà tiểu đệ."

Sầm Quyết Uyên nghe vậy rất cao hứng. "Thế thì không thể nào tốt hơn. Ta thân là đại ca mà lễ nhận thân cũng không trở về, thật sự áy náy."

Sầm Tiết thị lập tức nói. "Cả nhà tiểu thúc mà tới thì tốt quá. Ta và Quyết Uyên vô cùng cảm kích nhà tiểu thúc đã chiếu cố cha nương."

Sầm lão cười ha hả, thêm hai đứa nhi tử, cảm thấy cao hứng biết bao nhiêu.

Không cần trả lại cặp khuyên tai bằng phỉ thúy đẹp đẽ, Sầm Bích Hoa cực kỳ vui sướng, còn có túi đeo xinh xắn. Ngày mai nàng phải đi tìm mấy tỷ muội, nhất định các nàng sẽ ghen tỵ ước ao lắm cho xem.

Ngoại trừ lễ vật quý trọng, đồ ăn vặt cùng mỹ thực của Vương trạch đương nhiên không thể thiếu. Thiệu Vân An chuẩn bị vài bình cố nguyên cao, có phần để cho người nhà ăn, cũng có phần nhờ Sầm lão chuyển cho Ông lão. Lúc Sầm lão lấy đồ ra, phu thê Sầm Quyết Uyên vừa mừng rỡ vừa hổ thẹn. Chứng kiến hai vị tiểu đệ đệ mới nhận tặng thật nhiều đồ vặt, bọn họ không chỉ chưa đến thăm mà còn chưa lựa chọn được lễ vật nào để tặng cho hai vị tiểu đệ. Sầm Quyết Uyên càng hạ quyết tâm, năm nay nhất định phải mời nhà tiểu đệ lên kinh thành một chuyến.

"Cha, đây là, cố nguyên cao?" Sầm Tiết thị cầm một bình cố nguyên cao hỏi.

Sầm lão nói. "Đúng thế. Vân An tiểu đệ nhờ vi phụ mang cho ngươi và Quyết Uyên, nhưng bây giờ ngươi đang có thai, sợ là không nên ăn, bên trong có rượu vàng."

Sầm Bích Hoa hiếu kỳ hỏi. "Gia gia, ta có thể ăn không?"

"Con còn nhỏ, cái này quá bổ, Vân An tiểu thúc có chuẩn bị điểm tâm cho con, con đi tìm xem là hộp nào."

"Con đi tìm."

Sầm Bích Hoa vui vẻ đi tìm điểm tâm.

Sầm Tiết thị lại nói tiếp. "Tức phụ nghe người ta nói, quý nhân trong cung hiện tại đều ăn một loại đồ ăn dưỡng thân cao cấp gọi là cố nguyên cao. Cũng không biết là ở đâu làm ra, còn nói ngự y trong cung không làm được. Hoàng thượng và quân hậu thiên tuế ăn xong cực kỳ tốt. Có người nói là Vân Phong Phường mới khai trương có bán, kết quả căn bản không có, còn có người tới dò hỏi ta có biết ở đâu không."

Nói xong, Sầm Tiết thị nhất thời sửng sốt, Vân Long? Nàng nhìn cái túi của mình, sau đó ngẩng đầu nghi hoặc nhìn gia phụ gia mẫu. Sầm Quyết Uyên cũng ngừng cười, kinh ngạc nhìn phụ thân, Sầm lão lên tiếng hỏi. "Bích Hoa, tìm được hộp điểm tâm chưa?"

Sầm Tiết thị sững người nhìn trượng phu không dám hỏi. Sầm Bích Hoa bưng một cái hộp nói. "Còn chưa thấy, để con xem thử cái này có phải hay không!"

Mở hộp ra, Sầm Bích Hoa đột nhiên thốt lên. "Oa! Cái này là điểm tâm sao?"

Sầm Quyết Uyên và Sầm Tiết thị nhìn thấy cũng giật mình. "Cái này là điểm tâm ư?"

Sầm lão liếc nhìn cái hộp, nói. "Bích Hoa tìm đúng rồi, cái này là điểm tâm Vân An tiểu thúc làm cho con, gọi là bánh mochi. Còn một hộp nữa, con tìm thử xem."

Sầm Bích Hoa chưa từng nhìn thấy điểm nào nào nhiều màu sắc như vậy, đáp. "Chốc nữa con lại tìm." Nàng nhìn mẫu thân. "Nương, con có thể ăn một cái không?" Gấp không chờ nổi.

Sầm phu nhân lập tức nói. "Sao lại không được. Cái này chính là cho con, nhanh ăn đi."

Sầm Bích Hoa giơ tay lên lưỡng lự không thể quyết định, món điểm tâm này quá xinh đẹp. Cuối cùng, nàng chọn một cái bánh mochi màu xanh lục nhìn nãi nãi. "Nãi nãi, nương con có thể ăn không?"

"Đương nhiên. Cái này làm từ gạo nếp."

Sầm Bích Hoa lập tức đút cho mẫu thân trước. Sầm Tiết thị vui vẻ cắn một miếng. "Đúng là làm từ gạo nếp, bên trong là cái gì vậy?"

Sầm phu nhân liếc nhìn. "Chắc là đậu đỏ. Bánh mochi Vân An làm dùng rất nhiều loại nhân."

"Gia gia, cái này cho ngài."

"Con ăn, con ăn đi, gia gia ăn nhiều rồi."

Sầm phu nhân. "Không cần đưa cho nãi nãi, con ăn nhiều vào."

"Vậy còn cha, ngài ăn cái này."

Sầm Quyết Uyên cầm một cái bánh màu trắng. Tôn nữ (nữ nhi) lễ phép hiếu thuận như vậy, người lớn ai cũng vừa lòng.

Sầm Tiết thị nói. "Đừng ăn hết, để dành cho đệ đệ con một ít."

Sầm phu nhân đáp. "Thư Thần cũng có."

Sầm Quyết Uyên lập tức nói. "Ta lập tức kêu người mời muội muội và phụ mẫu của muội phu đến."

Sầm lão. "Được."

Có mặt hài tử, Sầm lão không tiện nói chuyện liên quan đến Vân An cùng hoàng cung. Chờ Sầm Bích Hoa hớn hở ôm hộp điểm tâm rời đi, cho hạ nhân lui ra, Sầm lão mới nói. "Cố nguyên cao mà hoàng thượng và quân hậu dùng là do Vân An làm. Các ngươi có biết Trà Long Tĩnh và Dương nãi tửu thiên kim khó cầu ở kinh thành không?"

Sầm Quyết Uyên và Sầm Tiết thị đồng thời gật đầu.

Sầm lão liếc nhìn hai bình sứ bạch ngọc đặt trên bàn. "Ở đó chính là trà Long Tĩnh nhất đẳng." Rồi lại nhìn về phía hai cái hắc bình khác. "Cái đó là dương nãi tửu." Tiếp theo là cái vại trúc. "Chỗ đó có bốn mươi đóa hoàng cúc tơ vàng, đều là của Vân An và Thạch Tỉnh."

"Trời..." Sầm Quyết Uyên hít mạnh một hơi.

Sầm Tiết thị ngây ngẩn cả người. "Cái này, cái này là hai vị tiểu thúc làm sao?"

Sầm Quyết Uyên. "Bọn họ sao lại cùng quân..." Ý thức được điều không thích hợp, lập tức ngừng miệng.

Sầm lão nói. "Hai vị tiểu đệ này so với các ngươi nghĩ thì lợi hại hơn nhiều. Chuyện của họ vi phụ hiện tại không thể nhiều lời, sau này các ngươi sẽ tự biết. Các ngươi cũng không cần hỏi nhiều. Trà và rượu ta mang tới, Quyết Uyên, các ngươi lấy một phần tặng cho nhạc phụ đại nhân. Nếu ông ấy hỏi thì nói vi phụ mang tới là được, các khác không cần nhiều lời. Chỉ Yên cũng chớ có nhiều lời."

"Cha yên tâm, tức phụ sẽ không nhiều chuyện. Cám ơn cha."

Sầm lão gật đầu, tiếp tục nói. "Một phần khác là cho gia phụ gia mẫu của Văn Y. Mấy phần đã lấy ra thì chia làm hai, các ngươi một phần, Văn Y và Triển Thư một phần, còn dư lại vi phụ cần dùng."

Sầm Quyết Uyên và Sầm Tiết thị. "Vâng."

Sầm lão và Sầm phu nhân bôn ba cả chặng đường dài, cũng mệt mỏi. Phân chia xong, Sầm lão và Sầm phu nhân được nhi tử đưa đi nghỉ ngơi. Chờ tới khi Sầm Quyết Uyên quay trở lại, Sầm Tiết thị sắp xếp xong đồ vật nhỏ giọng nói. "Cha nương nhận thức hai vị tiểu thúc rất có bản lĩnh nha, thân phận bọn họ thế nào, sao lại có liên hệ với hoàng cung?"

Sầm Quyết Uyên nói. "Ta cũng không biết, cha cũng không nói với ta. Cha không nói sợ là có kiêng kị gì đó, nàng đừng hỏi. Cố nguyên cao này cha nói nàng không thể ăn, đưa cho nương nàng đi, dạo gần đây không phải bà ấy không được khỏe sao?"

Sầm Tiết thị rất hạnh phúc. "Cám ơn phu quân."

"Nàng là thê tử của ta, đa tạ cái gì. Cha mang tới mười bình, ta với Văn Y mỗi nhà năm bình, nàng mang về ba bình đi."

"Ba bình? Nhiều quá không?"

Món đồ mà chỉ có hoàng thượng và quân hậu mới có thể ăn, Sầm Tiết thị cảm thấy nhà cha nương mình mà nhận nhiều quá quả thực không tốt cho lắm. Sầm Quyết Uyên nói. "Nàng và Bích Hoa không thể ăn, cha cũng nói một ngày ăn hai muỗng, một mình ta thì làm sao ăn nhiều như vậy, để lâu sẽ hư. Nhạc phụ nhạc mẫu đều có thể ăn."

Sầm Tiết thị mỉm cười. "Cảm tạ phu quân, ngày mai ta sẽ tự mình về nhà cha nương một chuyến, mấy món này người người đều ghen tỵ, ta phải nói một tiếng với cha nương, để bọn họ đừng lộ ra bên ngoài."

"Ngày mai ta cùng nàng trở về, cũng mang theo quà tặng của cha nương luôn. Cha nương nói cái này cũng là chủ ý của tiểu đệ nên mới mang nhiều như vậy. Nàng đang mang thai, ta làm sao có thể để nàng một mình về nhà nhạc phụ nhạc mẫu. Ngày mai nàng chờ ta, ta đưa nàng về."

Sầm Tiết thị sao lại không thích, gật đầu đồng ý.

Sầm lão và Sầm phu nhân mang tới nhiều lễ vật như vậy, nhi tử, nhi tức và tôn nữ đều rất cao hứng, cảm thấy hai vị đệ đệ chưa từng gặp mặt kia thật hào phóng và tỉ mỉ, hiểu rõ cách đối nhân xử thế. Mặc dù chưa gặp mặt nhưng độ hảo cảm đã rất tốt. Bên này, Khang Thụy đi tới nhà nhạc phụ, vừa buồn vừa vui. Vui là vì Khang Thụy rời khỏi kinh thành đã sáu bảy năm chưa trở lại, vốn dĩ đã mất hết hi vọng vào triều đình, sau đó thê tử lại qua đời, cho nên không muốn thấy cảnh thương tình. Đây là lần thứ hai Khang Thụy chịu vào kinh, nguyên nhân đều vì Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh.

Sự xuất hiện của Khang Thụy được nhạc phụ đại nhân Tả Vực chào đón nồng nhiệt. Tả Vực là Đô Ngự sử quân phòng ngự ở kinh sư, là võ tướng, lại chỉ có hai người nữ nhi như hoa như ngọc. Tả Vực tự biết rõ ông là một hán tử cao lớn thô kệch, cho nên lúc lựa chọn nghĩa tế đặc biệt coi trọng văn nhân. Khang Thụy khi còn trẻ tuấn tú, đầy bụng kinh luân, bản thân còn là chưởng giáo tiến sĩ ở Quốc Tử Giám. Phụ thân y chính là Đô sát viện, cấp tam phẩm, phụ trách giám sát phẩm hạnh các quan viên, muốn tìm ai cáo trạng, thì đó chính là đô sát viện. Nhưng đây cũng là chức quan đắc tội nhiều người nhất. Cả nhà Khang Thụy chính là bị người khác hãm hại, lại gặp phải tiên hoàng ngu xuẩn, cả nhà chết hết, chỉ còn y sống sốt.

Y như Tả Vực mong muốn, trưởng nữ của ông được gả cho một người văn nhân tên là Khang Thụy, còn thứ nữ lại yêu mến thuộc hạ của ông, cuối cùng không cưỡng lại được sự lựa chọn của nữ nhi. Trưởng nữ vẫn luôn không có tin vui, nhưng Khang Thụy vẫn hết mực yêu thương ái nữ. Từ sau khi nữ nhi qua đời vì bệnh tật, Khang Thụy cũng không tái hôn. Ta Vực vô cùng yêu mến vị nghĩa tế này, đồng thời cũng thấy áy náy.

Lần này Khang Thụy không chỉ đến một mình, mà còn mang theo rất nhiều lễ vật, trong đó có cả trà long tĩnh nhất đẳng và dương nãi tửu đang là thiên kim khó cầu ở kinh thành, và đóa hoàng cúc tơ vàng một trăm lượng một đóa, mà cơ bản một trăm lượng cũng không mua được. Phản ứng đầu tiên của Tả Vực chính là, không phải nghĩa tế cướp bạc của ai đó chứ, dựa vào số phụng lệ (tiền lương đó) học đường cung cấp, y làm sao mua nổi mấy thứ này!

Nhạc phụ cùng nghĩa tế ở thư phòng, Tả Vực lo lắng hỏi. "Khang Thụy à, ngươi lấy bạc ở đâu mà mua mấy thứ này thế? Có phải ngươi gặp chuyện gì hay không? Có việc gì cứ nói với vi phụ, bây giờ không còn là trước kia, có chuyện gì vi phụ đều có thể giúp ngươi gánh vác trách nhiệm."

Khang Thụy vô cùng cảm động trước sự quan ái của nhạc phụ, cho dù y chưa từng trở về kinh thành thăm nhạc phụ một quãng thời gian dài. Khang Thụy đáp. "Cha đừng lo lắng, ta chỉ lãnh phụng lệ từ thư viện, ở đâu ra nhiều bạc mà mua mấy thứ này. Mấy thứ này không phải ta mua, là sư đệ đưa cho ta."

"Sư đệ của ngươi?" Hài tử nhà ai dám phá gia như thế

Nhìn thấu suy nghĩ trong lòng nhạc phụ, Khang Thụy cười nói. "Trà và rượu ở kinh thành tới từ đâu, trà và rượu của nghĩa tế cũng tới từ đó. Chỉ là năm trước số lượng hữu hạn, ta chỉ có thể lấy được nhiêu đây. Nếu ngài thích, năm nay ta sẽ đưa cho ngài nhiều hơn, đồ vật nhà mình không tốn bạc."

Đồ vật nhà mình...Tả Vực ngây ngẩn một lát, hít một hơi sâu chỉ vào Khang Thụy. "Ngươi là nói, cái này, cái này..."

Khang Thụy gật đầu. "Đúng như ngài suy nghĩ. Hai người họ là phu phu, là sư đệ của ta, cũng là nghĩa tử của ân sư. Ta làm sư huynh, đương nhiên có chút mặt mũi lấy ít trà và rượu."

Tả Vực ngẩn người, sau đó kinh hỉ. "Mấy thứ này đều là của sư đệ ngươi?"

"Đúng vậy."

Tả Vực há miệng, không biết nói cái gì. Khang Thụy thở phào nói. "Trong nhà gặp nạn, Nhược Nhược chết bệnh, trong lòng ta lại vô chí lớn, nếu không có ân sư nhờ ta giúp ngài ấy quản lý thư viện, ta hiện tại không biết đang lê lết ở nơi nào. Trước đó vài ngày, ta đột nhiên tỉnh ngộ. Có lẽ ta không thể làm nên chuyện gì kinh thiên động địa, nhưng cũng không thể mãi nản lòng, nếu Nhược Nhược ở dưới suối vàng có biết, chắc chắn sẽ không an tâm."

Tả Vực nghiêm nghị không ít, thở dài.

"Khang Thụy à, trong lòng vi phụ đã sớm xem ngươi như thân sinh nhi tử. Nhược Nhược mất đã ba năm, bên cạnh ngươi vẫn nên có người nào đó chăm sóc. Ngươi cứ tái hôn đi, nam hay nữ cũng không sao, vi phụ không đành lòng nhìn ngươi mãi cô đơn như vậy." Nói tới đây, Tả Vực lại nhớ tới nữ nhi, vành mắt biến đỏ. Trong lòng Khang Thụy cũng không chịu nổi, y thực lòng yêu mến phu nhân mình, làm sao có thể lại tốt số tìm được một người tâm đầu ý hợp đi đến hết cuộc đời đây.

"Cha, chuyện này để sau hãy nói, hiện tại tâm trí ta đã khai sáng, rất muốn làm ít sự tình, tạm thời không có tâm tư này, tương lai nếu có duyên, ta sẽ tái hôn."

Tả Vực nhìn Khang Thụy một lúc, gật đầu. "Ngươi có thể nghĩ thông là tốt nhất." Nói xong ông lại thở dài.

Khang Thụy thấy thế vội hỏi. "Cha, trong nhà có chuyện gì sao?"

Tả Vực lại thêm một tiếng thở dài. "Là Kình Thiên. Thân thể nó từ giữa năm ngoái bắt đầu không ổn, bây giờ lại bệnh nặng không thể rời giường, mỗi ngày đau bụng khó nhịn. Tìm rất nhiều đại phu xem bệnh, cách nào cũng dùng nhưng không thấy hiệu quả. Muội muội ngươi cả ngày lấy nước mắt rửa mặt, Anh nhi cũng không thể chuyên tâm đọc sách. Ai!"

Khang Thụy kinh ngạc. "Kình Thiên năm ngoái bị bệnh, sao cha không báo cho ta biết?"

Tả Vực nói. "Nói cho ngươi chỉ tăng thêm phiền não." Lập tức, ông lại lên tinh thần. "Khó có dịp ngươi lên kinh thành, không nói mấy chuyện đó. Lần này ngươi cùng sư phụ vào kinh, là có chuyện gì quan trọng sao?"

Khang Thụy đáp. "Là có một số việc, nhưng không phải chuyện quan trọng. Ta cũng nên tới kinh thành thăm ngài. Từ sau khi rời kinh thành, bằng hữu cũ thỉnh thoảng lại mời ta hồi kinh, coi như lần này là cơ hội tụ tập với mọi người. Hiện giờ ân sư đã giao thư viện cho ta, ông ấy rảnh rỗi không có việc gì nên tìm Ông lão ôn chuyện, ta mới theo ông ấy hồi kinh. Cha, chuyện trà rượu phiền ngài giữ bí mật, việc này liên lụy rất rộng, phu phu sư đệ bây giờ chỉ là bá tánh bình thường, trong cung không muốn có quá nhiều người chú ý tới bọn họ."

Tả Vực nghe vậy lập tức gật đầu. "Vi phụ sẽ lặng thinh không đề cập tới, người khác có hỏi, ta sẽ nói là bằng hữu tặng."

"Cảm tạ cha đã thông cảm."

Muội phu bị bệnh, hơn nữa bị bệnh khá lâu, Khang Thụy đề nghị đem cố nguyên cao mà y tặng cho nhạc phụ cho muội phu ăn. Y không rõ cố nguyên cao có hiệu quả hay không, nhưng đảm bảo không có hại, hơn nữa, cố nguyên cao hiện tại là bảo vật, có bạc cũng chưa chắc mua được. Đợi tới khi trở về, y lại nhờ Thiệu Vân An làm cho nhạc phụ đại nhân thêm một ít là được.